-Lên!
Đỗ Duy hét lên một tiếng, ma pháp trượng vốn đang cắm dưới đất đột nhiên reo lên một tiếng trong trẻo, viên ma pháp bảo thạch màu lam gắn trên ma trượng tuôn ra ma lực cường đại, như từng đợt sóng lớn đỏ rực gào thét rồi đọng lại giữa hư không.
Oanh! Trong không khí tản ra từng đợt sóng gợn, như có một bàn tay vô hình to lớn đánh nát không gian giam cầm, làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn gấp mấy lần!
Loại cảm giác phải trải qua thời không vặn vẹo trong nháy mắt này đã đánh sâu vào thần kinh của Đỗ Duy. Jojo nằm trên mặt đất đã sớm không chịu đựng nổi mà hôn mê bất tỉnh!
Quang mang yêu dị thoáng hiện từ cây ma pháp cung trên tay Đỗ Duy! Trong chớp mắt, một đạo lưu tinh chói lòa từ dây cung ầm ầm bắn ra! Tuy trong khu vực thời không đang vặn vẹo, tốc độ của nó nhìn qua cũng không phải là nhanh, nhưng lại gây cho người khác cảm giác không cách nào tránh khỏi.
Xích Thủy Đoạn vốn đang lơ lửng giữa không trung, ma pháp “Thời không chi luân” của Đỗ Duy vừa phá tan không gian trói buộc thì lập tức “Mũi tên địa ngục Fedora” đã phá không mà bắn tới hắn!
Một tên như lưu tinh bắn cực nhanh tới ngực Xích Thủy Đoạn, nhưng vốn chỉ còn một tia khoảng cách mong manh lại giống như vĩnh viễn không thể tới nơi!
Lưu tinh vẫn chói mắt như cũ, vẫn mang theo một đuôi sáng thật dài, vẫn duy trì hình dạng đang bay, nhưng thủy chung vẫn bảo trì một chút khoảng cách cuối cùng không thể vượt qua.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi có được cây cung địa ngục Fedora, Đỗ Duy dùng toàn bộ lực lượng phóng ra một tên. Một mũi tên này không chỉ rút sạch ma lực toàn thân mà kể cả ma lực dự trữ trong chiếc nhẫn ngũ sắc thạch đeo trên tay hắn cũng không còn gì!
Đỗ Duy biết, đối chiến với một thánh giai cường giả, cơ hội chỉ có một lần.
Mũi tên địa ngục Fedora mang theo toàn bộ ma lực của Đỗ Duy, ngay cả thánh giai cường giả nếu bị bắn trúng cũng phải chịu thương tổn nghiên trọng.
Xích Thủy Đoạn vẫn yên lặng tại chỗ, nhưng ánh mắt của hắn đã trở nên nghiêm túc. Mũi tên kia bị đọng lại ở không trung, chính là do vị thánh giai cường giả này đã sử dụng tới thánh giai quy tắc của mình!
Mắt thấy một mũi tên bắn tới trước ngực, Xích Thủy Đoạn chỉ cần một lần ý nghĩ đảo qua trong đầu đã phá tan thời gian giam cầm từ “Thời không chi luân”, mà mũi tên địa ngục Kedora thực sự đã rơi vào một khoảng không gian vô tận do Xích Thủy Đoạn tạo ra.
Một tia khoảng cách này cũng là một chướng ngại không thể vượt qua.
Nhìn Xích Thủy Đoạn giơ tay lên, Đỗ Duy đã hoàn toàn biến sắc. Hắn biết cơ hội duy nhất đã trôi qua!
Vốn Đỗ Duy đã từng hỏi qua Gandalf áo xanh, hắn biết thánh giai cường giả có thể nắm giữ thời không pháp tắc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi khả năng mình có thể hiểu được. Nếu một thánh giai rơi vào “pháp tắc” do đối thủ tạo ra, thì cũng không dễ dàng thoát ra được.
Đương nhiên ngoại trừ loại người biến thái như Bạch Hà Sầu, bởi vì hắn đã đạt tới cảnh giới “Người ngoài tranh”. Bất kể ngươi định ra pháp tắc thế nào, hắn đều trực tiếp xé rách thời không, đương nhiên pháp tắc cũng theo đó mà bị hủy diệt.
Mà nếu không có được cảnh giới cao như Bạch Hà Sầu, nếu đã rơi vào pháp tắc của đối thủ, vậy thánh giai cường giả cũng chỉ có thể dùng lực lượng để thoát thân!
Thực lực của Đỗ Duy dĩ nhiên còn kém Xích Thủy Đoạn rất xa. Hơn nữa, “Thời không chi luân” cũng không phải chính thức thánh giai lực lượng. Muốn trói buộc Xích Thủy Đoạn, Đỗ Duy biết rằng chỉ ma pháp này là không đủ.
Cho nên, mục đích của hắn chính là tranh thủ thời gian., chỉ cần tranh thủ được một lần hít thở cũng được!
Xích Thủy Đoạn mặc dù trong nháy mắt trước khi bị mũi tên địa ngục Fedora bắn trúng đã thoát khỏi thời gian giam cầm của Đỗ Duy, nhưng một ma pháp sư cấp tám toàn bộ bộc phát tinh thần lực, cộng thêm ma lực hắn tích trữ không biết bao nhiêu ngày đêm, lực lượng kinh khủng tới mức nào?
Thậm chí nếu đơn thuần là so sánh về ma lực, cho dù là thánh giai Xích Thủy Đoạn cũng không nghĩ sẽ dùng thân thể ngăn cản một tiễn này!
Xích Thủy Đoạn thần sắc ngưng trọng, thân thể lui về sau bảy, tám bước. Trong lúc lui về sau, một tia đấu khí từ thân thể hắn xoay tròn bốc lên rồi nhanh chóng bắn ra, nhưng lại không hề mang khí tức bạo liệt! So sánh với lực lượng cuồng bạo ẩn hàm trên mũi tên địa ngục Fedora thì một tia đấu khí của Xích Thủy Đoạn là vô cùng nhỏ bé…
Nhưng chỉ một tia đấu khí nho nhỏ xoay tròn như vậy lại như dòng suối chảy, từng vòng quấn quanh mũi tên.
Mà ma lực cuồng bạo theo dòng suối đấu khí xoay tròn lại từng chút một bị mất đi. Cứ mỗi một vòng xoay, ma lực ba động lại bị chia nhỏ ra, yếu đi dần dần.
Khi Xích Thủy Đoạn lui về phía sau tới bước thứ tám thì đấu khí của hắn đã xoay tròn không biết bao nhiêu ngàn lần! Giống như trái cây bị gọt vỏ từng lớp từng lớp một, quang mang của mũi tên rốt đã biến mất gần như không còn, cuối cùng khóa thành khói bay đi. Sau khi phá giải mũi tên địa ngục Fedora, Xích Thủy Đoạn lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, ánh mắt toát ra vẻ giễu cợt:
- Đỗ Duy, ngươi còn chiêu số gì có thể thi triển ra nữa không? Hừ, mô phỏng thời không pháp tắc dù sao cũng không phải pháp tắc chính thức! Ngươi ngay cả định nghĩa thánh giai là gì còn chưa rõ ràng mà đã tưởng có thể dùng lực lượng thánh giai vây khốn ta sao?
Lúc này, ma lực của Đỗ Duy đã hao tổn hoàn toàn, toàn thân vô lực, ngã xuống ngồi trên mặt đất.
Xích Thủy Đoạn cười lạnh lung, chớp nhoáng đi tới trước mặt Đỗ Duy. Ngón tay cái hắn điểm nhẹ, cơ thể của Đỗ Duy không tự chủ được tự động đứng lên, hai chân rời khỏi mặt đất, lơ lửng trước mặt Xích Thủy Đoạn.
- Đỗ Duy, ngươi còn gì để nói hay không?
- Nói? Dĩ nhiên là không có! Ông đã rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết!
- Yên tâm! Ta làm sao có thể dễ dàng để ngươi chết như vậy được?
Xích Thủy Đoạn chợt đổi giọng, trở nên “mềm mỏng” dị thường. Nhưng loại ngữ khí này lại càng làm trong lòng Đỗ Duy phát lạnh. Giọng nói hắn nghe tuy mềm mỏng nhưng ánh mắt lại hằn sâu sự oán độc, Đỗ Duy cảm thấy cả người phát run.
Xích Thủy Đoạn nhẹ nhàng giơ ngón tay điểm lên mi tâm của Đỗ Duy:
- Ta biết ngươi rất giảo hoạt, trước hết ta sẽ phá tan ma lực của ngươi… Hừ, một ma pháp sư mất đi ma pháp lực, ta cũng không biết ngươi sẽ biến thành như thế nào đây?
Nói xong, một đạo quang mang lóe ra từ đầu ngón tay của Xích Thủy Đoạn, rất nhanh chui vào mi tâm của Đỗ Duy.
Đỗ Duy lập tức cảm giác từ sâu bên trong óc đột nhiên đau nhức. Hắn nhắm hai mắt lại, cảm giác được một cỗ tinh thần lực cường đại đã tiến vào thân thể mình, điên cuồng đánh sâu vào thần kinh. Loại thống khổ này đối với ma pháp sư quả thật còn kinh khủng hơn các loại khổ hình bình thường.
Lực lượng bá đạo điên cuồng này làm cho Đỗ Duy cơ hồ cảm giác thần kinh của mình đã muốn đổ vỡ, giống như đầu mình đột nhiên phình to ra gấp vài lần vậy.
Dưới cảm giác mãnh liệt thống khổ, tâm linh của Đỗ Duy đã thất thủ, Xích Thủy Đoạn dễ dàng nắm được dao động tinh thần lực của Đỗ Duy. Pháp lực của hắn nương theo dao động tinh thần lực, rất nhanh đã tiến vào ý thức không gian của Đỗ Duy.
Mà giờ phút này Đỗ Duy toàn thân run rẩy, mồ hôi tuôn ra như mưa, hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt vào môi, máu tươi chảy từ trong miệng ra. Nếu không phải gắt gao cắn chặt lấy môi, Đỗ Duy đã không chịu được khốc hình mà gào lên thảm thiết.
Pháp lực của Xích Thủy Đoạn đã tiến vào trong ý thức không gian của Đỗ Duy. Tình huống này đối với ma pháp sư là cực kỳ nguy hiểm. Một ma pháp sư nếu để người khác xâm nhập vào không gian ý thức của bản thân, lập tức sẽ bị đối phương khống chế. Nặng thì trực tiếp bị hủy ý thức không gian, biến thành ngu ngốc. Cho dù nhẹ, cũng sẽ bị đối phương khống chế, biến thành khôi lỗi của hắn, cũng giống như ký kết khế ước linh hồn vậy.
Nhưng Xích Thủy Đoạn tự tin tràn đầy, hiện tại hắn sẽ không thật sự làm cho Đỗ Duy biến thành ngu ngốc, bởi vì hắn còn có chuyện muốn Đỗ Duy đi thực hiện. Mục đích của Xích Thủy Đoạn chính là lưu lại pháp lực ấn kí của mình tại không gian ý thức của Đỗ Duy,để từ nay về sau hoàn toàn khống chế hắn.
Một cỗ pháp lực chậm rãi tiến vào, khóe miệng Xích Thủy Đoạn đang cười bỗng nhiên lại biến mất…
- Chuyện gì?
Hắn cảm giác được một tia pháp lực xâm nhập vào ý thức không gian của Đỗ Duy đột nhiên biến mất! Giống như là ném một tảng đá vào giữa dòng sông lớn, lập tức không thấy tăm hơi!
“ Tên tiểu tử này chẳng lẽ còn chiêu thức giữ mạng nào chưa tung ra hay sao? ”
Không gian ý thức hiện tại của Đỗ Duy bởi vì suy kiệt tinh thần lực nên đã trống rỗng, nhưng một mảnh mầm mống lực lượng thánh giai vẫn xoay tròn như cũ, khi pháp lực của Xích Thủy Đoạn tiến vào lại càng kích thích mầm mống này vận chuyển. Vốn pháp lực của Xích Thủy Đoạn có thể dễ dàng chiếm lấy không gian ý thức Đỗ Duy, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị mầm mống lực lượng hấp thu không còn gì!
Dù sao thì mầm mống mảnh lực lượng này cũng là do Bạch Hà Sầu lưu lại, mà Xích Thủy Đoạn rất không may mắn lại là sư đệ của Bạch Hà Sầu. Bất kể là pháp thuật hay vũ kĩ, đều là công phu Đại Tuyết Sơn!
Nếu Đỗ Duy dựa vào mầm mống lực lượng này mà tu luyện thì tới thời điểm đột phá lên thánh giai sau này, hắn chỉ cần học tập lực lượng pháp tắc lưu lại bên trong mầm mống, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ lực lượng thánh giai. Còn người bình thường nếu muốn tấn cấp thánh giai, phải tự mình tưởng tượng cùng lĩnh ngộ từ hư không mà ra.
Nhưng cũng có một nhược điểm.
Dù sao mầm mống do Bạch Hà Sầu lưu lại cũng vô cùng yếu ớt. Mặc dù nó có thể kích thích thực lực của Đỗ Duy tăng trưởng nhanh hơn, mỗi lần hắn hao hết ma lực hoặc lúc tu luyện sẽ kích thích mảnh mầm mống xoay tròn, kích phát ra tiềm lực của bản thân.
Nhưng tới một lúc nào đó mầm mống cũng sẽ khô kiệt!
Dù sao nó cũng không phải chính thức thuộc về Đỗ Duy, mà là vật “Cho mượn”.
Nhưng pháp lực của Xích Thủy Đoạn tiến vào chính là một sự trùng hợp. Pháp lực của hắn xuất phát cùng một mạch với Bạch Hà Sầu, lập tức giống như quay về cố hương mà tiến vào mảnh mầm mống. Nếu đổi lại là một thánh giai cường giả khác thì đã sớm khống chế xong Đỗ Duy, nhưng Xích Thủy Đoạn xui xẻo lại tu luyện cùng mạch với Bạch Hà Sầu.
Đỗ Duy hiện tại đã hôn mê, nếu không hắn dùng tinh thần lực kiểm tra sẽ vui mừng lẫn sợ hãi mà phát hiện rằng, mầm mống lực lượng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều!
Xích Thủy Đoạn thoáng ngạc nhiên, phát hiện pháp lực không có hiệu quả, ngón tay điểm nhẹ một lần nữa, lại một cỗ pháp lực lại tiến vào…
Nhưng Đỗ Duy vẫn không có một chút phản ứng, dưới tình huống này ngay cả Xích Thủy Đoạn cũng cảm thấy mơ hồ.
Cho dù hắn có xảo quyệt nhưng cũng không lường được việc sư huynh Bạch Hà Sầu của hắn từng để lại một mảnh mầm mống lực lượng cho Đỗ Duy. Pháp lực của hắn thúc giục tiến vào cuối cùng lại trở thành “Thuốc bổ”
Xích Thủy Đoạn trong lòng không khỏi có chút phiền não, một hơi phát ra ba cỗ pháp lực, mỗi một đạo lực lượng càng mạnh dần lên. Vẫn cứ như cũ, pháp lực vừa tiến vào không gian ý thức của Đỗ Duy cứ lập tứ biến mất.
Lúc này Đỗ Duy đột nhiên mở mắt, ọe một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Khoảng cách giữa hai người vốn đang rất gần nhau, một ngụm máu tươi này tự nhiên phun lên mặt Xích Thủy Đoạn. Xích Thủy Đoạn hừ một tiếng, thân thể chợt lóe lên lui về sau vài bước, mà tay của hắn rời đi, Đỗ Duy tự nhiên ngã xuống đất.
Đỗ Duy chớm tỉnh lại, cảm thấy trong đầu đau nhức không thôi.
Mảnh lực lượng của Bạch Hà Sầu lưu lại vốn đang còn yếu ớt, lúc này được Xích Thủy Đoạn cuống quít ‘bổ sung” pháp lực tiến vào, lập tức phát ra lực lượng cường đại. Đỗ Duy vốn chỉ là một ma pháp sư cấp tám, không gian ý thức làm sao dung nạp được lực lượng thánh giai?
Sau khi thử liên tục vài lần không có hiệu quả, Xích Thủy Đoạn cũng không tiếp tục rót pháp lực vào nữa. Hắn cũng là dạng người tự phụ, trong lòng mặc dù có chút nghi ngờ, thêm vào trước giờ Đỗ Duy vẫn luôn cổ quái. Xích Thủy Đoạn trong lòng suy nghĩ: “Hừ, cho dù tinh thần lực của ngươi có chút cổ quái nhưng bây giờ ta không rảnh rỗi nghiên cứu. Dù sao ngươi đã ở trong tay ta, cho dù không khống chế tinh thần của ngươi thì bằng vào bản lĩnh của ta còn sợ ngươi chạy sao?”
Lúc này, ở xung quanh, đã có người của thương đội. Mắt thấy thủ lĩnh thương đội bị người khác đánh ngã dưới đất, người đầy máu tươi, lập tức có người rút loan đao chỉ về Xích Thủy Đoạn quát hỏi:
- Kẻ nào? Dám đánh lén thủ lĩnh của bọn ta!
Xích Thủy Đoạn cười lạnh, không thèm quay đầu lại, chỉ trở tay bổ vào không khí một cái. “Phụp phụp!” vài tiếng, mấy người đứng ở phía sau đã bay đầu lên cao, thi thể từ từ ngã xuống đất.
Những người còn lại ở phía sau kinh hãi, sợ đến mức chân đứng không vững, nhìn Xích Thủy Đoạn giống như gặp ma quỷ.
“Một lũ kiến hôi, cũng dám đến quấy rầy ta suy nghĩ !”
Xích Thủy Đoạn quay người nhìn những người còn lại. Bọn họ đều cảm thấy trong lòng phát lạnh, không thể kiềm chế sự sợ hãi, đồng thời gào to một tiếng, quay đầu chạy như điên.
Xích Thủy Đoạn chỉ hướng về phía xa xa gạt ngón tay, lập tức những người đang chạy trốn đồng thời thân thể phình to, nửa người trên nổ tung, biến thành một mảng huyết vụ.
Phát tiết xong một ít buồn bực trong lòng, Xích Thủy Đoạn hướng Đỗ Duy cùng Jojo ngoắc tay, hai người đang nằm trên mặt đất liền bay tới bên người hắn. Xích Thủy Đoạn mỗi tay nắm cổ một người, sau đó cười khẽ. Quanh thân một đạo ngân quang lóe lên, lập tức ba người biến mất