Ánh mắt Lam Hải Duyệt dừng lại trên vãi chữ “Y bát tiếp theo của Đại Tuyết Sơn”, phảng phất trầm tư một lúc lâu.
Sầu a… Bây giờ ngươi bắt đầu tìm kẻ thừa kế sao…
Lam Hải Duyệt thu hồi ánh mắt, trong hai mắt đang híp lại lóe ra một chút ý tứ - nhanh như vậy sao? Hình như chưa tới lúc a.
Với tu vi của Bạch Hà Sầu, hắn không cần phải… Sớm như hiện tại tìm người thừa kế. Chẳng lẽ hắn có nguyên nhân đặc biệt nào, sắp muốn rời Đại Tuyết sơn sớm? Hoặc có thể hắn không muốn làm Vu vương?
Huống chi… vấn đề thừa kế hết lần này đến lần khác lại đi hỏi mình – từ nhiều năm trước mình cũng đã rời khỏi Đại Tuyết sơn a.
Lam Hải Duyệt nắm phong thư trong tay, thực ra hắn muốn thiêu hủy nhưng trong lòng chợt động, lại đem nó gấp lại cẩn thận, cất ở trong lòng.
Âm thầm thở dài, Lam Hải Duyệt nhìn cây hòe già trong viện, đột nhiên nói khẽ:
- Già rồi, chúng ta đều đã già rồi a. Chỉ trong chớp mắt đã hơn ba chục năm. Lúc đầu ta đến nơi đây thì cái cây này còn không lớn như vậy…
Hắn xoay người sang chỗ khác, thân hình già nua có chút bộ dáng run rẩy, có lẽ là do tâm tình quá phức tạp.
Khi Lam Hải Duyệt vung tay áo, ngọn lửa trên chiếc lò nhỏ lập tức bị dập tắt, lão già này mới ngồi lại trên ngế, khép ánh mắt, lẳng lặng tự vấn mình.
“Sầu, ngươi muốn ta thay ngươi đánh giá? Xem xem nữ đồ đệ của ngươi có thích hợp để thừa kế Đại Tuyết sơn ư? Hừ… Ngươi đá cho ta một vấn đề khó khăn a.”
“Sầu, sở dĩ ngươi giao vấn đề này cho ta, giao cho một địch nhân là “phản đồ” mấy chục năm… chắc cũng là vì ngươi nhận ra nữ đồ đệ này… tâm tư cũng rất vi diệu a.”
“Đỗ Duy, lại là Đỗ Duy, sao hình như tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến tiểu tử này a.”
Đệ nhất trí giả tại đế đô - Lam Hải Duyệt đang tự hỏi.
Hắn không phải không nhìn ra Allu dùng giọng điệu cổ quái khi nói về Đỗ Duy. Cho dù Allu có cố tình che dấu thế nào, nhưng trước cơ trí của lão, sự “ngây thơ” của tuổi trẻ khiến cho nàng vô phương thoát khỏi của lão nhân đã từng ma luyện ánh mắt bao năm tháng.
Hơn nữa, Lam Hải Duyệt cùng đệ tử của mình là Philip có duy trì chút liên lạc. Có thể nói, hắn biết một vài chuyện của Đỗ Duy tại Tây Bắc. Ví dụ như Đỗ Duy tại sao đột nhiên lại đính hôn và một vài biến hóa trong phủ công tước…
Philip đã từng nói qua trong thư, tại phủ công tước trong một khoảng thời gian đã từng xuất hiện một cô nương có cái tên là Allu, là bằng hữu của Đỗ Duy… Mà cái cô bé Allu này khi nói về Đỗ Duy lại dùng một giọng điệu rất cổ quái.
Cũng không cần suy luận phức tạp, với kinh nghiệm nhân sinh của mình, Lam Hải Duyệt có thể nhận ra một tia tình cảm vi diệu.
Cái này… tình cảm… lại là vấn đề khó khăn a.
Nữ hài từ này tuổi vẫn còn trẻ, khỏe mạnh, mỹ lệ, thông minh, hơn nữa thiên phú cũng không tồi. Bởi vậy, Allu còn trẻ tuổi như vậy mà đã luyện thể thuật của Đại Tuyết sơn đến trình độ như vậy thì thật không dễ dàng. Đương nhiên, nếu đem so sánh với Lam Hải Duyệt, Bạch Hà Sầu và Xích Thủy Đoạn, những người nổi bật của Đại Tuyết sơn thì vẫn còn kém nhiều lắm.
Dù sao, kỳ tài ngút trời như ba người họ, nhiều năm qua trong lịch sử của Đại Tuyết sơn cũng rất ít khi xuất hiện. Trong ba người bọn họ, nếu như ngẫu nhiên xuất hiện một người thì đều có thể coi như là nhân vật mạnh tuyệt đối hiện nay… huống chi còn một lúc xuất hiện ba người.
Cho nên, dù Allu có làm thì cũng không tệ. Hơn nữa, theo như quan sát của Lam Hải Duyệt thì Băng Sương đấu khí của nữ hài tử này cũng không kém. Chỉ là, dường như thiên phú về Vu thuật của nàng hơi thấp một chút… Nhưng cũng không lo, trong tất cả các Vu vương đời trước cũng không phải ai cũng biến thái như Bạch Hà Sầu, cả Vu thuật cùng vũ kỹ đều tu luyện tới mức tuyệt đỉnh. Ví dụ như bản thân lão và Xích Thủy Đoạn, mỗi người cũng chỉ am hiểu một loại.
Nhưng… kế thừa Đại Tuyết sơn.
Trong suy nghĩ của Lam Hải Duyệt chợt nổi lên hàn khí khủng khiếp của Đại Tuyết sơn quanh năm buồn tẻ, cơ hồ có thể tiêu diệt hết tất cả sự nhiệt tình, ảo vọng và thời gian…
Từng bước, từng bước, ngay cả máu cũng đã lạnh thấu người… những hài tử này từ khi niên thiếu đã bị hoàn cảnh lạnh lùng đó đồng hóa, dần dần mất đi sự vui vẻ, hòa thuận, biến thành động vật máu lạnh, cả ngày chỉ biết tu luyện. Đến nay Lam Hải Duyệt còn nhớ bản thân đứng trong băng thiên tuyết địa, từng bước, từng bước tập luyện đi trên băng trụ.
Không, thời gian đó là một loại ma diệt nhân tính. Thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp này thật sự đã trải qua cuộc sống như vậy? Kế thừa vị trí chú nhân Đại Tuyết sơn, trở thành Vu vương… sau đó nàng sẽ có vô số ngày đêm canh giữ cái lạnh khủng khiếp cảu tuyệt đỉnh tuyết phong, mặc cho một đóa tiên hoa như vậy héo rũ trong thiên băng tuyết địa lạnh lùng…
Nhất là khi nữ hài từ này nhắc tới Đỗ Duy… cái giọng điệu cổ quái này ẩn chứa tình cảm vi diệu trong đó. Đương nhiên Lam Hải Duyệt hiểu được đây là cái gì…
Nhưng một khi nàng trở thành người thừa kế, nhất là đối với vị trí Vu vương mà nói… nàng nhất định sẽ phải đau khổ mà cắt đứt!
Vì đối với các đời Vu vương mà nói, tuyệt đối không có khả năng có tình cảm, thậm chí là cả tình yêu!
Trên Đại Tuyết sơn, chỉ có vô tận lạnh lùng cùng với băng tuyết giá buốt, cùng với nó thì nhân tính và cả hỉ, nộ đều phai nhạt!
Lam Hải Duyệt do dự!
Càng ngày càng cao tuổi – đối với người già mà nói, luôn càng trở lên mềm lòng. Lam Hải Duyệt cũng là người như vậy.
Lão biết, trên Tuyết Sơn kia là Sầu… kẻ rất thông minh… chính bản thân mình từ lúc đầu đã sống dưới cái bòng của hắn… Gã cường địch này khẳng định đã thấy rõ tâm tư của nữ đệ tử. Nên…
- Hừ, Sầu, chính vì vậy ngươi không đành lòng quyết định mà đẩy chuyện này cho ta sao?
Lam Hải Duyệt lấy lại phong thư trong ngực.
Hắn biết, Bạch Hà Sầu chờ câu trả lời thuyết phục của mình.
Nếu như bản thân trả lời một câu “Được”, như vậy thì mặc kệ Allu… đối với tuổi thanh xuân với bao mộng tưởng đẹp trong lòng cô bé, ở bên Bạch Hà Sầu cùng sơn quy hà khắc của Đại Tuyết sơn… thì phải đi Đại Tuyết sơn, cho dù Allu có nguyện ý hay không. Mà cho dù nàng không muốn, Bạch Hà Sầu cũng sẽ không chút lưu tình, tự mình đánh nát ảo tưởng của nàng.
Sau đó, vận mệnh chờ đợi nàng sẽ là chủ nhân Đại Tuyết sơn. Trên đỉnh tuyết phong…
Cả đời…
Nếu mình trả lời “Không”?
Bạch Hà Sầu có thể từ bỏ ý nghĩ để Allu kế thừa mảnh Tuyết Sơn?
Như vậy cuộc sống của cô bé này còn có một tia xoay chuyển. Trong con ngươi mỹ lệ đó, một tia hy vọng còn có thể thắp lên. Có lẽ, trong lòng nàng có thể có tình cảm… Cũng có thể có…
Dù sao, nàng vẫn còn là một nữ hài từ trẻ, mỹ lệ và khỏe mạnh. Nàng hẳn phải có một cuộc sống thật rực rỡ, như ngàn ngàn, vạn vạn cô bé trên thế giới này… như những nữ hài tử mà bản thân mình đã nhìn thấy tại đế đô.
Không thể không nói, Lam Hải Duyệt sống tại đế đô nhiều năm, vô hình chung (bất tri bất giác), lối suy nghĩ của lão đã thoát khỏi cách nghĩ của Đại Tuyết sơn và có khuynh hướng của người Roland.
Nói không ư? Như vậy có bé này có thể được hưởng thụ sinh mệnh.
Nhưng…
Lam Hải Duyệt do dự. Lão rất nhạy cảm với vấn đề mấu chốt này.
Bỗng nhiên Bạch Hà Sầu muốn định ra người thừa kế. Có phải hắn có ẩn ngữ gì không?
Hay là hắn…
Chẳng lẽ hắn không còn sống lâu? Hoặc có nguyên nhân đặc thù muốn rời khỏi…
Vậy thì, Đại Tuyết sơn cần một người đứng đầu, phải là một người được thừa kế! So sánh với tương lai của Đại Tuyết sơn nhất mạch mà nói, cuộc sống của một cô bé, tất nhiên là không trọng yếu bằng…
Lam Hải Duyệt một mực tự hỏi, thời gian bất tri bất giác trôi nhanh, lúc lão tính táo lại thì Allu đã trở về.
Nàng khẽ chạy bộ đến tiểu viện, mang cho lão già một sức xuân thật đáng hâm mộ. Sau đó cô đưa ra một gói bằng giấy dầu, thanh thúy mỉm cười:
- Sư bá đại nhân! Ngài nói không sai, thịt trâu nhà này rất thơm.
Dưới mặt nạ… đôi mắt kia phảng phất nét vui mừng.
Lam Hải Duyệt thở dài…
Phiền não…
*
Mà giờ phút này, Đỗ Duy đang rất bận rộn.
Trong ba ngày, vòng thứ nhất của luận võ đại hội đã qua. Cuối cùng, hơn ba nghìn tuyển thủ, qua vòng đấu loại tám người một tổ tuyển ra những người xuất sắc tại vòng thứ nhất. Theo đó, vì một vài nguyên nhân đặc thù, người xuất sắc vượt qua vòng đấu loại có chút biến hóa – nên sau trận đấu, có không ít tuyển thủ vì thất bại trên lôi đài mà lén quyết đấu với đối thủ, kết quả là bị chết mất một ít. Có vài người quá khích, sau vòng đấu loại liền chạy đi uống rượu, say lướt khướt. Kết quả là gây náo loạn, bị sở trị an tại đế đô bắt giam vào ngục.
Cũng có một vài người, mặc dù đã qua vòng loại, nhưng thấy trong đám tuyển thủ có quá nhiều cao thủ nên mất hy vọng, lập tức bỏ quyền.
Nên sau công tác thống kê cuối cùng, trong danh sách chỉ còn 397 người.
Trong đó bao gỗm bản thân Đỗ Duy, ba mươi hai gã trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, Allu… đương nhiên, còn có cả ba người trong nhóm “Ngọc Rồng”.
Nhưng đến mai… ngừng đấu một ngày – Đương nhiên là tên tiểu nhân Đỗ Duy cũng không hảo tâm để các võ sĩ nghỉ ngơi. Đối vớ Đỗ Duy mà nói, trng ba ngày thi đấu, ngoài chuyện đánh bạc thì còn có việc thu vé vào cửa. Nếu như để cho Đỗ Duy tự mình quyết định, hắn hận không thể một năm 365 ngày đều có quyết đấu.
Nhưng ngày mai không được.
Bởi vì ngày mai là ngày hội tất niên, mỗi năm một lần tại Roland đại lục.
Ngày 31 tháng 12… Vào ngày mai, toàn bộ đế đô ăn mừng, hơn nữa nửa đêm còn bắn pháo sáng lớn. Đương nhiên, tại ngày khánh điển ăn mừng thì không có thời gian để xem trận đấu nào.
Hơn nữa, với Đỗ Duy mà nói, đêm mai vẫn còn một vở kịch rất quan trọng, là tổ chức tiệc tân niên tối trong hoàng cung. Tiệc tối này còn có một chuyện hết sức quan trọng.
Trên tiệc này, August VI vĩ hoàng đế vĩ đại, vì thân thể không được khỏe, cho nên sẽ không tham dự buổi tân niên long trọng này, đó cũng là lần đầu tiên August VI bệ hạ kế vị vắng mặt trong khánh điển tân niên quan trọng như vậy.
Đây là kết quả do Đỗ Duy và Thần hoàng tử thương lượng. Tại lễ Khánh Phong, sau khi dùng thế thân, ngày đầu năm mới, không cần dùng thế thân, mà trước tiên loan tin lão hoàng đế thân thể nhiễm bệnh, như vậy đối với vấn đề về ngôi vị hoàng đế kế thừa, mới không làm cho người ta cảm thấy quá đột ngột.
Mà bây giờ, trong đám quý tộc đế đô vẫn không ai biết vị hoàng đế trên danh nghĩa của bọn họ kia đã sớm chết được ba tháng.
Chậc, Thần điện bây giờ chắc vẫn chưa phát hiện.
Trước đêm tân niên.
Toàn thành giăng đèn kết hoa, mà ngay cả binh lính trị an tất cả cũng mặc chế phục mới nhất phát tới, mà trên sân lớn hoàng cung, Ngự Lâm quân hoàng gia mặc áo giáp rực rỡ, phủ thêm áo choàng đỏ tươi, nhìn thực uy phong lẫm lẫm.
Cả đế đô đắm chìm trong không khí hoan khánh. Kho hàng dự trữ pháo hoa trong đế đô, dường như không cần mua mà có thể châm đốt thỏa thích.
Hiển nhiên, Đỗ Duy và Nhiếp Chính vương suy nghĩ giống nhau, bởi vì, trong tương lai trước nguy cơ dị tộc xâm lấn, đây có thể là một đêm tân niên hòa bình cuối cùng cho mọi người trước chiến tranh! Cho nên, để những người này đối với vẫn mệnh tương lai tận tình hưởng thụ một khoảng thời gian hòa bình sung sướng đi.
Thậm chí, Nhiếp Chính vương còn hạ lệnh, giải trừ cấm lệnh đi lại ban đêm trong đế đô, ngoài ra trước sân rộng ngoài hoàng cung cũng mở ra cho thị dân có thể tham quan.
Mệnh lệnh này, lập tức được dân chúng toàn thành hoan hô ủng hộ, không cần đến tối, trên sân rộng trước hoàng cung đã tụ tập mấy vạn thị dân xem bắn pháo hoa, giao thông trên khắp các đường phố đều tắc nghẽn.
Mà các quý tộc tham gia tiệc tân niên trong hoàng cung, thi phải đi theo cửa hông từ hoàng thành tây bắc đi vào.
Vì để dân chúng hoanh khánh, mà để quý tộc thay đổi lộ tuyến, riêng từ điểm này mà nói. Thần hoàng tử được coi là một quân chủ không tồi.
Và giống như mọi ngày, lấy thân phận Đỗ Duy, xế chiều hắn cùng Thần hoàng tử tiến thẳng vào cung. Sau tiệc tối, hắn cùng Thần hoàng tử cùng tiến vào hội trường, điều này chỉ có đệ nhất công thần mới có quang vinh như vậy, năm vừa rồi được đãi ngộ như thế chỉ có lão tể tướng Rabosil, bất quá từ sau khi hắn ở ẩn, sau khi Đỗ Duy trở lại đế đô, từ lúc bắt đầu khánh tiết, vinh quang này liền thuộc về Đỗ Duy.
Trong đế quốc quý tộc, có thể ngồi vào bàn trong đêm tân niên hoàng thất tiệc, cơ hồ chẳng khác nào đã gia nhập đội ngũ quý tộc đế quốc.
Mà hiển nhiên, Đỗ Duy lại một lần nữa trở thành tiêu điểm.
Thần hoàng tử và Đỗ Duy sau khi vào bàn, Đỗ Duy nhẹ nhàng đi phía sau Thần hoàng tử. Sau đó vị Nhiếp Chính vương của đế quốc này tuyên bố với mọi người hôm nay hoàng đế bệ hạ thân thể không được khỏe nên không thể tham dự được - không ai tỏ vẻ kinh ngạc, dù sao lão hoàng đế tuổi đã lớn, hơn nữa hắn sau khi mất quyền lực liền buồn bực không vui. Đương nhiên, cũng có người mơ hồ ngửi thấy điều gì đó, bất quá cũng thông minh không biểu hiện ra mặt.
Tiếp theo là Nhiếp Chính vương và đệ nhất vương hậu khiêu vũ.
Đáng nhắc tơi hơn cả là vị Louise công chúa kia vẫn chưa trở về đế đô.
Dereye tiểu thư trái lại hơn mươi ngày trước, Đỗ Duy đặc biệt phái người đón nàng từ tây bắc về đế đô, Đỗ Duy bí mật gặp nàng một lần, Dereye nhìn thấy Đỗ Duy biểu hiện cực kỳ sợ hãi và kính cẩn nghe theo, sau đó Đỗ Duy thoải mái mà trả nàng cho Thần hoàng tử - hắn từ ánh mắt nữ nhân này nhìn ra nàng đã hoàn toàn khuất phục, không còn dũng khí đối nghịch với mình!
Đáng tiếc là, Vị Louise công chúa kia bây giờ vẫn chưa có trở về.
Đỗ Duy phái người đi tây bắc liền đem Dereye trở về tiếp, mà Louise công chúa gửi đến một phong thư. Trong đó viết rất rõ: nàng không may mắn, lại nhiễm bệnh, mặc dù không nặng nhưng là vì tránh đi đường xa càng thêm nặng bệnh, cho nên nàng không thể trở lại đế đô - mặc dù Thần hoàng tử thấy trong thư này không nói thêm gì, bất quá lúc nhìn thật sau Đỗ Duy, ánh mắt Đỗ Duy có chút mất mát.
Ngày đó Đỗ Duy sau khi trở về, trong lòng cũng rất buồn bực.
Từ tây bắc truyền đến tin tức, vị Lousi công chúa này không phải là ngã bệnh…mà là bây giờ cô ta không chịu đi! Căn cứ theo thủ hạ hồi báo, vị Louse công chúa này bây giờ đang ở Syria thành ôm đám độc nhãn thánh kỵ sĩ, dường như một bước cũng không rời.
Hơn nữa trong lúc đó tựa hồ qua hệ của hai người càng ngày càng hòa hợp…
“Dựa vào! Cái gì, càng ngày càng hòa hợp!” Đỗ Duy biết thủ hạ mình không dám nói lung tung, không biết dùng từ thế nào, mới nói một câu như thế hàm hồ miêu tả: “ta thấy căn bản là luyến gian tình nhiệt!”
Lousi công chúa lâm vào bể tình không thể hồi đầu, mang đến cho Đỗ Duy một vấn đề khó giải thích: trong tiệc tối, Nhiếp Chính vương sau khi khiêu vũ xong, hắn liện hạ tràng.
Mặc dù Đỗ Duy có thể diễn lại trò cũ lần nữa, ôm công chúa Kalinna tám tuổi khiêu vũ một khúc, đáng tiếc từ trong cung truyền đến tin tức, công chúa Kalinna bởi vì cưỡi ngựa không cẩn thận sơ ý đã gãy chân.
Lúc này Thần hoàng tử đã khiêu vũ xong, lúc âm nhạc lại vang lên, liền đến phiên Đỗ Duy hạ tràng.
Đương tràng hơn trăm thiếu nữ quý tộc đều tha thiết mong chờ thấy Đỗ Duy, mong đợi lọt vào mắt xanh quý nhân đệ nhất đế quốc… Mặc dù Đỗ Duy hai ngày trước có một chuyện bêu xấu, bất quá dù sao hắn cũng là Tulip công tước a.
Các thiếu nữ quý tộc từng bước từng bước nhích chân về phía trước, thậm chí người còn cố ý lộ ra nhũ phong hấp dẫn ánh mắt Đỗ Duy, ngoài ra không ngừng lay động cây quạt trên tay nhỏ làm dáng - quái đản, chẳng lẽ không biết bây giờ là tháng mười hai sao? Còn vẫn cầm quạt…
Đỗ Duy quét mắt qua đám người một lần. Sau đó hắn bất đắc dĩ đứng lên, tràn đầy vẻ không chú ý đi tới đám nữ sĩ.
- A! hắn đã tới! hắn đã tới!
Nhóm nữ sĩ chợt huyên náo và khẩn trương hô nhỏ.
Đỗ Duy cắn răng một cái, đi thẳng tới, làm ra vẻ tiêu sái đi qua những khóm hoa nơi đây, chịu đựng những ánh mắt nóng bỏng chiếu tới, cuối cùng trong lòng vừa ý, đứng trước một phía đưa tay về phía trước miệng thở dài nói:
- Có thể mời ngài….
Chung quanh một không khí uể oải, Đỗ Duy hương tay phải về phía kia, một nữ hài tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ngồi trên ghế gấm, mặc một bộ váy màu hồng, giống như một đóa hoa hồng nở rộ.
Điều khiến Đỗ Duy kinh ngạc chính là cô bé trước mắt này, vẻ mặt cũng không có giống như những thiếu nữ quý tộc khác có vẻ nóng bỏng tha thiết mong chờ mình đến.
Lúc đứng trước mặt nàng, sau khi đưa tay, Đỗ Duy thậm chí từ ánh nhìn của cô bé này có thể thấy chút chán ghét?
Đúng, không sai, đúng là chán ghét!
Đỗ Duy cẩn thận nhìn cô bé này, nàng tuổi còn nhỏ, rất đẹp, có đôi mắt màu nâu trầm, tóc vàng, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, từ những điểm này của nàng khi còn nhỏ có thể thấy, sau khi nàng lớn lên, khẳng định sẽ là một tuyệt sắc mỹ nữ, đương nhiên bây giờ nàng xũng mỹ lệ vô cùng.
Chỉ là… tại sao nàng nhìn ta chán ghét như vậy?
Đỗ Duy dám khẳng định tuyệt đối, bản thân không nhận ra cô bé này, thậm chí chưa từng gặp qua nàng.
- Có thể không?
Đỗ Duy lại yêu cầu lần nữa.
Cô bé này lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, sau đó đột nhiên đứng dậy, đôi mắt nhìn trên dưới Đỗ Duy, sau đó lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta là ai? Công tước đại nhân! Ngươi cho rằng ta là một cô nương không gả được? Bây giờ lại lấy ta làm bia đỡ đạn sao! Tìm những người khác đi, bởi vì ta nhìn thấy ngươi liền khó chịu!
Giọng nói của nàng cũng không được tính là nhẹ, một số người đứng gần đều nghe thấy rõ.
Mà Đỗ Duy ngơ ngẩn cả người, hắn sờ sờ cái mũi của mình, không nhịn được cười khổ:
- Tiểu thư xinh đẹp… xin hỏi chúng ta quen biết sao? Ngươi có cừu oán với ta sao?
- Ngươi! Ngươi đem ta làm trò cười! Tulip công tước đại nhân!
Trên gương mặt mỹ lệ của cô bé, giận dữ không kiềm được.