Chương 535: Thức tỉnh

Đỗ Duy từng là một kẻ không muốn chịu bó buộc, từng một lòng khao khát tự do, từ chối cái gọi là “số mệnh” mà Aragon lưu lại cho mình.

Hắn không muốn làm cái gã Aragon đó! Cường giả mạnh nhất thiên hạ thì có gì hay ho cơ chứ!

Số mệnh nghìn năm trước, dựa vào cái gì mà bắt ta gánh vác?

Cái gì mà giành lấy sức mạnh chứ, ta đây không hứng thú chút nào!

Ta chính là ta, ta chỉ muốn cuộc đời của chính mình!

Ban đầu khi đối mặt với tên Đỗ Duy 1 kia ở trong tấm huy chương, Đỗ Duy đã từng gào lên như vậy. Lúc đó hắn vốn dĩ không thèm để ý đến cái gì mà sức mạnh sau khi thức tỉnh, không thèm quan tâm đến chuyện trở thành cường giả số một dưới gầm trời.

Thế mà lúc này hắn dường như nhớ lại ngày hôm đó, cái lúc nói chuyện trong tấm huy chương tên Đỗ Duy 1 kia cũng đã từng nói với hắn một câu đầy châm chọc …

- Chúng ta sẽ không ép buộc ngươi … chỉ có điều đến một lúc nhất định ngươi tự khắc sẽ khao khát có được sức mạnh!

Mà bây giờ chính là lúc trong lòng Đỗ Duy khát khao sức mạnh một cách điên cuồng!

Mũi kích lạnh lẽo nhọn hoắt rút khỏi người Đỗ Duy, máu tươi trào ra khiến những nhộn nhạo sôi sục trong cơ thể hắn như tìm được một chỗ phát tiết. Máu tươi túa ra ngược lại còn khiến hắn thấy nhẹ nhõm đi nhiều …

(Hình như … chính là … thứ cảm giác này …)

Austrilia thấy tên Aragon trước mặt bị mình đâm thủng dễ dàng như vậy, ánh mắt y càng trở lên lạnh lùng. Ngọn lửa trong đáy mắt cháy lên hừng hực. Trong những tiếng tí tách, thanh tam xoa kích trong tay hắn giơ cao, mũi kích lấp lóe những tia sáng lạnh lẽo ….

Mặc dù bản thân y đã bị nhốt trong cái thế giới bị phong bế này lâu đến nỗi chai sạn rồi, nhưng giây phút ấy – Austrilia – kẻ canh giữ Ma Thần điện vẫn hưng phấn trước mũi kích đẫm máu – máu của tên Aragon khốn kiếp kia!!

Tiếng đâm phá không của cây Tam Xoa Kích thật rõ ràng. Trên mũi kích, ngọn lửa màu vàng kim hừng hực cháy!

Tuy rằng không thể lập tức giết chết đối phương nhưng như thế vẫn đủ khiến tên Aragon kia mất đi sức chiến đấu, không còn khả năng uy hiếp nữa!

Cảm giác hưng phấn khiến thân hình vạm vỡ của Austrilia như bùng cháy.

Chính lúc ấy, khi gã tưởng rằng đã trông thấy Tam Xoa Kích cắm phập vào vai trái của Đỗ Duy ….

Đỗ Duy rốt cuộc cũng phản ứng!!!

Dường như không hề có một chút ý niệm nào trong đầu, tất cả chỉ là phản ứng vô thức, Đỗ Duy đột nhiên tung tay trái đón lấy mũi Hoàng Kim tam xoa kích của đối phương. Hắn tung nắm đấm ….

Không một tiếng động, mũi kích bén nhọn đâm xuống lòng bàn tay Đỗ Duy, sức mạnh ào ạt gần như hất văng thân thể Đỗ Duy bay vụt ra phía sau. Tuy hắn quỳ trên đất nhưng đầu gối lại ép mạnh xuống làm nền đá dưới chân toác ra những vết nứt sâu hoắm!

Mặc dù vậy nhưng Austrilia lại cảm thấy mũi kích bằng vàng của mình như cắm vào trong nham thạch, mặc cho ngọn lửa vàng kim kia hừng hực thiêu đốt nhưng một kích tràn ngập sức mạnh của mình có thể đâm thủng bàn tay đối phương hình như đã là cực hạn rồi!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của gã, Đỗ Duy vốn đang quỳ dưới đất đột nhiên ngẩng đầu nhìn gã.

Đỗ Duy bất chợt nhấc một chân lên, sau đó chậm rãi đứng dậy. Động tác của hắn có vẻ rất chậm, rất khẽ, nhưng dưới sức ép từ sức mạnh hồn hậu của Austrilia, hắn vẫn rất ung dung đứng lên!

Nâng bàn tay lên, nhìn chỗ mũi kích đâm xuyên, ánh mắt Đỗ Duy thoáng vụt qua một chút mơ màng:

- Thì ra … sức mạnh chính là thế này sao? Cảm giác này … thật kì lạ …..

Khuôn mặt cứng đờ của Austrilia cuối cùng cũng biến đổi, sắc mặt gã chợt sầm xuống, đột nhiên cánh tay kia cũng nắm lấy cán tam xoa kích! Kẻ canh giữ ma thần điện dùng cả hai tay, ngọn lửa vàng kim bùng cháy khắp toàn thân, gã gầm lên tung sức.

Uỳnh một tiếng, vô số những ánh lửa vàng kim lan đến thanh tam xoa kích bằng vàng, thuận theo cán kích thiêu đến bàn tay Đỗ Duy … mà lúc ấy, một cảnh tượng kì dị xảy ra!

Nơi bị đâm xuyên trên bàn tay Đỗ Duy chẳng ngờ lại không chảy một giọt máu nào!!!

Dưới sự thiêu đốt bừng bừng của ngọn lửa vàng kim, Đỗ Duy nhìn bàn tay mình gần như biến thành trong suốt.

Ngọn lửa hừng hực khi chỉ còn cách bàn tay Đỗ Duy một li thì bất chợt ngừng lan, dường như trong không khí xuất hiện một tấm chắn vô hình ngăn trở trước người Đỗ Duy! Mặc cho ngọn lửa có thiêu đốt thế nào cũng không sao tiến thêm dù một nửa cm.

- Tuy không biết phải sử dụng thế nào … nhưng hình như là thế này …. – Đỗ Duy lẩm bẩm như tự nói với chính mình, ánh mắt hắn càng trở nên mơ màng!

Lúc ấy người khổng lồ hoàng kim kia đang giãy giụa gào rú, giáp vai trên hai cánh tay rớt xuống lộ ra cánh tay như nham thạch, thể hiện sức mạnh như bùng nổ! Cây tam xoa kích kia lại như bị ngưng kết giữa không trung. So với vẻ chật vật hết sức của Austrilia, Đỗ Duy lặng lẽ đứng đó, như thể không có một chút tri giác vậy – cảnh tượng này kì quái khỏi nghi ngờ.

- Ta nghĩ …. Chắc là ta đã hiểu một chút rồi.

Cuối cùng, khóe miệng Đỗ Duy nhếch lên thành một nụ cười bỡn cợt, hắn nhướn mắt nhìn thẳng vào đối phương:

- Hình như …. Chính lúc nãy, ta mới chỉ nghĩ bừa một cái … sau đó, cảnh tượng mà ta nghĩ đến liền phát sinh.

Uỳnh!!!!

Một làn sóng tản ra từ lòng bàn tay Đỗ Duy, không gian như theo đó mà dao động, sau đó một tiếng nứt vỡ từ mũi kích của thanh tam xoa kích bằng vàng vang lên rõ ràng, sau âm thanh chói tai đó, mũi kích xuất hiện những vết nứt nhỏ! Những vết nứt này nhanh chóng lan ra theo làn sóng dao động đó ….

*!

Đầu nhọn dài nhất trong ba mũi kích đột nhiên đứt rời ra! Còn đoạn ngắn cắm trong lòng bàn tay Đỗ Duy lại bị hắn tùy tiện rút ra nắm lấy, chỉ liếc nhìn qua một cái.

Không một tiếng động, lưỡi kích gãy kia bất thình lình nát ra thành vô số những hạt bụi vàng phiêu tán hoàn toàn.

- “Cuối cùng đợi đến một ngày người điên cuồng khát khao mong muốn bản thân mình có được sức mạnh” – bây giờ chính là lúc ấy! Bởi lúc này …. Ta muốn giành được sức mạnh. – Đỗ Duy ngẩn ngơ nhìn lưỡi kích hóa thành bụi phấn trong tay mình.

Austrilia bước lùi hai bước. Khuôn mặt cứng đờ tràn đầy ngưng trọng và trang nghiêm. Gã thủ hộ vạm vỡ như người khổng lồ này đột nhiên hú dài một tiếng! Trong tiếng hú dài đó chứa đựng vô số những âm phù mà Đỗ Duy nghe không hiểu.

Tiếp sau đó, thân hình Austrilia lại bành trướng lên thêm ba phần! Hai tay nắm thanh tam xoa kích, thân hình khổng lồ của gã bất chợt tách ra một bóng sáng hình người! Bóng sáng kim sắc kia giống như phân thân của gã vậy, vừa gào rú vừa điên cuồng vồ lấy Đỗ Duy!

Trường kích mang theo ngọn lửa hừng hực vạch ra một đường cong chói lọi giữa không trung, trong nháy mắt bùng lên một vầng hào quang màu vàng kim! Đường cong ấy chém thẳng xuống Đỗ Duy!

Giây phút đó Austrilia đã không còn giữ lại chút gì nữa mà đã dùng toàn lực! Gã không dám tiếp tục nương tay, bởi gã đã lờ mờ cảm giác được đối phương đã xảy ra biến hóa cực lớn!

Một tiếng rền vang!

Khi đường cong thanh tam xoa kích vạch ra chém đến trước mặt Đỗ Duy với khí thế bạo liệt, cả người Đỗ Duy như bị bổ thành hai mảnh! Thế nhưng vào đúng lúc ấy hắn dường như chỉ bước lên một bước ….

Một bước đó giống như đạp vỡ hư không!

Hào quang kim sắc đầy trời, bóng thanh tam xoa kích bằng vàng như có ở khắp mọi nơi bị một bước chân của Đỗ Duy dễ dàng bước xuyên qua.

Hắn bước qua ngọn lửa vàng kim cuồng bạo mà như thể thân xác hắn không ở trong không gian này vậy, một bước nhẹ nhàng nhưng trực tiếp xuyên qua kim sắc đấu khí như gió lốc, trực tiếp đến trước mặt Austrilia.

Khoảng cách gần đến mức Đỗ Duy chỉ khẽ khàng với tay ra, lòng bàn tay đã áp lên trên lồng ngực Austrilia.

“Sao lại … có thể?”

Đó là phản ứng cuối cùng của Austrilia rồi.

Đỗ Duy chỉ dùng một tay ấn nhẹ lên ngực gã, liền đó chỗ bàn tay hắn tiếp xúc với ngực Austrilia trong chớp mắt bùng lên một vầng ánh sáng chói lòa! Thứ ánh sáng chói mắt đó khiến không gian xung quanh như mất đi sắc thái, trong giây lát hào quang rực rỡ bao trùm tất thảy.

Tên võ sỹ khổng lồ như ngọn núi kia – Austrilia – kẻ canh giữ ma thần điện – dưới ánh sáng từ lòng bàn tay Đỗ Duy, máu trào ra từ ngực gã như một đóa huyết hoa.

Sau đó là tiếng nứt vỡ khô khốc, không những máu thịt mà cả xương cốt, tất cả vỡ tan, từ ngực Austrilia, đến hai cánh tay, cổ và cuối cùng là cái đầu!

Cả nửa thân trên của gã đột nhiên nổ tan tành ra như thế trong nháy mắt! Máu thịt tung tóe khắp nơi như một ngọn pháo hoa nồng nặc mùi máu tanh.

Cả nửa thân trên của Austrilia, từ ngực trở lên đều biến mất sau vụ nổ, phần thân thể còn lại bắn tung lên cao dưới ánh hào quang chói mắt sau cùng.

Thân thể tàn tạ văng trong không trung rớt thành một màn mưa máu, quỹ tích sặc mùi máu nhằm hướng ma thần điện phía xa, cuối cùng đâm sầm vào ngọn hắc tháp cao vút – Thông Thiên tháp như một ngôi sao băng!!

Thi thể rách nát đó đâm trúng vào hắc tháp, xung quanh Thông Thiên tháp, một vầng sáng nhu hòa chợt lóe lên, tàn thi bị ánh sáng nhu hòa đó đẩy ra, cuối xùng rơi sóng xoài trên nền đất.

Ánh mắt Đỗ Duy dường như vẫn còn chút mơ màng, hắn cúi đầu nhìn thật kĩ bàn tay mình – bàn tay vừa mới dễ dàng giết chết Austrilia.

“Đây … chính là cảm giác về sức mạnh sao?” Đỗ Duy cảm thấy trong đầu hắn lúc này giống như có vô số sức mạnh ào ra từ linh hồn, mạnh mẽ như thủy triều! Cơn sóng này liều mạng vỗ vào thân thể hắn khiến hắn đau đớn khắp mình mẩy. Cơn đau vẫn rõ ràng như thế, dường như chỉ có tìm cách điên cuồng phát tiết mới có thể dịu đi.

Thế nên Đỗ Duy nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt hắn đã ẩn hiện một chút dấu hiệu điên cuồng.

Tuy rằng mỗi động tác nhỏ bé lúc này đều khiến hắn đau như muốn nổ tung, thế nhưng … thứ sức mạnh đó, thứ cảm giác mạnh mẽ đó lại khiến Đỗ Duy sinh ra một ảo giác mê đắm!!

- Ngươi lại giết Austrilia lần nữa!

Trong đại điện truyền đến tiếng động.

Liền đó là tiếng bước chân nặng nề, một bóng ngườii màu vàng kim bước ra.

Tên này có thân hình rất giống với tên Austrilia vừa rồi, chỉ có điều hắn trông có vẻ không cao lớn đến thế, khải giáp bằng vàng trên người lại càng thêm kín đáo…

Tên này thậm chí còn đội cả mũ trụ, dưới mũ trụ là bóng đen tối mù! Lớp giáp tay và hộ thủ kín đáo đến mức không làm lộ ra dù chỉ một chút da thịt.

Từ xa nhìn lại, nếu hắn không nói gì thì chẳng khác nào một bộ khôi giáp không chút sức sống đứng đó! Hơn nữa tay hắn cũng không có thanh tam xoa kích bằng vàng dài ngoằng kia, bên hông hắn giắt một thanh trường kiếm cỡ lớn cực kì cổ xưa.

- Aragon - Giọng nói trầm thấp phát ra từ dưới lớp mũ trụ.

- Vừa rồi ta còn có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ ta đã xác nhận được đúng là ngươi. Chỉ có điều hình như trên người ngươi đã có thay đổi nào đó phải không? Có vẻ như biểu hiện của người kém xa lần trước.

Đỗ Duy hít sâu một hơi, hắn đột nhiên ấn mạnh lên trán, dường như chỉ có động tác này mới có thể giảm nhẹ chút nào cơn đau dữ dội trong đầu.

Tuy rằng đau đến mức muốn phát điên nhưng vẻ mặt Đỗ Duy lại càng trở nên bình tĩnh – bình tĩnh đến đáng sợ!

- Ta .. ta không biết ngươi là ai! Có điều hình như trong đầu ta có rất nhiều thứ ta vốn dĩ không hề biết đang ồ ạt trào ra…. – Đỗ Duy rên rỉ, hắn day trán nhìn cái gã đứng xa:

- A …. Hình như ta biết rồi … tuy ta không nhận ra ngươi nhưng trong đầu ta, lại có thứ gì đó nói cho ta biết ngươi là ai!

Nói đến đây Đỗ Duy có vẻ như đau đến nỗi bứt cả tóc, vẻ mặt hắn dần dần nhăn nhó.

- Ta … chắc ta biết ngươi là ai … ngươi là ai …. Ngươi là ….

Bao nhiêu thông tin bị phong ấn trong đầu ào ạt tuôn ra khiến Đỗ Duy có cảm giác bản thân mình bị hãm trong trạng thái cuồng loạn.

Cuối cùng hắn đột nhiên ngẩng đầu phát ra một tràng cười!

- Ha ha! Ha ha ! Ha ha ha ha ha ha ……

Trong tiếng cười chứa đựng khí thế vô biên, dường như mang một vẻ điên cuồng hủy thiên diệt địa!!

Bộ khải giáp đứng im như đá trong tiếng cười điên dại của Đỗ Duy! Khí thế của Đỗ Duy tăng lên điên cuồng, thế nhưng kẻ dưới bộ áo giáp đó đột nhiên lại bước từng bước chậm rãi từ trên bậc cầu thang xuống.

- Aragon, chúng ta cuối cùng cũng sắp quyết đấu lần nữa. – Giọng nói kia dường như chứa đựng một sự thở than xa xăm cả ngàn vạn năm trời.

- Chỉ là không biết lần này ngươi còn có thể đánh bại ta nữa không?

Giọng nói trở nên hơi mỉa mai:

- Thật nực cười … lần trước ngươi đến đây cũng đem theo một đứa con gái loài người, cũng bởi Austrilia làm bạn ngươi bị thương mà ngươi giết chết hắn một lần. Nhưng trong không gian này sinh mệnh không thể chết! Ngươi giết hắn một lần chẳng qua khiến hắn lại phí mất mấy ngàn năm ngưng kết lại thân thể mà thôi!

- Không thể … chết? – Đỗ Duy dường như bị câu nói này làm sực tỉnh.

- Không thể chết. – tiếng nói kia từ tốn đáp:

- Đây là một thế giới giam cầm, tất cả mọi thứ ở đây không thể biến mất, chịu sự phong ấn vĩnh viễn, cầm tù vĩnh viễn! Chỉ có ngươi mới có thể bước ra … Aragon, ngươi nhất định muốn cứu sống bạn mình phải không? Giống hệt lần trước … hừ!

Đỗ Duy ngẩng cao đầu nhìn bộ áo giáp trên bậc thang lớn tiếng:

- Nói cho ta biết, phải làm sao mới cứu sống được cô ấy!

- Hừ hừ …. – Bộ áo giáp cười lạnh, sau đó đột nhiên nhấc ngón tay chỉ vào ngọn Thông Thiên Tháp phía xa bên trên Ma Thần điện sau lưng.

- Chính nơi đó! Cách duy nhất để cứu bạn ngươi là ở đó!

Nói rồi hắn duỗi tay, một chiếc đồng hồ cát màu vàng kim xuất hiện trong tay được hắn đặt khẽ lên mặt đất. Những hạt cát vàng li ti rơi xuống, giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên:

- Vẫn giống như lần trước … trước khi chiếc đồng hồ cát này chảy hết ngươi phải đánh bại được ta, sau đó đến Thông Thiên tháp! Nếu không linh hồn cô bạn gái này của ngươi sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong không gian này!

- Thế thì nhanh lên! – Vẻ mặt Đỗ Duy lúc này đầy vẻ thản nhiên, thứ vẻ ngoài này, cảm xúc này, thậm chí là phản ứng này giống như không thuộc về hắn vậy!

Thoảng đâu đó trong sâu thẳm nội tâm, một thứ ngạo khí vượt trên thiên hạ, lòng kiêu hãnh và tự tin tràn trề vùng thoát ra khỏi sự trói buộc trong sâu thẳm linh hồn! Đỗ Duy lúc này dường như không còn đơn thuần chỉ là Đỗ Duy nữa!

Thứ khí thế đội trời đạp đất này chỉ thuộc về một tồn tại!

Một ngàn năm trước, kẻ mạnh nhất trong loài người, tinh không hạ đệ nhất cường giả!

Trong mắt Đỗ Duy là một cõi hư vô, miệng hắn khẽ nhếch lên phát ra một câu nhàn nhạt:

- Muốn đánh thì nhanh lên! Ông đây đang vội!