Chương 572: Ngươi là đồ chơi của ta.

- Chẳng lẽ cứ thế cho qua à?

Hussein tức giận bừng bừng nói:

- Đỗ Duy! Ta không sợ chết! Cùng lắm thì ngươi cứ đem ta ra nộp! Ta rời khỏi ngươi đi đến chân trời góc bể, thần điện chưa chắc đã tóm được ta! Bọn chúng sẽ không thể đem chuyện này ra bắt bí ta nữa, ngươi không cần phải khó xử!

Đỗ Duy cười lạnh, rồi bất chợt hắn vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, trừng mắt nhìn Hussein tức giận nói:

- Nếu ngươi còn nói những lời khốn kiếp này nữa, thì cho dù ngươi đang bị thương, ông đây cũng vẫn quất ngươi mấy roi!

Đỗ Duy vòng qua chiếc bàn bước đến nhìn chằm chằm Hussein:

- Chẳng lẽ ngươi không biết bây giờ ta cần ngươi đến thế nào sao? Hai năm sau sẽ là đại chiến! Giờ Thần Điện đang tính kế ta, phương Bắc còn có tội dân! Ngươi tưởng ta sống sung sướng lắm hả? Những lúc thế này mà ngươi còn muốn rời bỏ ta?

Hussein không nói được lời nào.

Một lát sau hắn mới nghiến răng:

- Chẳng lẽ cứ thế cho qua?

- Đương nhiên là không được!

Ánh mắt Đỗ Duy âm trầm:

- Con người ta, cái gì cũng chịu được, nhưng không bao giờ chịu thiệt!

Khoảng mười lăm ngày sau, Quang Minh Thần Điện ở để đô nhận được một xe quà đến từ công tước Hoa Tulip vùng Tây Bắc.

Người đến còn đặc biệt nói rõ, đây là một phần đại lễ mà đại giáo chủ danh dự của Quang Minh Thần Điện – đức ngài công tước Hoa Tulip dành tặng riêng cho đức giáo hoàng bệ hạ vĩ đại để tỏ tấm lòng thành của mình với giáo hội.

Trên xe ngựa không có gì khác ngoài mười mấy cái hòm lớn.

Còn người đưa số quà này đến chỉ là mấy gã binh sĩ nhỏ thông thường của gia tộc hoa Tulip, bọn họ sau khi vận chuyển đến nơi, trình lên một phong thư của ngài công tước thì tức tốc rời đi.

Khi những viên chức thần điện dỡ mười mấy cái hòm khỏi xe ngựa, những người phụ trách dỡ đồ đều bị mùi máu tanh nồng đến phát mửa trong rương làm cho chết sững!

Nhân viên kiểm tra của thần điện sau khi mở ra cái hòm đầu tiên thì hét lên kinh hãi, rồi lập tức ngã lăn ra bất tỉnh!

Trong hòm đầy những đầu người!

Cảnh tượng ấy khiến đám viên chức thần điện kinh hãi đến chết sững.

Một lát sau, tiếng hét làm kinh động đến đám thần thánh kị sỹ xung quang! Một toán thần thánh kị sỹ xông lại, khi mọi người trông thấy những thứ trong hòm, không một ai còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh!

Theo số liệu kiểm tra cuối cùng, trong mười mấy chiếc hòm toàn bộ đều là đầu người! Tổng cộng hơn bốn trăm cái đầu đều là bị chặt xuống nhét vào rương đưa đến ngay dưới mắt giáo hoàng ở Đế Đô!

Ngay khi hiện trường rơi vào hỗn loạn, Paulo XVI đột nhiên xuất hiện!

Vẻ mặt lão cực kì âm trầm, sau khi liếc nhìn những thứ trong rương liền lạnh lùng hạ lệnh: Giữ bí mật!

Chuyện ngày hôm nay tất cả những viên chức thần điện không ai được hé răng nửa lời! Tất cả các thần thánh kị sỹ có mặt cũng phải quỳ xuống phát thệ không tiết lộ nửa câu!

Sau khi giáo hoàng mở lá thư do Đỗ Duy tự tay viết ra, trên thư chỉ có một câu:

- Có kẻ xấu mạo danh Thần Thánh Kị Sỹ làm loạn trong biên cảnh của ta. Ta đã chém hết bọn chúng! Chút lễ mọn này xin dâng lên giáo hội để tỏ tấm lòng thành!

Giáo hoàng đọc xong, người lão lảo đảo, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Hít sâu mấy hơi, lão già khó khăn lắm mới hạ nổi lệnh:

- Công tước hoa Tulip đã chém chết mấy trăm tên trộm cướp mạo xưng nhân viên thần chức trong giáo hội ta, bảo vệ vinh quang cho giáo hội. Công lao to lớn này đáng được phong thưởng! Lập tức phát một phong thư khen ngợi, truyền khắp các đại giáo khu, đồng thời thưởng cho công tước hoa Tulip mức hàm trưởng lão danh dự, biên chế thần thánh kỵ sĩ dưới trướng …. Tăng gấp đôi!

Giáo hoàng gần như nghiến răng nghiến lợi hạ xong mấy câu lệnh này, sau đó phất tay quay lưng bước vào đại điện. Bước chân lão trông có phần loạng choạng.

Phía sau đại điện,pudeas lặng lẽ đứng trước một đống lửa, gã chìa tay ra vuốt nhẹ lên ngọn lửa, trong lòng bàn tay là một quầng thánh quang nhu hòa, phản chiếu cùng ánh lửa.

-pudeas! Các ngươi đã chọc giận con sư tử Tây Bắc đó, đây đều là “công lao” của ngươi!

Giáo hoàng lạnh lùng nhìn gã thiên sứ.

Vẻ mặtpudeas vẫn bình tĩnh, ánh mắt gã đầy bi thương:

- Bệ hạ, tất cả đều được ánh mắt Thần chăm chú dõi theo.

Nhìn cái vẻ đó củapudeas, giáo hoàng Paulo XVI chợt thấy lòng nhộn nhạo.

Khuôn mặt trắng nhợt của lão già đỏ bừng lên vì giận, lão bất thìn lình sải bước tới, nhấc tay áo phất một cái, một cơn cuồng phong ập đến hất văng bồn lửa trước mặtpudeas.

Choang! Lửa văng tứ phía. Tro lửa cuồn cuộn như bay lên như sao băng!

pudeas thản nhiên nhìn giáo hoàng, gã thấy rõ vẻ giận dữ trên mặt lão.

- Ngàipudeas, ta hi vọng ngài có thể hiểu một sự thực: lần này chúng ta đã tổn thất mấy trăm kỵ sĩ trung thành một dạ với giáo hội! Còn cả một nhân tài ưu tú mà ta ngầm bồi dưỡng – Kỵ sỹ Rosetta! Những người này đều là thành viên dự bị cho quân đoàn thiên sứ trong tương lai đấy! Nhất là Rosetta, đoàn trưởng lão giáo hội kỳ vọng rất lớn vào cậu ta. Trước mắt cậu ta rất có khả năng sẽ trở thành ứng viên cho chức Thần Thánh kỵ sỹ trưởng tương lai! Thế mà bây giờ, tất cả bọn họ đều đã bị chặt đầu, cả một đống nhét trong rương để cả ở bậc thềm ngoài kia kìa! Nếu như ngài có hứng thì có thể ra xem cho biết!

Giáo hoàng cố áp chế giọng nói đầy phẫn nộ của mình, nhưng nói đến đoạn sau, giọng lão âm u lạnh lẽo:

- Ta không lấy làm lạ rằng tên Đỗ Duy kia lại làm vậy! Trước đó ta đã biết hắn là người thế nào, ta không lo chống đối lại hắn, càng có thể nhẫn nhịn hi sinh một vài thứ, nhưng tiền đề chính là hy sinh có đáng không!!

- Bệ hạ!

pudeas ngẩng mặt lên nhìn thẳng giáo hoàng. Ánh mắt gã thiên sứ này chứa đựng nỗi bi thương nhàn nhạt:

- Ta cũng kính mong ngài chớ quên, không chỉ có ngài thương xót mấy trăm kị sỹ đó và Rosetta, ta cũng tổn thất một thiên sứ bốn cánh đấy!

***

Thực ra thì Rosetta vẫn chưa chết.

Khi hơn bốn trăm cái đầu bị chặt xuống nhét vào rương đưa đến trước mặt giáo hoàng, Đỗ Duy sớm đã chắc mẩm một điều: chẳng ai muốn đi kiểm tra từng cái đầu ghê rợn đó làm gì!

Vì thế khi giáo hoàng còn đang xót xa vì tổn thất kị sỹ, gã thủ lĩnh dẫn đầu toán thần thánh kị sỹ lần này, Rosetta vẫn còn bị giam giữ trong nhà lao của thành Gilleat.

Hắn đương nhiên không thể tính là hoàn hảo không tì vết, nhưng ít nhất thì cùng còn “hoàn chỉnh”

Đây là một thủy lao, cũng là chỗ còn sót lại từ phủ tổng đốc trước kia.

Đỗ Duy mới đứng trước cửa thủy lao đã ngửi thấy một mùi thối ghê tởm khó tả nổi từ bên trong bốc ra!

Rosetta bị mấy sợi xích sắt cùm chặt chân tay, đứng giữa thủy lao nước ngập ngang hông. Nước trong này không biết đã bao lâu không thay, nồng nặc một mùi khó ngửi. Đỗ Duy thậm chí còn trông thấy mấy xác chuột chết cùng sâu bọ nổi lềnh phềnh trong góc phòng…

Đứng trên bậc thềm ngoài cửa thủy lao, Đỗ Duy lạnh lùng nhìn Rosetta phía dưới:

- Thần thánh kỵ sỹ, ta nghĩ bây giờ chắc giáo hoàng của các ngươi đã nhận được quà của ta rồi.

Rosetta không ngẩng đầu, cũng chẳng nói gì. Gã cứ cúi gằm im lặng.

Gã cảm thấy vết thương khắp người bị ngâm trong nước, da thịt nơi miệng vết thương không ngừng co rút – thứ đau đớn kịch liệt này lúc mới đầu gần như khiến gã chết đi được, nhưng sau khi quen rồi, nỗi đau đã biến thành tê dại.

- Ta nghĩ, giờ này thần điện nhất định đã cho rằng ngươi đã chết.

Giọng nói của Đỗ Duy đầy giễu cợt:

- Nực cười lắm đúng không? Thực ra trong mắt đại đa số người, ngươi đã chết từ bao nhiêu năm trước rồi. Ta chỉ thấy tò mò là nhiều năm về trước thần điện tại sao lại để cho ngươi và một đám thanh niên ưu tú đầy tiềm lực như thế này giả chết. Sau đó lại bí mật bồi dưỡng các ngươi … Lẽ nào thần điện đang ngầm gây dựng thế lực cho mình? Rosetta, ngươi có thể trả lời câu hỏi này của ta không?

- Ha ha ha ha ha ha …..

Rosetta ngẩng đầu phá ra cười lạnh lẽo, tiếng cười khiến người ta sởn da gà, vang vọng mãi trong thủy lao rộng lớn.

Hai mắt gã bị che lấp dưới mớ tóc bù xù, ánh mắt điên cuồng:

- Công tước hoa Tulip, Đỗ Duy … ngươi bỏ cuộc đi! Ngươi đừng hòng moi được thứ gì từ miệng ta. Lòng thành với tín ngưỡng của ta không thể nào … khục … khục….

Nói đến đó, gã thần thánh kỵ sỹ ho sù sụ, phổi gã bị thương, cơn đau kịch liệt sau khi ho khiến gã không sao nói tiếp được.

Đỗ Duy cũng chẳng tỏ vẻ phẫn nộ gì, chỉ gật gù:

- Ta hiểu. Ta hiểu rõ ngươi sẽ không dễ dàng khuất phục. Có điều … chúng ta cứ đợi đấy mà xem. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu. Rosetta … bây giờ …

Khóe miệng Đỗ Duy nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm:

- Bây giờ, ngươi là đồ chơi của ta!

Mấy tên lính gia tộc hoa Tulip mặt mày hung tợn, mặc quần ủng dài đến ngực bước ra từ sau lưng Đỗ Duy, sau đó sải bước vào trong thủy lao.

Mấy người đó đến bên Rosetta, chẳng nói chẳng rằng liền lôi Rosetta dậy – gã thần thánh kỵ sỹ không phản kháng, gã chỉ cố giữ nụ cười lạnh lùng kiêu ngạo trên mặt. Mặc dù làm như thế rất mệt, nhưng gã vẫn tỏ rõ lòng kiên định rằng mình sẽ không khuất phục.

Rồi miệng gã bị banh ra, một cốc dung dịch lạnh ngắt chua loét được tống vào họng, rất đắng, chát, chua nữa …

Là thuốc độc ư? Rosetta cười lạnh. Gã không phản kháng mà ngược lại còn nuốt chửng xuống.

Mấy người kia buông lỏng gã ra để mặc cho thân thể gã ngâm trong nước lạnh buốt.

- Ta biết đối với những thần thánh kỵ sỹ như ngươi, giày vò về thể xác là vô dụng. Có điều ta sẽ từ từ giày vò tinh thần ngươi!

Đỗ Duy cười lạnh.

Không phải là Đỗ Duy chưa tính tới dùng tinh thần ma pháp làm cho gã thần thánh kỵ sĩ quật cường ương ngạnh này mở mồm, nhưng đáng tiếc gã Rosetta này có thực lực của kỵ sỹ cấp tám. Lòng trung thành với tín ngưỡng từ nhỏ của gã gần như không gì lay chuyển nổi. Những thứ ma pháp thuộc loại tinh thần công kích có khi lại trực tiếp giết chết gã cũng nên, hoặc là khiến tinh thần gã sụp đổ. Còn nếu muốn làm mê muội gã, để gã chịu phục tùng khai báo thì lại không thể được.

Mà Đỗ Duy cảm thấy hắn không thể giết chết Rosetta … tuy hắn rất muốn làm thế nhưng lần này thần điện làm như vậy khiến hắn thấy cảnh giác! Thần điện khó lường hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm! Ngoài thần thánh kị sỹ đoàn công khai với bên ngoài ra, rất hiển nhiên, thần điện còn có vài thế lực mà người ngoài không hay biết nữa!

“Nắm càng nhiều bí mật của đối phương, chúng ta càng có nhiều quyền chủ động.” Đỗ Duy thầm thở dài một hơi.

Sau đó Đỗ Duy quay gót rời khỏi thủy lao, đóng sầm cánh cửa sắt lại.

Rosetta không hay biết, thứ vừa rồi mấy tên lính tuôn cho gã uống chẳng phải thuốc độc gì, mà là một thứ thuốc trợ hứng cực kì lưu hành trong giới quý tộc, thứ thuốc tạo ra mê đắm để tìm kiếm sự kích thích được sử dụng rộng rãi trong rất nhiều cuộc tụ tập dâm loạn của đám quý tộc!

Băng Tương Quả!

Giá tiền Băng tương Quả cao ngất ngưởng, thậm chí giá trên thị trường còn cao hơn cả bí ngân thông thường!

Rosetta càng không biết rằng cái cốc to đùng mình vừa bị tuôn cho uống ấy là ép từ mấy vạn đồng vàng tiền băng tương quả.

Vốn đã nhịn đói một ngày, bụng Rosetta trống không. Uống một cốc lớn thế này vào bụng, thuốc nhanh chóng ngấm. Chẳng mấy chốc mà bắt đầu có hiệu lực ….

Ấm áp quá …

Thân thể vốn đã bị nước lạnh làm cho tê dại chợt tỏa ra từng luồng hơi ấm từ ngoài vào trong, thứ hơi ấm dễ chịu này khiến Rosetta trong cơn hoảng hốt tưởng rằng mình đang ngâm mình tắm trong nước nóng, thậm chí gã còn không kìm được mà rên lên khe khẽ.

Liền đó, những cơn đau co rút toàn thân … tất cả đau đớn dường như lần lượt rời khỏi thân thể gã, Rosetta cảm thấy thân thể mình thả lỏng – cảm giác đó lâng lâng như bay, đang bay ….

Không, giống như là đang cưỡi con chiến mã yêu quý tung vó trên thảo nguyên bất tận!

Hắn còn thoảng nghe thấy tiếng gió ào ào bên tai …

Nhưng dần dần, Rosetta cảm thấy phản ứng của mình trở nên chậm chạp – giống như là toàn thân đang ngâm trong nước, tất thảy xung quanh đều trở nên tràn đầy – kể cả tư duy và phản ứng của mình đều trở nên chậm chạp lề mề.

Không thể phủ nhận cảm giác ấy rất dễ chịu … rất thoải mái …

Từng chút từng chút một, trái tim cảnh giác kiên cường của Rosetta giống như một bức tường bị ăn mòn dần rồi sụp đổ lúc nào không hay.

Gã liều mạng hô hấp, dường như cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ dễ chịu như thế này, khuôn mặt ban đầu nhăn nhó vì đau đớn cũng tràn đầy mê mang … rồi dần dần, miệng gã không còn chịu sự khống chế nữa – mỉm cười ….

Gã mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ rất rất đẹp …..