Nhìn về phía bức tượng thần, tinh linh vương chìm vào trầm tư - Thực tế, suốt mười ngày từ khi trở về này hắn luôn luôn tự hỏi một vấn đề mà mình không cách nào hiểu được.
Tương lai sau khi “trở về”, mục tiêu của những tội dân rốt cuộc là gì?
Khác với những tên thú nhân đầu óc chỉ toàn báo thù, tinh linh vương đã tự mình tới thế giới loài người một chuyến, trong mấy tháng thời gian du lịch tại đó, hắn cơ hồ tận mắt thấy nền văn minh huy hoàng của thế giới loài người.
Một thành phố cao lớn với những bức tường thành hùng vĩ, những kiến trúc tràn ngập kết tinh của trí tuệ, những tòa thần miếu, cung điện, thành thị, nông thôn, tiểu trấn, cửa thành, kênh lớn, thấy vận chuyển đường thủy phát triển, thấy hải quân cường đại, ngoài ra còn thấy đế đô cùng với . . . Tây Bắc!!!
Dân số loài người gấp mấy lần số lượng tội dân, mặc dù - theo phương thức suy nghĩ đơn giản của đám thủ lĩnh thú nhân, một thú nhân bình thường có thể giết chết vài binh lính cường tráng loài người.
Cho nên đối với đại đa số thú nhân mà nói, khẩu hiệu của bọn họ là:
- Tiến tới giết sạch loài người đi! Giết! Giết sạch đám gia hỏa đó! Sau đó cướp toàn bộ đại lục này về! Nó vốn thuộc về chúng ta!
Dân cư loài người nhiều hơn chúng ta một chút thì đã sao? Một chiến sĩ của chúng ta có thể giết chết vài người của bọn chúng!
Nhưng sau khi tận mắt thấy nền văn minh huy hoàng của loài người, ngay cả Lạc Tuyết vốn kiêu ngạo cũng không thể không thừa nhận, có lẽ… đánh bại loài người trên chiến trường là có thể làm được song muốn “giết sạch” bọn họ, vậy gần như không thể!
Tội dân còn chưa mạnh mẽ tới mức đó.
Loài người có tiềm lực chiến tranh gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần. Bọn chúng có lẽ không có chiến lực từng binh sĩ mạnh mẽ như tội dân, nhưng bọn chúng lại có lực lượng hậu cần gần như vô cùng vô tận, còn có tài nguyên sản vật của cả đại lục làm hậu thuẫn.
Có tới vạn năm để phát triển nền văn minh!
Muốn tiêu diệt một chủng tộc như vậy… chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta có thể làm được sao?
Ngoài ra còn có công tước Tulip ở phía Tây Bắc kia nữa…
Lạc Tuyết nhớ tới khuôn mặt nở nụ cười của Đỗ Duy, trái tim lại đập loạn lên. Hắn thậm chí có thể chắc chắn, trong tương lai, trên chiến trường, tên công tước Tulip đó nhất định sẽ mang tới cho mình rất nhiều “kinh ngạc”!
- Thần vĩ đại, xin người hãy chỉ dẫn cho con.
Lạc Tuyết thở dài.
Bỗng nhiên, lồng ngực hắn đập mạnh một lần, dường như cảm ứng được một điều gì đó. Ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn lập tức biến đổi!
Chỉ thấy sợi chỉ bạc đã bị cắt đôi trên đài đột nhiên nhẽ rung lên một lần…
...
Xa xa nơi phương bắc, những tội dân vẫn vì trận xâm lấn quy mô trong tương lai mà ra sức chuẩn bị. Đám thú nhân tộc vẫn còn ảo tưởng tương lai sẽ dùng hàng vạn, hàng chục vạn, hàng trăm vạn… thú nhân chiến sĩ cường đại dược trang bị vũ khí tinh nhuệ tới tận răng như một làn sóng thủy triều tràn vào La Lan đại lục, đem ngọn lửa thù hận cả vạn năm phát tiết lên đầu loài người. Đó là một cảnh tượng đẹp tới mức nào.
Tinh linh vương thì lại ở trong phòng cầu nguyện của mình ở đại điện thần bí bế quan, không gặp bất cứ ai kể cả những Tinh Linh trưởng lão trong tộc. Mà đám người tinh linh tộc này vẫn cứ chờ trước đại điện cầu nguyện chẳng phân biệt ngày đêm, chờ vị vua mà họ sung bái ra ngoài. Họ ca hát những bài ca dao tươi đẹp suốt ngày suốt đêm, hy vọng nụ cười cao ngạo tao nhã trước kia lại có thể xuất hiện trên khuôn mặt vị vua của họ.
Tiếng ca tuyệt vời của Tinh Linh tộc hòa cùng tiếng đing đinh đang đang khí thế ngất trời ở phía xa thần điện tạo thành một khung cảnh thú vị.
Mà ở phía xa, Damines tinh thần phấn chấn, quơ thanh mã đao, lớn tiếng thét, huấn luyện đám Lang kỵ binh của mình.
*
Cả thế giới này… dường như sẽ thay đổi hoàn toàn trong tương lai.
Nhưng, đối với Đỗ Duy mà nói, một biến động đột nhiên xảy ra lại hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của mọi người.
Hay cũng có thể nói, đó cũng là do vận mệnh an bài! Trong tầng lớp cao tầng của đế quốc chỉ có rất ít người được biết về bí mật trong tương lai về tội dân. Tầng lớp cao trong đế quốc đều âm thầm chuẩn bị trận chiến trong tương lai…
Mà lúc này, một chuyện thật tình cờ lại vô ý quấy rối bố cục này.
Năm trăm kỵ sĩ vũ trang mặc áo giáp hạng nặng có hình hoa Tulip chạy như bay trên con đường tới đế đô của đại lục.
Thật hiển nhiên, đây là một đội kỵ binh tinh nhuệ đã qua huấn luyện nghiêm ngặt, mỗi kỵ binh trên ngựa đều ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, thân thể hòa với nhịp ngựa rất có kỹ xảo, tiết kiệm được rất nhiều thể lực.
Mà phương diện đội ngũ, ba trăm người phía trước dựa tạo thành một kết cấu nhìn như rời rạc mà thật ra lại đầy cảnh giác và phòng ngự. Đội ngũ như vậy đã đem chiếc xe ngựa bảo vệ ở chính giữa.
Mà phía sau xe ngựa là hai trăm kỵ binh theo sau, trong hành trình vẫn bảo trì đội ngũ đâu ra đấy.
Chiếc xe ngựa ở chính giữa đầy vẻ hoa lệ!
Về mặt thể tích, cỗ xe ngựa này lớn gần gấp ba lần một chiếc xe ngựa bình thường, sáu con tuấn mã màu trắng đã được huấn luyện nghiêm khắc kéo chiếc xe ngựa lớn đó chạy như bay, không chút dấu hiệu giảm tốc!
Nếu có ma pháp sư kinh nghiệm phong phú ở đây sẽ lập tức phát hiện khi cỗ xe ngựa này chạy những chiếc bánh phía dưới tỏa ra ma pháp ba động mơ hồ, hiển nhiên đã được yểm một loại ma pháp nào đó giảm bớt sức nặng của xe.
Chiếc xe đẹp đẽ và cao quý đó được dùng loại gỗ tốt nhất để chế tạo, mà trên xe cũng được điêu khắc một biểu tượng như cánh hoa.
Nếu nhìn từ xa trên trời xuống lại sẽ phát hiện biểu tượng trên toàn cỗ xe ngựa đó rõ ràng là một đóa hoa Tulip đang nở rộ!
Bánh xe và trục bánh có yểm ma pháp phong hệ, không chỉ giảm bớt sức nặng của xe mà còn có tác dụng giảm xóc.
Ngồi trong xe ngựa, Đỗ Duy dựa người vào chiếc thảm nhung thiên nga mềm mại, tự như đang ngồi trên một đám mây, không chịu chút khổ cực nào vì đường xóc. Mà cảm giác phập phồng đó lại phảng phất như một chiếc nôi khiến người ta buồn ngủ…
Tuy nhiên, giờ phút này Đỗ Duy cũng chẳng thể ngủ được!
Hắn tựa người vào tường, tuy thân hình ngả ngốn nhưng trong tay vẫn nắm chặt một phong thư đã mở phong ấn, vết niêm phong trên phong thư đã bị hắn bóc ra, trên đó là một con dấu hình bông hoa kinh cức - tượng trưng cho văn kiện cơ mật khẩn cấp cấp cao nhất!
Đỗ Duy nắm chặt bức thư, mặc dù từ trước khi xuất phát hắn đã xem đi xem lại vài lần song giờ phút này vẫn không khỏi nắm chặt nó, nhíu mày suy nghĩ.
Thậm chí hắn nghĩ tới xuất thần, ngay cả bình rượu trong tay cũng rơi xuống. Tới khi rượu màu đỏ tươi thấm vào trường bào hắn mới phản ứng lại.
Cười khổ phủi phủi áo choàng, Đỗ Duy cởi nó ra, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.
Một kỵ sĩ tùy tùng nhanh chóng tới gần xe ngựa, là thị vệ trưởng của Đỗ Duy, hắn nhỏ giọng hỏi:
- Đại nhân có gì nhân phó?
- Ừm…
Đỗ Duy do dự một lát, giọng của hắn rất bình tĩnh song lại đưa ra một mệnh lệnh không thể nghi ngờ:
- Tăng tốc độ lên một chút!
Tên thị vệ trưởng lập tức tuân lệnh, sau khi một tiếng hô nhanh chóng cất lên, tiếng roi ngựa vung cũng vang lên đồng thời…
Đám kỵ binh chạy hết toàn lực, để cam đoan mã lực trên đường, mỗi kỵ sĩ đều mang theo hai ngựa nên không cần lo việc hao phí sức ngựa.
Đỗ Duy thở dài, đóng cửa sổ xe lại, ánh mắt lại chuyển sang phong thư trong tay.
Nội dung của phong thư này thật ra chỉ có một câu.
“Cha ta bệnh tình nguy kịch, ngươi mau quay về!”
Phía dưới ký tên là:
“Thần!”
Bệnh tình của hoàng đế Augustin VI nguy kịch?
Khi Đỗ Duy đọc được phong thư khản này lập tức đem người xuất phát không chút do dự.
Bởi hắn biết tính mệnh của Augustin VI bệ hạ giờ còn rất quan trọng! Cho dù đứng ở bất cứ góc độ nào mà nói, vị hoàng đế đã trở thành con rối này đều không thể chết!
Hắn không được chết!
Năm trăm kỵ binh vũ trang hạng nặng của gia tộc Tulip chạy như bay trên đường lớn của đế quốc, thanh thế như vậy tất nhiên rất lớn, theo luật pháp của đế quốc, Đỗ Duy mang theo năm trăm kỵ binh vũ trang hạng nặng quay về đế đô là một loại hành vi vi phạm quy chế.
Thân phận Đỗ Duy cũng tương đương với chư hầu một phương mà khi quay về đế đô, cho dù là tướng lĩnh quân đội địa phương hay tổng đốc đều không được phép mang theo quân đội!
Nhưng Đỗ Duy hết lần này tới lần khác đều dẫn theo quân đội. Năm trăm thiết kỵ này là chi kỵ binh tinh nhuệ nhất của gia tộc Tulip hiện tại.
Sau nhiều ngày đêm bôn ba, tới một buổi tối, năm trăm kỵ binh như một cơn lốc tới ngoại thành của đế đô đã sớm khiến cho quân cận vệ của đế đô chú ý và cảnh giác. Song khi nhìn thấy biểu tượng hoa Tulip, quân cận vệ của đế đô cũng lập tức cẩn thận giữ vẻ im lặng, không hề tới ngăn cản.
Vì hai ngày trước, một mệnh lệnh được truyền tới từ trong cung: nếu thấy xe ngựa của gia tộc Tulip vào thành, cho dù ra sao cũng không được ngăn cản hay kiểm tra!
Ý của mệnh lệnh này là: cho dù Đỗ DUy mang theo ngàn vạn quân đội trở về cũng cho hắn vào thành!
Thậm chí vì ngênh đón Đỗ Duy, cửa tây của đế đô từ tối hôm qua đã bắt đầu do quân đội quản lý! Thông báo được đưa ra: cửa tây đế đô tạm thời đóng cửa đối với bình dân, bất cứ ai muốn ra vào đế đô chỉ được phép đi vòng qua của thành khác.
Còn của tây là lưu lại chỉ cho Đỗ Duy!
Quân cận vệ thủ thành từ rất xa đã thấy xe ngựa của gia tộc Tulip bèn vội vàng mở rộng cửa thành. Năm trăm thiết kị như một cơn gió lốc chạy ào ào vào cửa thành, không dừng lại tới một lần. Đừng nói công văn thủ tục vào cửa, ngay cả hỏi cũng không có một câu.
Tuy vậy vẫn có quân cận vệ bất mãn với chuyện này, mắt thấy năm trăm thiết kỵ tiến vào, vó ngựa vẫn còn bám bụi, đám lính thủ thành không nhịn được mỉa mai vài câu:
- Mẹ kiếp, không phải chỉ là quân tư gia của một tên quý tộc địa phương thôi sao! Đám quân ô hợp mà cũng dám kiêu ngạo trước cận vệ kinh thành.
Chuyện này lập tức khiến cho một quan chức lão thành trong quân đội khinh thường:
- Đám quân ô hợp? Hừ, ngươi nhìn đám ngu xuẩn kia đi! Ngựa chiến của người ta là giống gì! Đó đều là ngựa chiến tốt nhất được chọn lựa ở thảo nguyên. Áo giáp của bọn chúng so với sư đoàn tinh nhuệ của cận vệ quân chúng ta còn tốt hơn … ngoài ra, ngươi có thấy nỏ trên ngựa bọn chúng không? Hừ, ngoại trừ sư đoàn tinh nhuệ trong quân đoàn chủ chiến của đế quốc, ta chưa bao giờ thấy một đội quân khác được trang bị thứ này! Quân ô hợp? Tên ngu dốt nhà ngươi, trang bị của một kỵ binh người ta có thể bằng giá với hai mươi tên lính chúng ta!
- Không thể nào! Chẳng phải chỉ là tư quân của một tên quý tộc thôi à, sao lại có thể được trang bị tốt như vậy? Sợ là ngự lâm quân của hoàng cung cũng không được trang bị đến mức như thế!
- Ngự lâm quân sao?
Lão binh kia cười lạnh nói:
- Giờ ai chẳng biết, người giàu nhất đại lục chính là vị công tước Tulip đại nhân đó! Chỉ cần có tiền thì trang bị chất lượng tốt đến mấy chẳng kiếm được! Ta nghe nói lương của quân tư nhân gia tộc Tulip cao gấp đôi so với chúng ta.
Nhóm kỵ binh này đi thẳng một mạch trên đường, tận cửa hoàng cung mới dừng lại.
Mà xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Đỗ Duy đã mở cửa xe nhảy xuống - hành động này khiến cho thị vệ trưởng, Raoen kinh ngạc.
Bất quá, sau đó theo ánh mắt Đỗ Duy, Raoen quay đầu nhìn lại, hắn lập tức nhìn thấy chủ nhân đích thực của đế quốc hiện giờ, nhiếp chính vương Thần hoàng tử không ngờ lại tự mình đi ra đứng ở ngoài cửa thành!
Mặc dù đã không còn là ngự lâm quân, hơn nữa Raoen cũng đã sớm hoàn toàn tuyệt vọng và chán ghét đối với hoàng thất song vẫn lập tức hạ lệnh cho mọi người xuống ngựa, quỳ một gối xuống hành lễ với Thần hoàng tử.
Đỗ Duy gần như chạy thẳng một mạch tới trước mặt Thần hoàng tử, trong ánh mắt vị điện hạ này mang theo một tia lo âu mơ hồ cùng vẻ giận giữ. Sắc mặt y nhìn qua có chút bơ phờ, hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt.
Không một câu khách sáo, Đỗ Duy thậm chí quên cả việc hành lễ mà lập tức hỏi:
- Bệnh tình hoàng đế bệ hạ ra sao?
Hắn làm như vậy quả thật rất thất lễ, nhưng Thần hoàng tử lại dường như không buồn để ý, mà những thị vệ cung đình phía sau hắn cũng tựa như đã thấy quen chủ của mình thân mật với vị công tước Tulip này.
- Đỗ Duy, ngươi về thật nhanh, ta cũng rất vui.
Thần hoàng tử mở miệng, giọng của y khàn khàn:
- Bất quá, rất xin lỗi, vì lời trong thư của ta không phải là thật – ta đã lừa ngươi.
- ...
Đỗ Duy ngây ngẩn cả người, hắn nghi hoặc nhìn Thần hoàng tử.
- Cha ta không phải bệnh tình nguy kịch.
Thần hoàng tử nhìn khắp bốn phía, giọng của hắn rất nhỏ:
- Thực ra, lão ta đã chết, lão ấy đã chết tối trước hôm ta viết thư cho ngươi!