Chương 476: Dân chơi

Đỗ Duy nhìn kĩ chung quanh một hồi, lập tức dùng đuốc thiêu hủy mấy cỗ thi thể trên mặt đất, sau đó lại lấy ra một ít ma pháp dược tề ném vào đống lửa. Ngay sau đó, một ngọn lửa màu xanh biếc bốc lên, đem thi thể đốt cháy sạch ngay cả xương cốt cũng không còn.

Sau khi xóa sạch những dấu chân và những dấu vết khác còn lưu lại trên mặt đất, Đỗ Duy mới thi triển một cái phép thuật ẩn thân, mang theo Cybaster đi trở về.

Giờ phút này trên chiến trường song phương cũng không có ma pháp sư trợ giúp, đã biến thành thuần túy so sánh binh lính chiến lực. Mà vương thành cận vệ quân không hổ là đế quốc tinh nhuệ, hơn nữa Tây Bắc quân đoàn sĩ khí đã mất, căn bản không có khả năng chống cự.

Cửa doanh trại đã bị công phá, mặc dù tướng lĩnh quân Tây Bắc lớn tiếng gào la đốc chiến, thậm chí quyết đoán chém chết một số binh lính đang bỏ chạy, nhưng rốt cục vẫn không thể kích phát đấu chí. Lúc này một đội vương thành cận vệ quân đã xông vào được bên trong cổng doanh trại, lập tức tạo thành trận hình tròn, bao vây quân cố thủ. Lập tức quân vương thành cận vệ ở mặt sau cuồn cuộn không ngừng giết chóc tiến lên. Tây Bắc quân đã không cách nào bịt lỗ hổng này, mà còn để nó nhanh chóng khuếch rộng ra.

Quattro Bajeena liều mạng mang theo một đội thân vệ trung thành vọt tới phía trước, cố gắng đoạt lại cửa doanh trại. Thế nhưng cho dù hắn liều mạng, đại bộ phận binh lính lại hoảng sợ lui về phía sau.

Lúc này tướng lĩnh vương thành cận vệ quân đã nhìn ra cơ hội, lập tức truyền lệnh. Mấy ngàn binh lính phía dưới đồng thời lớn tiếng rống to: “Đầu hàng khỏi chết!”, “Đầu hàng khỏi chết!”

Âm thanh chỉnh tề thống nhất, rõ rõ ràng rang truyền khắp chiến trường. Quân tâm của Tây Bắc quân vốn đã tan rã, nghet hấy cái này âm thanh, làm gì có thể còn tâm tư liều mạng? Lập tức có mấy trăm người ném vũ khí, ôm đầu quỳ xuống.

Quattro Bajeena thấy vậy trong long căm tức, vọt tới một người đang quỳ trên mặt đất quát:

-Đứng lên, lâm trận đầu hang. Chém!

Hắn nói đoạn vung kiếm chém rơi đầu tên bộ binh này, sau đó lại chém thêm năm bảy tên lính đầu hàng. Chính là lúc này cho dù hắn có cố gắng như thế nào chăng nữa vẫn không thể ngăn cản tình thế. Rất nhiều quân lính Tây Bắc đã buông vũ khí đầu hàng, nhìn thấy Quattro Bajeena bộ dáng điên cuồng, sợ hãi né tránh ra xa. Thậm chí có người còn cầm lấy vũ khí chống lại chủ soái của mình.

Mấy tên thân binh bên người Quattro Bajeena nhìn thấy đại thế đã qua, nhanh chóng vọt lại kéo hắn hướng phía sau bỏ chạy.

Lúc này vương thành cận vệ quân đã xông vào bên trong doanh trại quân Tây Bắc. Quân Tây Bắc đại đa số binh lính đã đầu hang, chỉ có phía sau còn một số ít người đang chống cự. Quattro Bajeena được mấy tên thân vệ kéo chạy tới phía sau đại doanh, ở đó một tên thân vệ đã sớm dắt một đầu thượng đẳng chiến mã chờ đợi. Sau đó mấy người đều quỳ trên mặt đất cầu khẩn:

-Tướng quân, chúng ta đại thế đã mất. Cầu ngài mau mau chạy đi thôi, bây giờ vẫn còn cơ hội. Chậm một lúc nữa sẽ không kịp!

Quattro Bajeena hiên ngang nói:

-Không cần, ta thụ trọng ơn của nguyên soái, chỉ có lấy cái chết báo đáp ngàu. Ta sẽ không chạy! Muốn chết, vậy thì chết trận ở đây đi!

Nhưng mấy tên thân vệ quỳ dưới chân hắn, lôi kéo không cho hắn xông lên phía trước. Bọn họ sống chết cũng muốn kéo hắn leo lên ngựa. Quattro Bajeena mặc dù cảm động thân vệ trung thành, nhưng trong lòng lại cứng rắn:

-Đừng nhiều lời. Nếu là đàn ông vậy đi theo ta xông lên giết kẻ địch phía trước đi!

Mấy tên thân vệ lúc này đồng lòng, cùng lúc xông lên. Một tên đoạt lấy kiếm của Quattro Bajeena, trong lúc đó một tên khác đã ở phía sau, giơ chuôi kiếm đập vào gáy Quattro Bajeena. Hắn hự một tiếng, quay đầu lại rồi hôn mê bất tỉnh. Tên thân vệ này ôm Quattro Bajeena lên ngựa rồi dùng dây cột hắn trên lưng ngựa, đoạn quát:

-Ta nghĩ biện pháp đưa tướng quân xông ra ngoài, các anh em, nếu không chết hẹn gặp lại!

Nói xong hắn xoay người nhảy lên, phóng ngựa hướng phía sau đại doanh chạy đi ra ngoài.

Giờ phút này quân Tây Bắc đã hoàn toàn sụp đổ, vương thành cận vệ quân đã vọt vào đại doanh, đem quân Tây Bắc chém giết, khắp nơi đều là âm thanh la quát giết choc. Càng ngày càng nhiều binh lính Tây Bắc thấy mất hy vọng, quăng vũ khì quỳ xuống đầu hàng.

Lúc này mấy tên thân vệ liếc nhìn nhau, quát:

-Các anh em, đây là lúc thể hiện lòng trung thành với tướng quân rồi!

Nói xong, bọn họ cầm lấy kiếm, quay người phóng về phía xa xa một nhóm lớn vương thành cận vệ quân.

Tại đại doanh bên ngoài phía bắc, Bạo Phong quân đoàn kỵ binh đã xông tới. Nhưng thống lĩnh kỵ binh chạy vòng quanh đại doanh một vòng, khi tới cửa chính, chút nữa tức chết.

-Cận vệ quân chết tiệt, bọn chúng đang làm con mẹ nó gì thế này!

Bạo Phong quân đoàn phẫn nộ chính là có đạo lí.

Theo lý thuyết, vương thành cận vệ quân là bộ binh, bọn họ phụ trách mở lỗ hổng ở doanh trại đối phương, sau đó để cho Bạo Phong quân đoàn xung phong dung kỵ binh lấy lực cực mạnh vọt vào. Chỉ cần có kỵ binh vọt vào, xuyên qua giết chóc một lần là đủ để cho địch quân hoàn toàn sụp đổ.

Chính là lúc này vương thành cận vệ quân tướng quân như là có chủ ý muốn cướp công, không đợi Bạo Phong quân đoàn kỵ binh vọt lên, đã vung tay cho bộ binh trực tiếp hướng doanh trại xông vào.

Kết quả, mặc dù vương thành cận vệ quân chậm rãi từ từ đem quân Tây Băc đánh bại, nhưng lại đã đem cửa doanh trại bịt kín, làm cho kỵ binh bên ngoài chỉ có thể trừng mắt đứng nhìn. Kỵ binh thống lĩnh lúc này tức giận rít gào mắng to, còn làm cho quân lính cuống quit thổi kèn hiệu

Nhưng mà vương thành cận vệ quân tướng quân phảng phất giống như bị điếc, hồn nhiên không hề quan tâm đến kỵ binh bên ngoài, thúc giục người của mình hướng doanh trại xông vào. Liên tưởng đến buổi sáng bọn họ chứng kiến quân đội của tổng đốc Bohan bại trận mà án binh bất động không trợ giúp, bây giờ lại có ý cản trở của doanh trại, đã rõ ràng là hành vi cướp đoạt công lao trắng trợn

Xa xa, tướng quân Andre ngồi trên ngựa nhìn tình hình chiến trường nhu vậy, hắn tức giận đến mức đột nhiên lột đầu khôi chính mình ném xuống đất, mắng:

-Cận vệ quân chết tiệt. bọn chúng làm cái chó má gì vậy! Ông đây phải kiện các ngươi! Kiện các ngươi vi phạm quân lệnh, làm chậm trễ kỵ binh, kiện cho các ngươi tang gia bại sản!!!

Hai bên phó tướng thấy thống soái như vậy không khỏi sửng sốt một chút, lại nghe Andre tướng quân mắng:

-Phái người đi tới nói cho Alien, bảo hắn không phải bị dở hơi à! Kẻ khác đem cổng chính bịt mất, chẳng lẽ hắn không biết từ bên cạnh công vào à!!!

Khoái mã chạy đi truyền lệnh. Thống lĩnh kỵ binh Alien nghe xong trong lòng không khỏi thầm mắng:

-Từ bên cạnh công vào? Không thấy có chiến hào hay sao!

Chính là hắn cũng không dám cãi lệnh tướng quân, mặt khác thấy vương thành cận vệ quân đã tràn vào Tây Bắc quân doanh như nước, nếu còn chần chờ một hồi chỉ sợ đến canh cũng không còn để húp. Hắn chỉ có thể mang theo nhân mã, hạ lệnh kỵ binh phía trước xông lên, toàn bộ cởi bỏ mũ giáp ném vào chiến hào.

Mấy trăm tên kỵ binh dùng mũ giáp lấp bằng chiến hào, rốt cục có người xông qua, chém gãy hàng rào, lúc này mới lọt vào quân doanh. Nhưng lúc này tại binh lính đang hỗn loan bên trong, bảy tám tên kỵ binh xông vào đầu tiên bị cung tiễn bắn chết. May mà tây Bắc quân lúc này đã sớm rối loạn trận cước mới không tạo cho Bạo Phong quân đoàn cái gì tổn thương lớn hơn.

Bạo Phong quân đoàn kỵ binh thống lĩnh lúc này tức giận muốn chết, mấy việc lấp hào xung phong này căn bản vốn là của bộ binh! Ky binh như thế nào có thể đi làm loại chuyện này? Quả thực là lãng phí tính mạng kỵ binh!

Rốt cục sau khi bỏ lại hơn mười cỗ thi thể, kỵ binh của bạo Phong quân đoàn đã lọt vào quân doanh, từ mặt bên hung hăng tấn công tới.

Đến lúc này, một tia hy vọng cuối cùng của Tây Bắc quân đã hoàn toàn bộ. Hầu hết quân lính Tây bắc lúc này đã bỏ vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng. Mà lúc này trên chiến trường lúc này lại xảy ra chuyện… Vương thành cận vệ quân một số quan quân giết người đã muốn đỏ con mắt, ngay cả quân lính đã quỳ xuống đầu hàng cũng dẫn người xông tới chém đầu.

Loại hành vi điên cuồng này ngược lại kích thích chút đấu chí cuối cùng của quân Tấy Bắc. Mẹ kiếp, đầu hàng cũng giết? Vậy không bằng liều chết đánh giết một hồi đi!

Kết quả, trên chiến trường lại xảy ra một hồi tiểu quy mô náo động. May mà có Bạo Phong quân đoàn qua lại nhanh chóng dẹp yên loại này chống cự, không có tạo thành một lần nữa lực lượng chống đối.

Nhưng mà loại chuyện này khiến cho sau khi chiến sự chấm dứt lại tạo ra một hồi náo động. Tại Tây Bắc quân đại doanh, lúc này đã không còn tiếng hô chém giết, từng đội binh lính vứt bỏ vũ khí áo giáp, hai tay ôm đầu đi ra khỏi doanh trại, chung quanh là kỵ binh Bạo Phong quân đoàn tay cầm trường mâu nghiêm ngặt giám sát.

Trong mắt tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn, vương thành cận vệ quân căn bản là một đám hỗn đản điên cuồng đoạt công. Sau khi xông vào doanh trại, cận vệ quân việc đầu tiên là đem Tây Bắc doanh kho quân giới chiếm lấy. Sau đó phái ra vài đội người đi chặt đầu thi thể.

Nếu không phải bọn họ làm ra chuyện giết hàng binh, chiến đấu đã có thể kết thúc vài canh giờ trước.

Mà chiến đấu sau khi chấm dứt, vương thành cận vệ quân không ngờ ngay cả chiến trường cũng không phái người dọn dẹp. Bohan tổng đốc phái người vận chuyển thi thể, quét dọn chiến trường, mà cận vệ quân ngoại trừ đi theo chặt đầu người, lại hoàn toàn không để ý tí nào lui ra, đường hòang đem Tây Bắc quân quân giới dọn sạch!

Từng xe từng xe quân giới vật tư, toàn bộ vận chuyển về vương thành cận vệ quân doanh trại. Andre tướng quân và Bohan tổng đốc biết tin thì đã chậm, hai người đều là tức giận đến nổi điên.

Gần năm vạn quân Tây Bắc chết trận một vạn tám ngàn, còn lại toàn bộ đầu hàng.

Bạo Phong quân đoàn Andre tướng quân lập tức phái người đưa tin tới vương thành cận vệ quân doanh trại, nghiêm trọng chỉ trích cận vệ quân tướng lĩnh. Mà Bohan tổng đốc trong lòng cũng bất mãn. Sau đó hai người để lại bộ phận nhân mã rửa sạch chiến trường, rồi dẫn theo người vào thành gặp Đỗ Duy.

Dù sao dựa theo cấp bậc mà nói thì Đỗ Duy cấp bậc cùng chức vụ đều là cao nhất. Hai người cũng chỉ trông cậy vào Đỗ Duy có thể chủ trì lẽ phải.

Một tràng chiến đấu này, Đỗ duy sau khi chạy ra đuổi theo Cybaster quay lại thì chiến trận đã gần chấm dứt. Đỗ Duy lặng lẽ đem Cybaster nhốt vào mật thất dưới lòng đất, sau đó mới lên tường thành quan sát. Mà theo mệnh lệnh của hắn, hai vạn tân binh cũng toàn bộ lên tường thành theo dõi trận chiến.

Từ khoảng cách gần quan sát loại chiến đấu thảm thiết kịch liệt như vầy, đã có thể cho binh lính cảm thấy được chiến trường thảm thiết cùng tanh máu, khiến cho bọn họ rèn luyện hào khí.

Đỗ Duy đương nhiên thấy rõ ràng hành vi tranh công, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu, chỉ là trên mặt không có hiển lộ ra.

Andre tướng quân cùng Bohan tổng đốc hai người vào thành gặp Đỗ Duy. Trước mặt Đỗ Duy, Bohan tổng đốc còn có điểm kiềm chế, hắn dù sao cũng xuất thân là quan văn, nói chuyện còn có chút phân tấc, chỉ mơ hồ biểu đạt bản thân bất mãn.

Andre tướng quân thì mặc kệ, hắn làm võ tướng, tính tình cũng bộc trực sàng khoái. Gặp mặt Đỗ Duy lập tức lớn giọng kể lại chuyện xảy ra hôm nay, thỉnh thoảng đệm vào một ít ngôn từ thô lỗ chửi rủa của người phương bắc. Cuối cùng hắn kêu lên:

-… Thưa ngài công tước, ta cả đời chưa từng thấy qua loại chiến tranh như vậy! Bọn hắn là hoàn toàn không để ý tới kế hoạch chiến đấu hay thương lượng trước đây, chỉ biết chính mình hướng tới phía trước đoạt công. Mẹ kiếp. Nơi nào lại có chuyện như vậy? Bộ binh xông vào trước cố ý chặn cổng không cho kỵ binh đi vào. Cuối cùng Tây Bắc quân đã đầu hàng, người của hắn vẫn chém giết tù binh, kết quả khiến cho quân lính đã đầu hàng lại cầm lấy vũ khí kháng cự khiến cho chúng ta lại chết không ít người! Cái tên hỗn đản này rốt cuộc là từ nơi nào đi ra! Lão tử phải tố cáo hắn, tố cáo cho hắn chết!

Đỗ Duy thở dài, an ủi hai người vài câu, sau đó chậm rãi nói:

-Như vậy, hai vị… việc này trước mắt không cần gấp. Vương thành cận vệ quân lần này cầm binh là Alpay tướng quân. Đợi hắn vào thành gặp mặt rồi tiếp tục đi.

Nhưng ba người đợi hồi lâu, đến khi sắc trời hoàn toàn tối, vậy mà tướng quân Alpay* nhưng dĩ nhiên lại không có vào thành gặp mặt Đỗ Duy

Theo lý thuyết, Đỗ Duy là người có cấp bậc cao nhất nơi này, hơn nữa còn là chủ nhà. Nói như thế nào chăng nữa khi chiến đấu kết thúc, hắn là vương thành vệ quân chỉ huy cũng nên vào thành gặp qua Đỗ Duy một chút. Nhưng kết quả là ba người đợi tới khi trời tối đen chỉ có một phong thơ đưa tới.

Đó là một phần công báo, Đỗ Duy xem xong sắc mặt đã sa sầm.

Phần báo cáo này, không có nửa điểm khách khí, dùng loại ngữ khí việc công làm theo phép tắc, báo cáo với trưởng quan cao nhất là Đỗ Duy nay “chiến quả” một tràng chiến đấu hôm nay.

-Thưa ngày Công tước Hoa Tulip, lần này chiến quả thu được như sau: thuộc hạ tổn thất ban gàn sáu trăm hai mươi hai người, bị thương một ngàn bốn trăm người. Chém địch thủ cấp một vạn sáu ngàn bốn trăm cái, tù binh không đếm hết, thu hoạch vật tư gồm đao kiếm hơn bảy ngàn thanh, áo giáp khiên chắn hơn bốn ngàn cái, lương thảo không đếm xuể…

Andre tướng quân đứng bên cạnh đồng thời xem phần công báo liền nhịn không được mắng to:

-Cái tên khốn kiếp này! Chém đầu hơn một vạn sáu ngàn? Ta nhổ vào! Ít nhất có một nửa là người của ta giết! Thủ hạ của ta báo cáo lại, này vương thành cận vệ quân cực kì hèn hạ, bọn chúng không ít tên cố ý đem kẻ địch bị chúng ta giết chết một lần nữa chém đầu để lấy công lao. Còn thu hoạch vật tư? Là do bọn chúng chiếm được hay sao! Căn bản là bọn hắn lợi dụng trận chiến vừa chấm dứt, thừa dịp chúng ta không kịp phản ứng, đem toàn bộ quân giới của Tây Bắc quân khiêng đi!

Đỗ Duy sắc mặt vốn đã có chút bất mãn, mà mấy dòng cuối cùng lại hoàn toàn đem hắn chọc giận!

-Số lượng thương vong đã báo cáo, xin công tước Hoa Tulip bẩm báo lên trên xin phủ tuất. Mặt khác, lương thảo bên trong doanh xin được bổ sung nửa tháng tiêu chuẩn.

Còn tìm ta đòi lương?

Đỗ Duy cười lạnh hai tiếng, đem thư đặt trên bàn.

Hắn cũng không nổi giận, chỉ hít sâu một hơi, thản nhiên ra lệnh cho thân binh:

-Phái người cưỡi khoái mã đi ra khỏi thành, tới vương thành cận vệ quân doanh trại gặp Alpay tướng quân, nói ta mời hắn vào thành có chuyện cần thương lượng.

Đỗ Duy nói tới chữ “Mời” này cố ý trầm trọng them, trên mặt lộ ra một tia cười âm trầm. Mà Bohan tổng đốc tại Tây Bắc cùng Đỗ Duy có giao thủ qua, biết vị công tước Hoa Tulip này đã thật sự bốc hỏa.

Đỗ Duy xoay người lại ngồi trên ghế, trên mặt tựa hồ rất bình tĩnh, tâm lý lại thầm nghĩ… Alpay tướng quân, rốt cục là thần thánh phương nào, chơi được đấy!