Chương 493: Chúa tể thời cổ đại

Thẳng thắn mà nói, khi nhìn nữ vương Medusa đi tới trước mặt Lạc Tuyết, trong đầu Đỗ Duy liền nghĩ ngay đến: nếu lúc này để tiểu thư Nicole mở mắt nhìn Lạc Tuyết, không biết có thể làm cho tên Tinh Linh vương khủng bố này hóa đá không nhỉ?

Trong tíc tắc, ý nghĩ này khiến cho Đỗ Duy cực kỳ lay động! Hắn rất tin tưởng vào ma pháp hóa đá của nữ vương Medusa.

Phải biết là ngay cả lão long thực lực siêu quần cũng đã từng bị nữ vương Medusa hóa đá rồi! Hoàng kim long trời sinh có khả năng miễn dịch ma pháp cực mạnh, nhưng cũng không thể thể ngăn được cái nhìn của nữ vương Medusa! Nếu không có tuyệt chiêu cứu mạng “Long thần thủ hộ” của long tộc thì đã …

Trong đầu Đỗ Duy nghĩ gì, Lạc Tuyết cũng mơ hồ đoán ra.

Tinh Linh vương ung dung ngồi, liếc mắt nhìn Đỗ Duy:

- Công tước Hoa Tulip, thật khiến ta ngạc nhiên đó, không ngờ bên cạnh ngài lại có một vị nữ vương Medusa như thế … nữ vương Medusa luôn luôn sống một mình, ta thật sự không ngờ sinh linh tôn quý mỹ lệ như thế lại làm bạn với một con người.

Dừng một lát, nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Duy hơi lóe lên, Lạc Tuyết cười nhẹ:

- Ta biết ngài đang có suy nghĩ gì, nhưng ta xin khuyên ngài nên thôi đi. Ngài có biết vừa rồi tại sao ta nói kim nhãn mãng lúc sống trong rừng rậm từng là bạn tốt của Tinh Linh tộc không? Là bởi vì pháp thuật hóa đá thiên phú của kim nhãn mãng mặc dù lợi hại, nhưng vì loại công kích này quá nguy hiểm, nên cho dù sau khi Medusa nữ vương tiến hóa phi thường mỹ lệ, vào thời đại thần thoại cũng không có chủng tộc nào dám đến gần sinh linh như thế --- chỉ có Tinh Linh chúng ta là ngoại lệ duy nhất! Pháp thuật hóa đá của Kim nhãn mãng vô hiệu với Tinh Linh tộc, cũng chính vì thế mà hai chủng tộc chúng ta mới có thể sống hòa thuận trong rừng rậm. Bình an vô sự, hơn nữa … sợ là có một điều mà ngài không biết.

-… Điều gì?

Đỗ Duy bị Lạc Tuyết đóan được âm mưu của mình nên cũng không che giấu suy nghĩ nữa.

- Nữ vương Medusa không thể mở mắt một cách tùy tiện!

Lạc Tuyết khẽ thở dài rồi nhìn tiểu thư Nicole. Mơ hồ ngay cả Tinh Linh vương mỹ lệ cũng hơi mê mẩn nàng, nhìn nước da óng ánh của nàng, giọng nói Lạc Tuyết có chút thương cảm:

- Vào thời cổ đại, sau khi nữ vương Medusa tiến hóa, liền được công nhận là sinh linh đẹp nhất trên thế gian. Đáng tiếc là sinh linh như vậy lại có nhược điểm trí mạng. Pháp thuật hóa đá của các nàng là loại công kích bất kể cấp độ, hơn nữa cũng không thể tự mình khống chế! Đó cũng là nỗi đau khổ của các nàng! Bởi vì không kẻ nào dám đến gần sinh vật như thế! Hơn nữa, chủng tộc khác có thể vì sợ công kích ma pháp cường đại của nàng mà tiêu diệt những sinh linh mỹ lệ mà nguy hiểm này. Cho dù là ở thời cổ đại, số lượng nữ vương Medusa cũng cực kì ít ỏi. Hơn nữa … mặc dù ông trời cho các nàng pháp thuật hóa đá cường đại, nhưng mỗi lần dùng phép thuật này, cũng có một cái giá rất lớn!

Dừng lại trong chốc lát, Lạc Tuyết thấy ngay cả khuôn mặt của tiểu thư Nicole cũng tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Bản thân Nicole cũng chưa bao giờ biết điều này ---- dù sao, chẳng qua là nàng sau khi vô tình uống nước suối trẻ mãi không già mới có thể tiến hóa thành kim nhãn mãng nữ vương Medusa. Chưa từng có ai nói với cô ấy là mình có đặc tính gì.

-Sinh mệnh.

Cuối cùng Lạc Tuyết nói ra đáp án:

- Ngay cả cường giả thánh giai cũng không thể đỡ được “con mắt ngưng thị” của nữ vương Medusa. Đây một loại pháp thuật thần kì, là pháp thuật thiên phú công kích bất kể cấp bậc. Đáng tiếc pháp thuật cường đại như thế lại kiến lập trên cơ sở tiêu hao lực sinh mệnh. Đối thủ càng cường đại, sinh mệnh lực tiêu hao lại càng nhiều! Nếu như một nữ vương Medusa đối diện với đối thủ cấp thấp, mở mắt hóa đá đối phơng có lẽ không có vấn đề. Mà nếu đối thủ có thực lực quá cường đại, chính xác là nếu tinh thần lực của đối thủ quá cường đại … vậy đấy. Ngài cũng biết, bất cứ ma pháp gì, cho dù là pháp thuật thiên phú cũng đều kiến lập trên trụ cột ma lực cường đại. Tinh thần lực của đối thủ càng mạnh mẽ, tương ứng sức chống cự cũng càng cao. Như thế thì tiêu hao lực sinh mệnh của nữ vương Medusa càng lớn … Mặc dù sau khi tiến hóa thành nữ vương Medusa, có thể thu được khoảng hai nghìnn năm tuổi, chừng này cơ hồ có thể so với hoàng kim long cường đại. Nhưng cho dù có coi như sinh mệnh nhiều hơn, cũng không thể thường xuyên mở mắt thi triển thuật hóa đá -------- nhất là đối mặt với đối thủ quá cường đại.

Cuối cùng, Lạc tuyết lại không chút dấu diếm mà nói dứt khoát:

- Vị nữ vương Medusa tôn quý này, nếu như ngươi muốn hóa đá ta, ta nói thẳng luôn, với thực lực của ta, coi như ngươi hóa đá ta thành công thì ngươi cũng nhanh chóng chết vì tiêu hao sinh mệnh lực … Huống chi, Tinh Linh tộc chúng ta có năng lực miễn dịch với thuật hóa đá của kim nhãn mãng. Thân là một Tinh Linh, đối với sinh linh mỹ lệ như ngài, ta rất có hảo cảm, mong ngài không nên thử nghiệm phương pháp chỉ có thể thương tổn chính mình này.

Trong lòng Đỗ Duy lập tức có chút bất an! Hắn đến bây giờ cũng không biết những chuyện này, hơn nữa … nữ vương Medusa cũng từng sử dụng qua mấy lần thuật hóa đá, nhất là lần đối mặt với long tộc tộc trưởng kia! Chẳng phải là đã tiêu hao rất nhiều sinh mệnh lực? Vậy thì … Bây giờ Medusa còn lại bao nhiêu sinh mệnh lực?

Liếc mắt nhìn Nicole, Đỗ Duy đột nhiên giật mình, sự lo âu cũng dần lắng xuống.

Tiểu thư Nicole hoàn toàn khác! Nàng uống nước suối trẻ mãi không già! Thứ này là trân bảo chuyên cấp cho sinh linh gia tăng sinh mệnh lực ngoại trừ con người! Cho nên, sinh mệnh lực của nàng đã mạnh hơn rất nhiều rồi.

Lạc Tuyết nói xong, liền tự mình đi rót một chén rượu uống. Hắn không chút lo lắng Đỗ Duy hạ độc. Thân là Tinh Linh, Tinh Linh tộc cực kì am hiểu thực vật, với các loại thực vật có độc và ma pháp thực vật hiểu rất rõ, thậm chí còn vượt qua các ma pháp dược tề sư của loài người.

-Ngươi … thật sự ngươi là Tinh Linh à? Ngươi thực sự biết chuyện của ta ư?

Giọng nói tiểu thư Nicole mặc dù lạnh lùng, nhưng lại thân thiện hơn so với bình thường. Dù sao, bất kể là ai, luôn hy vọng hiểu rõ hơn chính mình.

Đỗ Duy trầm mặc, hắn lập tức buông bỏ ý niệm trong đầu, chậm rãi duỗi tay từ trong áo đặt lên bàn, thoáng nhìn nét mặt Nicole có chút phức tạp, trong lòng thầm than, sau đó Đỗ Duy lại mỉm cười:

-Vậy Tinh Linh vương các hạ, ngài có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta hay không? Ta rất tò mò những truyền thuyết trong lịch sử mà ngài nói.

Trên mặt Lạc Tuyết lộ ra nụ cười mê người, thoáng chút do dự, liền gật đầu:

- Đó cũng không phải là thỉnh cầu gì khó. Ít nhất những truyền thuyết này tại chỗ chúng ta, cơ hồ ai cũng biết. Nhưng mà, ngài công tước tôn kính, ngài muốn bắt đầu từ đâu đây?

Đỗ Duy thoáng suy tư một chút, ánh mắt hắn rơi lên cây “thương Longius” phỏng chế.

-Bắt đầu từ nó đi!

Đỗ Duy chậm rãi nói:

- Tiên sinh Lạc Tuyết, ta rất hiếu kỳ. Cây thương kỵ sĩ của loài người chúng ta sao lại thành đại danh từ phản bội trong miệng tội dân các ngài.

Lạc tuyết trầm mặc, ánh mắt hắn có chút âm trầm, sau đó, giọng nói của Tinh Linh vương lộ ra một tia châm chọc nhàn nhạt:

- Tội dân à? Ừm, ngài dùng từ như thế đấy. Hừ. Tội dân, đây là cách loài người các ngươi gọi chúng ta phải không.

Lạc Tuyết hai ngón tay khẽ vân vê lên chén rượu. Nhấp nhẹ một ngụm, thở dài sâu kín, con ngươi sáng ngời của Tinh Linh vương như phát ra ánh sáng, lặng lẽ dừng ở Đỗ Duy.

- Công tước Hoa tulip. Ngài biết cách đây vạn năm trước, trên thế giới này, chúa tể của sinh vật trên mảnh đại lục này là chủng tộc nào không?

Đối mặt với vấn đề này, Đỗ Duy thoáng suy nghĩ một chút. Nếu Lạc Tuyết hỏi như thế, vậy thì không nghi ngờ gì, đáp án khẳng định không phải là lòai người.

-Không lẽ là Tinh Linh tộc?

ĐỖ Duy thử trả lời một câu.

-Không, Tinh Linh tộc chúng ta mặc dù có được ma pháp thiên phú ưu tú. Nhưng dân cư Tinh Linh tộc luôn ít ỏi. Hơn nữa chúng ta rất yêu cái đẹp, thích hòa bình và an tĩnh. Hơn nữa Tinh Linh tộc thích ở trong rừng rậm, rất ít liên lạc với thế giới bên ngòai. Cho nên Tinh Linh tộc không phải là chúa tể đại lục.

- Vậy là người lùn à?

Đỗ Duy cũng thấy buồn cười với suy đoán này của mình.

Quả nhiên …

-Không phải, người lùn phần lớn ở vùng đồi núi, bọn họ thích đào sơn động để ở, tính khí nóng nảy, lại không thích ở bình nguyên rộng lớn, hơn nữa chủng ộc người lùn này thiếu hụt trí tuệ, cho nên, bọn họ đến bây giờ cũng không phải là chúa tể đại lục.

-Như vậy, không phải là thú nhân tộc chứ? Trong lòng Đỗ Duy lập tức vọt ra một hình ảnh các loại dã thú hình người sinh tồn …

- Cũng không phải.

Lạc Tuyết cười:

- Bản thân Thú nhân tộc có rất nhiều phân chi, hơn nữa số lượng quá nhiều, sức sinh sản cũng không tệ. Đáng tiếc, thú nhân tộc bởi vì rất nhiều hạn chế trời sinh, khiến cho chủng tộc này thiếu hụt ma pháp thiên phú, ngay cả có một số thú nhân chiến sĩ cường đại, nhưng lại thiếu một ít … ừm, sự lanh lợi và trí tuệ. Cho nên thú nhân chưa bao giờ là chúa tể đại lục.”

- Cũng không phải sao?

Đỗ Duy cười:

- Chẳng lẽ vẫn là loài người?

Lạc Tuyết không khỏi liếc mắt nhìn Đỗ Duy, trong ánh mắt Tinh Linh vương mang theo vẻ đùa cợt:

- Ta hỏi thế đương nhiên không phải là loài người. Trên thực tế, cho dù là ở thời thượng cổ, loài người các ngươi địa vị còn không bằng Tinh Linh tộc chúng ta! Loài người mặc dù có số lượng dân cư khổng lồ, nhưng thân thể tố chất không có được sức mạnh của thú nhân, thiên phú tài nghệ không bằng người lùn, ma pháp thiên phú không bằng Tinh Linh tộc chúng ta, cho nên, đương nhiên cũng không phải chúa tể đại lục.

- Cũng không à?

Đỗ Duy thật sự ngây người ra:

-Như vậy thì chủng tộc nào?

Lạc tuyết lắc đầu, trong con ngươi mỹ lệ của Tinh Linh vương, cũng tràn ngập nghi hoặc:

-Chuyện này cũng là nghi hoặc lớn nhất khi ta đi đến thế giới loài người! Làm ta kì quái là loài người các ngươi quả thực hoàn toàn sửa chữa lại lịch sử, bất quá trong đó làm ta ngạc nhiên là cho dù với tinh linh tộc chúng ta hay thú nhân tộc, trong một số ít sách có nói, thậm chí trong một số chuyện xưa truyền thuyết của loài người cũng có miêu tả chúng ta … mặc dù đều là một số thuyết pháp hoang đường. Nhưng duy nhất, có một chủng tộc, loài người các ngươi tựa hồ đối với chuyện bọn họ thực sự từng tồn tại, chôn đến tận cùng! Ngay cả một chút dấu vết và bút tích đều hoàn toàn không lưu giữ! Một chút cũng không! Một chủng tộc cực kì quan trọng như vậy, trong lịch sử loài người các ngươi lại hoàn toàn “biến mất”! Ta kông thể không nói, quang minh nữ thần của loài người các ngươi, làm việc thật sự rất triệt để!

Sự tò mò của Đỗ Duy đã được lôi dậy hoàn tòan.

Một chủng tộc mình chưa bao giờ biết đến ư?

Ánh mắt Lạc Tuyết dường như cũng trở nên có chút đáng sợ!

Vị Tinh Linh vương này hít một hơi thật sâu, nhanh chóng uống một chén rượu nhỏ, sau đó mới thấp giọng, dùng một âm điệu kì dị, nói ra một cái tên.

-Ma tộc! Mặc dù bọn họ xưng là “Thần tộc”. Đây từng là một chủng tộc huy hoàng và đáng sợ, bọn họ trời sinh có ma pháp thiên phú vĩ đại, thân thể cường hãn, trí tuệ cao siêu, cùng với …. Thiên tính tàn nhẫn! Tại thời đại thượng cổ, Ma tộc mới là chúa tể thế giới này! Mà Tinh Linh tộc chúng ta, từng chỉ ở trong rừng rậm phương bắc của đại lục. Ngôi nhà của Tộc người lùn bây giờ loài người các ngươi gọi là dãy núi Kirimanjaro. Thú nhân tộc và loài người các ngươi có vận mệnh thảm hại hơn… Vào thời viễn cổ, thú nhân tộc và loài người các ngươi đều là dân tộc cấp thấp thuộc về Ma tộc, thậm chí có thể nói là nô tộc! Đó là một chủng tộc cường đại đáng sợ, bọn họ từng có văn minh sáng lạn huy hoàng trên đại lục này, mà thần bọn họ tín ngưỡng, còn từng được công nhận là vị thần cường đại nhất … Ma thần: Ác ma!

Ma tộc ư?

Ác ma ư?

Trong lòng liên tục lẩm nhẩm hai từ này, Đỗ Duy không khỏi có chút ngây dại.

Trong lúc đó, trong lòng đột nhiên nhớ đến trên hải dương rộng lớn ở phía đông, kẻ bị nhốt trong đảo nhỏ kia, tự xưng là người hầu của ác ma chính là lão già Chris!