Chương 539: Cướp Đoạt Thần Cách

Sau khi Ares nói xong thì Đỗ Duy vẫn còn đang trầm tư.

Bộ mặt thật của lịch sử là như vậy sao? Thứ được gọi là thần trong truyền thuyết, những tồn tại chí cao vô thượng kia lại có những bí ẩn khiến người ta không nói nên lời…

Vị anh hùng từng “cứu vớt” nhân loại kia, người từng sử dụng “Trường thương Longius” đánh bại ma thần cường đại, chiến thần mạnh nhất của nhân loại đang ở trước mặt Đỗ Duy.

Giọng nói tràn đầy đau thương và tuyệt vọng đó cứ văng vẳng vang lên ngay trước mặt Đỗ Duy… Đây chính là thần a! Thần của nhân loại?!

Thì ra là như vậy!

Thì ra là như vậy!

Thế giới của nhân loại bây giờ chỉ biết “Quang Minh nữ thần”, nữ thần trở thành thần linh duy nhất mà nhân loại thờ cúng, cũng trở thành chủ thần duy nhất trên thế giới này. Mà nam thần Ares năm xưa lại bị phong ấn ở đây suốt mười ngàn năm!

Đỗ Duy suy nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu: “Ta vẫn không hiểu, nếu như… nàng ta đã ám toán người, đem người nhốt ở nơi này… Vậy Ma thần hiện ở đâu? Sao ta không thấy Ma thần ở nơi này? Ma thần đi đâu rồi?

Nói xong những lời này, dường như những đau buồn mười ngàn năm tích tụ trong lòng Ares được phát tiết, giọng nói của ông ta không còn bi thương như trước nữa, cho nên, vị nam thần này không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đỗ Duy mà hỏi ngược lại hắn một vẫn đề: “Nhân loại, ta hỏi ngươi, theo ngươi thấy thì thần rốt cuộc là cái gì?”

“??”

Đỗ Duy không nói gì, chỉ ngước nhìn bóng người trong khối đá thủy tinh trên đỉnh đầu. Hắn suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi mới trả lời: “Sở hữu thần lực chí cao vô thượng, sáng tạo thế giới? Sáng tạo sinh linh? Ừm… Theo ta thấy thì sức mạnh của thần giống như là có thể tùy ý khống chế mọi thứ trong lĩnh vực của mình… Sau đó sáng tạo hoặc hủy diệt, thay đổi hoặc vĩnh hằng…”

“Không không không, cái ta hỏi không phải là cái này.” Ares nói thong thả: “Ta hỏi ngươi, theo người thấy thì thần rốt cuộc là cái gì? Hoặc nói cách khác: thần là từ đâu mà đến?”

Thần từ đâu mà đến?

Vấn đề hình như trong giáo điển của tất cả các tông giáo đều không có câu trả chuẩn xác.

Theo ý nghĩa thông thường mà nói thì học thuyết của hầu hết các giáo phái gần như đều cho rằng: thần là người sáng tạo ra thế giới, mọi thứ trong thế giới này: bầu trời, dòng sông, núi rừng, sinh linh, vạn vật đều là do thần sáng tạo ra. Nhưng mà… Thần linh lại được sáng tạo ra từ đâu?

Dường như vấn đề này chưa từng có đáp án. Bởi lẽ, thần chính là thứ tồn tại vĩnh hằng.

Có lẽ, nếu hỏi bất kì một người nào trên thế giới này thì đáp án cũng đều như thế cả.

Thế nhưng Đỗ Duy lại không như vậy. Bởi lẽ hắn sở hữu kí ức của kiếp trước. Trong kiếp trước hắn là một người theo chủ nghĩ duy vật, vì thế hắn trả lời rất nhanh: “Theo ta thấy thì cái gọi là thần căn bản không phải là sự tồn tại đã sáng tạo ra thế giới này… Ares, có lẽ trước mặt người, ta có chút bất kính nhưng mà theo ta thấy, các người tuy rất cường đại. Nhưng mà vẫn chưa thực sự cường đại đến mức có thể sáng tạo ra thế giới! Cho nên, ta cảm thấy, cái gọi là thần vốn cũng chỉ là những sinh linh bình thường mà thôi. Thế nhưng các người may mắn có được thực lực cường đại hơn những sinh linh bình thường đó.”

Ares cười lên, tiếng cười của ông ta lần này hình như rất vừa lòng: “Nhân loại, nói thế nào đi nữa thì câu trả lời của ngươi cũng rất tốt. Lần trước, cái tên Aragon kia cũng nói như vậy, đúng thế… chúng ta được gọi là thần, nhưng đây chỉ là cách gọi của những sinh lình bình thường đối với chúng ta mà thôi.”

Sau đó hắn chậm rãi nói: “Trước đây, từ rất rất lâu rồi, khi cái thế giới này còn rất trẻ, trên thế giới đã có vạn vật sinh linh rồi, có những chủng tộc, có nhân loại, có ma tộc, có tinh linh, có ải nhân, có thú nhân, thậm chí còn một vài chủng tộc mà các ngươi hiện nay không biết. Ngoài ta, nàng, ma thần, còn có thú thần, tinh linh thần, hoặc thần ải nhân…. Lúc ban đầu chúng ta chỉ là sinh linh bình thường. Là nhân loại bình thường, là ma tộc bình thường, ải nhân bình thường, tinh linh bình thường. Nhưng mà sau đó, do kỳ ngộ và sự phát triển của mỗi cá nhân, trong những sinh linh bình thường lại xuất hiện một cá thể cường đại. Những cá thể cường đại này lĩnh ngộ được chân lý của sức mạnh, lĩnh ngộ được pháp tắc không gian…”

Nghe đến đây, trong đầu Đỗ Duy lập tức nghĩ đến cái lý luận “cá trong dòng nước” của Bạch Hà Sầu.

Hắn thậm chí còn liên tưởng đến Bạch Hà Sầu. Cái tên này, vốn chẳng phải là nhân loại bình thường sao? Tuy nhiên hắn đã bắt đầu từ một con cá bình thường biến thành một con cá cường tráng, có thể nhảy ra khỏi mặt nước, nhìn quy tắc dòng chảy phía trước. Lúc này, hắn đã đạt đến thánh cấp, sau đó nữa thì hắn càng ngày càng mạnh hơn. Dần dần từ một con cá trong dòng nước trở nên cường đại đến mức có thể đi lại trên bờ…

Đây chính là đột phá!

Đột phá trên con đường đi đến thần cấp!

Dù là cái tên Ares này hay là những thần linh tồn tại thời thượng cổ, đại khái cũng là như thế mà ra!

“Giai đoạn đầu, khi mà chúng ta lĩnh ngộ ra được pháp tắc, liền cho rằng đây là cực hạn rồi, là tận cùng rồi. nhưng sau này, lại có những cá thể hơi cường đại hơn tìm được sự đột phá mới. Phát hiện ra rằng việc lĩnh ngộ ra pháp tắc, biết cách sử dụng pháp tắc thực ra không phải điểm kết thúc. Sau đó dần dần phát triển đến mức có người có thể thay đổi pháp tắc, thậm chí là sáng tạo pháo tắc… sức mạnh cũng ngày càng cường đại, thậm chí sau khi đạt đến cảnh giới cực cao... Chúng ta có thể sở hữu sinh mệnh rất dài! Sinh mệnh dài hơn sinh linh bình thường rất nhiều lần!

Thế là, dần dần, chúng ta trở thành những tồn tại đáng kính sợ trong mắt sinh linh bình thường. Sức mạnh mà chúng ta sở hữu là những thứ không thể lý giải trong mắt sinh linh bình thường. Chúng ta có sinh mệnh vĩnh hằng trong mắt họ. Vì sức mạnh của chúng ta thật sự là quá cường đại. Thậm chí đạt đến cảnh giới dùng sức của bản thân mà thay đổi vận mệnh của rất nhiều rất nhiều người. Thậm chí đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của sinh linh bình thường…

Cho nên, trong mắt họ, sự tồn tại như chúng ta đã trở thành thần tượng nhất định phải được tôn kính và sợ hãi.

Hơn nữa, theo thời gian trôi đi, sinh linh bình thường sinh ra rồi chết đi, đời này nối tiếp đời trước , trong khi đó chúng ta vẫn tồn tại. Như vậy càng khiến cho họ không cách nào lý giải, càng thêm kính sợ.

Cho nên, trong mắt người bình thường. Bọn họ đã có những nhận định sai lầm về chúng ta, bọn họ gần như cho rằng chúng ta là vĩnh hằng.

Tuy chúng ta sở hữu sức mạnh cường đại nhưng chúng ta lại không phải là tồn tại sáng tạo ra thế giới. Chúng ta cũng chỉ là người bình thường tiến hóa lên mà thôi. Chúng ta cũng có tư duy và tình cảm của bản thân, vì thế các cường giả đều cảm thấy cần phải chiếu cố cho chủng tộc đã sinh ra mình.

Dần dần. Những chủng tộc này đem những vị thần đồng tộc đã chiếu cố cho bọn họ biến thành những vị thần của cả chủng tộc. Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, tất cả mọi thứ đều biến thành phong tục được lưu truyền nhiều đời.

Dường như chúng ta từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng như vậy rồi. Mà những vị thần này cũng có nhiều mặt, có dục vọng, có tà ác, có thiện lượng, có cầu hư vinh…”

“Ta hiều, các người cũng chỉ là người mà thôi. Chỉ là mạnh hơn người bình thường rất nhiều rất nhiều mà thôi.”

Đỗ Duy hờ hững nói: “Theo cách nói của người thì cái gọi là thần linh chỉ là người mạnh hơn thánh cấp mà thôi đúng không? Cái gọi là thần cũng chỉ là sở hữu lĩnh vực của bản thân mà thôi.”

“Không.”

Ngoài ý liệu, Ares lại phủ định cách nói của Đỗ Duy:”Lần này ngươi trả lời sai rồi. Ngươi cho rằng đạt đến cấp bậc lĩnh vực thì là thần rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, thiếu một bước nữa, mà bước này không hề ngắn chút nào!

Đỗ Duy chau mày, sau đó yên lặng nghe Ares nói tiếp: “Đúng như ngươi nói, chúng ta chỉ là những kẻ đặc biệt cường đại, vượt quá cực hạn của người bình thường mà thôi. Nhưng mà một người dù cường đại đến đâu thì cũng có giới hạn. cho dù ngươi đạt đến cấp bậc lĩnh vực thì cũng chỉ có thể sáng tạo ra lĩnh vực của bản thân, khống chế mọi thứ trong lĩnh vực của bản thân mà thôi. Nhưng mà, phạm vi lĩnh vực của ngươi lớn cỡ nào? Một trăm bước? Một ngàn bước? Mười ngàn bước?”

Đỗ Duy nói không nên lời.

Bởi lẽ trong truyền thuyết, thần thoại, bất kì một thần linh nào đều sở hữu sức mạnh gần như hủy thiên diệt địa.

“Hay là sức mạnh của các ngươi cường đại đến mức có thể tạo ra một phạm vi lĩnh vực bao trùm cả thế giới?” Đỗ Duy nói xong rồi lại lập tức lắc đầu: “Không, ta cảm thấy rằng hình như không mạnh đến thế.”

“Đúng là không có, cho dù là cường giả lĩnh vực lợi hại hơn nữa cũng không cách nào đem lĩnh vực của bản thân khuếch đại đến mức bao phủ cả thế giới. Cho nên… lĩnh vực, không phải là thần cấp chân chính.”

“Vậy rốt cuộc còn thiếu cái gì?”Đỗ Duy nhịn không được liền hỏi luôn.

“Thần cách!” Giọng nói của Ares hình như có chút thần bí. Hắn nói ra một từ mà Đỗ Duy không cảm thấy xa lạ.

Đỗ Duy đương nhiên là nghe nói qua từ ngữ này. Nhưng mà ý nghĩa của từ ngữ này trước nay đều rất hàm hồ không rõ ràng.

May là bây giờ ở trước mặt Đỗ Duy có một vị thần linh chân chính, có thể giúp hắn giải đáp vấn đề này rồi.” Khi sức mạnh của một người đã cường đại đến cực hạn, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm những nguồn sức mạnh khác.”

Ares thong thả nói: “Ta nghĩ rằng, nếu như ngươi đã đạt đến cấp bậc lĩnh vực thì ngươi chắc sẽ hiểu được cái gọi là sức mạnh lĩnh vực, khống chế pháp tắc. Nguồn gốc của sức mạnh này không đến từ thân thể mà là tâm linh, là sức mạnh của không gian tinh thần ý thức! Là một loại tinh thần lực. Nhưng mà, sức mạnh của một người dù có cường đại hơn đi nữa thì cũng tồn tại một cực hạn. Cho nên, cường giả lĩnh vực đầu tiên - ta không biết ai là người tiên phát hiện nhưng theo ta thấy thì chắc Ma thần là người đầu tiên đột phá. Phương pháp đột phá này chính là tín ngưỡng và tôn giáo!

Lợi dụng tín ngưỡng, lợi dụng tôn giáo - nói cách khác là lợi dụng sự thờ cúng của những sinh linh bình thường đối với chúng ta. Lợi dụng sự hiến dâng lòng thành kính của những sinh linh kia đối với chúng ta. Nội tâm của một người khi tràn đầy sự thành kính và cuồng nhiệt thì tinh thần lực của hắn sẽ trở nên cường đại hơn bình thường. Lúc này… chúng ta sẽ mở ra lĩnh vực của mình bao phủ lấy những sinh linh thờ cúng tín phụng mình vào trong.

Sau đó, ngươi nên biết rằng, khi ngươi khai triển lĩnh vực, tất cả đều nằm trong tay ngươi. Còn những sinh linh bình thường này, vì sùng bái ngươi mà sự thành kính của bọn họ thăng hoa thành tinh thần lực, những thứ này cũng đều thuộc về ngươi hết!

Lúc này, những gì chúng ta phải làm chỉ còn là sử dụng sức mạnh của bọn họ mà thôi!

Mang tín ngưỡng, tinh thần lực của trăm triệu sinh linh thu lại, tập trung một chỗ, cuối cùng là để bản thân sử dụng.

Từ lúc tích lũy ban đầu đến sau này ngày càng nhiều, ngày càng lớn. Như vậy thì sức mạnh của ngươi cũng sẽ ngày càng cường đại. Đây chính là thần cách!

Cho nên thì từ góc độ này mà nói, thân là một thần linh, nếu sinh linh bình thường tín ngưỡng càng nhiều, tín ngưỡng càng kiên cố càng cuồng nhiệt càng thành kính thì sức mạnh của thần linh này càng cường đại! Vì thần cách mà họ sở hữu cũng càng cường đại hơn!”

Đỗ Duy nghe đến đây bỗng nhiên cười lạnh, mạo muội nói một câu: “Vậy nếu một thần linh không có sự sùng bái và tín ngưỡng của sinh linh bình thường thì sức mạnh sẽ trở nên yếu ớt đúng không?”

Ares dường như ngầm thừa nhận. Trong lòng Đỗ Duy liền cười lạnh một câu: cường đạo!

“Đây là một vòng tuần hoàn. Ngươi khai triển lĩnh vực, sức mạnh tín ngượng ngươi có được từ tín đồ trong đó càng nhiều thì sức mạnh của ngươi càng tăng thêm. Sau đó phạm vi lĩnh vực của ngươi sẽ được mở rộng. Mà lĩnh vực càng rộng thì sinh linh được bao phủ trong phạm vi càng nhiều, hấp thụ được càng nhiều sức mạnh tín ngưỡng… giống như là lăn bóng tuyết, càng lăn càng lớn. Những gì ngươi cần phải làm là đem những sức mạnh tín ngưỡng này dự trữ lại là được. Như vậy cái gọi là sức mạnh của thần tự nhiên là cường đại đến mức vượt ngoài sự tưởng tượng. So sánh lại thì cường giả cấp bậc lĩnh vực chỉ là vừa mò đến cánh cửa mà thôi.”

Đỗ Duy nghe đến đây, cười ha ha một tiếng: “Ta bây giờ đã là cường giả lĩnh vực rồi. Chẳng lẽ ngươi không sợ nói cho ta biết những thứ này. Sau khi ta ra ngoài sẽ lợi dụng phương pháp này mà gia tăng sức mạnh của bản thân, trở thành một thần mới?”

Ares hình như rất bình tĩnh: “Ngươi vẫn không làm được. Bởi lẽ cho dù ngươi đã là cường giả lĩnh vực rồi nhưng ngươi không biết cách làm sao để hấp thu sức mạnh tín ngưỡng. Ngươi không biết kiến lập thần cách của bản thân như thế nào. Mà vấn đề này, ta cũng không cách nào nói cho ngươi biết.”

“Ta hiểu.” Đỗ Duy cười cười, dường như pha chút giễu cợt: “Các ngươi là một đám tồn tại trên đỉnh kim tự tháp. Đỉnh của kim tự tháp vốn chỉ nên thuộc về số ít thôi. Những người đã tồn tại đương nhiên không hy vọng sẽ xuất hiện thêm người mới đến tranh đoạt những vị trí vốn đã không nhiều!”

Ares cười, nụ cười của hắn rất ôn hòa: “Có lẽ lúc trước ta đúng là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ. Trải qua mười ngàn năm bị giam cầm, ngươi cho rằng ta còn suy nghĩ như vậy sao? Nhân loại…”

“Ta tên là Đỗ Duy, ngươi có thể gọi tên của ta. Bởi lẽ khi ngươi gọi ta là nhân loại khiến cho ta không thích cách xưng hô này. Như vậy sẽ khiến cho ta cảm thấy rằng ngươi giống như là vị thần gì gì đó nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là một người có sức mạnh hơn ta, sống lâu hơn ta mà thôi.”

“Được rồi, Đỗ Duy” Ares dường như rất nhã nhặn: “Vậy cái mà ta phải cho ngươi biết là không phải ta không nguyện ý nói cho ngươi biết cách làm sao để kiến lập thần cách. Mà đây là một loại lĩnh ngộ cảnh giới, không phải là có thể nói bằng miệng. Ngươi cần phải tự lĩnh ngộ thì mới có thể hiểu được… ngôn ngữ, không cách nào miêu tả được loại cảm giác đó.”

“Được rồi, ta chấp nhận lời giải thích này.” Đỗ Duy gật đầu: “Nhưng mà ngươi còn chưa nói cho ta biết. Tại sao Ma thần không ở đây… vấn đề này có liên quan gì đến cái gọi là thần sao?”

“Có liên quan.”Ares nói: “Bây giờ ngươi đã biết thần cũng chỉ là người. Cũng có dục vọng và tình cảm. Vậy ngươi có thể dựa theo cách suy tư của một người mà tưởng tượng ra cách thức suy nghĩ của chúng ta rồi.”

Đỗ Duy đang nghe.

Bắt đầu nghe Ares từ tốn nói: “Ngày đó, nàng đột nhiên dùng cây thương Longius đâm ta, lòng ta tan nát tuyệt vọng. Bị nàng giam cầm trong Thông thiên tháp này. Mà bên ngoài…. Cái tên Austrilia và tinh linh kia cũng là thuộc hạ của ma thần cùng bị giam cầm trong này. Nhưng khác biệt là, bọn họ là thánh cấp, phạm vi của Thông thiên tháp là lĩnh vực mà họ không có cách nào đi vào. Nên thế trong mười ngàn năm này, họ đều chỉ có thể ở bên ngoài mà không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Thậm chí không biết là ma thần đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi!

Chỉ vì sau khi ta bị nữ thần đánh trọng thương rồi nhốt trong thông thiên tháp. Trong khoảng thời gian còn lại, ta và ma thần cùng ở lại nơi này. Hai người chúng ta vốn là địch thủ cừu nhân. Sau một khoảng thời gian ở chung, tư tưởng của hai người chúng ta đều xảy ra sự biến hóa!

Phát sinh biến hóa lớn nhất là ma thần!

Hắn là một cường giả. Hắn yêu sâu sắc một người con gái rồi hắn bị tình yêu phản bội…

Lúc đầu là tuyệt vọng, thương tâm, sau đó lại đau khổ, nếu là người bình thường thì lại may mắn bởi lẽ có thể chết cho xong…. Nhưng mà sau khi đạt đến cảnh giới của chúng ta, cho dù muốn chết cũng là một chuyện rất khó có thể làm được.

Cho nên, sau khi trải qua một khoảng thời gian đau khổ - nhưng cho dù là đau khổ lớn hơn nữa cũng sẽ có lúc dần dần bình tĩnh lại. Sau khi hắn bình tĩnh lại, rất tự nhiên, theo cách suy nghĩ của con người, sau khi trải qua đau khổ và tuyệt vọng. cuối cùng thì mọi tình cảm này đều chuyển thành…”

“Thù hận!” Đỗ Duy tiếp một câu lạnh lùng.

“Đúng vậy. Là thù hận.”Ares nhàn nhạt nói: “Hắn yêu rất sâu đậm, hận cũng rất mãnh liệt. Mà ta, ta cũng đã bị người đàn bà đó tổn thương, lừa gạt, lợi dụng. Cho nên, trong lòng ta cũng hận! Dưới tình huống này, đem hai nam nhân cùng bị một người đàn bà lừa gạt đi nhốt chung một chỗ. Ngươi cảm thấy rằng chúng ta còn có thể tiếp tục thù hận nhau sao?” Đáp án rất rõ ràng.

Lúc trước, cho dù hai người thù hận nhau. Nhưng sau thời gian dài bị nhốt cùng nhau thì cũng sẽ phai nhạt đi. Thậm chí còn rất có khả năng sinh ra một loại khả năng “Đồng bệnh tương liên”.

“Sau đó, trong một cơ hội ngẫu nhiên, chúng ta bàn bạc với nhau. Cuối cùng, chúng ta cùng giảng hòa. Mà sau giảng hòa xong, tâm nguyện chung của hai người chúng ta chính là trả thù.”Giọng của Ares có chút bất lực: “Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn mạnh hơn ta. Lòng hắn cũng cứng rắn hơn ta nhiều… cho lẽ là vì tổn thương hắn phải chịu đựng sâu hơn ta. Ta tuy cũng rất muốn trả thù nhưng mà ta càng không muốn đối mặt với nàng ta. Cho nên chúng ta đạt thành một hiệp nghị… hắn ra ngoài báo thù! Còn ta, ở lại đây.”

“Ra ngoài?” Trong lòng Đỗ Duy rúng động.

“Đúng vậy, ra ngoài!”Ares bật cười, tiếng cười của hắn ngày càng lớn, mang theo một tia giễu cợt: “Nàng ta tuy đã lừa gạt ta, ám toán ta ở nơi này nhưng nàng ta dường như lưu lại một sơ hở. Bởi lẽ, lúc đầu để hao phí thần lực của, sau đó nhân lúc ta hư nhược mà ám toán . Cho nên, phong ấn bố trí ở đây là do ta hoàn thành! Sự gia cường phong ấn ở đây là do ta tự tay bố trí. Cho nên, dù ta bị nàng ta ám toán nhưng ta vẫn có thể nghĩ ra cách đem hắn thả ra! Chỉ đáng tiếc, ta lại phải thay hắn mà bị giam cầm.

Đây chính là điểm sơ hở duy nhất của phong ấn này. Cho nên, cuối cùng ta đã thả hắn ra ngoài.

Mà hắn, trước khi rời khỏi đã thề với ta, hắn nhất định sẽ hoàn thành việc báo thù….

Hơn nữa, sẽ có một ngày đích thân hắn sẽ đánh bại người đàn bà đó. Sau đó đem nàng ta đến đây. Sau đó…. Để cho nàng ta nếm chút mùi vị khi bị giam cầm!

Đối với ma thần, ta chỉ có một yêu cầu….”

Ares nói đến đây thì giọng nói đã trở nên lạnh lùng.

“Ta muốn nàng ta ở đây với ta!”Cho dù có đần độn đến mấy thì Đỗ Duy cũng nghe ra được sự thù hận nồng đậm bao hàm trong lời nói này.

Chỉ là, Đỗ Duy vẫn nhịn không được mà hỏi: “Vậy, đã mười ngàn năm rồi… hình như, ma thần không có thành công a. Vì ta đến từ thế giới bên ngoài. Đại lục bên ngoài bây giờ. Người tình cũ của ngươi được toàn nhân loại tôn xưng là Quang Minh nữ thần, hơn nữa còn là chúa tể của thế giới này, là tồn tại chí cao vô thượng duy nhất a! Còn Ma thần được ngươi thả ra hình như không có tin tức gì. Thậm chí cũng không có vết tích hắn từng xuất hiện… Mà ngay cả lịch sử cũng đã bị nữ thần thay đổi hoàn toàn. Trong lịch sử của nhân loại , dường như dấu vết sự tồn tại của Ma tộc cũng hoàn toàn không có! Nếu không phải ta vừa khéo quen biết một tinh linh đến từ phương bắc, ta cũng không biết trong lịch sử còn có cái gì thời đại thần thoại!”

“Cái này cũng không có gì lạ.”Ares hờ hững nói: “Mười ngàn năm mà thôi, phải biết rằng là sau khi đem hai người chúng ta đều nhốt trong này. Thực lực của nữ thần đã có được sự tăng trưởng cực lớn. cho dù là ma thần rời khỏi đây cũng không thể dễ dàng đánh bại nàng ta!”

“Chẳng lẽ ma thần không phải là thần cường đại nhất sao?” Đỗ Duy chau mày.

“Đã từng như vậy.”Giọng nói của Ares có chút bất lực: “Bởi vì…”

Dừng một chút, hắn mới thở dài bất lực: “Sau khi nàng ám toán đem hai người chúng ta nhốt ở trong này này. Nàng ta nhân lúc ta hư nhược, dùng thần lực của nàng ta cướp đi hơn nửa thần cách của ta!”

Cướp mất… thần cách?!

Sau khi đi hết ba ngàn sáu trăm năm mươi bậc thang, Vivian và Elune theo sau vua tinh linh Lạc Tuyết đã đến quảng trường cực lớn trên tuyệt đỉnh Tuyết Sơn.

Mà nhìn cái quảng trường trống rỗng, Vivian không khỏi có chút lo lắng: “Lạc Tuyết tiên sinh… Đỗ Duy hắn, hắn, hắn đi đâu rồi? Chẳng phải là ngài, ngài nói là hắn, đang ở, trên núi sao?”

Lạc tuyết yên lặng không nói gì. Ánh mắt phảng phất như đã xuyên qua quảng trường, hướng về phía xa xa đằng trước. Nhìn về phía sau của ngai vàng vu vương…

Sắc mặt Elune đột nhiên thay đổi: “Chẳng lẽ… họ đã cùng đi đến sơn động tu luyện của sư phụ?!”

Theo hướng ngón tay Elune chỉ, Vivian nhìn về phía xa.

Mà vào lúc này, từ phía truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bạch Hà Sầu.

“Tinh linh, tại sao đi rồi lại quay về? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không phục, còn muốn đến đấu thử lại lần nữa sao?”

Lạc tuyết nhàn nhạt nói: “Bạch Hà Sầu tiên sinh, ta chỉ là tuân thủ lời ta đã từng nói. Thời gian mà ta và Đỗ Duy ước định còn ba ngày… Ta chỉ là quyết định bồi tiếp vợ của Đỗ Duy lên núi mà thôi. Với lại nơi này đợi cho đến khi thời gian ước định của chúng ta kết thúc… Ta đối với thực lực của ngài, không hề có nghi ngờ gì.”

Giọng nói của Bạch Hà Sầu trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng truyền đến: “Vợ của cái tên tiểu Đỗ Duy? Hừ, nếu là vậy thì các ngươi cùng vào đi.”

Dừng một cái, âm thanh lại trở nên lãnh khốc:

“Elune! Ngươi cứ đứng bên ngoài cho ta! Trước khi ta không có phân phó nào khác, ngươi cứ đứng ở đó cho ta đi!”