Trên trường thương thập tự hoàng kim đầy những dấu vết khiến người ta thán phục. Những dấu vết này dường như đang kể ra truyền thuyết về thanh thánh thương này mà không cần lời, kể về những năm tháng chiến đấu thảm thiết của nó.
Bất chấp những hao tổn, trên thanh trường thương hoàng kim vẫn tỏa ra hào quang lấp lánh. Cơ hồ khi mũi thương này được đưa vào trong đại điện, những ngọn đuốc huy hoàng khắp bốn phía đại điện như mất đi ánh sáng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên thanh trường thương này, thậm chí ngay cả kỵ sĩ Deron vốn nổi tiếng là một trò cười giờ cũng bị mọi người bỏ qua. Ánh mắt khinh thường của họ đều chuyển thành trang trọng, cẩn thận ngắm chuôi trường thương do hai võ sĩ hoàng kim giáp đưa vào.
Rất nhanh chóng, trong số các trọng thần, tạp Carmi Ciro, nam tước Sarke…, những người xuất thân võ tướng đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, quỳ gối cúi đầu trước mũi thương Ronkinus này.
Từ ngày chính biến ở quảng trường lớn, hoàng tử Thần đột nhiên phát hiện ra chuôi thần khí đã thất lạc rất lâu này, sau khi đánh tan sĩ khí của phản quân, thần khí cực mạnh trong truyền thuyết này cũng lần đầu xuất hiện lại trước mắt mọi người.
Mà ánh mắt Đỗ Duy lại hơi biến đổi, dù rất nhỏ, không dễ bị phát hiện.
So với mọi người ở nơi này, Đỗ Duy càng hiểu rõ hơn về nó!
Khi mũi thương này được đặt trong đại điện, Đô Duy mơ hồ cảm giác được hai kiện thần khí giấu trong giới chỉ chứa đồ của mình là Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp (áo giáp năm màu hình trăng vỡ) và Cung tên địa ngục Fedora (Kế Đô La Hầu Thuấn Ngục Tiễn) đồng thời khẽ rung động như bị một lực lượng nào đó kích phát thần lực trong nó.
Âm thanh chấn động ong ong vang lên trong ý thức của Đỗ Duy, dường như hai kiện thần khí đều bị kích thích sức sống, bắt đầu rục rịch.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, lén lút đút tay vào trong tay áo, ngón tay nắm chặt chiếc giới chỉ (chiếc nhẫn chứa đồ) lớn nhất, chậm rãi truyền một tia tinh thần lực vào để trấn anh thần khí đang trấn động.
- Ta nghĩ hẳn mọi người đều biết đây là cái gì.
Hoàng tử Thần đứng dậy trước ngai vàng, nhìn xuống những trọng thần của mình. Thanh âm của hắn cực kỳ trang nghiêm ngưng trọng:
- Đây là cây thương kỵ sĩ, đại biểu cho tinh thần và vinh quang của kỵ sĩ. Từ nhiều năm trước nó đã thất lạc khiến cho tinh thần kỵ sĩ dần dần biến mất trên đại lục này, tinh thần võ giả cũng dần dần xuống dốc…
Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng xuống đài, rời khỏi ngai vàng tới bên hoàng kim giáp võ sĩ, đột nhiên cầm thanh trường thương lên bằng một tay.
- Dẫu thế, mũi thương này không nên bị cất trong hoàng cung, nó là tượng trưng của tinh thần kỵ sĩ, là linh hồn vinh quang của võ giả. Ta đã quyết định gây dựng lại Hiệp Hội kỵ sĩ, vì vậy nên mũi thương này…
Vừa nói hắn vừa nhìn vè phía kỵ sĩ Deron:
- Deron, mũi thương Ronkinus này, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ trả lại nó cho Hiệp Hội kỵ sĩ! Hy vọng các ngươi có thể giữ nó thật tốt!
- Ồ!
Quyết định đáng kinh ngạc này khiến mọi người ầm ĩ, ai cũng không nhịn được bắt đầu nhỏ to rì rầm. Chỉ có lão tể tướng Chelsea vốn luôn yên lặng chỉ gật đầu, không nói gì.
- Đại công tước Tulip.
Hoàng tử Thần nhìn khuôn mặt Deron đầy vẻ kích động, tiện tay đưa thanh trường thương này cho hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ. Deron vội vàng nâng hai tay lên nhận lấy, nắm chặt trong tay như cầm bảo bối quý giá nhất thế gian.
Hoàng tử Thần không nhìn y nữa mà quay về phía Đỗ Duy:
- Đại công tước Tulip, đề xuất gây dựng lại Hiệp Hội kỵ sĩ là của ngươi nên chuyện này giao cho ngươi phụ trách đi! Ta nghĩ kỵ sĩ Deron nhất định sẽ phối hợp tốt với ngài.
Đỗ Duy lập tức đứng dậy đáp ứng không chút do dự.
Bên cạnh bọn họ là đám người Mats Dransa, Carmi Ciro, tất cả đều nhao nhao đứng dậy vỗ ngực cam đoan sẽ toàn lực hỗ trợ công tước Tulip hoàn thành trách nhiệm này.
Chỉ có tài chính đại thần có vẻ có chút dị nghị, hắn đắn đo một hồi, đang muốn đưa ra vấn đề kinh phí xây dựng lại - đây cũng không phải dựng lại một tổ chức nhỏ mà là Hiệp Hội kỵ sĩ có từ thời cổ xưa!
Không phải chỉ bỏ chút tiền ra là có thể tùy tiện tu sửa tổng bộ hiệp hội ở đế đô là coi như xong!
Muốn gây dựng lại một hiệp hội mang tầm cỡ đại lục, phải sửa sang lại mọi phân hội trên toàn đại lục, cần xây dựng thì xây dựng, cần mở rộng thì mở rộng. Còn phải xây dựng lại hệ thống hội viên Hiệp Hội kỵ sĩ, kỵ sĩ đoàn…
Không bàn tới những vấn đề khác, đế quốc có nhiều hành tỉnh như vậy, nhiều thành thị như vậy, mỗi nơi lại phải một lần nữa thành lập phân hội của Hiệp Hội kỵ sĩ, xây dựng lại một tổ chức lớn như vậy - chi phí tuyệt đối không nhỏ.
Hai năm nay đế quốc xây dựng phòng tuyến Kapersky. Tại phương Bắc lại thiết lập quân đoàn chủ chiến mới. Mặc dù có công tước Tulip tài trợ một khoản lớn nhưng tài chính cũng rất khó khăn.
Trong lòng lão lập tức xuất hiện một suy nghĩ: làm gì có tiền!
Nhưng mắt thấy Nhiếp Chính vương giao chuyện này cho Đỗ Duy, lão lập tức yên tâm lại: sợ gì chứ, dù sao Đỗ Duy cũng thừa tiền, nếu dể cho hắn toàn quyền phụ trách như vậy tất nhiên là hắn phải bỏ tiền túi ra rồi.
Hơn nữa trong lòng lão cũng có một chút bất mãn: Hiệp Hội kỵ sĩ đã sụp đổ tới mấy trăm năm rồi, gây dựng lại nó có liên quan gì tới trung ương đế quốc đây? Tên công tước Tulip đúng là ăn no dửng mỡ, không có việc gì tự dưng lại đề xuất việc này lên làm gì?
Lập tức, tài chính đại thần quyết định nhắm nửa con mắt lại, không nói gì nữa, trong lòng lão quyết định: im lặng! Dù sao Nhiếp Chính vương không lệnh cho tài chính đại thần ta bỏ tiền ra vậy ta cứ im lặng không nói gì thôi, thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Ngược lại, đám đại thần xuất thân võ tướng lại có phần hưng phấn, cũng có rất nhiều người tán thưởng đối với quyết định này của Nhiếp Chính vương. Bất quá cũng có một bộ phận không nhỏ là nể mặt Đỗ Duy: chuyện công tước Tulip đề xuất ai dám không vỗ tay đây? Ngươi sao?
Hoàng tử Thần mỉm cười nhìn phản ứng của các đại thần, chuyện này đã không có trở ngại gì vậy cứ quyết định như vậy đi.
- Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi.
- Hy vọng các vị có thể giúp đỡ công tước Tulip phát huy sức mạnh đế quốc: xây dựng lại linh hồn tinh thần của võ giả!
Do dự một chút, hoàng tử Thần nhìn về phía kỵ sĩ Deron.
Tên láu cá này quả nhiên hiểu ý, vội vàng lớn tiếng biểu đạt lòng son dạ sắt của mình một phen - nói tới mức buồn nôn, còn kém mỗi ôm chân Đỗ Duy gọi hắn là cứu thế chủ.
Sau khi hội nghị chấm dứt, các quý tộc trò chuyện cùng Đỗ Duy một lát rồi lui ra. Đám người Carmi Ciro cùng Mats Dransa, bá tước Villa đều đánh mắt cho Đỗ Duy một cái, mọi người đều tự hiểu rồi rời đi.
Trái lại, kỵ sĩ Deron, trò hề trong giới quý tộc đế đô lại tiến tới gần, bộ dáng nịnh bợ. Thật đáng tiếc cho khuôn mặt anh tuấn của hắn:
- Công tước Tulip, người xem, chuyện tiếp theo…
Đỗ Duy cũng hiểu đôi chút về nhân vật trong những chuyện cười ở đế đô này, hắn chỉ khẽ cười, vẻ mặt vẫn rất đứng đắn:
- Kỵ sĩ Deron, ngài là hội trưởng hiệp hội, còn ta dù sao cũng chỉ là một người ngoài. Hơn nữa… hiện giờ thân phận ta còn không phải là kỵ sĩ mà là ma pháp sư. Điện hạ nói ta phụ trách việc này cũng chỉ là muốn ta xuất lực ở phương diện tài chính nhiều hơn mà thôi, tình hình cụ thể ra sao vẫn phải dựa vào ngài…
Deron lập tức nói ngay:
- Không phải thân phận kỵ sĩ cũng có sao? Đại nhân, chỉ cần ngài nói một câu, ngày mai ta sẽ đưa ngay một văn kiện xác nhận thân phận kỵ sĩ tới! A… mà cấp bậc thấp cũng không tốt, vậy đi, ta sẽ tự mình đem tới cho ngài một huân chương kỵ sĩ cửu cấp.
Đỗ Duy trợn tròn đôi mắt, nghĩ thầm: hèn chi Hiệp Hội kỵ sĩ lại xuống dốc như vậy, gặp phải hội trưởng thế này, không chết mới là lại!
Hai người đi thẳng ra ngoài hoàng cung, Deron dường như đã sớm có chủ ý muốn bám “bắp đùi” Đỗ Duy, dốc hết sức thuyết phục Đỗ Duy lập tức theo hắn tới xem tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ ở đế đô.
Đỗ Duy nhìn một chút, sắc trời vẫn còn sớm, đã hẹn đám người Carmi Ciro gặp mặt buổi tối, buổi chiều dù sao cũng rảnh, còn lão thợ may thế thân hoàng đế cũng không cần huấn luyện nhiều nên hắn đáp ứng.
Phái người gọi thị vệ trưởng Raoen tới, đem theo mấy kỵ sĩ hộ vệ của gia tộc Tulip, Đỗ Duy theo vị hội trưởng này đi thẳng tới tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ.
Khi vừa ra khỏi hoàng cung, thấy người hầu cung đình đem con ngựa của kỵ sĩ Deron đi ra, Đỗ Duy thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Ngựa cưỡi của vị hội trưởng kỵ sĩ hiệp hội, cửu cấp kỵ sĩ, quả thực là một sự sỉ nhục!
Trước mặt Đỗ Duy là một con ngựa vừa gầy lại vừa già… già tới mức khiến Đỗ Duy cũng lo không biết nó có chở được vị kỵ sĩ đại nhân cả người mặc áo giáp nặng kia không. Hơn nữa, nhìn thể tích, “ngựa chiến kỵ sĩ” này chỉ sợ không lớn hơn con lừa được bao nhiêu. Vóc dáng kỵ sĩ Deron rất cao to, khi ngồi trên ngựa hai chân gần như lê trên mặt đất, đầu gối phải hơi cong lại… Động tác này dù thế nào cũng rất tức cười.
Mà ngựa cưỡi của Đỗ Duy tất nhiên là chiến mã cực phẩm của thảo nguyên, khi hai người đi cùng nhau, kỵ sĩ Deron này lập tức thấp hơn Đỗ Duy một khoảng lớn.
Đỗ Duy âm thầm thở dài, không nhịn được cười nói:
- Kỵ sĩ Deron, chẳng lẽ kinh phí của Hiệp Hội kỵ sĩ đã xuống tới mức này? Ngay cả một con ngựa giống ngựa chiến một chút cũng không có sao?
Deron cười chẳng chút để ý, hắn như tiện tay móc mũi thương “Ronkinus” này vào yên ngựa như móc rác vào đó, hoàn toàn không giống với biểu hiện cầm trường thương vẻ mặt kích động thổ lộ lòng son dạ sắc vừa rồi trong đại điện của hắn. Hành động này khiến Đỗ Duy cũng thiếu chút nữa muốn đánh người - nó là thần khí đấy!
Là thần khí mà năm đó Ares sử dụng để đánh bại ma thần, đánh bại chúng thần đấy!
Rất nhanh chóng, Deron lại bắt đầu than khóc:
- Công tước đại nhân, ngài không biết đó thôi! Hiệp Hội kỵ sĩ bây giờ quả thực rất khó khăn! Đừng nói một con ngựa tốt, rất nhiều người trong Hiệp Hội kỵ sĩ chúng ta bây giờ ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề!
Đỗ Duy nhíu mày:
- Không thê thảm tới mức đó chứ? Mặc dù Hiệp Hội kỵ sĩ hiện giờ có xuống dốc một chút nhưng quân đội hàng năm cũng đều đưa tới một nhóm võ tướng xin Hiệp Hội kỵ sĩ giám định cấp bậc - đây cũng là một khoản thu không nhỏ! Ngoài ra bây giờ dong binh đoàn náo nhiệt như vậy, Hiệp Hội kỵ sĩ cũng thu được một khoản kiểm tra cấp bậc không nhỏ mà. Hơn nữa nghe nói ngài ở đế đô cũng đã “đặc biệt phê chuẩn” không ít huân chương kỵ sĩ mà.
Đỗ Duy cuối cùng không nhịn được đâm nốt câu cuối nhưng rõ ràng da mặt kỵ sĩ Deron còn dày hơn dự liệu của Đỗ Duy. Không ngờ sắc mặt hắn thậm chí không hồng lên một chút lại còn cười ha hả:
- Đại nhân, ngài không biết đó thôi! Muốn duy trì một hiệp hội cấp đại lục như vậy chi phí thực sự không ít! Đừng nhìn quân đội hàng năm cố định đưa một nhóm võ sĩ tới kiểm tra cấp bậc, một chút tiền tài như vậy ngay cả chi phí tu sửa phân hội các nơi của Hiệp Hội kỵ sĩ chúng ta cũng không đủ! Hiệp Hội kỵ sĩ bây giờ tổng cộng có một trăm sáu mươi tám phân hội trên toàn bộ đại lục, phí sửa chữa hàng năm đã lên tới mấy vạn kim tệ rồi!
Đỗ Duy kinh hãi:
- Chỉ sửa chữa thôi đã tốn nhiều như vậy? Mấy vạn? mấy vạn kim tệ đủ làm một tòa nhà mới rồi!
- Cũng không hẳn!
Deron tiếp tục than khóc:
- Đại nhân ơi! Hiệp Hội kỵ sĩ vốn là tổ chức lớn. Ngài không biết đó thôi, những tòa phân hội đó cũng chẳng nhỏ bé gì! Đây đều là do hiêp hội kỵ sĩ lúc còn huy hoàng xây dựng phòng ốc cho các phân hội muốn nhiều thì được nhiều, muốn khí phái bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Bây giờ thì chỉ sửa chữa những tòa nhà lớn đó cũng không phải chỉ bỏ ra hơn mười, hai mươi kim tệ là xong! Thậm chí còn có những kiến trúc đã có mấy trăm năm tuổi, đều là đồ cổ rồi, muốn sửa chữa đã khó lại thêm khó!
- Vậy không bằng bán phắt đi, xây dựng lại phân hội nhỏ một chút cũng được.
- Bán? Ta cũng muốn vậy đấy!
Deron bĩu môi:
- Nhưng luật pháp đế quốc có nói, bất động sản của Hiệp Hội kỵ sĩ không được phép mua bán! Ta cũng chẳng có cách nào! Những tòa nhà lớn đó giữ lại thật lãng phí, còn phải bỏ tiền ra sửa, ta hận không thể đập nát chúng đi.
- Ngoài ra những thứ khác tổn hao bao nhiêu?
Đỗ Duy thở dài.
- Có! Đương nhiên có!
Deron cười khổ:
- Nhân viên ở các Hiệp Hội kỵ sĩ có nhiều người, những người này phụ trách khảo sát quan viên kỵ sĩ, bọn họ phải ăn uống, phải nuôi sống một nhóm người lớn. Trên danh nghĩa, Hiệp Hội kỵ sĩ tại đại lục hiện tại phải nuôi dưỡng tổng cộng hơn 600 kỵ sĩ! Những người này phải tu sửa áo giáp, phải mài lại kiếm? Ngoài ra còn chiến mã của họ nữa - thân là kỵ sĩ sao có thể không có ngựa được? Một năm chi tiêu của hơn 600 người cơ hồ chẳng khác gì một kỵ sĩ đoàn bậc trung! Ít nhất cũng cần hơn ba vạn kim tệ mới miễn cưỡng đủ dùng! Hiện giờ chúng ta chỉ có thể dùng kinh phí có hạn để nuôi người mà thôi… về phần ngựa thật sự không có cách nào! Đại nhân, ngài cũng là người cầm quân, ngài biết đấy, chi phí để nuôi một chiến mã so với nuôi một người sống còn nhiều hơn!
Đỗ Duy bất tri bất giác gật đầu.
- Ngoại trừ các kỵ sĩ, trong hiệp hội cũng cần một số người làm việc lặt vặt - ngài không thể bắt những kỵ sĩ tự tôn quý đó tự mình đi dọn dẹp quét rác? Những người này theo danh sách thống kê của các hiệp hội trên đại lục tổng cộng có 1040 người, chi tiêu hàng năm cũng khoảng ba ngàn kim tệ - đương nhiên đây cũng đã ít lắm rồi, chúng ta cũng cố gắng thuê người thật rẻ.
- Ta biết, thanh danh của ta tại đế đô không tốt, nhiều người nói ta buôn bán các cấp bậc huy chương kỵ sĩ là khinh nhờn tinh thần kỵ sĩ, nhưng ta cũng không có cách nào:
Khuôn mặt Deron sầu não:
- Đại nhân, muốn duy trì một tổ chức lớn như vậy thì chi tiêu hàng năm ít nhất cần mười vạn kim tệ mà vẫn chỉ miễn cưỡng giúp mọi người ăn no, miễn cưỡng duy trì tổ chức này không sụp đổ mà thôi! Nhưng mười vạn kim tệ ta lấy từ đâu đây? Quân đội hàng năm nhiều nhất cũng chỉ cấp cho một hai vạn mà thôi. Nhờ phúc của Nhiếp Chính vương, bây giờ mở ra hệ thống dong binh đoàn hợp pháp, hàng năm có rất nhiều người tới xin khảo sát cấp bậc kỵ sĩ… nhưng hàng năm cũng chỉ thu vào bốn, năm vạn kim tệ mà thôi. Tính ra mỗi năm ta vẫn thiếu ba vạn kim tệ! Ba vạn kim tệ này ta lấy đâu ra đây?
Deron nói xong câu cuối, vẻ mặt chân thành nhìn Đỗ Duy như một đứa trẻ sơ sinh ánh mắt chân thành nhìn cha mẹ:
- Đại nhân, ngài nói ta không buôn bán huân chương kỵ sĩ có được không? Ta không làm thằng hề như vậy có thể sống tiếp không?
Đỗ Duy hoàn toàn không biết nói gì.
Deron nói tới mức kích động lên, đột nhiên dùng sức đập vào trước ngực bộ giáp, vẻ mặt cổ quái nở nụ cười:
- Đại nhân, giờ ta mặc bộ áo giáp này… nhìn cũng khá đúng không. Nhưng ngài không biết đó thôi, để tiết kiệm kinh phí và tiền tài liệu… bộ áo giáp này nhìn qua rất khí phái nhưng thật ra… Bên dưới lớp sắt này thật ra là rỗng không! Đừng nói ngài dùng vũ khí, chỉ cần lấy một cái gậy gỗ đâm nhẹ cũng tạo thành một lỗ thủng được!
Đỗ Duy:
- …
Tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ danh tiếng lừng lẫy ở tại thành nam của đế đô.
Có thể nói, nếu chỉ nhìn mặt diện tích đất cũng có thể coi là phù hợp với danh hiệu một trong hai tổ chức lớn của đại lục “Đại lục Hiệp Hội kỵ sĩ.”
Tổng bộ của Hiệp Hội kỵ sĩ có kiến trúc chủ đạo là một tòa nhà tứ giác hình tháp, chính giữa tòa nhà là một sân trống, bốn phía là một loạt nhà lầu ba tầng rộng rãi, được xây dựng bằng đá hoa cương, nhìn qua vô cùng chắc chắn. Hơn nữa thời điểm xảy ra chiến tranh cũng có lực phòng ngự khá mạnh.
Hơn nữa diện tích cũng khá lớn, nếu cưỡi ngựa đi vòng quanh Hiệp Hội kỵ sĩ một vòng có lẽ cần thời gian khoảng một chén trà!
Khu đất lớn như vậy lại ở đế đô – thành thị lớn nhất đại lục nên giá đất cũng rất cao.
Nhưng khi Đỗ Duy tới “tổng bộ Đại lục Hiệp Hội kỵ sĩ” danh tiếng lừng lẫy này hắn lại thiếu chút nữa bị khung cảnh trước mắt dọa cho ngây người.
Đây… đây mà là tinh thần kỵ sĩ trang nghiêm thần thánh sao?
Đây … đây rõ ràng là một cái chợ mà!
Chỉ thấy kiến túc hình tứ giác này bốn mặt giáp đường đều bị đục thủng, phòng ốc bên trong đã biến thành cửa hàng đủ loại! Có bán vải, bán quần áo, bán châu báu, bán lương thực, bán đồ vật thủ công… thậm chí cả bán thức ăn!
Đỗ Duy trợn tròn đôi mắt chỉ về phía trước… nơi đó những tiếng chào hàng mời mọc đang vang lên liên tiếp, thật vô cùn náo nhiệt.
Sắc mặt tên kỵ sĩ Deron lại chẳng hề thay đổi, ngược lại còn đắc ý cười:
- Đại nhân người xem, chúng ta tới rồi đó.
- Đây…. Đây là…
- Đây chính là tổng bộ kỵ sĩ của chúng ta!
Deron ưỡn ngực.
- Ta chỉ thấy một cái chợ!
Giọng Đỗ Duy vang lên có phần khó nghe.
- Cũng không có cách nào khác.
Deron thở dài:
- Khu đất và phòng ốc nơi này theo pháp lệnh không thể bán nên sau khi ta suy nghĩ rất lâu cũng chỉ có cách đục thủng tường ngoài đem những căn phòng đó biến thành cửa hàng cho thuê. Đại nhân, ngài đừng xem thường khoản tiền thuê nhà này, rất nhiều người trong tổng bộ đế đô chúng ta phải dựa vào nó để sống đấy!
Nói tới đây, hắn nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi trước.
Điều khiến Đỗ Duy và đông đảo hộ vệ dưới trướng tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc là vị kỵ sĩ Deron này đi thẳng qua như cá gặp nước vậy, không ngừng trò chuyện với ông chủ các cửa hàng này, dường như rất quen thuộc với bọn họ.
- A! A Nông đại thúc, làm ăn tốt chứ! Ha ha…
- Tác đại thẩm, sắp tới hạn nộp tiền thuê nhà tháng này rồi… A, tốt quá, mai ta sẽ phái người tới thu nhé.
- Ông chủ Địch, chỗ cải trắng này nhìn qua thật tốt… Hả, tặng ta sao? Vậy cảm ơn, ha ha ha…
Thấy vị hội trưởng của Hiệp Hội kỵ sĩ đại lục này, Đỗ Duy đột nhiên nhớ tới một nghề nghiệp ở kiếp trước của mình: nhân viên quản lý thị trường buôn bán nông nghiệp!
Deron vừa nói chuyện với đám người buôn bán nhỏ này, tay vẫn cầm mấy thứ linh tinh như cải trắng, cà chua… vừa quay đầu lại vẫy tay với Đỗ Duy:
- Đại nhân, chúng ta tới rồi, đừng đứng đó, mau vào đi.
Đi vào cửa lớn của Hiệp Hội kỵ sĩ, tiếng hô chào hàng bên ngoài vẫn không ngừng truyền tới. Sắc mặt Đỗ Duy có phần khó coi nhưng khuôn mặt Deron vẫn thong dong, tiện tay đem đống đồ ăn vừa được cho đưa cho một lão trông cửa què chân, cười nói:
Đi nấu bữa tối đi! Ha ha, hôm nay lại tiết kiệm được tiền cơm rồi.
Nghe xong câu này, sắc mặt Đỗ Duy rất kỳ quái, trong lòng cũng cảm thấy phức tạp.
Đi vào trong cửa lớn của hiệp hội, sau khi cánh cửa lớn khép lại, Đỗ Duy đi vào một cái sân vườn.
Có khoảng hai cái sân lớn như vậy.
Hiển nhiên ở thời kỳ huy hoàng của kỵ sĩ, khu đất trống như vậy là để bọn họ luyện tập vũ kỹ, hơn nữa một cái cái còn có thể dùng để làm sân quay ngựa. Đáng tiếc giờ này lại mọc lên từng cái lều gỗ nhỏ giản dị.
- Mấy cái lều gỗ này để làm gì?
Đỗ Duy nhíu mày:
- Chẳng lẽ để cho người ở?
- Cho người ở? Đương nhiên là không phải rồi.
Deron cười khổ:
- Đại nhân, bây giờ tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ chúng ta cũng chỉ có tổng cộng sáu người! Nhưng người xem, Hiệp Hội kỵ sĩ lớn như vậy ít nhất cũng có thể để một ngàn người ở! Sáu người chúng ta tùy tiện tìm một phòng là có thể ở rồi. Mấy cái lều gỗ này không phải để cho người ở mà là … kho hàng.
- Kho hàng?
Đỗ Duy lại không còn gì để nói.
- Đúng vậy, là kho hàng.
Khi Deron nói chuyện này vẻ mặt hớn hở:
- Nhờ phúc của Nhiếp Chính vương, từ khi người lên ngôi, đế đô càng ngày càng phồn vinh, thương nhân khắp nơi trên đại lục đều tụ tập ở đế đô!
- Song giá nhà đất của đế đô cũng vì vậy mà tăng lên! Ngài nghĩ xem, nhiều thương nhân tới đế đô như vậy, hàng hóa bọn họ mang theo sẽ nhiều tới mức nào? Nhưng giá phòng ở đế đô hiện giờ lại cao như vậy, tiền thuê phòng cũng tăng gấp mấy lần khiến đám thương nhân kêu trời kêu đất. Dưới tình huống đó ta nhanh trí nghĩ ra, nơi này của chúng ta không phải đang có đất trống sao? Dù sao cũng không để làm gì, chẳng thà xây mấy cái nhà gỗ lên làm kho hàng cho thuê! Lòng dạ ta cũng đâu có độc ác gì, giá thuê đưa ra so với thị trường còn thấp hơn ba phần!
Nhìn vẻ mặt say mê của Deron, Đỗ Duy súy nữa hộc máu!
Kho… kho hàng!
- May là có những kho hàng này đấy! Ngài không biết đấy thôi, phí tu sửa hàng năm của những tòa nhà xung quanh chúng ta chỉ có thể trông cậy vào nguồn thu từ những kho hàng này!
Deron cười híp cả mắt, buộc con ngựa vào mtooj cây cột.
Đỗ Duy thở dài:
- Deron các hạ, những kho hàng này, từ ngày mai ngài lập tức bảo bọn họ đem hàng hóa lấy về đi. Dù sao chúng ta cũng muốn gây dựng lại nơi này. Như vậy thật không ổn.
- Lấy về? Cái này thực không dễ.
Deron có vẻ khó khăn, ánh mắt lại ánh lên vài phần vui vẻ:
- Ngài không biết rồi, hàng hóa nơi này đều thuộc về thương hội của một số quý tộc giàu có uy tín trong đế đô! Ta đã ký hợp đồng với bọn họ giờ không thể vi phạm được… Hơn nữa nhiều nhân vật lớn vậy ta cũng không dám đắc tội.
- Ngươi sợ đắc tội với bọn họ, ta không sợ.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Gồm có những ai?
- Đây, mấy gian này là kho vũ khí của gia tộc Mats Dransa! Trong kho đều là quặng sắt! A, mấy gian này là hàng hóa của thương hội bá tước Villa là một số đồ gỗ vận chuyển từ phía nam tới.
Đỗ Duy chỉ về một căn nhà gỗ phía trước… diện tích của căn nhà gỗ này lớn nhất, sợ là mấy căn nhà khác cộng lại cũng không bằng!
Đỗ Duy tức giận nói:
- Vậy còn cái này là của ai?
- Cái này…
Deron cười khổ, liếc mắt nhìn Đỗ Duy, ánh mắt có chút cổ quái:
- Tulip công tước… Trong căn nhà gỗ đó đều là hàng hóa của ngài… Tháng trước ta vừa ký hợp đồng với người qản lý buôn bán trong gia tộc ngài, Zach tiên sinh. Cũng vì giá thuê chỗ ta rất rẻ nên tiểu Zach tiên sinh thuê nơi này liền ba năm!
Đỗ Duy:
- ...
Trong lòng Đỗ Duy, dẫu sao cũng đường đường Hiệp Hội kỵ sĩ đại lục, là tổ chức nổi dang ngang với Ma Pháp công hội. Cho dù nó đã xuống dốc nhưng Đỗ Duy cũng không ngờ lại tới mức này!
Tổng bộ Ma Pháp công hội thì hắn đã đi qua nhiều lần, nơi đó khí phái, uy nghiêm đồ sộ tới mức nào chứ?
Nhưng nhìn tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ đại lúc này mà xem?
Chợ? Kho hàng cho thuê?
Lúc này Đỗ Duy lại đột nhiên giật mình, hắn đã nhận ra ý cười kỳ quái trong ánh mắt kỵ sĩ Deron.
Lập tức, Đỗ Duy dường như tỉnh ngộ, hiểu ra được cái gì đó.
Sắc mặt hắn lập tức khôi phục bình tĩnh, phất phất tay cho Raoen và các thị vệ khác lui lại.
Đỗ Duy chậm rãi đi tới vài bước, nhẹ nhàng sờ lên những căn nhà gỗ giản dị này, đột nhiên mở miệng nói:
- Kỵ sĩ Deron, ta đột nhiên cảm thấy ngài thật sự có thiên phú buôn bán.
Deron cười cười, không nói gì.
- Thật ra, ta đã nghe nói rất nhiều chuyện về ngài. Nói thực, những chuyện này đều không tốt đẹp gì cho ngài.
Deron lắc đầu cười nói:
- Ta đã quen rồi.
Đỗ Duy cúi đầu suy nghĩ một lát, nhíu mày nói:
- Ta cảm thấy danh hiệu hội trưởng hiệp hội của ngài thật sự là một gánh nặng! Với tài trí của ngài sao lại bị trói chên một cái thuyền hỏng như vậy, thật quá đáng tiếc! Với trí tuệ của ngài, nếu ngài đồng ý tới quản lý một số việc buôn bán trong gia tộc của ta, chẳng mất bao nhiêu thời gian ngài nhất định sẽ trở thành thương nhân nổi tiếng nhất đại lục - so với ở lại nơi này chống đỡ cho một nơi rách nát như vậy tốt gấp trăm lần.
Deron vẫn không nói gì.
Đỗ Duy lại chậm rãi nói tiếp:
- Vốn ta cho rằng ngài là một tên ác ôn tham ô, một con sâu mọt trong Hiệp Hội kỵ sĩ… Nhưng hôm nay ta thấy được mọi thứ ở đây ta mới hiểu ngài không tiếc mình làm một trò cười lại phải khổ tâm duy trì một cục diện rối rắm như vậy… Kỵ sĩ Deron các hạ, xin ngài nhận lấy lời xin lỗi chân thành của ta.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa cúi đầu xuống thật thấp.
Ý cười trên khuôn mặt Deron biến mất.
Khi Đỗ Duy ngẩng đầu lên hắn lại hỏi:
- Kỵ sĩ Deron, ta rất tò mò, Hiệp Hội kỵ sĩ đã xuống dốc mấy trăm năm! Theo lý thuyết mọi thứ trở thành như vậy không phải tất cả đều vì ngài, ít nhất lúc ngài còn trẻ nó cũng đã phần nào như vậy rồi! Nhưng lúc đầu, khi ngài còn trẻ, còn có tương lai sao ngài lại chọn lên một con thuyền hỏng đã sắp chìm như vậy?
Giọng Đỗ Duy rất chân thành, không chút giả dối.
Deron rốt cuộc thở dài, trong mắt hắn không còn vẻ bất cần đời mà thực ngưng trọng.
Rất từ từ, vị hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ này mở miệng:
- Thầy của ta là hội trưởng tiền nhiệm của Hiệp Hội kỵ sĩ, người đã nhận nuôi ta, bồi dưỡng ta bao lâu… Năm đó thầy cũng chỉ có chín đệ tử, tiếc là cuối cùng, tám người khác sau khi lớn lên đều không thể chờ để thoát khỏi nơi quỷ quái này! Ta cũng phải thừa nhận là… năm đó ta cũng muốn rời khỏi nơi này vì trong mắt ta Hiệp Hội kỵ sĩ đã sớm xong rồi! Vốn chẳng có cách nào để chấn hưng nó nữa! Nhưng…
Deron đột nhiên quay người, lau nhanh giọt lệ trên khóe mắt rồi mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Thầy của ta trước khi chết đã kéo ta, người cầu khẩn ta ở lại, cầu khẩn ta thừa kế y bát của người, duy trì nơi này! Trước khi chết người đã nói: mặc dù cây thương kỵ sĩ đã mất nhưng người vẫn tin tinh thần kỵ sĩ vẫn sống trong lòng rất nhiều người!
Nói tới đây hắn dường như đang cười, nụ cười có chút lông bông:
- Thực ra, ta cũng không tin! Ta không tin trên thế giới này còn có thứ gì gọi là tinh thần kỵ sĩ! Nhưng lời cầu khẩn trước khi chết của thầy ta không cách nào từ chối! Thế nên... ta mới ở lại nơi này, kế thừa danh hiệu cửu cấp kỵ sĩ, kế thừa vị trí hội trưởng, còn phải trở thành đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn cho tới giờ, khi tóc ta giờ cũng bắt đầu bạc… Tất cả là vì ta đã nhận lời thầy, vì ta đã nhận lời người!
Nghe tới đây trong lòng Đỗ Duy chấn động!
- Ngươi… cố gắng vậy cũng thật khổ!
Đỗ Duy thở dài, sau đó hắn không hề do dự, đi tới kéo hai tay Deron, trịnh trọng nói:
- Kỵ sĩ Deron! Ta không thể không nói, trong số những người ta từng gặp ngài là “kỵ sĩ” đáng tôn kính nhất! Mặc dù thế nhân vẫn coi ngài như một trò cười nhưng trong mắt ta ngài là kỵ sĩ cao thượng nhất! Ít nhất ngài vẫn giữ được lời hứa của mình!
Đúng vậy, là lời hứa!
Vì một lời hứa mà hy sinh cả đời!
Đây mới thật là kỵ sĩ!