Chương 610: Tâm Kiếm Thiền tông - Tâm Ma Tàn Ảnh

Nháy mắt Dư Tắc Thành nhớ tới cảnh tượng năm xưa ở Vô Lượng tông, mình và Lưu Thi Vận bị Vô Chu Chân Nhân vây trong phòng, Lưu Thi Vận xuất ra bí pháp đánh chết Vô Chu Chân Nhân.

Lúc ấy dường như Lưu Thi Vận đã sử dụng “Càn khôn tá pháp, tự nhiên hợp nhất” này, rút hết pháp lực của mình, sau đó lại dùng “Vạn pháp hóa hợp, hỗn nguyên quy nhất”, hóa hợp pháp lực ấy thành một loại chân nguyên kỳ dị, cuối cùng dùng “Sát sinh diệt đạo, hữu tử vô sinh”, đánh chết Vô Chu Chân Nhân.

Vô Chu Chân Nhân sử dụng liên tục mười mấy loại bí pháp, cuối cùng vẫn không thể thoát chết, mặc dù khi ấy tu vi của Lưu Thi Vận chỉ mới là Luyện Khí kỳ.

Lúc ấy mình đã hỏi nàng đây là pháp thuật gì, nàng ngập ngừng đáp:

- Đây... đây là Tuyệt... Tuyệt Diệt Vô Lượng.

Lúc ấy mình đã tin nàng, Tuyệt Diệt Vô Lượng gì chứ, “Càn khôn tá pháp, tự nhiên hợp nhất” kia rõ ràng là pháp thuật của Vạn Kiếm Ma tông, hơn nữa còn là pháp thuật cơ bản. Mà “Vạn pháp hóa hợp, hồn nguyên quy nhất” nhất định là pháp thuật của Hỗn Nguyên kiếm phái. Có thể sử dụng pháp thuật của năm đại kiếm phái, nhưng không phải là đệ tử của năm đại kiếm phái, chỉ có một khả năng, Tâm Kiếm Thiền tông!

Dư Tắc Thành càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể khống chế lòng mình. Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng cố sắng trấn tĩnh tinh thần, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại. Dư Tắc Thành cố gắng nhớ lại nhất cử nhất động, từng lời ăn tiếng nói của Lưu Thi Vận, càng nghĩ càng cảm thấy lạnh mình. Bất chợt hắn chạy vào thế giới Bàn cổ, tìm quyển tranh mà năm xưa Lưu Thi Vận đưa cho mình.

Năm xưa trong lòng Dư Tắc Thành đã có cảm giác mơ hồ rằng, quyển tranh này không đơn giản như vậy. Hôm nay hắn bị giả thuyết này kích thích, bèn tìm quyển tranh xem lại.

Quyển tranh kia được cất kỹ trong thế giới Bàn cổ, sau khi Dư Tắc Thành tìm được nó, bèn lớn tiếng kêu lên:

- Lão Thất, ngươi xem thứ này rốt cục là gì?

Lão Thất đáp:

- Báo Thống lĩnh Đại nhân, đây là một quyển tranh.

Dư Tắc Thành quát lớn:

- Ngươi xem thật kỹ cho ta, rốt cục nó là thứ gì?

Lập tức vô số ánh sáng chiếu vào quyển tranh, sau đó Lão Thất lên tiếng nói:

- Báo Thống lĩnh Đại nhân, đây là một quyển sách tranh, không phải là gì khác.

Dư Tắc Thành thở phào một cái, xem ra mình đã quá đa tâm, thế giới Bàn cổ cũng kiểm tra không ra, vậy đây thật sự chỉ là một quyển tranh bình thường.

Dư Tắc Thành không khỏi phì cười, ngoại trừ sách tranh còn có thể là gì nữa. Vừa rồi mình quả thật điên rồ, không ngờ lại cho rằng đây là Tâm Ma Tàn Ảnh, quả thật hết sức buồn cười.

Dư Tắc Thành ngồi phệt xuống nền cung điện, buột miệng hỏi:

- Lão Thất, xây dựng thế nào rồi?

Lão Thất đáp:

- Bởi vì thiếu thốn nhân thủ, cần phải nửa năm nữa mới có thể làm xong tất cả.

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, tùy tiện nhìn thoáng qua quyển tranh. Bìa của nó là hình một lão nhân đứng trên núi, toát ra khí thế chỉ điểm non sông, uy phong lẫm liệt.

Mỗi lần Dư Tắc Thành nhìn hình lão nhân đều có cảm giác quen thuộc, chắc chắn là một vị tiên hiền đại nho nào đó, đã từng thấy qua trong một quyển du ký nào đó.

Hôm nay Dư Tắc Thành lại nhìn thoáng qua, dường như lúc này lão nhân kia đang nhìn hắn cười, nụ cười lạnh lùng vô kể. Đột ngột trong đầu Dư Tắc Thành bừng sáng, lão nhân này chẳng phải là Kiếm Lão Nhân mà mình từng thấy trong bức họa khi mới vào Hiên Viên kiếm phái hay sao?

Đúng vậy, chính là Kiếm Lão Nhân, một lão nhân ôm kiếm ngồi ngay ngắn giảng pháp, phía dưới có ba tên đệ tử đang quỳ lắng nghe, một con chim to như quạ đen đậu một bên. Gương mặt lão nhân ấy giống hệt như lão nhân trên bìa quyển tranh, cho nên mình mới có cảm giác quen thuộc.

Hai tay Dư Tắc Thành run rẩy, chậm rãi giở xem. Trang thứ nhất, giữa nền trời xanh thẳm, một ngọn núi mọc thẳng đứng từ dưới lên cao, khí thế như muốn chọc thủng vòm trời. Lần này Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại, thấy không phải là núi, mà rõ ràng là một thanh kiếm xung thiên, đột ngột mọc lên từ dưới đất. Đó chính là Liệt Thiên kiếm khí hoành hành trong kinh mạch người tu tiên, có thể đột ngột phát xuất ra kiếm chiêu hùng mạnh. Đúng là Kiếm Khí thuật, nguồn gốc phát sinh kiếm thuật của Liệt Thiên kiếm phái.

Tay Dư Tắc Thành lại run run giở xem tiếp trang sau. Bức họa thứ hai mang ý một năm bốn mùa, phong sương vũ tuyết, vừa khéo tương đồng với ý cảnh lang bạt kỳ hồ trong câu thơ bên dưới. Phong sương vũ tuyết, khí thế tự nhiên, vạn vật hữu linh, đúng là Kiếm Linh thuật, nguồn gốc kiếm thuật của Hỗn Nguyên kiếm phái.

Bức họa thứ ba hết sức tự nhiên, Xuân sắc một mảnh, vạn vật hữu thần, toát ra khí thế Thiên Nhân hợp Nhất. Quả nhiên là phong cảnh như họa, vạn vật nhất thể, thiên địa tự nhiên, chính là Ngự Kiếm thuật, nguồn gốc kiếm thuật của Vạn Kiếm Ma tông.

Sau nữa là bầu trời đầy sao, là Tinh Kiếm thuật của Tinh Vân Kiếm tông, đại Phật phong cách cổ kính là Thiện Kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền tông. Tử địa vô tận, Minh khí xung thiên, là Minh kiếm thuật của minh Thần Kiếm Ma tông. Mặt trời như lửa, sát cơ ngùn ngụt, đây là Sát Kiếm thuật của Sát Ma tông. Một mảnh vực sâu bể cả là Uyên Kiếm thuật chưa từng nghe qua. Tới bức họa thứ mười ba, một con chim to béo, chính là biểu tượng Cưu Kiếm Thuật của Hiên Viên kiếm phái.

Chẳng trách mình tu luyện Lục Kiếm thuận lợi như vậy, chẳng trách mình có thể luyện ra Cưu Kiếm Thuật không giống người thường. Chẳng trách tới lúc mình có thể Kết Đan. Lục Kiếm xuất hiện cùng lúc, chẳng trách mình có thể đạt được Kiếm Tâm Thông Huyền Đan... Thì ra là như vậy, hết thảy là vì quyển sách này, nó chính là Tâm Ma Tàn Ảnh, một trong Thập Đại Tiên Điển mà Kiếm Lão Nhân lưu lại.

Dư Tắc Thành vẫn ngồi ngây ra như phỗng, sắc mặt tái nhợt, bất động rất lâu. Xong rồi, từ hôm nay trở đi, mình là đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, sẽ bị năm đại kiếm phái đuổi giết. Từ hôm nay trở đi, sư phụ sẽ xem mình như kẻ thù, sư huynh sẽ rút kiếm ra giận chém mình, tất cả hảo hữu trước kia giờ đây trở thành cừu địch...

Dư Tắc Thành ngồi bất động rất lâu, ngơ ngơ ngác ngác, sau đó bất chợt bật cười ha ha, thầm nghĩ: “Không thể nào, chỉ cần mình không nói ra, có ai biết được mình là đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông. Chỉ cần mình giấu thật kỹ Tâm Ma Tàn Ảnh này, không ai học được kiếm thuật này, chẳng phải là Tâm Kiếm Thiền tông vì vậy mà bị diệt sao? Ha ha ha, đúng, đúng, ta giấu nó đi thật kỹ, sau đó cưới Lưu Thi Vận về làm vợ, quản thúc nàng chặt chẽ, như vậy từ nay về sau Tâm Kiếm Thiền tông coi như hoàn toàn tiêu tan.

Đúng, cứ như vậy, về sau ta sẽ là công thần của Hiên Viên kiếm phái, không, của năm đại kiếm phái, vì có công tiêu diệt Tâm Kiếm Thiền tông.”

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành quát lớn:

- Lão Thất, lập tức xây dựng cho ta một nhà giam nghiêm ngặt, nhốt quyển tranh này vào trong đó cho ta, khóa chặt hoàn toàn mọi phía, tuyệt đối không thể để nó rời khỏi nơi đó!

Lão Thất đáp:

- Tuân mệnh.

Lập tức bên trong cung điện dâng lên một đại điện rất lớn, sách tranh này bị khóa chặt trong đó, tầng tầng xiềng xích, tuyệt đối không thể lọt ra ngoài.

Sau khi khóa xong, Dư Tắc Thành buột miệng hỏi:

- Lão Thất, ngươi kiểm tra sách ấy thêm một lần nữa, nó là gì vậy, phải chăng là tiên điển bí tịch gì đó?

Lão Thất lại quét kiểm tra lần nữa, cuối cùng đáp:

- Báo Thống lĩnh Đại nhân, chỉ là một quyển sách tranh.

Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy lòng mình lạnh toát, Tâm Ma Tàn Ảnh này quả nhiên lợi hại, ngay cả Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh cũng không thể tránh khỏi thế giới Bàn Cổ phát giác, Tâm Ma Tàn Ảnh này hoàn toàn có thể che giấu, vậy mình thật sự có thể nhốt nó được sao?

Dư Tắc Thành không nghĩ tới vấn đề này nữa, hắn rời khỏi thế giới Bàn cổ, trở về bản thể, nghiến răng một cái, đi về phía đám người đang luyện kiếm kia. Nghe nói năm đại kiếm phái có thể phân biệt được đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra kẻ thù, mình qua đó thử xem sao.

Dư Tắc Thành đi tới chỗ luyện kiếm, người thứ nhất nhìn về phía hắn chính là Tiêu Dạ. Ánh mắt y vô cùng kinh khủng, hung hăng nhìn chăm chú Dư Tắc Thành, trong đó toàn là thù hận.

Sau đó bên cạnh y còn có một người, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Dư Tắc Thành cũng tỏ thái độ y như vậy, vẻ mặt đầy cừu hận.

Người nọ không phải đệ tử Hỗn Nguyên kiếm phái, theo pháp y trên người y, hẳn là đệ tử Vạn Kiếm Ma tông, y cũng căm thù Dư Tắc Thành như vậy.

Lập tức trong lòng Dư Tắc Thành lạnh toát, xong rồi, mình không quen biết y, vì sao y lại tỏ ra cừu hận mình như vậy... Tất cả đệ tử năm đại kiếm phái bắt đầu thù hận mình, từ nay trở đi mình chính là tên đệ tử xấu số của Tâm Kiếm Thiền tông, sư phụ xấu số chính là Lưu Thi Vận, về sau sẽ xuất hiện truyền thuyết hai người đại chiến năm đại kiếm phái...

Đúng lúc này, Bạch Tố kêu lớn:

- Tắc Thành, lại đây, huynh đứng ngây ra đó làm gì vậy?

Vừa nghe lời này, lập tức Dư Tắc Thành giống như tử tử nghe được lệnh ân xá, trong lòng mừng như điên dại, đi nhanh về phía Bạch Tố, nở nụ cười rạng rỡ.

Bạch Tố liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái:

- Đứng ngây ra như vậy chẳng khác thằng ngốc chút nào...

Dư Tắc Thành hỏi:

- Nàng thấy ta có đáng ghét lắm không?

Bạch Tố lại liếc nhìn hắn:

- Đáng ghét thật.

Sau đó còn nói:

- Chẳng lẽ huynh lại giống như năm xưa, miệng lưỡi ba hoa? Tắc Thành, hiện tại huynh đã là Kim Đan Chân Nhân, xin hãy tự trọng.

-o0o-