Chương 563: Mục tiêu! Đi về hướng Đông!

Sau khi băng bó cho Hussein xong, công chúa Louise cảm thấy tim đập nhanh đến mức làm cho nàng hít thở không thông, vội ngồi lui lại, cúi đầu không dám nói gì.

Một lúc sau, Hussein mới thấp giọng nói:

- …Cám ơn!

Trong lòng công chúa run lên, lại nghe Hussein nói:

- Từ lúc ta tỉnh lại tới giờ đã nói với người ba lần “cám ơn”, công chúa điện hạ.

Louise sắc mặt hơi đổi:

- Ngươi... ngươi gọi ta là “điện hạ”? Ngươi biết thân phận của ta?

Giờ phút này, công chúa chợt nhớ tới lúc mình vừa bị bắt, lúc ở trong xe ngựa Daisy đã nói “Những kẻ này tuyệt đối không phải là mã tặc bình thường!” Nghĩ tới đây, Louise lại khẩn trương đứng lên, lui ra phía sau hai bước:

- Ngươi rốt cục là ai?

Thấy Hussein không trả lời, Louise đột nhiên quay đầu định bỏ chạy, đáng tiếc nàng mới chạy được hai bước đã cảm thấy thân thể cứng ngắc, phía sau chân đau nhói rồi té ngồi xuống mặt đất.

Hussein thở dài, ném bỏ hai viên đá nhỏ còn lại trong tay, nhìn công chúa Louise tội nghiệp đang ngồi, cười khổ một tiếng:

- Xin lỗi người, điện hạ!

Louise chỉ cảm thấy trong lòng có ngàn vạn ủy khuất, quay đầu nhìn Hussein:

- Ngươi, ngươi không phải mã tặc! Ngươi không phải mã tặc! Là do ta ngu xuẩn… Đáng lẽ ta đã phải sớm nhận ra, các ngươi tính toán phục kích chúng ta rất đúng lúc, dĩ nhiên là nhắm vào ta mà tới! Còn nữa… nghe nói Desa hành tỉnh đã sớm bị công tước Hoa Tulip dọn dẹp sạch sẽ, không thể có mã tặc tồn tại được. Huống chi, một thánh giai cường giả như ngươi sao có thể hạ mình đi làm mã tặc! Nói cho ta biết, ngươi rốt cục là ai!

Hussein không trả lời. Hắn dùng sức chống đỡ bản thân ngồi dậy, tiện tay cầm một thân cây bên cạnh bẻ làm đôi, đo đạc chiều dài một chút rồi dùng làm gậy chống. Hắn lảo đảo đi tới bên cạnh công chúa, trầm giọng nói:

- Rất xin lỗi, công chúa điện hạ, ta không có cách nào trả lời vấn đề người hỏi. Nhưng ta cam đoan sẽ không làm gì thương tổn tới người. Bây giờ, mời người đi cùng với ta.

Louise trong lòng sợ hãi cực kì, nước mắt tuôn rơi. Nàng ngẩng đầu nhìn Hussein:

- Ngươi… ngươi thả ta đi có được hay không? Ta nhất định sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài… Nếu ngươi muốn thù lao thì sau khi trở về đế đô, ca ca ta sẽ thoả mãn bất kì yêu cầu gì của ngươi. Hơn nữa, ngươi còn là thánh giai cường giả, ca ca ta bây giờ đang gấp rút tăng cường chỉnh đốn quân đội nên rất cần nhân tài. Với thực lực của ngươi chắc chắn sẽ được trọng dụng… Ngươi thả ta đi có được hay không?

Thanh âm của nàng mang theo vài phần thê lương, làm cho vị thánh kị sĩ nghe xong cũng không tránh khỏi mềm lòng. Bất quá, hắn cố gắng đè nén tạp niệm trong lòng xuống, nghiêm mặt nói:

- Điện hạ, ta đã nói sẽ không thương tổn người thì sẽ không nuốt lời. Ta đối với người không có ác ý, trái lại kẻ tối hôm qua đuổi giết chúng ta mới chân chính là đuổi theo người. Theo ta thấy thì hơn phân nửa khả năng là hắn muốn giết công chúa nên bây giờ ta không có khả năng thả người rời đi! Công chúa phải đi theo ta, vì chỉ có ta mới có thể bảo vệ người.

Giọng nói của hắn mặc dù lạnh lùng, nhưng đến lúc sau cũng không tự chủ mà trở nên nhu hoà một chút. Louise công chúa nghe xong, kinh ngạc nhìn Hussein, nàng có thể nhìn ra nam nhân trước mặt vốn là một kẻ trời sinh cực kì kiêu ngạo, mà loại người tính tình kiêu ngạo như thế này bình thường đều khinh thường việc nói dối.

Nghĩ tới đây, công chúa Louise trong lòng an tâm hơn một ít, rồi lại hỏi:

- Vậy… ít nhất có thể nói cho ta biết tên của ngươi?

Thánh kị sĩ do dự một lúc, rốt cục hạ thấp giọng nói ngắn gọn:

- Hussein!

- Hussein?

Công chúa sửng sốt một chút, không tự chủ được thốt lên:

- Ngươi nói là Hussein? Lúc trước tại đế đô, thần điện có một vị thiên tài kị sĩ, được công nhận là đại lục đệ nhất kị sĩ, hắn cũng tên là Hussein. Đáng tiếc, sau đó hắn… A!!!

Đang nói, công chúa rốt cục tỉnh ngộ, kinh hô một tiếng, giật mình nhìn chằm chằm vào nam nhân đứng trước mặt, một tay dùng sức bưng kín miệng, một tay còn lại chỉ vào vị thánh kị sĩ của chúng ta!

- Ngươi nói đúng, ta chính là vị Hussein đó.

Hussein sắc mặt lạnh lùng lên tiếng. Chuyện xưa ở thần điện, đây là một đoạn bí mật đau lòng của hắn.

- Nhưng, nhưng mà…

- Hừ, nhưng mà cái gì!

Bị nhắc tới chuyện thương tâm, Hussein trong lòng có chút bực mình, ngữ khí đã trở nên cứng rắn.

- Nhưng…

Công chúa thấp giọng, rất nhẹ nhàng nói:

- Nhưng ta cảm giác ngươi vốn không phải người xấu, tại sao ngươi lại muốn phản bội thần điện, tại sao bọn họ lại muốn đuổi giết ngươi?

Hussein sững người.

- Ta… Ta không phải người xấu?

Công chúa chần chờ một chút, gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Lúc cái tên có cánh dài kia muốn giết ta, ta thấy được ngươi dùng thân thể thay ta chịu một thương đó! Hơn nữa, ngươi đã nói với ta “cám ơn”. Một người thực sự cùng hung cực ác sẽ không nói “cám ơn” với người khác. Ta không rõ, Hussein kị sĩ các hạ, tại sao thần điện lại muốn đuổi giết một người tốt như ngươi?

- Bởi vì bản thân thần điện vốn không phải là cái gì tốt.

Hussein lạnh lùng nói, mà câu nói tiếp theo của hắn, lại làm cho công chúa kinh hô:

- Tối hôm qua tên có cánh dài kia chính là người của thần điện phái tới giết người! Mà thuộc hạ của hắn, toàn bộ đều là thần thánh kỵ sĩ!

- A!!!

Công chúa kinh hô xong, thân thể run lên nói:

- Không có khả năng! Thần điện...

Rừng cây vẫn yên tĩnh như cũ, Hussein thở hổn hển vài lần, phân biệt phương hướng, rồi nói:

- Chúng ta đi về hướng Đông.

- Hướng Đông?

Công chúa Louise hai mắt sáng ngời.

- Không sai!

Hussein gật đầu, nhíu mày nói:

- Ta mặc dù miễn cưỡng trốn thoát, nhưng cái tên kia nhất định sẽ không dễ dàng buông tha ta. Chúng ta bây giờ nếu bỏ trốn cũng không được quá xa, ta lo lắng hắn tùy lúc đều có thể đuổi đến đây! Nhưng hắn nhất định nghĩ rằng ta sẽ chạy trốn về hướng Tây...

Đúng vậy! Cái tên thiên sứ Sphinx, nhất định sẽ nhận định Hussein chạy trốn về phía Tây, hướng về thành Lâu Lan.

Hussein biết rõ thương thế của mình, từ nơi này tới thành Lâu Lan có quãng đường quá xa, chỉ sợ với thân thể hiện tại, trốn chưa được bao xa đã bị đối phương bắt được.

Cái tên thiên sứ kia nhất định nghĩ không ra chính mình sẽ làm ngược lại như vậy!

Từ nơi này đi về phía Đông, tới biên giới của hành tình Desa cũng không xa. Lúc đầu vì phải đối phó với quân Tây Bắc, gia tộc Hoa Tulip tại biên giới phía Đông của tỉnh Desa đã xây dựng hai quan ải.

Trong đó có một quan ải lúc trước đã tiêu diệt mấy vạn bộ binh Tây Bắc của Quatro Bajena.

Hơn nữa, địa phương kia khoảng cách so với thành Lâu Lan thì gần hơn rất nhiều. Hai quan ải kia hiện tại trú đóng không ít quân lính của gia tộc, chỉ cần có thể thành công chạy trốn tới đó liền an toàn!

Mặc dù trước mặt thánh giai cường giả thì binh lính bình thường không có tác dụng gì nhưng dù sao thần điện nếu muốn ám sát công chúa cũng không dám quang minh chính đại ra tay, trừ khi bọn họ quyết tâm công khai chống lại hoàng thất! Nếu đối phương e ngại bộc lộ thân phận, vậy chỉ cần mình quay trở về doanh trại của gia tộc Hoa Tulip, hết thảy liền an toàn.

Suy nghĩ của Hussein là vô cùng chính xác, mưu kế thực hiện cũng rất phù hợp. Nhưng khi hắn nói đi về phía Đông, công chúa Louise dường như cũng đoán được chút gì đó.

Chỉ là nét mặt Hussein lạnh lùng, cả người giống như được tạc từ đá nham thạch mà thành nên mặc dù công chúa nghi vấn nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.

- Đi thôi!

Hussein chỉ về hướng Đông:

- Rất xin lỗi, công chúa điện hạ, bây giờ chỉ còn hai chúng ta chạy trốn nên không có phương tiện để di chuyển. Nếu như phía trước có thể gặp nơi nào có người ở, có thể ta sẽ tìm biện pháp kiếm cho người một con ngựa.

Nói xong, Hussein ném cho công chúa một nhánh cây làm gậy chống, sau đó cất bước nhằm hướng Đông mà đi. Công chúa Louise ở phía sau chần chờ một lúc, bất đắc dĩ thở dài đi theo.

Mà lúc này cách nơi Hussein cùng công chúa vừa rời đi khoảng hơn mười dặm. Tại nơi tối hôm qua vừa xảy ra đại chiến, Đỗ Duy sắc mặt âm trầm nhìn chiến trường chung quanh.

Trên mặt đất ngổn ngang không ít thi thể. Đỗ Duy lập tức nhận ra trong đó có thuộc hạ của Ron Barton cùng với Hussein.

Đáng chết!

Đỗ Duy nhìn thi thể của quân lính gia tộc nằm dưới đất, có cái thậm chí vẫn còn duy trì tư thế chém giết. Trên mặt đất khắp nơi đều là vết máu đọng lại, có thể tưởng tượng tối hôm qua ở nơi này đã xảy một trận chiến thảm khốc đến mức nào!

Nhưng Đỗ Duy cảm thấy kì dị chính là trên mặt đất chỉ thấy có thi thể quân lính của mình mà thi thể của địch nhân không hề có!

Đỗ Duy lập tức khẳng định đối phương đã mang đi toàn bộ, làm như vậy chắc chắn vì chúng không muốn để lại dấu vết cùng chứng cứ.

Rừng cây xung quanh chiến trường bị gãy rạp từng mảng lớn, mặt đất tràn đầy từng dấu nứt nẻ cùng hố sâu, hiển nhiên nơi này đả có cao thủ chiến đấu kịch liệt!

Đỗ Duy nhanh chóng đi khắp chiến trường tìm tòi, hy vọng có thể thấy được dấu vết gì đó. Rốt cục hắn cũng có thu hoạch, tại bên cạnh một gốc cây bị đánh gãy, hắn tìm thấy một chiếc giày!

Đây là loại giày điển hình được dùng trong cung đình dành cho nữ giới, tạo hình cao quý nhã lệ, chỉ dùng loại da thượng đẳng để tạo thành. Hơn nữa, tại nơi mắt cá chân vẫn còn đính hai hạt châu quý.

Đỗ Duy nhìn thấy lập tức xác định vật này chắc chắn thuộc về công chúa Louise!

Sau đó, hắn nhìn dấu vết trên mặt đất…

“Dấu móng ngựa, tựa hồ có đại đội nhân mã đi về phía Tây. Dấu vết rất lộn xộn như đang chạy trốn… Hẳn là Ron Barton hoặc Hussein dẫn người bỏ chạy… Vậy là ta dọc theo đường bay đến đây, khẳng định là nóng lòng đi nhanh nên đã không gặp bọn họ.”

Đỗ Duy nghĩ tới đây, hai mắt lại càng nhăn lại!

Làm cho người ta nhức đầu là vị công chúa này sao lại chạy đến chỗ chiến trường, lại còn đánh rơi mất một chiếc giày?

Không biết công chúa có đi theo Ron Barton chạy trốn hay không?

Rốt cục, Đỗ Duy đi dọc theo rừng cây một lúc lại nhìn thấy trên mặt đất một dấu chân đi về hướng khác.

Dấu chân thoạt nhìn như rất đều, rất nông nhưng vẫn có vẻ tùy tiện! Hiển nhiên là có cao thủ bị thương chạy trốn, không cách nào khống chế thân thể của mình, đã tạo thành dấu chân sâu cạn không đồng nhất!

Đỗ Duy lập tức hạ quyết tâm, tiếp tục đi theo dấu chân!

Nhưng một lúc sau, dấu chân như lại đột nhiên biến mất!

Đỗ Duy suy nghĩ một lúc, hai mắt sang ngời: “Đúng vậy, dấu chân này chắc chắn là của Hussein!”

Bởi vì, rõ ràng đây là dấu chân của một cao thủ bị thương! Nếu là người của đối phương, vậy hắn khẳng định là chạy về hướng Đông, vì hướng Tây chính là thành Lâu Lan, đại bản doanh của mình!

Nếu hắn chạy về hướng Tây, vậy chính là người của mình!

Đây là phán đoán thứ nhất của Đỗ Duy.

Nhưng tại sao dấu chân tới đây lại biến mất?

Chẳng lẽ là bị địch nhân đuổi theo? Bị giết chết? Hoặc bị bắt đi?

Suy nghĩ một lúc, Đỗ Duy đột nhiên tự vỗ vào đầu, tự trách nói:

- Ta như thế nào mà lại không nghĩ ra chứ! Nơi này cách thành Lâu Lan xa như vậy, nếu Hussein bị thương, lấy kinh nghiệm bị thần điện truy sát của hắn, khi thấy bản thân đang bị thương, nếu chạy về thành Lâu Lan chắc chắn sẽ bị bắt được giữa đường nên thay vì chạy về hướng Tây, không bằng chạy tới quan ải quân sự ở biên giới phía Đông!

Nghĩ thông suốt, Đỗ Duy không hề do dự, lập tức cười lạnh hai tiếng rồi hướng về phía Đông bay đi…