Chương 566: Áo Giáp Trăng Khuyết Năm Màu – Sao Băng (p1)

Mắt Đỗ Duy đã nheo lại, ánh mắt sắc lẻm như dao, sát khí bừng bừng tỏa ra không che đậy chút nào!

Thấy Đỗ Duy từ trên không giáng xuống, công chúa Louise đứng phía sau nhìn đăm đăm bóng lưng Đỗ Duy, nghe thấy giọng nói của gã công tước hoa Tulip đáng ghét này, lòng dần bình tĩnh lại.

- Đỗ … Đỗ Duy ….

Công chúa Louise khẽ gọi một tiếng, thế nhưng liền đó lòng nàng chợt sinh nghi … Tên Hussein này lẽ nào lại là người của Đỗ Duy? Nhưng sao Hussein lại đóng giả mã tặc đến bắt mình?

Sphinx đã trấn tĩnh lại, nhìn Đỗ Duy từ trên trời giáng xuống, mắt gã dán chặt vào cây cung hình thù kì lạ mà đối phương đang ôm theo --- tên này đánh lui mình chỉ bằng một mũi tên, chắc chắn thực lực không thể coi thường.

Tiếng gọi của công chúa Louise đã rơi vào tai gã thiên sứ. Sắc mặt Sphinx lập tức biến đổi, khóe miệng gã nở nụ cười giễu cợt:

- Ồ, ta cứ tưởng là ai, thì ra ngươi chính là gã công tước hoa Tulip đó?

Nói rồi, ánh mắt gã thoáng vẻ đắc ý:

- Không ngờ hôm nay lại dụ được ngươi đến đây.

Đỗ Duy còn khoa trương hơn cả gã:

- Ồ, ngươi biết ta sao? Thế ngươi có thể nói cho ta biết, thằng người chim mọc cánh nhà ngươi, từ đâu chui ra thế?

Sphinx nổi giận đùng đùng:

- Tên thô lỗ kia, ngươi dám dùng lời lẽ xúc phạm đến thiên sứ mà nữ thần phái xuống sao?

- Thiên sứ ư? – Đỗ Duy cười ngặt nghẽo:

- Ngươi là thiên sứ á? Ha ha ha ha …

Tuy hắn đang cười nhưng ánh mắt lại trở nên chăm chú!

“Bùng!” Vầng thánh quang trên cây chiến thương chỉ về phía Đỗ Duy, Sphinx lạnh lùng nói:

- Ta nghe nói công tước hoa Tulip nổi tiếng là thiếu niên thiên tài, nay xem ra chẳng qua chỉ là một thằng nhóc ngạo mạn không biết trời cao đất dày mà thôi.”

Đỗ Duy chẳng chịu kém cạnh:

- Hừ, ta cũng nghe nói thánh địa thánh khiết nhân từ của thần điện, giờ thì cũng chẳng hơn gì cái chốn đê tiện chuyên giở những trò hèn hạ sau lưng. Bẩn thỉu tham nhũng … Hừ, ngươi là thiên sứ ? Đừng tưởng trên lưng mọc được vài cái cánh mà dám mạo nhận thiên sứ! Ta mà dán thêm râu rồi đeo thêm cây thánh giá, ta còn bảo ta là Jesu cơ!

- Je…Jesu?

Sphinx hoang mang không hiểu, đang định nói “Jesu là ai” thì đột nhiên Đỗ Duy đã ra tay trước.

Đỗ Duy chẳng phải là Kỵ sỹ gì ráo, càng không phải để ý đến cái mớ quyết đấu phong độ rắm chó kia. Hắn vốn tin tưởng một điều là đã chơi ai phải chơi cho chết nó – mặc dù thực lực bây giờ đã khác xa lúc xưa, nhưng cái lòng tin “chơi khăm” này vẫn không hề thay đổi.

Đỗ Duy chưa từng cho rằng không tuyên đã đánh là một hành vi hèn hạ!

Chỉ cần có thể xử gọn đối phương, thì phương pháp có hèn hạ đến đâu cũng là cách tốt!

Sphinx chưa kịp nói dứt câu thì Đỗ Duy trước mắt đã bất chợt biến mất tự lúc nào! Gã kinh ngạc đến tột độ! Bởi vì nếu đối thủ chỉ dùng thuật ẩn thân hoặc tốc độ cực nhanh để thoát khỏi tầm mắt của mình – hai loại kĩ năng này chẳng có tác dụng gì trước mặt Thánh Giai cường giả cả.

Chỉ có sức mạnh Thánh Giai chân chính mới có thể xuyên qua vết nứt không gian!

Không nghi ngờ gì nữa, sự biến mất của Đỗ Duy khiến Sphinx giật thót: Tên công tước hoa Tulip này chẳng lẽ cũng là thánh giai?

Mất dấu Đỗ Duy, Sphinx không hề do dự, lập tức hét vang một tiếng, chiến thương màu bạc mang theo một vầng thánh quang quét rộng khắp xung quanh! Đúng giây phút ấy, mặt đất và không khí trước mặt Sphinx bùng nổ vô số điểm sáng đỏ rực, những tia sáng này sau một hồi lấp lánh liền hình thành nên vô số những quả cầu lửa hừng hực thiêu đốt.

Uỳnh một tiếng, vô số quả cầo lửa đập liên tục lên người Sphinx. Đây không nghi ngờ già mà chính là kĩ xảo Đỗ Duy dùng thạo nhất: Thuật thuấn phát hỏa cầu.

Nhìn động tĩnh lớn như vậy, nhưng Sphinx thì suýt nữa tức chết. Chiến thương màu bạc của hắn quét ngang, thánh quang đã hình thành nên một quả cầu ánh sáng khổng lồ bảo vệ bản thân ở bên trong, vậy mà còn chưa đợi được đến đòn tấn công của đối phương thì đã phải hứng đòn cầu lửa tầm thường đến không thể thấp kém hơn nữa.

Tuy số lượng có nhiều một chút, nhưng đám cầu lửa nhỏ này còn lâu mới làm tổn hại được dù chỉ là một sợi lông của thiên sứ.

Thánh quang dày đặc tản ra, nhất thời đám cầu lửa ở xung quanh đang có vẻ rất mất hứng thì bất chợt tan rã ra trong ánh sáng hào quang thánh khiết!

Sphinx đang định buông lời châm chọc thì đột nhiên cảm thấy không ổn!

Thánh quang hộ thể vốn dĩ đang chờ cơ bùng phát, giống như một bể nước đầy, lại cũng giống như một nắm đấm ngưng tụ đầy sức mạnh, chờ đối phương xông tới. Nhưng ai ngờ Đỗ Duy lại chỉ dùng một cái hỏa cầu thuật thấp kém nhất. Nhưng chính vì vậy mà thánh quang đang đợi phát kia đã bị cầu lửa đầy trời kích thích, tức thì phát tiết tất cả sức mạnh đã tích lũy ra ngoài!

Thánh quang một khi bị phát động thì lập tức hình thành nên một làn sóng năng lượng, chấn tan tất cả đám hỏa cầu xung quanh … Nó cũng giống như tích tụ một lực ngàn vạn cân, nhưng đón đầu lại là mấy con kiến nhép.

Một khi thánh quang phòng ngự bị kích phát thì nó cũng giống như một nắm đấm ngàn cân đập vào khoảng không …

Lực cũ vừa đi, lực mới còn chưa tới, Đỗ Duy nhắm chuẩn cơ hội thánh quang của đối phương phát tiết, cái giây phút ngắn ngủi mà sức mạnh của gã kia bị rút không …

Vút!

Một tia sáng tím nhỏ dường như xé rách thánh quang trong chớp mắt. Đó chính là một cạnh của cây trường cung trong tay Đỗ Duy.

Trên cạnh cây cung Mũi Tên Địa Ngục Fedora là những gai nhọn vừa dài vừa sắc, lúc ấy phủ đầy hào quang màu tím, không ngờ lại dễ dàng đâm thủng thánh quang nhìn có vẻ mạnh mẽ kia!

Một chiêu!

Mới chỉ một chiêu! Đỗ Duy mới chỉ tung một chiêu mà đã dễ dàng đâm xuyên thánh quang của một đối thủ thánh giai?!

Ánh sáng tím lấp lánh chói ngời, chọc vào lồng ngực gã thiên sứ từ một góc kì lạ, phập một tiếng, thiên sứ hự lên, máu màu ám kim chảy ra từ lồng ngực! Gã thầm kinh hoảng! Gã không sao ngờ nổi Đỗ Duy lại có thể phá vỡ phòng ngự của mình chỉ bằng một chiêu. Thanh chiến thương trong tay vung ngang, xoẹt một tiếng hất văng những lưỡi sắc trên đầu cung.

Lúc này Đỗ Duy đã dãn sát lại gần Sphinx, hắn bước vào bên trong thánh quang của gã thiên sứ mà không gặp phải trở ngại gì! Tuy chiến thương của đối phương đã hất văng trường cung của hắn, nhưng Đỗ Duy xoay bàn chân, cả người như không có xương vậy, làm ra một động tác vặn mình không tưởng tượng nổi --- giống hệt như một con bướm khẽ khàng tung cánh!

Vút!

Bên trong tư thế nhìn thì hoa lệ này ẩn giấu sát cơ! Đỗ Duy vừa xoay người, không ngờ đã lách khỏi đầu mũi thương bạc. Lưỡi sắc trên cạnh cung rạch qua vai thiên sứ từ trước ra sau, để lại một vệt máu dài hơn một gang!

Gã thiên sứ cảm giác được hào quang màu tím trên binh khí của đối phương sau khi len lỏi vào cơ thể mình, thánh quang của mình tuy mãnh liệt nhưng lại có vẻ như không chống đỡ nổi … miệng vết thương trên ngực và vai cùng lúc toác ra.

Vết thương toác ra không hề có cảnh tượng máu thịt bầy nhầy mà lại giống như bị hút hết sức sống, khô quắt lại.

Sphinx trong lòng kinh hãi!

Gã không ngờ thực lực của tên công tước hoa Tulip này lại mạnh như vậy! Giờ đây gã nào dám coi thường!

Cố nhịn cơn đau trên cơ thể, gã trút hết toàn bộ thánh quang. Trong nháy mắt khắp người Thiên sứ bừng lên ánh sáng trắng khiến người khác không sao nhìn thẳng được.

Cây chiến thương màu bạc như sống lại, mũi thương tỏa ra một vầng quang ảnh giống như một con Độc Long uốn lượn!

Đỗ Duy tấn công một đòn đắc thủ, hắn đã lui lại từ sớm, liền đó nghe thấy một tiếng nổ vang!

Trong chớp mắt, cây chiến thương màu bạc đã đến trước mặt. Đỗ Duy nhanh trí, lập tức không khí xung quanh hắn xuất hiện mấy tấm khiên vàng kim! Trên tấm khiên còn khắc từng dòng kí tự hoa văn kì dị.

Tấm khiên nhanh chóng vây lấy xung quanh Đỗ Duy, đây chính là trang bị

phòng ngự ma pháp cao cấp do Đỗ Duy tự luyện chế ra: “Quang Minh Chi Thuẫn”

Mũi thương bạc đập mạnh lên mặt một tấm khiên! Sức mạnh thánh giai của thiên sứ lợi hại cỡ nào chứ, huống hồ lại còn trút toàn lực. Một tiếng nổ tung, tấm khiên phát ra tiếng nứt vỡ, không trụ nổi.

May mà khi chế tác Quang Minh Chi Thuẫn, Đỗ Duy đã dùng ma pháp cộng

hưởng sức chịu đựng của các tấm khiên với nhau, một thương của thiên sứ tuy lợi hại, nếu chỉ có một tấm thì đã vỡ tan từ lâu, nhưng mấy tấm khiên cũng phát huy tác dụng, vẫn miễn cưỡng đỡ được một nhát.

Thân thể Đỗ Duy đã văng ra phía sau trong tiếng nổ, thụt lùi một đoạn khá xa mới đứng vững.

Tốc độ xoay tròn của mấy tấm khiên vảy rồng to lớn bên người hình như cũng đã chậm lại chút ít, Đỗ Duy cúi đầu nhìn thấy một tấm trong số đó đã chằng chịt vết nứt, khiến hắn xót cả ruột!

Thằng người chim kia, mày giỏi lắm! Quả nhiên lợi hại!

Hẵn chợt nảy ra một ý, lập tức thu hồi Quang Minh Chi Thuẫn!!

Sphinx trong lòng lúc này càng tức giận! Trước đó gã đã coi thường tên công tước hoa Tulip trẻ tuổi này, không ngờ loáng một cái đã chịu thiệt! Gã lập tức hít sâu một hơi, nháy mắt sau da thịt khô héo trên vết thương ở ngực và vai đã căng đầy trở lại!

Đỗ Duy nhìn cảnh đó mà buột miệng “Ý” lên một tiếng.

- Hừ, tên đê tiện, ngươi chỉ biết đánh lén thôi sao!

Sphinx giơ ngang cây thương:

- Xem giờ ngươi còn giở trò gì nữa!

Hét xong, Sphinx trong cơn thịnh nộ đã nhấc thương đâm tới.

Bốn cánh sau lưng thiên sứ vẫy mạnh, một bước đã bay xa mười mấy mét! Chiến thưng màu bạc mang theo thánh quang rít gào đâm đến Đỗ Duy!

Sphinx tuy tức giận nhưng trong lòng gã lại nghĩ đến một điểm: tên công tước hoa Tulip này, nghe nói hắn là một ma pháp sư. Tuy thực lực mà hắn vừa mới biểu hiện ra, dường như đã đạt đến thánh giai nhưng cho dù là ma pháp sư thánh giai, gặp phải võ giả thánh giai, bị đối phương dồn đánh cận thân thì cũng chỉ có con đường chết!

Một thương đâm tới, trên mũi thương ẩn ước có tiếng sấm rền! Thánh quang dường như đã trùm lấy cả hai người bên trong!

Mắt thấy Đỗ Duy đã ở ngay trước mắt, không còn khả năng né tránh, ánh mắt Sphinx trở nên hung tợn …

Keng!

Một tiếng vang thanh thúy, mũi thương dường như đã đâm phải một vật gì cứng chắc --- chẳng lẽ tên đó lại dùng mấy tấm khiên vàng kim sao?