Thánh nữ điện hạ vẫn nói không nên lời.
- Cô cho rằng bản thân cô rất thông minh, rất giảo hoạt…. cô muốn khống chế mọi việc sao? Hừ… Cô đem bí mật của Cowardoro bên quân Tây Bắc bán cho ta là muốn ta phát sinh xung đột với Quang Minh giáo hội trong tương lai… Cô thật ngu xuẩn, cô hận Nhiếp Chính Vương, hận ta, thậm chí cũng hận cả Quang Minh giáo hội! Nhưng mà cô cho rằng ba thế lực này sẽ sụp đổ chỉ vì một đứa con gái như cô đứng ngoài chọc gậy bánh xe sao? Có lẽ cô cho rằng bản thân đã rất nỗ lực, đã làm rất khéo….. đáng tiếc cô lại không biết, trong con mắt của người thật sự đứng trên đỉnh cao mà nói thì cô chẳng qua chỉ là một rắc rối nhỏ--- thậm chí đến cả rắc rối cũng không bằng, cô chỉ là một thằng hề mà thôi.
Đỗ Duy nhấp một ngụm rượu:
- Cô có biết tại sao lúc trước cô đến Tây Bắc và ở lại mãi cho tới nay không? Đường đường thánh nữ ở địa bàn Tây Bắc của ta, hoàng thất lại không quản cô sao? Giáo hội cũng không nói gì sao?
Hắn bỏ li rượu xuống, thản nhiên nói:
- Cô có biết không? Thật ra ta có thể giết chết cô! Bởi vì cho dù có giết chết cô thì Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không trách ta--- bởi vì hắn thật ra là muốn cô chết! Bởi vì cô là con gái của Evan! Sau khi cô chết, hắn chỉ có mừng thôi! Cho nên hắn để mặc cô đến Tây Bắc, mặc cho cô náo loạn trên địa bàn của ta những mong có ngày cô chọc giận ta để ta giết phăng cô đi! Còn hắn, hắn không thể đích thân đối phó cô. Như thế sẽ bị người trong thiên hạ nói hắn không nhân từ! Chém tận giết tuyệt đối với cả huyết mạch duy nhất của anh em! Bởi vì hắn là đế vương, cho nên hắn sẽ không làm như thế! Cho nên hắn mới để cho cô đến địa bàn của ta, hi vọng đưa dê vào miệng cọp!
- Ta không có giết cô! Thậm chí vẫn luôn nhân nhượng… vốn ta cảm thấy cô thật ra rất đáng thương, thậm chí… những gì mà cô làm đều rất ngây thơ!! Đáng tiếc… sau chuyện lần này ta mới thật sự hối hận!
Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào thánh nữ:
- Ta nên giết chết cô từ trước---- mặc dù ta không thích giết đàn bà.
Thánh Nữ đột nhiên cười, nụ cười của nàng mang theo một tia tuyệt nhiên ---- từ ánh mắt của Đỗ Duy Verona hình như đã đoán được hôm nay, ngài công tước Hoa Tulip này chắc đã hạ quyết tâm đối phó với mình rồi. Thế nên nàng gật gật đầu:
- Vậy, bây giờ ngươi quyết định giết ta?
Đỗ Duy im lặng, nhẩn nha uống rượu trong li, tiện tay đưa ống tay áo lên lau khóe miệng:
- Thật ra, Verona, ta thấy cô không hề sai.
Câu nói này của Đỗ Duy khiến cho thánh nữ có chút bất ngờ.
- Cô đúng là không hề sai. Đứng trên lập trường của cô thì cô phải báo thù. Muốn báo thù thì cô cần chia rẽ li gián giữa các thế lực lớn, truyền đạt tin tức, gây mưa gây gió… những thứ này cũng không sai. Dù sao, thù hận vẫn ở trong lòng cô, hơn nữa còn là mối thù không đội trời chung. Ta cũng đã từng nghĩ qua--- nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm giống như cô. Hơn nữa, nói không chừng ta còn làm ác hơn, độc hơn!
Đỗ Duy thờ dài:
- Đáng tiếc là cô chọc phải ta!
Nói rồi, Đỗ Duy đã đứng dậy đi đến bên cạnh thánh nữ. một tay ấn nhẹ lên vai của cô ta:
- Nói cho ta biết, Barton mang người hộ tống Louise về đế đô. Tin tức này do cô truyền đạt đi đúng không?”
Thánh nữ nhíu mày:
- Ron Barton dẫn người hộ tống. Hôm đó trong thành Loran có rất nhiều người nhìn thấy! Sao ngươi lại khẳng định là ta?
- Là cô.
Đỗ Duy dửng dưng:
- Tuy có rất nhiều người nhìn thấy, nhưng người của thần điện có thể phục kích giữa đường, địa điểm và lộ tuyến đều lựa chọn chuẩn xác như thế thì hiển nhiên là đám Barton vừa ra khỏi thành liền có người dùng phương thức đặc biệt đem tin tức truyền đi! Nếu không thì người của thần điện sẽ không thể chờ sẵn ở đó từ trước! Nói cho ta biết, Verona, cô đã dùng phương thức gì để truyền tin tức?
Thánh nữ suy nghĩ, nàng biết vào lúc này, phủ nhận cũng không còn tác dụng gì nữa cho nên nàng dứt khoát thừa nhận:
- Dùng chim ưng được nuôi dưỡng chuyên biệt. Một giống chim chuyên dùng để truyền đạt mật thư. Lúc trước quân phương cũng từng thử qua. Bây giờ, phương thức này đã được thần thánh kị sĩ đoàn sử dụng rất lâu rồi.
Nói rồi, nàng hình như còn cười lạnh một tiếng:
- Đỗ Duy, ngươi ý đồ muốn gây dựng một thành Loran vững chắc. Đáng tiếc, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến, trên thế giới này không có tòa thành hoàn hảo nào cả! Ngươi để cho đoàn kị sỹ không trung thiết lập khu cấm bay, tiến hành quản lí nghiêm khắc mọi khinh khí cầu ra vào thành Loran. Nhưng mà đoàn kị sỹ không trung của ngươi không thể nào kiểm tra hết từng con chim trên trời chứ.
Đỗ Duy gật gật đầu:
- Không sai, không chệch lắm so với suy đoán của ta.
Nói rồi, hắn khom lưng xuống, ghé miệng vào tai thánh nữ:
- Vậy cô có biết hậu quả của chuyện này không?
- Ta chỉ biết, nếu như công chúa chết trong lãnh địa của ngươi thì ngươi sẽ gặp rắc rối lớn! Ta chỉ biết, nếu ta muốn báo thù thì ngươi, hoàng thất và giáo hội, các phía đều phải chia rẽ! Nếu không cả đời này ta cũng không có cơ hội!”
Đỗ Duy gật gật đầu:
- Cho nên cô đem bí mật của Cowardoro bán cho ta… cho nên cô giúp giáo hội lén truyền tình báo bên ta cho họ… vậy cô có biết lần này ta đã tổn thất mấy trăm bộ hạ không?
Bàn tay mà hắn ấn trên vai thánh nữ đột nhiên co lại. Hắn bấu mạnh khiến thánh nữ nhịn không được phải lộ ra vẻ đau đớn:
- Ngươi làm đau ta rồi!
- Ta mất đi hơn bốn trăm chiến sĩ trung thành dũng cảm!
Giọng nói Đỗ Duy lạnh lùng:
- Tình báo của cô giúp thần điện lựa chọn được địa điểm và thời gian phục kích tốt nhất! Thậm chí còn biết đám người Barton không mang theo vũ khí hạng nặng! sinh mạng của hơn bốn trăm chiến sĩ, có thể nói, nguyên nhân lớn nhất chính là chết do tình báo của ngươi!
Thánh nữ đau đến lông mày chau lại nhưng nàng lại cắn chặt răng, không kêu ra tiếng--- nàng rất rõ, kêu cũng không có tác dụng gì.
- Cô đúng là không hề sai. Đứng trên lập trường của cô, cô làm như vậy là đúng: dùng tất cả khả năng để đánh bại kẻ thù. Cho nên, ta sẽ không hận cô, chỉ là cô đã giết ngươi của ta thì sẽ phải trả giá!
Cuối cùng Đỗ Duy cũng buông vai Verona ra. Verona chỉ cảm thấy xương bả vai cũng sắp bị Đỗ Duy bóp nát.
- Điều đáng tiếc duy nhất là: chúng ta đứng trên lập trường đối địch.
Đỗ Duy ngồi trở lại ghế của mình:
- Hơn nữa, lúc trước ta còn có chút hoài niệm cái đêm năm mới đó, người con gái ngồi uống rượu cùng ta, người con gái có thân thế đáng thương đó. Nhưng mà đã làm là phải chịu! Cô là người, những chiến sĩ của ta cũng là người! Mà mạng của cô lại không hề đáng tiền hơn mạng của những chiến sĩ của ta!
Thánh nữ thở dài một hơi:
- Giết ta đi, ta sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay!
- Không nhanh vậy đâu…. tin ta đi, không nhanh vậy đâu.
Ánh mắt Đỗ Duy tràn đầy lửa giận và thù hận nhưng giọng hắn lại nghe rất nhẹ nhàng:
- Hơn nữa, bây giờ cô còn có một tác dụng rất lớn đối với ta.
Nói rồi, Đỗ Duy đột nhiên nhấc một ngón tay lên hướng về mi tâm của thánh nữ điểm một cái.
Thánh nữ chỉ cảm thấy sâu trong não truyền đến một cơn đau nhức. Cơn đau ấy như thủy triều, chỉ một thoáng đã lan tỏa toàn thân. Sau đó tất cả cảm giác của cơ thể đều dần trở nên tê liệt. Thân thể, tứ chi, thậm chí đến mỗi một ngón tay đều dần dần thoát khỏi sự khống chế của bản thân!
- Ngươi… ngươi đã làm…. Làm gì ta… ta rồi…
Khi thánh nữ nói chuyện, đến cả lưỡi cũng có chút không nghe lời rồi.
- Ta nhận rõ một sự thật: sự thương hại lúc trước mà ta đối với cô không hề có ý nghĩa, bởi vì cô là kẻ thù của ta.
Đỗ Duy thản nhiên:
- Hơn nữa còn là kẻ thù khiến cho ta phải trả giá đắt! Cho nên bây giờ, ta sẽ không màng đến sự thương hại lúc trước nữa, ta chỉ sử dụng phương thức đối phó với kẻ thù để đối đãi cô.
Thánh nữ rất muốn cười lạnh một cái để biểu thị sữ kiên cường của bản thân nhưng đáng tiếc cơ thịt trên mặt nàng bây giờ đã không chịu sự khống chế nữa.
Sau đó, Đỗ Duy búng ngón tay một cái, vài tên sắc mặt lạnh lùng như người chết bước vào từ cửa sắt bên ngoài.
- Thay quần áo cho cô ta.
Đỗ Duy hờ hững.
Thánh nữ cảm thấy mấy cánh tay lớn đồng thời mò lên người, nhanh chóng lột tấm áo ngủ mỏng manh trên người nàng xuống. Ánh mắt nàng mang theo ý vị khinh thường. Tuy tiếng nói đã không được rõ ràng nhưng vẫn mang theo mùi vị chế nhạo:
- Đỗ Duy, ngươi muốn làm gì? Cưỡng gian ta sao? Đến đây! Ta không sợ những thứ này! Ta sớm đã không còn là xử nữ nữa rồi!
- Ta biết.
Đỗ Duy ngồi phía đối diện của thánh nữ thản nhiên đáp, nhìn người của mình đem áo trên người đàn bà này lột sạch.
Trong ánh lửa u ám, thân thể trắng nõn của thánh nữ không chút che đậy ngồi trên ghế --- thân thể cô ta đã hoàn toàn tê dại, không còn chút sự khống chế nào. Chỉ ngồi mềm nhũn ở đó mặc cho mấy người lột sạch bản thân. Ánh lửa âm u chiếu lên người thánh nữ phảng phất như phủ lên một tầng nhan sắc quỷ dị.
- Ha ha… ha ha…
Thánh nữ miễn cưỡng muốn cười nhưng cơ thịt trên mặt cô ta đã không chịu sự khống chế nữa rồi:
- Đỗ Duy, đây chính là sự trừng phạt của ngươi sao? Ta không sợ những thứ này! Thân thể của ta chính là vũ khí của ta! Ngươi kì vọng rằng ta sẽ giống như những cô nhóc khác kêu gào thảm thiết và tỏ vẻ yếu nhược sao?
Ánh mắt của Verona rất lạnh rất cứng, mang theo sự chế nhạo nói không nên lời. Nàng không sợ, đúng là không sợ. Sau khi chỉ còn lại một mình trên đời, thân thể mỹ lệ chính là vũ khí duy nhất mà nàng có thể nương tựa!
- Ta biết ngươi không phải xử nữ.
Đỗ Duy nói vẫn thản nhiên:
- Từ lần đó ở đế đô, trong buổi bán đấu giá kia, tên thiếu gia vô tích sự nhà quý tộc ấy hết mực nghe lời cô. Từ ánh mắt mà hắn nhìn cô thì ta sớm đã biết. Thánh nữ thánh khiết của Quang Minh thần điện thật ra chỉ là một con điếm mặc áo nhân viên thần chức mà thôi. Ta không có hứng thú với việc hành hạ thân thể ngươi…. Chỉ là ngươi có giá trị lợi dụng mà thôi.
Toàn thân Verona đã hoàn toàn tê dại, nàng không biết Đỗ Duy đã thi triển ma pháp gì lên bản thân. Đến cuối cùng, lưỡi của nàng đã tê đến nổi một câu nói hoàn chỉnh cũng nói không nổi nữa.
Chẳng mấy chốc, mấy tên lột áo của bản thân lại mặc lại cho nàng một trường bào trắng muốt --- chẳng lẽ không phải chúng là muốn hành hạ thân thể ta sao?
Thánh nữ có chút bất ngờ--- sự thật thì nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị lăng nhục rồi.
Nhưng mà sau khi được mặc cái áo bào màu trắng này, áo bào trắng tinh thậm chí còn mang theo một mùi hương thánh khiết. Liền đó, còn có người lau rửa sạch sẽ mặt của nàng, trên áo bào vẫn còn mang theo hương thơm thanh tịnh kia.
Sau đó, một vòng hoa được làm bằng cành ô liu tươi mới được đặt trên đầu nàng.
Vào lúc này, thánh nữ Verona thật sự ngây dại!
Họ muốn làm gì?!
Trang thứ nhất, chương thứ nhất của giáo điển Quang Minh giáo hội chính là một bức tranh minh họa cỡ lớn. Ttrên đó chính là hình dáng của Quang Minh nữ thần thần thánh và vĩ đại trong truyền thuyết:
Một ngươi con gái có tướng mạo mỹ lệ thánh khiết như nhân loại, mặc một áo bào trắng nhũ thánh khiết, ở trần hai chân. Người đứng ở đó, trên mặt mang theo hào quang ôn hòa thần thánh và tinh khiết. Trên đỉnh đầu là một vòng hoa làm từ cành ô liu!
Đây chính là toàn bộ hình tượng của quang minh nữ thần mà nhân loại nhận định.
Khắp nơi trên đại lục Roland, trong trụ sở tôn giáo lớn nhỏ khắp các địa phương, tất cả tượng điêu khắc hay tranh vẽ của nữ thần trong điện đường đều dựa vào đây mà làm mẫu chuẩn.
Rất hiển nhiên, thánh nữ lập tức ý thức được: những tên này đem bản thân hóa trang thành bộ dáng của nữ thần?!
Sau đó, khi Verona đã ăn mặc trang điểm xong liền bị mấy người nhấc dậy lôi đi.
Sau khi cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, xộc vào mũi là một mùi hôi thối. Không khí đầy mùi ẩm ướt, trong đây còn có tiếng nước chảy — Verona lập tức nhận ra đây là một thủy lao.
Nàng bị đặt trên bậc thang của thủy lao, ngồi yên trên bậc thang đó.
Verona không hề có chút sức lực phản kháng, toàn thân nàng đã mất đi sự kiểm soát, ngoài mắt có thể nhìn, tai có thể nghe, tư duy vẫn tồn tại ra---- nàng giống như là một người chết.
Sau đó, nàng nhìn thấy cái người trong thủy lao!
Trong thủy lao, một người đang ôm đầu thấp giọng rên rỉ, sau mái tóc tán loạn là một đôi mắt đỏ rực… như dã thú!
Rosetta đã liên tục ba ngày uống nước ép băng tương quả. Lượng lớn thuốc mê hoặc cộng thêm công thức đặc chế của Đỗ Duy đã khiến cho thần thánh kị sĩ hoàn toàn đánh mất bản tính. Tư duy của hắn đã cực kì hỗn loạn.
Mỗi ngày chỉ có một chốc tỉnh táo, mà một chút thời gian tỉnh táo đó đều được hắn dùng để mong chờ giấc mơ mĩ diệu kia.
Rosetta không phải là không cảnh giác, hắn đã mơ hồ phát giác một cốc lớn mà những tên này cho bản thân uống mỗi ngày rất có thể là thuốc gì đó --- dùng để làm mê hoặc mất ý chí của bản thân sao?
Hừ! nhưng mà, ta đến cả chết cũng không sợ thì còn sợ cái gì!