Chương 470: Đánh lén không thành!

Đáng tiếc, Quattro Bajeena đã đoán sai, "ngày mai" cũng không chấm dứt.

Ngày thứ hai, Quattro Bajeena đã mang niềm tin quyết tử, đại trướng triệu tập các vị tướng quân, thống lĩnh cùng các sĩ quan cao cấp vào đại trướng, sau đó hạ lệnh toàn quân xuất chiến...

Mặt trời đầu xuân không hề có hại cho người, nhất là ở nơi Tây Bắc này. Nhưng dốc toàn bộ lực lượng gồm năm vạn quân đội, lại ở dưới gió lạnh đứng suốt một canh giờ rồi...

- Sao lại thế này?

Ngay cả Quattro Bajeena cũng kinh ngạc. Ngày hôm qua khi thấy viện quân của Đỗ Duy tới nơi, hắn lập tức hạ lệnh phái người dùng cung tên bắn tới một bức chiến thư.

Sau đó hắn nhận được câu trả lời của Đỗ Duy rất nhanh: - Hôm sau quyết chiến!

Lúc này Quattro Bajeena mới hạ quyết tâm, lấy lương thực, rượu thịt, khơi lên sĩ khí của các chiến sĩ, tối qua có một màn dùng gươm phá hòm phát tiền vàng, sau đó sáng ngày thứ hai đưa đội ngũ ra đi... Mẹ nó, chết thì chết, ít nhất trước khi chết cho ông mày đánh một trận rầm rộ chứ!

Nhưng gió lạnh thổi trúng mặt cũng đau, cổng thành cứ điểm phương xa vẫn đóng chặt như cũ, hơn nữa, những binh lính đứng trên tường thành vẫn nhìn xa về phía dưới chỗ quân Tây Bắc đông nghìn nghịt, dường như chẳng có chút hứng thú nào.

Quân đội của gia tộc Hoa Tulip căn bản không ra khỏi thành, thậm chí cũng không có lấy một người ra khỏi thành.

Cơn giận này của Quattro Bajeena không thể coi thường. Đỗ Duy! Đường đường công tước Hoa Tulip như ngươi, cũng là một một thống soái quân đội, tại sao sợ giao chiến không thò đầu ra thế này? Chiến thư ngươi nhận rồi, cũng trả lời quyết chiến rồi. Ngươi …. Ngươi! Làm sao ngươi có thể không có khí phách của quân nhân như vậy, không có vinh dự của đàn ông!!!

Hắn tức giận đến mức suýt thổ cả huyết, hắn thúc ngựa tới chỗ cách thành trăm bước, nén giọng rống lớn:

- Công tước Hoa Tulip! Nếu là đàn ông thì hãy ra trả lời!

Hắn hô một lúc lâu nhưng mà nào có người chú ý tới hắn? Trên thành, binh sĩ của gia tộc Hoa Tulip coi hắn như không khí, như người vô hình. Quattro Bajeena thử lại gần một chút nữa thì ngay lập tức binh sĩ trên tường thành không do dự chút nào mà bắn tên xuống, lòng Quattro Bajeena đầy tức giận. Nhưng dù sao hắn sẽ không bị bắn chết hồ đồ như vậy, hắn vội vàng quay đầu chạy về.

Quattro Bajeena nhìn vào bộ hạ đứng dưới gió lạnh một canh giờ, nhìn vào những binh lính kia sáng sớm thì hùng dũng khí phách hiên ngang rời doanh trại còn bây giờ thì mặt từng người lộ vẻ ngỡ ngàng, trong lòng Quattro Bajeena thở dài một tiếng: mẹ nó. Ông mày bị tên Đỗ Duy này lừa rồi!

Ngồi trên lưng ngựa mà trong lòng Quattro Bajeena gần như muốn ho ra máu. Nhưng khi xoay người nhìn về phía xa, trong doanh trại của quân đoàn Bạo Phong, quân cận vệ vương thành và của Bohan, những binh lính ở sau hàng rào phía xa giống như đang xem hề.

Một cảm giác nhục nhã từ trong lòng đột nhiên phát ra, Quattro Bajeena phẫn nộ quát:

- Mau truyền! Truyền lệnh! Công thành!

Thủ hạ không dị nghị, đang muốn đi tuyên bố mệnh lệnh nhưng sắc mặt của Quattro Bajeena lại biến đổi, hắn kéo thủ hạ lại rồi nghiến răng mạnh mẽ nói:

- Đợi một chút…

Hắn hít một hơi thật sâu rồi liếc mắt nhìn tường thành với vẻ oán hận:

- Ra lệnh… Toàn quân trở về doanh trại!

Quattro Bajeena biết sĩ khí sĩ khí mất đi là khó lấy lại, nhưng sau khi hắn giận dữ. Lại nghĩ tới một ý nghĩ… Dù sao kế hoạch của mình là kéo dài thêm, xem ra công tước Hoa Tulip này cũng không có gan quyết chiến. Như vậy không gì trở ngại, ta cứ tiếp tục kéo dài như ý nguyện của ta. Điều đó không phải rất tốt sao?

Đội ngũ phần phật phần phật trở về doanh trại. Những binh lính kia cũng không có quá bất mãn, mặc dù đứng dưới gió thổi một buổi sáng nhưng mà dù sao hai lần lương thực và lương bổng đã phát tới trong túi rồi, rượu thịt tối hôm qua cũng đã vào bụng, thống soái nói chuyện giữ lời, cũng không xử tệ những người này. Mặc dù trong lòng một số người đã nhận ra một vài việc không bình thường. Tuy nhiên mấy ngày nay Quattro Bajeena chém nhiều người như vậy, còn có đội quân pháp tuần tra chặt chẽ trong doanh trại, ai cũng không dám nói thêm cái gì. Cho dù là một vài lính già cũng chỉ là tính toán đường sống tương lai ở trong lòng.

Quattro Bajeena rất tức giận, vô cùng tức giận

Hắn tự nhận thấy bản thân là một quân nhân có khí phách, hắn cảm thấy Đỗ Duy làm nhục từ ngữ thần thánh "Quân nhân" này.

Từ xưa đến nay bao nhiêu cuộc chiến tranh đều hạ chiến thư do hai bên đều ước hẹn quyết chiến là xong, Đỗ Duy còn hào khí ngút trời trả lời rất oai phong “hôm sau quyết chiến”, Nhưng mà... Mẹ nó, đã cởi quần lên giường rồi thế mà ngươi lại nói bị liệt dương sao?

Quattro Bajeena mặc kệ, hắn giống như một tiểu cô nương bị đùa giỡn, lập tức kêu một tên thủ hạ đến, viết vội một phong thư khiển trách nghiêm khắc Đỗ Duy không có dũng khí, không có sự vẻ vang của quân nhân, sau đó hạ lệnh bảo người dùng cung tên bắn vào trong thành.

Lần này Đỗ Duy vẫn trả lời rất nhanh chóng như trước, tuy nhiên khi nhìn câu trả lời mà Đỗ Duy bắn lại, thiếu chút nữa Quattro Bajeena đã gục đầu xuống.

Câu trả lời của Đỗ Duy là như thế này: “hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn đánh nhau.”

Mẹ nó! ! Ngươi có thể làm nhục con người ta, nhưng không thể làm nhục chỉ số thông minh của ta.

Quattro Bajeena cảm giác mình bị tát mạnh một bạt tai. Không được! ông đây còn muốn viết thư mắng tên vô lại này! Mắng hắn không là đàn ông! Quattro Bajeena đẩy thủ hạ ra, chính hắn cầm bút.

Nhưng vừa lúc đó, quan quân nhu đi vào với vẻ mặt lo lắng, báo cáo:

- Đại nhân! Không hay rồi, một vài tên binh lính vô lại tụ tập lại đi vào khu vực quân nhu kêu la, chúng nói cơm trưa hôm nay không có rượu thịt, bọn họ rất bất mãn, chúng yêu cầu phải có rượu thịt giống như tối hôm qua.

Nắm tay Quattro Bajeena vang lên tiếng răng rắc, bút vỡ thành hai đoạn. Giờ phút này vẻ mặt của vị tướng quân này là rất khó coi, hắn dùng ánh mắt như muốn giết người cố sức nhìn chăm chú vị quan quân nhu này.

Qua một lúc, đột nhiên hắn như bóng cao su xì hơi, phất tay một cách vô lực và nói:

- Đi đi.

- Nhưng mà…

Không có được câu trả lời chính xác của đại nhân nên vẻ mặt quân quân nhu vẫn còn ngỡ ngàng, hắn nói:

- Cuối cùng thì phát hay không phát vậy?

- Phát. . . Phát! ! ! Phát! ! Phát! ! Phát cho bọn hắn ăn! ! ! Mẹ nó__Tiếng gào thét của Quattro Bajeena từ trong lều truyền ra.

Kỵ sĩ Robert nhíu mày nhìn vào Đỗ Duy. Đỗ Duy tựa vào ghế, hắn còn để chân ở trên bàn, vẻ mặt uể oải. Trong lòng kị sĩ Robert hơi lo lắng:

- Chúng ta làm như vậy dường như có phần tổn hại quân uy đấy. Chiến thư đã trả lời rồi, sao lại…

- Robert, không cần lo lắng, tuy nhiên đó chỉ là cho leo cây một lần mà thôi._Đỗ Duy cười ha ha:

- Quả nhiên loại chuyện “khiêu phiếu” này vẫn rất dễ chịu, ta chỉ nghĩ tới sắc mặt bây giờ của tên Quattro Bajeena kia là đã cảm thấy rất dễ chịu. Ha ha ha ha…

- Nhưng mà...

- Không sao cả._Đỗ Duy thản nhiên nói:

- Đồ ăn đã ở trong nồi, lửa cũng đốt rồi, cuối cùng chỉ còn lại việc mở cái vung thôi---- khẩn cấp cái gì chứ. Để cho Quattro Bajeena chờ đi, kéo dài từ từ. Bây giờ cục diện của chúng ta đã ở thế tất thắng, như vậy chỉ cần nghĩ xem thắng sao cho đẹp. Hơn nữa đồng thời hạ thấp tổn thất của mình xuống mức nhất định. Đó mới là điều mấu chốt. Đi ra ngoài đánh chát chát keng keng với bọn họ một trận rồi thương vong đến hai vạn người, chẳng lẽ điều đó là rất đàn ông sao? Chờ sĩ khí bọn chúng tiêu hao xuống thấp tới mức lòng quân tan rã, sau đó ta sẽ dễ dàng tiêu diệt, điều đó chẳng phải rất tốt sao? Với lại. Ngài cũng biết, sĩ khí có thể phát động nhưng không thể tiết ra! Hừ, vì hôm nay quyết chiến, tất nhiên là hôm qua Quattro Bajeena dùng rất nhiều công sức để cổ vũ sĩ khí, kết quả hôm nay phơi gió một buổi sáng, việc cổ vũ ngày hôm qua đã thất bại toàn bộ! Loại chuyện cổ vũ sĩ khí này, hiệu quả của lần đầu tiên là tốt nhất, mà càng về sau. Hiệu quả càng kém!

Đỗ Duy liếc mắt nhìn Rob rồi thở dài. Hắn nghĩ thầm hoá ra người của thế giới này cũng đều không hiểu loại đạo lý đơn giản “tăng tinh thần” này sao? Đỗ Duy đoán không sai chút nào. Binh sĩ đứng dưới gió thổi một buổi sáng nên đã có một vài tên tê chân rồi. Tuy nhiên tối hôm qua đã uống rượu ăn thịt nên chúng ra sức yêu cầu hôm nay tiếp tục cải thiện thức ăn.

Quattro Bajeena cũng kiên trì đến cùng đáp ứng —— nói cách khác. Hắn biết trong quân đội đã có không ít người nhìn ra đầu mối, nếu như lúc này ồn ào tới mức xảy ra việc bất ngờ làm phản, như vậy đối với Đỗ Duy trong thành phía đối diện là việc rất vui rồi. Sợ rằng có thể làm cho hắn cười tới mức trật quai hàm.

Dù sao cũng không còn mấy ngày, giữ lại chỗ rượu thịt kia làm gì.

Ăn! Ăn đi! Mở rộng miệng mà ăn!

Cuối cùng Đỗ Duy chủ động hạ một bức chiến thư cho Quattro Bajeena.

“Hôm nay thoải mái trong lòng rồi, đánh đi."

Quattro Bajeena nhìn vào bức "Chiến thư " này mà quả thực là dở khóc dở cười. Từ xưa đến nay trong chiến tranh, chỗ nào có có loại hành văn chiến thuật này?

Tuy nhiên hắn bị Đỗ Duy cho leo cây một lần, dù sao Quattro Bajeena cũng không phải đồ ngốc. lần này hắn cũng không muốn bị mắc lừa nữa. Dù sao đứng dưới gió lạnh thổi một buổi sáng giờ vẫn thấy còn rất lạnh.

Hắn trả lời chiến thư của Đỗ Duy. Sau đó triệu tập thuộc hạ lần thứ hai, hạ lệnh phát cho lương bổng và lương thực lần thứ hai. . . tuy nhiên lần này rượu thịt đã không có sức hấp dẫn nữa, Quattro Bajeena tuyên bố rộng rãi, chỉ cần trận này thắng, sẽ thăng chức một bậc cho toàn bộ quân sĩ lập công! Chuyện thăng quan phát tài này dù sao vẫn còn rất nhiều người bằng lòng.

Buổi sáng ngày thứ ba, Quattro Bajeena không vội vã lôi kéo đội ngũ xông ra mà lại lẳng lặng ở trong doanh trại chờ, nhìn vào cổng thành đối diện.

Hừ, Đỗ Duy, đừng nghĩ lại lừa được ông đây. Lần này ngươi không ra trước thì ông đây cũng sẽ không chạy ra nữa!

Đợi đủ thời gian ăn một bữa cơm, trong lòng Quattro Bajeena đang đắc ý, may mắn ông đây không đi ra ngoài trước, bằng không lại mắc lừa ngươi rồi. Nhưng mà vừa lúc đó, cổng thành bỗng nhiên mở ra, sau đó binh sĩ của gia tộc Hoa Tulip xếp thành hàng từ trong thành đi ra.

Thằng cha này thực sự muốn đánh?

Quattro Bajeena hưng phấn lên. Nhưng sau đó, hắn phát hiện có điều không đúng.

Làm sao số người ít như thế? Hắn nhìn một chút đã phát hiện thấy số người mà Đỗ Duy phái ra chỉ là ba nghìn người, một tiểu đoàn bộ binh mà thôi.

Tuy nhiên thấy cuối cùng thì đối phương đã đi ra rồi, ngay lập tức lửa giận trong lòng bốc cháy lên.

Được lắm! Đỗ Duy, ngươi có thể lừa người, chẳng lẽ ông đây không thể sao? Bất kể vì sao ngươi chỉ phái ít người ra như vậy, dù sao ông đây cũng giúp đỡ ngươi giết chết toàn bộ ba nghìn người ở dưới thành, xem ngươi còn cười được không!

Nghĩ tới đây, Quattro Bajeena lập tức hạ lệnh, một sư đoàn bộ binh đã chuẩn bị kỹ càng, tròn hai vạn người xuất binh đánh! Hắn quyết tâm mở miệng một lần nuốt hết ba nghìn người của Đỗ Duy, giúp xả hết ác khí trong lòng! Kèn phát lệnh thổi lên, doanh trại quân Tây Bắc mở ra, lập tức hai vạn quân Tây Bắc hùng dũng xông ra…

Không đợi bọn họ xếp hàng xong xuôi. Đột nhiên nghe thấy trong thành truyền đến kèn phát lệnh rồi sau đó cửa thành mở ra, ba nghìn người của gia tộc Hoa Tulip lại chạy vào trong thành…

Chỉ còn lại trên chiến trường sư đoàn bộ binh quân Tây Bắc vừa mới xếp thành hàng xong xuôi, kẻ mắt to kẻ mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi…sao lại thế này?

Vừa lúc đó, phía trên tường thành truyền đến tiếng của Đỗ Duy.

Đỗ Duy dùng ma pháp đem âm thanh chính nghĩa mở rộng truyền khắp toàn bộ chiến trường.

Chúng nghe thấy ngài công tước Hoa Tulip nổi giận đùng đùng, oai phong lẫm liệt mắng Quattro Bajeena.

Quattro Bajeena! Ngươi có phải là đàn ông! Không dám đánh một trận công bằng như chiến thư ngươi viết, ông đây phái ra ba nghìn người, con mẹ ngươi phái hai vạn người? Ha ha! Ngươi còn có danh dự của kị sĩ hay không? Hừ! Chẳng lẽ quân Tây Bắc các ngươi chỉ có thể lấy nhiều đánh ít? Ngay cả quyết chiến công bằng cũng không dám? ? Đồ nhát gan!

Lời này vừa nói ra thì sắc mặt của Quattro Bajeena ngay lập tức biến đổi, sau đó hắn đột nhiên quát to một tiếng, ngực phập phồng rồi một ngụm máu đen từ trong miệng phun thẳng ra.

Trên chiến trường, ngay cả những bộ binh quân Tây Bắc lui về kia trong lòng cũng đều rất xấu hổ, ánh mắt của mỗi người nhìn về phía thống soái đều không nén nổi có chút khinh bỉ.

Mẹ nó, ai nói ông đây không dám công bằng quyết chiến . . . Thống soái đại nhân cũng thật là… đối phương phái ba nghìn người, ngươi còn phái ra toàn bộ chúng ta sao? Thật sự là làm cho người ta mất mặt. . . Mẹ nó. Ai nói bọn ông mày chỉ biết lấy nhiều đánh ít!

Lại nói kẻ thân cận của Quattro Bajeena vỗ trước ngực và đấm sau lưng hắn, cuối cùng đã kêu tỉnh tướng quân tôn kính lại.

Quattro Bajeena tức giận đến toàn thân phát run, hơi run cầm cập rồi sau đó tạm nghỉ, hắn nói:

- Trở về! Trở về! Trở về doanh trại!

Nhưng vừa trở lại trong doanh trại, trong chốc lát quan quân pháp chạy vào nói:

- Đại nhân, những sĩ quan và binh lính kia trong sư đoàn hôm nay xuất binh đánh đều ồn ào lên.

- Ồn ào. . . Bọn họ ồn ào cái gì?_Quattro Bajeena cố sức cắn răng.

- Bọn họ yêu cầu ngài thực hiện lời hứa ngày hôm qua. Chỉ cần đánh thắng hôm nay đã thăng quan một bậc …_ Quattro Bajeena trừng mắt quan quân pháp rồi nói:

- Đánh! Đánh thắng! ! Chẳng lẽ ngươi là người mù sao! ! Hôm nay chúng ta không đánh!

Quan quân pháp cau mày nói:

- Tướng quân, quân gây rối tụ tập ở cùng một nơi, chúng nói bất kể thế nào, bọn chúng đã xuất binh đánh còn đối phương đã lui, bất kể cả không đánh lui bọn họ, vẫn là dọa lui bọn họ, chung quy là chúng ta thắng trận này. Bọn họ nói. . . Dọa chạy kẻ địch cũng xem như là đánh thắng trận. . .

Mới vừa rồi Quattro Bajeena còn có thể kiên trì cắn răng, lần này ngay cả răng đều không cắn được, hắn quát to một tiếng rồi phun máu lần thứ hai, sau đó gục đầu xuống.