Tuy trong đại điện có khúc nhạc đệm nhưng khách khứa nói chuyện với nhau cũng hạ thấp giọng nên bầu không khí cũng khá yên tĩnh…
Tuy tiếng nói của thiếu nữ này không lớn nhưng cũng không cố hạ giọng, nên chỉ cần một vài người gần đó đều có thể nghe rõ ràng.
Mắt thấy cô bé này đương nhiên làm khó dễ với người được tin cậy nhất đế quốc, công tước hoa Tulip, những người xung quanh cũng không nhịn được vẻ tò mò.
Bộ dáng của Đỗ Duy có chút xấu hổ, hắn cũng chột dạ, vốn tưởng có thể tùy tiện lôi một cô bé ra để khiêu vũ cho qua chuyện, không nghĩ rằng mình lại bị chỉ trích.
Nhưng dù sao Đỗ Duy cũng không chấp nhặt cô bé này, nghe xong những lời không khách khí đó, hắn cũng không phát hỏa, chỉ vuốt vuốt mũi rồi lui ra sau nửa bước, sau đó mỉm cười nói:
- A, tiểu thư, mặc dù ta không biết đã đắc tội với nàng ở chỗ nào, nhưng ta cũng không ngại khí nói lời xin lỗi với một nữ sĩ mỹ lệ. Nếu nàng không muốn, ta có thể đi mời bạn nhảy khác.
Vừa nói, Đỗ Duy hơi gật đầu với nàng, khẽ làm lễ rồi xoay người rời đi. Các cô bé ăn mặc diêm dúa, trang điểm xinh đẹp xung quang nhất thời như cảm thấy được cơ hội… liền dùng mọi tư thế để “vô tình” di chuyển đến.
Lúc Đỗ Duy vừa mới chuyển thân, bỗng thanh âm khinh thường của cô bé từ phía sau truyền đến:
- Tiểu nhân dối trá.
Đỗ Duy nhíu mày… cô bé khó hiểu này thật không biết tốt xấu a.
Một nữ hài tử vô tri mà thôi, Đỗ Duy cũng không để ý tới, tùy ý hướng tới một cô gái trẻ gần mình mà giơ tay.
Cô gái này có vóc người nhỏ xinh, chỉ khoảng 16, 17 tuổi, tướng mạo coi như thanh tú, mặc một bộ váy màu vàng. Tuy trên mặt vẫn có chút tàn nhang nhưng dưới con mắt của Đỗ Duy thì vẫn rất khả ái.
Trái ngược với Đỗ Duy, cô gái này lại giơ tay thủ thế… nàng tựa như rất khẩn trương, vẻ mặt hưng phấn, vui mừng, không nghĩ rằng chuyện tốt như vậy lại rơi vào đầu mình.
Thấy cô bé này có bộ dáng như muốn xỉu, Đỗ Duy khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu ôn hòa mà nói:
- Có thể chứ?
- Đương! Đương nhiên! Đương nhiên là có thể, đại nhân.
Cô nàng này suýt nữa kêu lên nhưng đã kịp nghĩ tới thể diện mà nói nhỏ lại. Sau đó nàng miễn cưỡng làm một tư thế hành lễ, đón lấy cánh tay của Đỗ Duy rồi cất bước đi ra.
Đáng tiếc là nàng ta quá khẩn trương, mới đi được hai bước đã trượt chân do dẫm lên váy của chính mình. Nàng giật mình hô lên, cả người liền nhào tới. May mà Đỗ Duy nhanh tay tinh mắt, đón lấy lưng nàng rồi nhân thể thuận theo tiếng nhạc, dẫn nàng hòa vào sàn nhảy.
Hiện tại đã qua không ít thời gian do Đỗ Duy “chậm chạp” nên ban nhạc đã tấu đi tấu lại mấy lần khúc nhạc dạo đầu. Thấy công tước đại nhân đã bắt đầu mới vội vàng đánh vào điệu nhạc chính. Mặt khác, khách khứa xung quanh mới nhốn nháo tìm bạn nhảy.
Đỗ Duy tùy ý nhảy vài bước đã thấy bạn nhảy của mình thân thể như muốn phát run. Hắn rùng mình, liền biết sự vi diệu bên trong, cười nói:
- Tiểu thư, Chẳng lẽ ta rất đáng sợ sao?
- Đáng sợ ư? Không! Hôm nay ngài như một vì sao rạng rỡ nhất. Công tước đại nhân, ta thật rất may mắn được ngài… Thật sự là…
Cô nàng vừa lắp bắp vừa nói, lại theo bản năng quay đầu thoáng nhìn lại. Dỗ Duy nhìn theo mắt nàng thì lại phát hiện… cô ta đang nhìn cô gái áo hồng xinh đẹp vừa mới đem lại cho Đỗ Duy sự phiền toái.
Mà cái cô bé hồng y kia đang đứng một bên, dùng ánh mắt rất chán gét nhìn hai người nhảy múa.
Đỗ Duy làm bộ vô tình cười nói:
- Bạn nhảy của ta. Nàng biết ta là ai, nhưng ta lại không biết thân phận của nàng.
- A! Tên của ta là Mani, gia phụ là nam tước Farris, làm tại ti giáo dục của đế quốc, đảm nhiệm chức phó cục trưởng.
Đỗ Duy cười cười:
- Hóa ra là thiên kim tiểu thư của nam tước Farris… Ồ! Dường như bộ dạng của nàng có chút lo lắng.
Đỗ Duy bỗng ôm nàng, xoay theo tiết tấu của điệu nhạc một vòng, cố tình giơ ngón tay bên cạnh mặt nàng chỉ về cô gái áo hồng phía xa:
- Nàng một mực nhìn cô ta, tại sao?
- A!
Cô nàng Mani này hô lên một tiếng, lập tức đỏ mặt. Nàng ta do dự một chút rồi mới bất đắc dĩ nói:
- Ta! Ta cùng Áo Thiến là bạn tốt. Ta cũng ngài nhảy múa, nhất định là nàng sẽ trách cứ ta.
Đỗ Duy cười rất ôn hòa:
- A! Như vậy thì thật xin lỗi, ta đã để nàng gặp khó khăn. Đúng không?
- Không! Không!
Mani vội lắc mạnh đầu, nhìn Đỗ Duy với ánh mắt kích động của thiếu nữ:
- Có thể được cùng ngài, ta vô cùng vinh hạnh. Ngày không thấy rằng các cô gái xung quanh rất hâm mộ ta sao?
Tiểu cô nương này, Đỗ Duy chợt cười một cái, trong lòng chợt lơ đễnh. Dù sao một tiểu cô nương tuổi này thì trong lòng cũng có tâm địa so sánh hư vinh, điều này rất bình thường.
Hắn thấy Mani đã có chút vững tâm mới chậm rãi nói:
- Ách! Nàng nói Áo Thiến, chính là cô nương vừa rồi đã rất giận ta? Tha lỗi cho ta, ta thật không biết mình đắc tội với một nữ sĩ lúc nào… Nàng ta biết ta sao?
Mani mỉm cười:
- Ngài quá khiêm nhường, công tước đại nhân. Cả đế đô này có ai không nhận ra ngài?
Ừ… vậy… ta không nhận ra nàng ta. Nàng ta là ai?
Mani mở to hai mắt ra, ngẩng đầu, giật mình nhìn Đỗ Duy:
- Công tước đại nhân, ngài nói giỡn với ta sao? Như thế nào mà ngài lại không nhận ra Áo Thiến? Gia tộc nàng chính là thế gia gia tộc a. Hơn nữa… hơn nữa nàng cũng… ngài…
Tiếp đó… cô bé Mani này thấp giọng kể ra. Độ Duy nhất thời bừng tỉnh, trong ánh mắt chợt ngạc nhiên, nhịn không được nhìn về phía Áo Thiến vài lần.
*
Trên thực tế, Áo Thiến luôn lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, nhìn tên tiểu nhân ghê tởm đang ôm người bạn tâm giao nhảy múa đằng xa…
Cô Mani này… quả thật là mất mặt. Không… những cô gái chiều nay nhìn Đỗ Duy với ánh mắt mê mẩn đều mất mặt, mất mặt cả gia tộc.
Hừ! Tên công tước hoa Tulip này có cái gì tốt chứ! Không phải là tên thanh niên quý tộc xảo trá sao? Hắn có bản lĩnh gì chứ? Tại đại hội luận võ mấy hôm trước, hắn không phải đã xấu xa đến cùng cực sao? Hôm đó tất cả mọi người đều nhận ra mà…
Dùng tiền để mua đối thủ của mình… Tham gia thi đấu lại ăn gian như vậy… Nhân phẩm của kẻ này xem ra cũng…
Hừ! Khẳng định là về phương diện vũ kỹ thì hắn cũng không có năng lực thực sự gì. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ địa vị ma pháp sư của hắn cũng có phần giả dối. Đúng! Không sai! Hắn có tiền như vậy… Cái thanh danh “thiên tài ma pháp sư” kia chỉ sợ cũng…
Áo Thiến càng nghĩ càng giận, nhìn Đỗ Duy đang ôm bằng hữu tốt nhất của mình mà khiêu vũ. Dường như hai người còn đang nói chuyện với bộ dáng rất tâm đầu ý hợp. Nhìn những cô gái xung quanh đều lộ vẻ mặt mê mẩn nhìn Đỗ Duy, trong lòng Áo Thiến cảm thấy bị ức chế.
Công tước hoa Tulip gì chứ! Chỉ là một kẻ mua chuộc danh tiếng mà thôi! Người như vậy thì có bản lĩnh gì chứ… Hừ…
Còn cái gì mà trong 3 tháng kiến tạo một tòa thành trì tại Tây Bắc, đánh bại quân đội thảo nguyên xâm lấn, bình định Tây Bắc…
Càng nghĩ, Áo Thiến càng cảm thấy bản thân không thể tự bào chữa. Câu chuyện tại luận võ đại hội còn có lý do để công kích Đỗ Duy… chứ còn một loạt những công lao hàng thật giá thật của Đỗ Duy tại Tây Bắc thfi không có bất kỳ lý do gì để chửi…
Trong lòng cũng có chút chột dạ, Áo Thiến chỉ có thể tự ép mình biến chuyển thành một loại ý nghĩ: Được rồi! Coi như ngươi có một chút bản lĩnh đi! Nhưng chỉ một điểm mà thôi. Nhiều người có bản lĩnh nhưng lại không có dối trá như hắn. Như vậy thật nhàm chán… Như vậy là hỗn đản…
Nàng khẽ giậm chân, hai tay bấu vào váy, dùng sức gi gi mũi chân, dường như muốn phá nát mũi giầy.
Dù mang nét tức giận nhưng Áo Thiến vẫn là một cô nương mỹ lệ khả ái. Nàng có mái tóc vàng mềm mại, có vóc dáng yểu điệu mê người. Bộ váy đỏ chiều nay giúp nàng trong như một đóa hoa hồng kiều diễm… nhưng nó hết lần này đến lần khác lại khiến chi Áo Thiến cảm thấy xấu hổ.
Một thiếu nữ xinh đẹp như nàng, theo lý mà nói thì trong bất kỳ bữa tiệc tối của quý tộc nào thì cũng là tiêu điểm của đám con trai (nguyên văn: nam sĩ)!
Nhưng đáng tiếc là vũ khúc đã qua hơn một nửa, những cô gái xung quanh đã được rất nhiều chàng trai mời nhảy múa, trong đó phần lớn tướng mạo đều kém hơn so với Áo Thiến… Nhưng hết lần này đến lần khác… vị Áo Thiến tiểu thư xinh đẹp mê người này lại không có ai hỏi thăm!
Loại chuyện này không phải là lần đầu tiên trải qua. Trên thực tế, từ sau khi trưởng thành, trong mỗi yến hội thì các nam quý tộc đều sợ hãi nàng như rắn rết. Dường như họ đều không có hứng thú cũng như không dám tới gần trêu chọc nàng.
Thiếu nữ nào chả không có tuổi xuân? Thiếu nữ nào chả không có ảo tưởng tuổi thanh niên? Thiếu nữ nào mà lại không muốn mình như ánh trăng được các vì sao vây quanh?
Huống chi Áo Thiến lại là cô gái trẻ xuất sắc như vậy…
Nhưng! Mọi câu chuyện sau lễ trưởng thành, nàng đều bị đối xử lạnh nhạt. Kỳ thực lúc đầu không phải là không có những chàng trai tài tuấn coi vẻ đẹp của nàng như tiên nhân, biểu lộ hứng thú với nàng… Nhưng họ bị những người xung quanh rỉ tai một hồi, sau đó ánh mắt của những tên ái mộ kia liền biến thành sợ hãi, vội vàng né tránh nàng…
Chẳng lẽ trên người ta có ôn dịch sao?
Tất cả điều này phải trách Đỗ Duy! Trách hắn và gia tộc của hắn! Tất cả phải trách bọn họ…
*
Có thể nói cô nàng Áo Thiến năm nay 17 tuổi có lý do để gét Đỗ Duy…
Bởi nàng là con gái của tài chính đại thần đương nhiệm.
Nên Áo Thiến tiểu thư rất gét Đỗ Duy, điều này khiến người ta có thể hiểu được nguyên nhân.
Thử nghĩ xem, lúc nàng lên vài tuổi đã được định hôn ước với nam hài mà ngay cả mặt mũi nàng cũng chưa hề nhìn qua. Mà đáng xấu hồ hơn nữa là vì hôn phu của nàng, một kẻ mà cả đế quốc ai cũng biết là “Tiểu Bạch si”!
Không sai, năm đó Áo Thiến được định hôn ước với Đỗ Duy! Đáng tiếc là Đỗ Duy lúc trẻ lại là truyện cười của cả giới quý tộc đế đô – chuyện này đã làm liên lụy đến Áo Thiến.
Nàng nhớ lúc nàng 10 tuổi, nàng cùng 5 người bạn cùng học chơi đùa, có người còn trêu nàng là: “lão bà của kẻ ngốc”.
Những câu xưng hô như vậy như một bóng ma theo Áo Thiến suốt tuổi thơ…
Sau này câu truyện có thể xoay chuyển, thấy Đỗ Duy càng ngày càng lớn nhưng không có vẻ hết ngốc. Gia tộc Auden cuối cùng cũng sốt ruột. Bọn họ nguyện ý đem cô bé này gả cho Đỗ Duy là vì hắn là trưởng tử, tương lai là kẻ thừa kế gia tộc Rowling.
Lúc đó, Đỗ Duy căn bản là một phế vật, nếu như hắn không thể trở thành người thừa kế của gia tộc Rowling thì đám cưới hỏi cũng mất đi ý nghĩa. Chính vì vây hôn ước đã thay đổi, vị hôn phu của Austria đã biến đổi thành Gabri – Cảm ơn trờ đất. Gabri cuối cũng cũng là một tiểu thiên tài.
Mặc dù tuổi của Gabri nhỏ hơn Austria 2, 3 tuổi nhưng đây không phải vấn đề lớn.
Đáng tiếc là chuyện này lại có kết quả… khiến Austria vô cùng thống khổ.
Vô luận như thế nào, người Roland cũng rất coi trọng danh dự, mà loại chuyện thay đổi hôn ước như thế này, không nghi ngờ là biến thành hành vi hủy hôn.
Loại chuyện hủy hôn như thế này cho dù là người dân bình thường nhất của Roland cũng cho rằng không phải là hành vi quang chính, huống chi lại là giới quý tộc luôn đặc biệt chú trọng danh dự.
Mặt khác, Austria tiểu thư lại xinh đẹp xuất chúng nên có nhiều người đố kị với nàng, mà những người này có một vũ khí có thể công kích mạnh mẽ Austria, đó là chuyện hối hôn.
Vài năm sau, Austria tiều thư vô cùng đau khổ, bị mất danh dự và mang tiếng là “Người cưới hỏi”. Thậm chí còn đem từ “Lão bà của kẻ ngốc” để thêm phần đả thương.
Sau đó, Rowling gia tộc bổng nhiên sụp đổ, mà kẻ ngốc năm đó lại một bước lên trời, trở thành công tước hoa Tulip. Ngắn ngủi trong một năm mà trở thành người tâm phúc đệ nhất đế quốc, thậm chí còn ở cái thế “Dưới một người, trên vạn người”.
Lúc đó, đối với Austria lại là một truyện cười.
Nhìn đi! Hãy nhìn cô ta! Năm đó đáng ra có thể quang minh chính đại mà gả cho công tước hoa Tulip! Chính nàng là đứa ngốc mới bỏ qua, tự bãi bỏ hôn ước, đi gả cho đệ đệ của công tước hoa Tulip. Ngươi nhìn xem, bây giờ…
Gia tộc Roýling đã sụp đổ, Gabri đã trở thành một bình dân.
A. Im!!! Cô ngốc này không chọn công tước làm chồng mà lại đi chọn một bình dân. Hừ! Ai bảo năm đó nàng “mắt chó” không nhìn kẻ thấp, bây giờ hối hận đến đứt ruột. ha ha…
Những lời đùa ác độc này nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Nhưng những kẻ nói lời ác độc này lại còn cười nhạo cả gia tộc Orden: “Có mắt mà không nhìn được vàng thật”. Những lời nói nhàm chán của những kẻ tiểu nhân xấc xược này năm đó cũng không phải cười nhạo Đỗ Duy là ngu ngốc sao?
Đáng tiếc là tâm lý u mê của những kẻ tiểu nhân vĩnh viễn không hề biến mất.
Mà sau đó! Sau khi Đỗ Duy nỗ lực cố gắng, Gia tộc Rowling đã hồi phục. Vị hôn phu của Austria tiểu thư một lần nữa trở thành người thừa kế của gia tộc Rowling… Chuyện này coi như kết thúc.
Không!
Sau đó trên phố lại xuất hiện lời đồn rằng gia tộc Orden đã hối hận, muốn một lần nữa hồi hôn, muốn đem cháu gái gả cho công tước hoa Tulip! Chỉ là năm đó công tước hoa Tulip bị vũ nhục, sinh ra ấm ức mà cự tuyệt những tên “tiểu nhân mắt cẩu” này. Cuối cùng, sau khi gia tộc Orden đau khổ mà cầu khẩn, công tước hoa Tulip mới miễn cưỡng tuyên bố hoàn thành hôn ước giữa em trai và tiểu thư Austria.
Ngươi nhì xem… Tiểu thư Austria xinh đẹp. Nàng có khuôn mặt xinh đẹp thì có ích gì? Cũng chỉ vì nàng và gia tộc nàng ngu ngốc, thiếu chút nữa nàng đã gả không…
Chúng ta hoàn toàn có thể lý giải những lời nói châm chọc độc ác này đối với một thiếu nữ mới mười mấy tuổi có đả kích như thế nào?
Hơn nữa, mỗi khi nàng bắt đầu tham gia các hoạt động xã giao của giới quý tộc. Khi nàng đến đều thành tiêu điểm để mọi người bàn luận. Mấy lần nàng chú ý thì đều nghe thấy những “người đặc biệt” đàm luận về nàng.
Sau đó… nàng lại nghe được những lời đàm tiếu như: “Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại một bụng ngu ngốc” “Người đàn bà ngu xuẩn có mắt không nhận ra vàng thật”!
Chẳng cần biết nàng xinh đẹp như thế nào, tại bất kỳ yến hội gì… chỉ cần người ta biết được thân phận của nàng thì không có một chàng trai nào nguyện ý đến gần nàng. Không một nam nhân quý tộc nào nguyện ý cùng nàng làm bằng hữu. Thậm chí không một chàng trai nào biểu lộ lòng ái mộ của mình đối với nàng.
Thề với thần linh rằng Austria không phải là người đàn bà dâm đãng gì, nàng thậm chí còn được xem như một cô bé tương đối cổ hủ. Mà đã là một cô bé thì sẽ có một vài giấc mộng rực rỡ tuổi thanh xuân. Cô bé nào mà không hy vọng mình được ái mộ trong tiếng vỗ tay đầy hoa tươi và ánh mắt hâm mộ?
Cô bé nào ở lứa tuổi thanh niên mà không có ảo tưởng về tình yêu? Vị hôn phu của nàng lại là một hài tử tuổi vị thành niên. Khi Austria tiểu thư nghe những tiểu thuyết về chuyện tình giữa các hoàng tử và công chúa, mà người mà nàng ảo tưởng lại chính là… “Hắn”!
Chẳng lẽ lại ảo tưởng với… Gabri chưa trưởng thành kia?
Tiểu thư Austria thật đáng thương, nàng thực sự ghê tởm những lời đùa cợt đã hãm hại, vu khống nàng đã khiến nàng rơi xuống tình trạng hiện tại, biến thành một người chán gét, không ai hỏi thăm.
Nhưng nàng không biết rằng, sở dĩ không một nam thanh niên nào muốn tới gần nàng, không một gã nào muốn có chủ ý với nàng… kỳ thật cũng không phải do lời đồn hãm hại.
Chuyện này thực ra là tại Đỗ Duy, mặc dù trong mọi tình tiết thì hắn vô tội.
Chân tướng là:
Phàm là các hoạt động xã giao có sự tham gia của tiểu thư Austria… tiệc tối, yến hội, dạ vũ… Lúc có bất kỳ một thanh niên quý tộc nào có hứng thú với vị tiểu thư xinh đẹp mỹ lệ này thì bên người lập tức có vài kẻ lén lút cảnh cáo hắn rằng: Ngươi không muốn sống nữa phải không? Ngay cả nàng ngươi cũng muốn trêu chọc, nàng chính là em dâu của công tước hoa Tulip! Ngươi dám trêu chọc nàng… gia tộc ngươi lợi hại hơn công tước hoa Tulip sao? Ngươi không biết là phàm kẻ nào chọc đến công tước hoa Tulip thì cả hắn và gia tộc đều gặp chuyện không may! Dám cùng em trai của công tước hoa Tulip đoạt đàn bà ư… Hừ hừ!
Những lúc như thế, thường thì những kẻ có đầu óc, mặt lập tức tắng bệch không còn chút máu, vội vã né tránh.
*
Sau vũ khúc, Đỗ Duy cuối cùng cũng dừng cước bộ, sau đó cúi đầu hỏi thăm Mani, hắn rất lễ phép đưa Mani tiểu thư về vị trí cũ.
- A! Không thấy Austria tiểu thư!
Sắc mặt Mani có chút không tốt, nói:
- Nhất định là nàng đã giận ta. Trời ạ! Hôm nay nàng đã cảnh cáo ta, không cho ta…
- Không cho ngươi cái gì?
Mani tiểu thư đỏ mặt lên, nhưng không nói gì. Thực ra Austria nói với nàng: Không cho phép ngươi có hành động câu dẫn tên tiểu nhân kia.
Thật dọa người.
Những lời như vậy không thể nói với công tước hoa Tulip a.
- Các ngươi là bằng hữu tốt. Đúng không?
Đỗ Duy ngồi cạnh Mani. Hành động này của hắn lập tức đem đến cho Mani rất nhiều ánh mắt hâm mộ và đố kỵ.
Mani tiểu thư có chút hưng phấn, nàng đỏ mặt lên:
- Tất nhiên, đại nhân… Ta có thể được xem là một trong những bằng hữu tốt nhất của nàng.
- Tốt! Vậy sau này ngươi cũng là bằng hữu của ta.
Đỗ Duy trừng mắt nhìn cô bé khả ái này. Mani thật là cô bé có tâm địa giản đơn, không có diễn xuất dối trá như những thiếu nữ quý tộc khác. Đỗ Duy cười nói:
- Chắc ngươi cũng biết, Austria là em dâu của ta, vậy nàng cũng có thể coi như người nhà. Bằng hữu của nàng cũng chính là bằng hữu của ta.
Ta thực sự có thể cùng ngài làm bằng hữu sao? A… Không! Không! Với địa vị cùng mặt mũi của ngài, ngay cả phụ thân của ta thấy ngài thì sợ rằng cũng phải cúi đầu chào.
- Đối với bằng hữu mà nói thì không phân địa vị.
Đỗ Duy cười rất bình thản. Sau đó hắn đứng lên khi… nhìn thấy Austria. Cô bé mặc y phục màu đỏ sau khi oán hận liếc mắt liền lao nhanh ra từ lối cửa hông của yến hội, nhằm hướng hoa viên lao tới.
- Ta xin lỗi trước, không tiếp.
Đỗ Duy đứng lên, trước khi đi vẫn còn rất tao nhã gật đầu đối với Mani:
- Có thể cùng nàng nhảy múa là một chuyện rất vui thích. Cám ơn!
Vẻ mặt của Mani kích động khi nhìn Đỗ Duy đi xa, sau đó hít một hơi dài, hai tay ôm chặt ngực (đừng mạnh quá nhé), cảm thấy nhịp tim mình như đập nhanh.
Thực ra thì tâm tư của cô bé này không có “dã tâm” gì, đối với Đỗ Duy chỉ một lòng sùng bái. Có thể nhảy cùng Đỗ Duy, nói chuyện cùng hắn đối với nàng đã là quá đủ.
Các chị em khác đang nhìn – nàng rất thỏa mãn!
*
- Tiểu thư Austria.
Một tiếng nói êm ái phía sau truyền đến.
Austria đứng bên ngoài lan can của ngự hoa viên, nàng thấy mình cần phải đi hóng mát một chút, nếu không nàng sẽ thấy tức chết cái cô nàng Mani kia. “Phản đồ! Trước đó đã nhắc nhở kỹ như vậy... nhưng nàng... Hừ hừ. Nhất định ta sẽ không nói chuyện với nàng 3 ngày.”
Lúc tư duy của Austria đang giận giữ thì nghe được tiếng của Đỗ Duy.
Khi nàng quay đầu lại thì thấy gã thanh niên mà mình chán gét đang đứng cách đó 10 bước.
Công bằng mà nói, cho dù nàng có chán gét Đỗ Duy, nhưng cũng không thể không thừa nhận là Đỗ Duy có thể xem như mỹ nam tử tuyệt đối.
Kế thừa huyết thống của gia tộc Rowling, hắn có vóc người cao lớn. Ở tuổi 18, sau khi qua cái tuổi gày gò, hắn dẫn trở lên cường tráng.
Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan chỉnh tề, hơn nữa, hắn là một thiếu niên đã thành danh, trong lứa tuổi không có ai là mạnh mẽ bằng. Trong ánh mắt trầm ổn của hắn luôn muốn nhìn thấu lòng người – đây là sự lịch duyệt! Là sự thiếu sót của bất kỳ gã thanh niên nào.
Mà khóe miệng của hắn luôn tồn tại một tia cười nhạt. Đây cũng là thói quen của những kẻ ở vị trí cao – Điểm này không thể có ở những thanh niên ăn chơi trác táng.
Chiều nay Đỗ Duy mặc lễ phục của công tước. Hắn đã sớm vứt bỏ chiếc nơ trên cổ, bên trong lộ rõ chiếc quân hàm lấp lánh – tượng trưng cho chiến công hiển hách của thượng tướng quân.
Thanh niên trẻ khỏe... Phong độ nhanh nhẹn, Địa vị hiển hách... Ngưỡng mộ... (Ẻm nào chả chết)
Mấy điều kiện này đều dồn chung một chỗ, đủ để trong nháy mắt hạ gục tuyệt đại đa số các mỹ nữ.
Mà giờ phút này Đỗ Duy từ cửa ngách của cung điện bước ra, sau đó đóng cửa, để tiếng ồn ào trong cung điện lại phái sau.
Ánh trăng chiếu lên người hắn khiến nụ cười của hắn lấp lánh như thanh bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Austria nhất thời nuốt nước bọt (Thèm ư?), hơi sửng sốt một chút rồi vội lạnh lùng đáp lại:
- Hừm, là ngài a! Công tước đại nhân tôn quý. Chẳng lẽ ngươi đến tìm ta là để truy cứu tội bất kính.
Nụ cười trên khóe miệng cảu Đỗ Duy càng sâu thêm vài phần, ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt mỹ lệ của Austria (thị dâm).
“Hừm! Có chút trẻ con... nhưng cũng... khả ái.”
- Không! Ta không tính toán đến như vậy.
Đỗ Duy đi tới một cách tự nhiên, cùng Austria đứng ở bên lan can. Thanh âm của hắn rất ôn hòa:
- Thực ra ta chỉ muốn cùng ngươi tâm sự. Dù sao chúng ta cũng có thể coi là thân thích. Đúng không?
- Trò chuyện cái gì? Ta không có chút hứng... nói chuyện với ngươi!
Austria trông giống như con nhím.
Đỗ Duy im lặng, tập trung nhìn Austria. Hắn ước chừng khoảng 10 giây sau mới cười... rất hiền lành! (Chiêu nay khi xưa đi cưa dùng mãi)
Không sai! Rất hiền lành.
- Ngươi là một cô gái rất mỹ lệ
Giọng của Đỗ Duy như một trưởng bối:
- Kẻ nào có thể lấy được một cô bé như ngươi quả là có phúc khí.
- Hừm! Ta nghĩ phải như vậy.
Austria tức giận trả lời:
- Căn bản ta không muốn gả cho em trai ngươi! Thực ra ta không muốn nảy sinh quan hệ với gia tộc của ngươi.
Thiếu nữ này bỗng nhiên nắm chặt tay, quay về hướng Đỗ Duy mà thấp giọng gằn lên, đầy vẻ giận dữ.
Đỗ Duy lại cười, hắn thấy cô bé xinh đẹp này đang giận... quả là một chuyện thú vị. Hắn mỉm cười khoan dung, mặc cho Austria tiểu thư “gầm rú” với mình. Sau đó...
Hắn để Austria “gầm” xong, mới tiện tay lấy ra một chiếc khăn lụa trong ngực. Liếc nhìn Austria, ánh mắt hắn trong suốt như ánh trăng. Sau đó Austria thấy hắn khẽ cười nói:
- Đừng cử động!
Vừa nói, thân hình của Đỗ Duy đã lướt đến (Chết rùi)!
Austria sợ ngây người. Nàng trơ mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Duy đang lướt đến gần. Đầu óc nàng đã hoàn toàn tê liệt: Hắn muốn làm gì? Hắn muốn trả thù... muốn “khi dễ” ta sao? (Câu chuyện: Để im xem sao ).
Đỗ Duy đã vươn tay đến, dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng Austria.
- Ách?
Austria lập tức tỉnh lại, lui ra sau vài bước, trơ mắt nhìn Đỗ Duy, giống như con mèo nhỏ đang phòng ngự:
- Ngươi... Ngươi! Làm gì!
- Miệng ngươi có vết rượu!
Đỗ Duy mỉm cười, thu khăn tay lại:
- Khẳng định là lúc ngươi ăn uống, không cẩn thận đã để vài mảnh lá màu tím (chủng diệp tử) chuyên dùng làm gia vị dính trên miệng. Làm như vậy rất dễ ảnh hưởng đến nhan sắc. Ngươi sẽ không ăn chứ? Cái loại gia vị này chỉ để tạo màu, không thể ăn.
Austria càng đỏ mặt... trên thực tế nàng rất thích uống rượu, cho nên vừa rồi khi tức giận mới... “Nói cái gì... Ặc...”
Đỗ Duy cười híp mắt, lại giống như tiểu hài tử đùa giỡn trưởng bối:
- Tốt lắm, bây giờ chúng ta tiếp tục tâm sự đi! Austria tiểu thư, thực ra ta muốn nói lời xin lỗi với ngươi.
- A... Ách!
Austria cảnh giác nhìn tên bại hoại này... hắn có âm mưu gì?
- Tất nhiên! Ta đã nói, cũng chỉ vì ta không nhận ra ngươi, là do Mani đã nói với ta tên của ngươi.
Đỗ Duy thở dài:
- Dù sao ngươi cũng đã thành hôn thê của em ta. Chúng ta hẳn phải xem như người nhà mới đúng. Hơn nữa, ta thậm chí đã đoán sai tuổi của ngươi. Ngày trước khi tổ phụ của ngươi hỏi có thể để ngươi thành thân cùng em trai ta được không, ta lại nghĩ năm nay ngươi mới 12 tuổi. Cho nên ta mới... A! Đều là do ta sai, ta nghĩ ngươi vẫn còn nhỏ. Bây giờ nhì lại, hóa ra ngươi đã lớn...
Lời này mới thực sự khiến Austria phẫn nộ.
“Tuổi!”
“Hắn! Ngay cả tuổi của ta cũng không biết.”
“Cái tên gia hỏa chết tiệt này mang cho ta biết bao khổ não như vậy. Trong mắt hắn không hề quan tâm đến ta, hắn ngay cả tuổi của ta cũng không biết.”
Chính vì vậy mà Austria nổi giận!
Nàng đột nhiên quay người quát Đỗ Duy:
- Ngươi! Cái tên khốn nạn (nguyên văn: hỗn đản) này! Ngươi chẳng lẽ đã quên là lúc em trai ngươi vẫn chưa ra đời thì ta đã đính hôn với ngươi. Ta như thế nào lại nhỏ tuổi hơn hắn!