Chương 464: Điều Kiện Của Thánh Nữ

Đỗ Duy quả thực đang đợi một tín hiệu từ Nhiếp Chính Vương ở đế đô. Hắn đã đợi được cái “Tin vui” ấy, nhưng thật bất hạnh là đến cùng với “Tin vui” này còn có một “Phiền hà” không to không nhỏ.

Mùa đông còn chưa qua, băng tuyết vẫn chưa bắt đầu tan chảy, đường xá cực kỳ khó đi.

Buổi sáng hôm ấy, có hai cỗ xe ngựa ngoài thành Loran thu hút sự chú ý của kỵ binh tuần hành. Trên hai cỗ xe có tiêu chí của Quang Minh thần điện, trước sau xe mỗi phía có bốn vị thần thánh kỵ sĩ tùy tòng. Lúc kỵ binh tuần hành lại gần thì được thông báo là trong xe có một vị khách quý đến từ thần điện ở đế đô, bởi họ xuất ra thủ tục hợp pháp nên đám kỵ binh tuần hành đành hộ tống họ vào thành Loran.

Trụ sở tôn giáo trong thành Loran đã bước đầu hoàn tất việc xây sửa, đó là một giáo đường lớn rất gần phủ Công tước, có một trăm viên thần thánh kỵ sĩ bảo vệ xung quanh. Hai cỗ xe ngựa vào thành đúng tầm các thương đội ra vào tấp nập nhất mỗi sáng nên thu hút rất nhiều sự chú ý. Ai nấy đều đoán già đoán non không biết cỗ xe ngựa sang trọng dường ấy đưa đến một đại nhân vật hiển hách nào của thần điện.

Xe ngựa không hề đi về phía trụ sở giáo tôn của giáo hội trong thành mà đi thẳng đến trước phủ công tước.

Khiến các thần thánh kỵ sĩ tùy tòng kinh ngạc chính là, đoàn người vừa mới dừng xe trước phủ công tước, chuyến thăm viếng đột ngột thế này lại không hề khiến đối phương ngạc nhiên.

Cổng lâu đài rộng mở đón chờ bọn họ, một đội kỵ binh hộ vệ gia tộc hoa Tulip nghênh tiếp, còn trước cổng lâu đài là một lão già mặc trang phục quản gia quý tộc điển hình, trên cổ lão thậm chí còn thắt một cái cravat đỏm dáng, trên mặt đeo một nụ cười cung kính mà giả tạo. Sau đó, lão dùng một tư thế mà đến cả lễ nghi sư cung đình cũng không cách nào chê trách đích thân mở cửa cỗ xe sang trọng, rồi làm động tác mời xuống xe, miệng mỉm cười:

-Điện hạ tôn kính, đức ngài công tước lệnh cho tôi ở đây nghênh tiếp ngài. Rất xin lỗi, bởi vì ngài đến quá đường đột . Ngài công tước sáng nay bận họp với các tướng quân của gia tộc nên không thể đích thân đến đón ngài.

Một bàn tay phụ nữ mảnh dẻ chìa ra khỏi xe ngựa, tiếp đó, thánh nữ điện hạ tôn quý của thần điện trên đại lục chầm chậm bước xuống. Trên mặt nàng tuy mạng nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt vẫn thoáng lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại, thản nhiên đặt tay lên tay lão quản gia trước mặt để đối phương đỡ xuống xe.

Một trận gió lạnh thổi qua, mặc dù đã khoác một tấm áo choàng lông cừu trắng muốt dày sụ nhưng thánh nữ vẫn không khỏi rụt cổ lại, sau đó khẽ cười:

- Cảm ơn ông! À, khí hậu vùng Tây Bắc luôn lạnh thế này sao?

- Quen rồi thì ổn cả thôi!- Lão quản gia cười rất có chừng mực- Thưa điện hạ tôn kính, tôi đã sắp xếp phòng nghỉ ấm áp, xin hỏi ngài còn có yêu cầu gì không?

- Xin hãy chiếu cố đến những kỵ sĩ trung thành của ta, bọn họ dọc đường đã rất vất vả.”-Thánh nữ lãnh đạm nói.

- Nguyện theo ý ngài, xin hãy yên tâm, các vị kỵ sĩ đây sẽ được hưởng đãi ngộ như khách quý!- Lão quản gia cười nói -Tên tôi là Marde, thưa điện hạ, nếu ngài có bất kỳ nhu cầu gì đều có thể trực tiếp nói với tôi!

Thánh nữ dọc đường đều cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngắm nhìn tòa lâu đài công tước nguy nga này, rồi tán thưởng đầy lễ mạo:

-Đây là một nơi rất thần kỳ! Ngài quản gia, ta nghe nói xây dựng chỗ này chỉ cần có ba tháng là thật sao? Ôi, nữ thần vạn năng trên cao, đây thực là một kỳ tích!

Lão quản gia khách sáo đáp lại vài câu, tiếp đó thánh nữ đưa ra yêu cầu:

-Ta không gấp đến phòng nghỉ. Ta rất tò mò về nơi này, ta có thể đi loanh quanh ngắm nghía được không?

- Đương nhiên là được!- Lão quản gia cười, nhưng phía sau lại bồi thêm một câu- Có điều trong lâu đài có vài chỗ ngài công tước xếp vào khu cấm địa, nếu không có lệnh của chính ngài ấy, bất kì ai cũng không được ra vào…..Ồ, điện hạ tôn kính, ngài cũng biết đấy, ngài công tước nhà chúng tôi là một vị ma pháp sư, thói quen của ma pháp sư luôn khác với người thường.

Thánh nữ cười có chút không thoải mái, ngẫm nghĩ rồi đáp:

-Vậy thì xin hãy cứ đưa ta đến phòng nghỉ đã….. Ta nghĩ vẫn nên đợi sau khi xin phép chủ nhân rồi đi thăm quan cũng được.

Đỗ Duy hiện giờ đang làm gì? Hắn đương nhiên đã sớm biết thánh nữ điện hạ đến. Trên thực tế khi đoàn xe của thánh nữ còn chưa tiến vào biên giới tỉnh Desa, hắn đã nhận được tin tức.

“Giờ đây chiến tranh gần trong gang tấc, cái cô thánh nữ điện hạ luôn đối đầu với mình này chạy đến Tây Bắc làm gì? Chả lẽ cô ta muốn giở trò gì hay sao?”

“Đám thần điện nghĩ thế nào mà một mặt hợp tác với mình, mặt kia lại quẳng một phiền toái đến đây thêm loạn?”

“Còn cả Hoàng tử Thần… Hắn cũng đồng ý sao? Quỷ tha ma bắt…. Chắc không phải hoàng tử Thần thừa cơ chiến tranh để xử cháu gái mình chứ?”- Đỗ Duy đoán một cách ác ý.

Đỗ Duy cũng chẳng hề họp hành gì với đám tướng quân hết. Thực tế phần lớn các võ tướng thủ hạ của Đỗ Duy giờ này đều đã đến đóng quân ở biên giới hai tỉnh Desa và Borin. Người duy nhất có thể gọi là “võ tướng” ở trong thành Loran này chính là thủ thành Dardanelle.

Đỗ Duy sáng nay ngủ dậy, trước tiên đi đến phòng thí nghiệm một chuyến, chiến hạm Phi Long của hắn đã cơ bản hoàn thành, mà Gandalf áo bào xanh cũng dạy cho hắn một chút kỹ xảo. Trên thứ vũ khí bí mật này Đỗ Duy thêm vào một thứ đồ chơi chuyên dành để chơi khăm người khác. Sau đó, buổi sáng hắn lại cùng hai chị em phu nhân Listeria và tiểu thư Angel uống trà, rồi thằng nhóc Mose mà Đỗ Duy rất không ưa chạy đến tìm hắn quấy nhiễu một phen. Quỷ tha ma bắt, cái thằng nhóc mà Đỗ Duy rất không vừa mắt này không ngờ lại tỏ ý muốn mình cho lên chiến trường.

- Sao ngươi lại nói muốn đánh trận?- Đỗ Duy giả ngốc trước mặt thằng nhóc- Bây giờ là thời đại hòa bình, làm gì có chiến trường?

- Đừng mà có lừa ta!- Mose sầm mặt.

Hai năm ở Tây Bắc, nhóc con này đã cao thêm một chút, nhưng theo tiêu chuẩn của Đỗ Duy mà nói thì hắn vẫn còn quá gầy còm.

“Giống hệt lũ đàn bà!”-Đấy chính là nhận xét của Ron Barton về tên này.

- Đừng có lừa ta!_Mose đối mặt với Đỗ Duy- Phần lớn quân đội của ngươi đều đã điều động đến phía đông, hơn nữa giờ đây ai ai cũng bận rộn. Thằng ngu cũng nhìn ra được là đang tổng động viên lần cuối trước chiến tranh. Hừ… Ta không phải kẻ ngốc, thưa ngài Công tước!

Đỗ Duy nhìn khuôn mặt đỏ gay của tên nhóc, cả những giọt mồ hôi trên chóp mũi hắn, bất thình lình hỏi một câu không liên quan chút nào:

-Sáng nay ngươi làm gì? Đi tập luyện hả?

Hắn thậm chí còn bước lên hai bước, rút từ trong ngực ra một cái khăn lụa, tự tay lau mồ hôi trên mũi Mose. Động tác này khiến Mose sợ dựng cả lên, vội vã lùi về phía sau hai bước.

- Ồ, ta quên mất. Ngươi sợ bẩn!- Đỗ Duy cười thu lại tấm khăn lụa.

- Ta… Ta sáng nay đi luyện kiếm- Mose thử ưỡn ngực dõng dạc nói- Thầy giáo nói với ta, kiếm thuật của ta đã đạt đến cấp ba! Hơn nữa còn nói không lâu sau ta sẽ có thể tu luyện đấu khí! Ta…Ta đã lớn rồi! Quỷ tha ma bắt! Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không phải trẻ con!

- Chỉ có trẻ con mới cố nhấn mạnh rằng mình không phải trẻ nít!- Đỗ Duy nhún vai.

- Ngươi không cho ta đi, ta sẽ tự chạy đi!- Mose vẫn tỏ ra kiên quyết.

- Tốt nhất là người đừng có làm thế! Bởi nếu thế, ta sẽ không do dự đánh gãy chân ngươi, đánh gãy cả hai!

Giọng điệu của Đỗ Duy thản nhiên như đang nói một chuyện không hề liên quan.Sau đó hắn liếc nhìn Mose rồi đột nhiên hỏi một câu chẳng ăn nhập chút nào:

- Chuyện đánh trận… Chắc ngươi nghe chị ngươi nói đúng không?

Mose im lặng một lúc rồi mới gật đầu.

- Chị ngươi rất thông minh!- Đỗ Duy cười- Nàng ta ngoài chuyện này có còn nói thêm gì không?

- Chị ấy nói…- Mose hắng một tiếng- Chị ấy cho ta một cái danh sách, là một ít tướng lĩnh cấp thấp trong quân Tây Bắc, đều là nhân tuyển mà chúng ta có thể tranh thủ được. Có điều trừ phi ngươi đồng ý cho ta lên chiến trường, nếu không ta sẽ không đưa danh dách cho ngươi!

Đỗ Duy nghĩ ngợi một thoáng: “Phu nhân Listeria đang giúp ta sao? Ừm… Một người phụ nữ đầy tính toán. Có điều, nàng muốn mình đem Mose lên chiến trường làm gì?”

- Khoan nào, nhóc !- Đỗ Duy gật đầu- Được rồi, ta có thể đưa ngươi đi, nhưng ngươi nhất định phải đi cùng ta! Còn nữa… Nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.

Ngừng một lúc, Đỗ Duy ác ý nhìn tên nhóc, bất chợt cười đầy ý vị:

-Đúng rồi, sau này ngươi đi luyện kiếm cẩn thận một chút. Ta biết giờ ngươi đang trong giai đoạn dậy thì…. Cứ gò ép mãi, đối với thân thể đang phát dục thì không có tốt đâu.

Nói rồi, ánh mắt Đỗ Duy hữu tình vô ý rơi vào nơi ngực Mose, ánh mắt này khiến Mose sợ đến bệch cả mặt. May mà Đỗ Duy rất nhanh nhìn sang chỗ khác, sau đó phẩy tay bảo tên nhóc lui ra.

“Hắn… hắn biết rồi sao?”- Nhịp tim Mose lên đến một trăm tám mươi, thấp thỏm rời khỏi thư phòng của Đỗ Duy.

“Hừ… Listeria phu nhân… Thật là dụng tâm lương khổ.”_Đỗ Duy cầm tấm danh sách Mose để lại liếc nhìn qua, thở dài- “ Nhưng chẳng lẽ cô ta không biết có một câu danh ngôn sao? ‘Chiến tranh, phụ nữ nên tránh xa!’ ”

Đỗ Duy xem giờ, mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu- “Ừm, chắc thánh nữ điện hạ đợi đã sốt ruột lắm rồi đây.”- Lúc này hắn mới chậm rãi thay quần áo, sau đó đến trước cửa phòng nghỉ của thánh nữ.

Vừa đến cửa Đỗ Duy đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười phụ nữ. Hắn đẩy cửa phòng, trông thấy phu nhân Listeria và thánh nữ đang ngồi với nhau. Hai cô gái xinh đẹp đang nói chuyện phiếm, trông vẻ thân thiết lắm.

Đỗ Duy bước vào, vươn vai một cách khoa trương rồi cười nói:

-Thật xin lỗi điện hạ tôn kính! Nàng đến bất ngờ khiến ta rất kinh ngạc. Để nàng đợi lâu như vậy, ta thực là thất lễ.

Thánh nữ trông thấy Đỗ Duy đi vào liền đứng dậy gật đầu với hắn, nói:

-Ngài công tước, nếu như ngài định lấy cớ họp hội nghị tướng quân gì đó thì nên thôi đi! Ta nghĩ giờ đây ai cũng biết các tướng quân dũng cảm dưới trướng ngài đang ở chỗ nào.

Listeria phu nhân cũng hành lễ với Đỗ Duy. Đỗ Duy cười, nheo mắt nhìn vị quả phụ tinh minh này:

-Phu nhân, ta vừa mới gặp em trai bà, nó đề ra một yêu cầu rất khó xử. Chẳng hay đã được sự cho phép của bà?

- Đúng thế thưa ngài, nếu ngài không phiền thì hãy đáp ứng với nó đi!- Listeria phu nhân thở dài- Tôi nghĩ, cách giúp một người nhanh chóng trưởng thành không có gì hiệu quả hơn là chiến tranh tàn khốc. Hơn nữa, ở bên cạnh ngài tôi sẽ không phải lo cho sự an toàn của nó.

- Chiến tranh đích thực khiến người ta nhanh chóng trưởng thành- Đỗ Duy nhìn Listeria phu nhân nói đầy thâm ý- Nhất là đàn ông!

Vẻ mặt Listeria phu nhân không chút thay đổi:

-Rất cảm ơn ngài đã hiểu cho!

Đỗ Duy trỏ hai người:

-Các vị trước đây đã quen nhau sao?

- Đương nhiên!- Listeria phu nhân cười nói- Rất nhiều năm rồi!

Tiếp đó người phụ nữ này liếc nhìn thái độ Đỗ Duy, cười tạm biệt:

-Tôi nghĩ đức ngài công tước hẳn là có nhiều việc cần bàn bạc với điện hạ, thế nên tôi xin phép về trước.

Trước khi nàng rời đi, khi bước qua người Đỗ Duy, Đỗ Duy nói nhanh một câu bên tai nàng, câu nói này khiến vẻ mặt Listeria phu nhân hơi biến đổi.

- Sau này…. Đổi thầy dạy kiếm thuật cho Mose đi! Cô giáo- Đỗ Duy khẽ nói với giọng thản nhiên- Hắn đã lớn rồi, kiếm thuật có rất nhiều sự tiếp xúc cơ thể.

Có điều vẻ mặt Listeria chỉ thay đổi thoáng trong một giây, sau đó khôi phục vẻ ung dung:

-Tôi sẽ cân nhắc. Cảm ơn ý kiến của ngài.

Liền đó nàng rời đi. Sau khi đóng cửa, Đỗ Duy thở dài một hơi. Hắn sấn bước đến trước mặt thánh nữ rồi ngồi xuống một chiếc ghế, lười nhác nói:

-Được rồi, nói đi! Lúc này cô đến đây là vì cái gì?

- Ngài tiếp đãi một cô gái như thế này sao? Xin hãy chú ý lễ nghi!- Thánh nữ hờ hững nói.

- Rồi rồi!- Đỗ Duy chỉ vào mũi đối phương- Cô không phải bạn ta, chúng ta rất rõ điểm này. Giờ ở đây không có người ngoài, ta chẳng hơi đâu mà làm mấy cái tư thái đó. Hơn nữa… Nói thực, ta không đem chổi đuổi cô khỏi Tây Bắc đã là khoan dung đại lượng lắm rồi.

Thánh nữ lúc này mới cười. Nàng cười rất yêu kiều, thậm chí còn tự gỡ tấm sa che mặt xuống. Cứ như thế ngồi trước mặt Đỗ Duy, nhìn hắn, giọng nói đượm chút ngọt ngào:

-Nếu như ta nói ta đến gây chuyện với ngài, ngài sẽ làm vậy thật sao?

Đỗ Duy cân nhắc hai giây:

-Có thể…. Phải xem cô gây phiền phức lớn đến đâu. Nếu như là phiền phức lớn, ta sẽ không ngại dựng lên một chuyện ngoài ý muốn để cô không may chết ở Tây Bắc. Ta nghĩ Nhiếp Chính Vương tôn kính nhất định sẽ không phản đối đâu. Đương nhiên, trong đám tang của cô, chúng ta đều sẽ nhỏ vài giọt nước mắt.

Thánh nữ cười, nàng cười rất phóng túng, thậm chí không chút úy kỵ. Nàng làm một động tác thân mật xích lại gần Đỗ Duy, Đỗ Duy ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, tránh sang một bên như trúng độc:

-Đừng giở trò đó với ta, điện hạ tôn kính…. Ta không phải là tên ngu xuẩn nhà hầu tước Senna bị cô hại cho thê thảm đó đâu!

- Nếu ta đến giúp ngài thì sao?- Thánh nữ trở về chỗ ngồi của mình.

- Ồ?- Đỗ Duy ha hả cười, nói- Cô nói là muốn giúp ta? Thế thì phản ứng đầu tiên của ta chính là phải giữ cho chắc túi tiền của mình đã, sau đó nhìn ngó xung quanh xem có phải đã rơi vào cái bẫy nào không. Điện hạ thân ái, ta là một người rất thích đùa…. Nhưng ta không có thói quen đùa với kẻ địch.

- Ngài thật kém hài hước!- Thánh nữ thở dài- Nói thẳng! Ta có thể cho ngài một cái lợi rất lớn, nhưng ta cũng có điều kiện của mình.

Đỗ Duy vắt chân lên, liếc nhìn cô ả này:

-Nói xem…. Có điều nhắc cô trước, khẩu vị của ta rất lớn, lợi ích thông thường rất khó đánh động ta.

Thánh nữ hừ một tiếng, chậm rãi nói:

-Ngài biết đấy, thủ hạ của Ruga quân Tây Bắc có một người tên là Quattro Bajeena.

Đỗ Duy không cười, hắn ngồi thẳng dậy:

- Đương nhiên! Quattro Bajeena- Hắn từng dẫn quân bao vây tòa thủ phủ này của ta. Hơn nữa, hắn còn là một trong những tướng quân trực hệ thân tín nhất của Ruga.

- Ngài xem!- Thánh nữ cười như một đóa hoa tươi nở rộ- Ngài đã bị tôi đả động rồi, chẳng phải sao?

Đỗ Duy nhìn nụ cười của cô nàng này, hắn nheo mắt… Đó là một tờ công văn đến từ đế đô.

“Hoàng đế bệ hạ đế quốc Roland ra lệnh, quân lệnh của bộ tư lệnh đế quốc,

Nay lệnh cho quân đòan trưởng quân đòan Tây Bắc-Ruga cùng với các vị tướng quân đoàn Tây Bắc, theo nghị quyết của bộ tư lệnh quân phương, do ma thú phía Tây hoành hành, quân đoàn Bạo Phong tiến hành chỉnh biên trên quy mô lớn, quân đoàn Tây Bắc và quân đoàn Bạo Phong thay phiên phòng ngự. quân đoàn Bạo Phong tiếp quản chiến khu Tây Bắc, lệnh cho quân Tây Bắc sau khi tiếp lệnh này trong vòng một tháng chuẩn bị tốt các loại vấn đề, án theo lộ tuyến hành quân do bộ tư lệnh quân phương quy định tiến về chiến khu phía Bắc đế quốc. Quân đoàn Tây Bắc tiếp quản chiến khu phía Bắc. Nhân sự nội bộ Tây Bắc quân đoàn không thay đổi, Tây Bắc quân đoàn trưởng Ruga gia phong tước vị hầu tước, chỉ định làm thống soái chiến khu phương Bắc, tướng sĩ toàn quân phát quân lương gấp đôi. Trong vòng một tháng nhất định phải hoàn thành việc chuyển hoán phòng ngự, nếu không phạt theo quân pháp.

Thay mặt đế quốc Nhiếp Chính Vương, bộ tư lệnh quân phương đế quốc, quân vụ đại thần Camille Ciro (ký tên)”

Tờ công văn này gần như được gửi cùng lúc đến pháo đài Watt của quân Tây Bắc, một bản sao y hệt như tờ đang nằm trên bàn sách của Đỗ Duy.

Không còn nghi ngờ gì nữa! Sau khi nội dung của bản công văn được truyền ra ngoài, đến thằng ngốc cũng biết là sắp có đánh nhau rồi.