Chương 456: Nôn Ra Đi, Nôn Ra Sẽ Quen!

Đỗ Duy cưỡi ngựa đến đoàn kỵ sĩ Decepticon, theo sau hắn là hơn mười kỵ binh hộ vệ. Tất cả kỵ binh đều khoác áo choàng màu đen, phía trên cánh tay còn đeo băng bằng vải đen để tưởng nhớ đến vị tiền nhiệm tộc trưởng - Bá tước Raymond đã qua đời sau cơn bệnh nặng. Đây là lần thứ hai, Rohardt nhìn thấy “ngài Megatron”. Đỗ Duy cũng liếc mắt, nhận ra thằng bé mà hắn đã đích thân phỏng vấn và nhận vào đoàn kỵ sĩ Decepticon này. Thực ra, hôm ấy Đỗ Duy đi đến địa điểm phỏng vấn đó chỉ đơn giản là do tình cờ, do hắn chợt muốn đi xem các "phi công" tương lai của mình ra sao mà thôi.

Đỗ Duy đi vào doanh trại huấn luyện, vỗ vai của sĩ quan huấn luyện Ziege:

- Ziege, các chàng trai luyện tập thế nào?

- Thưa Viện trưởng, mọi người luyện tập khá tốt.

Ziege - cậu học trò xuất sắc của học viện Hogwarts, đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng đội một của đoàn kỵ sĩ Decepticon. Ban đầu, khi được Đỗ Duy điều tới để huấn luyện cho đám chim non này, thâm tâm vốn kiêu ngạo của Ziege có chút không vui. Hắn muốn được cùng với đồng đội của mình ở lại Tây Bắc hơn. Ở đó, thường ngày họ cùng nhau cưỡi ngựa tuần tra đất đai của hành tỉnh Desa rồi trở về báo cáo lại tình hình, hơn nữa còn có thể mỗi ngày nhìn thấy Viện trưởng phu nhân - tiểu thư Vivian. Nàng không chỉ đáng tôn kính mà còn rất lương thiện ôn hòa. Thường thường, những ma pháp sư học đồ này có rất nhiều thắc mắc về ma pháp, và vị Viện trưởng phu nhân này luôn sẵn lòng giải đáp giúp họ. Có thể nói, ở đoàn Decepticon này, ngoài Đỗ Duy ra, người mà mọi người tôn kính và sùng bái nhất chính là nàng.

Mặc dù Ziege đối với công việc này của mình có chút không vừa lòng, tuy nhiên thói quen phục tùng vô điều kiện đối với Đỗ Duy khiến hắn không biểu lộ chút nào những ý nghĩ thực của bản thân. Dù sao, ngài Viện trưởng đã ra lệnh làm cái gì, thì phải làm cái đó, đây chính là quy tắc thứ nhất của những thành viên đoàn kỵ sĩ Decepticon.

Đỗ Duy kiểm tra kết quả huấn luyện của mọi người. Sau khi nhìn một đám học viên đứng ở trên "thuyền hải tặc" bắn tên trúng vào bia khoảng hơn một nửa, Đỗ Duy cũng có vẻ vừa lòng, hắn nói:

- Không tệ! Mới huấn luyện có một tháng mà có thể làm được vậy là rất khá rồi.

Sau đó hắn chú ý tới Rohardt.

Trong doanh trại huấn luyện, thành tích huấn luyện của Rohardt là tốt nhất. Bất kể là quay cuồng trên không trung hay là vừa chuyển động vừa bắn, hắn đều là người đạt thành tích cao nhất. Đỗ Duy lập tức cho gọi cậu nhóc này đến, nhìn dáng vẻ hiền lành chân chất của hắn, cười nói:

- Ta nhớ rõ ngươi, tên ngươi là Rohardt. Cha của ngươi là một thợ mộc, ông nội là người làm vườn... A, ta nhớ ra rồi! Cha ngươi tên là Jamie, ta nhớ là khi ở trong lâu đài Rowling, ta đã gặp ông ấy.

Ban đầu Rohardt đối với ngài Megatron còn có chút tò mò, nhưng nghe xong những lời này, thái độ của hắn lập tức trở nên cung kính. “Trong lâu đài Rowling đã gặp qua cha của mình ư? Chẳng lẽ ngài Megatron là người trong thành bảo Rowling?”_ Đối với mỗi người thuần túy trung thành với nhà Rowling, lâu đài Rowling là thánh địa trong lòng họ. Mỗi một người trong lâu đài ấy đều nhất định phải được tôn trọng.

Lý do bây giờ mọi người không đoán ra được thân phận của Đỗ Duy vì hắn không mặc bộ áo choàng ma pháp sư có dấu hiệu riêng của mình, mà mặc thường phục. Vả lại, mọi người cũng sẽ không nghĩ đến cậu Cả cao quý nhà Rowling, công tước Hoa Tulip của Đế quốc sẽ tới "Doanh trại huấn luyện của đoàn Xiếc thú" để kiểm tra, xem xét. Tất cả mọi người ở đây, kể cả Rohardt đều đánh giá thấp giá trị của bản thân mình.

- Thế nào cậu nhóc, có còn sợ độ cao nữa không?

Đỗ Duy cười rất ôn hòa, tâm trạng của hắn trong hai ngày nay đã tốt hơn một chút. Nỗi đau do sự qua đời của cha đã phai dần đi, mà sau khi hắn mạnh mẽ giáo huấn những tên nhà giàu lòng dạ khó lường kia thì tình thế của vùng đồng bằng Rowling đã trở nên tốt đẹp.

- Thưa ngài Megatron, không sợ nữa ạ!– Rohardt vội vàng cúi đầu cung kính đáp.

- Ừm... Vậy huấn luyện có vất vả không?

Trong lòng Rohardt hơi dao động, hắn ấp úng:

- Thưa, cũng được.... chỉ là.... bị nôn ra quá nhiều!

Đỗ Duy sửng sốt một chút, sau đó hắn đột nhiên cười lên ha hả, ngắm nhìn chú chim non này rồi nói một câu khiến cho cả đời Rohardt khó mà quên được:

- Không sao... Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi!

“Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi! Câu này là có ý khen ngợi sao?” –Chú nhỏ Rohardt thầm thắc mắc.

Nhưng nhiều năm sau, khi đã trở thành một kỵ sĩ xuất sắc thuộc phi đòan Deception dưới trướng Đỗ Duy. Rồi những năm sau nữa, khi huấn luyện những chú chim non mới của phi đòan Deception thì thói quen của Rohardt chính là: Thường xuyên đem câu “danh ngôn” này của cậu Cả Đỗ Duy ra giáo huấn đám học viên mới, khi họ bị cơn nôn mửa hành hạ tới mức không chịu nổi.

“Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi!”- Những lời này, về sau thậm chí trở thành một khẩu hiệu vĩ đại của cả tập thể "Kỵ sĩ phi hành đòan Decepticon".

- Ta thích đứa nhỏ này! - Đỗ Duy quay sang Ziege cười nói: - Ngươi dốc sức huấn luyện hắn cho ta!

Thậm chí Đỗ Duy còn tự tay lấy trong người ra một chiếc nhẫn nho nhỏ rồi nhét vào tay Rohardt, sau đó hắn chăm chú nhìn đứa nhỏ này rồi cười nói:

- Cố gắng chăm chỉ lên nhé, nhóc!

Sau khi ngài Megatron này rời đi, trong lòng Rohardt vẫn còn có chút ngỡ ngàng. Hắn mân mê chiếc nhẫn trong tay, không nhịn được cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ - “Ôi, cho ta một cái nhẫn, không biết nó có tác dụng gì đây?”

Mà sau đó, hắn lại thấy ngài sĩ quan huấn luyện Ziege đang chăm chú nhìn mình, không ngờ trong trong ánh mắt ngài lại hiện lên một tia hâm mộ!

Không sai, là hâm mộ!

- Nhóc con, đừng nhìn nữa!

Ziege đi nhanh tới, hắn chăm chú nhìn thật kỹ chiếc nhẫn trong tay Rohardt rồi nói:

- Rohardt, ngươi không biết đây là chiếc nhẫn gì sao? Nghe đây! Nó chính là một chiếc nhẫn giúp tăng cường ma lực. Ông trời ơi, đây chính là một vật phẩm ma pháp bậc trung! Ta đi theo ngài Viện trưởng vào sinh ra tử mà ngài chỉ mới ban cho ta một chiếc... Ngươi chỉ gặp ngài có hai lần mà đã...

“Nhẫn tăng cường ma lực ư?”- Rohardt nghe mà có phần ngỡ ngàng. Hắn đóan chiếc nhẫn này rất có thể là một bảo bối mà ma pháp sư rất quý trọng- “Nhưng mà mình... mình chỉ là một người bắn nỏ, mình cần chiếc nhẫn này làm gì? Nó có tác dụng gì đâu?”

Ziege nhận ra sự bối rối của Rohardt, hắn cười nhạt:

- Nhóc con, hãy giữ chiếc nhẫn này cẩn thận, nó chính là một vật rất tốt đấy!

Có nó, trong tương lai ngươi có thể điều khiển vật cưỡi của mình tốt hơn. Người vốn đã nhanh hơn người khác, nó sẽ giúp ngươi càng nhanh nhẹn hơn, cao hơn, còn có thể giữ vững lâu hơn.

Trong lòng Rohardt vẫn tràn đầy nghi hoặc - “Cưỡi ngựa và đeo nhẫn có quan hệ gì nhỉ?”

Rốt cục, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn buột miệng hỏi :

- Thưa sĩ quan huấn luyện, khi vào đây chúng tôi nghe nói chỉ cần có thành tích huấn luyện xuất sắc sẽ có cơ hội được gặp cậu Cả, công tước của gia tộc Hoa Tulip. Khi nào thì chúng ta có thể được gặp Ngài?

Ziege hơi sửng sốt , hắn nhìn Rohardt rồi xoa đầu nó, nói:

- Nhóc con, không phải ngươi mới vừa được gặp ngài công tước Hoa Tulip rồi sao? Ngài còn tặng ngươi một cái nhẫn, còn bảo ngươi : “Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi!” còn gì? Lời này thật đúng là rất phù hợp với phong cách ngài Viện trưởng của chúng ta, ha ha ha ha...

Chàng thiếu niên Rohardt hoàn toàn ngây dại. Hắn vô thức xiết chặt chiếc nhẫn trong tay, rất rất chặt. Vào thời khắc này, hắn chẳng còn suy nghĩ xem nơi này rốt cuộc là "Doanh trại huấn luyện Kỵ sĩ" hay là "Doanh trại huấn luyện của đoàn Xiếc thú" nữa rồi. Hắn tự nhủ: “Mặc kệ nó! Chính mình có thể thành tâm cống hiến sức lực cho cậu Cả nhà Rowling vĩ đại! Với lại công tước Hoa Tulip còn sắp trở thành thống soái trực tiếp lãnh đạo mình, còn có gì tốt hơn thế nữa?”

Đoàn kỵ sĩ Decepticon đã huấn luyện xong một tháng. Đỗ Duy không hề lỗ mãng, hắn hiểu đoàn kỵ sĩ Decepticon chính là con át chủ bài trong tay mình, nên trong thời gian một tháng này đã tăng thêm một lượng lớn quân số. Hơn nữa còn kiểm tra qua toàn bộ hoàn cảnh xuất thân, gia đình của những học viên này, hắn yêu cầu mỗi người bọn họ đều phải là người Rowling trung thành tuyệt đối. Điều này không phải do hắn có sự kỳ thị khu vực, mà là Đỗ Duy muốn bảo đảm độ trung thành tuyệt đối của đơn vị quân đội át chủ bài này - “Chỉ có người Rowling chính gốc mới có thể tuyệt đối trung thành với mình!”

Về cây chổi bay được chế tạo đặc biệt, theo tin tức mới nhất mà thành Gileat gửi đến, Đỗ Duy chỉ có thể trang bị cho ba trăm người là tối đa. Bởi sau cơn động đất, trong những tin tức không tốt lành do Rodriguez cùng Hussein mang về có cả một tin: Trận động đất đã làm cho nước suối “Trẻ mãi không già" và "Thời gian trôi qua" trong sơn cốc đã khô kiệt hoàn toàn, chỉ có trời mới biết khi nào chúng có thể hồi sinh trở lại. Bởi thế, trước mắt không thể trông chờ được vào sự hỗ trợ của những nước suối thần kỳ này nữa. Nước suối dự trữ của Đỗ Duy chỉ đủ dùng để chế tạo ba trăm cây chổi bay, sau này cũng không thể tiếp tục duy trì kiểu sản xuất hao phí này được. Muốn bồi dưỡng những cây hồ đào biến dị kia thì phải nhờ vào nhân công tự trồng trọt. Dĩ nhiên, Đỗ Duy vẫn còn lưu giữ lại chút ít nước suối thần kỳ này, nhưng trong tương lai không chừng lại có việc quan trọng hơn cần dùng nên bây giờ không thể lãng phí được.

Trong doanh trại huấn luyện này có sáu trăm học viên , sau khi trải qua huấn luyện nghiêm khắc chỉ còn một nửa số người có cơ hội trở thành kỵ sĩ của đoàn Decepticon. Số còn lại tuy đã bị loại ra nhưng do họ đều đã trải qua huấn luyện "tố chất phi công", tuy còn thô sơ nhưng ở thời đại này đã được coi là vô giá rồi - Đỗ Duy sẽ không lãng phí những nhân tài này, hắn dự định tăng cường họ vào lực lượng không quân của mình, đó là quân chủng tác chiến trên khinh khí cầu của hắn. Đương nhiên, còn có "Tàu chiến rồng hai đầu" mà hắn đã dùng xương rồng để chế tạo.

Mấy ngày nay, Đỗ Duy nghe từ đế đô truyền tới tin tức:

Mệnh lệnh chiêu mộ tân binh cả nước đã được tuyên bố! Hiện tại quân đoàn chủ chiến mới đang trong quá trình thành lập, quân đội trung ương đang vô cùng bận rộn. Nhiếp Chính Vương lại ra một mệnh lệnh gây rất nhiều tranh cãi: Lệnh cho hai vạn lính hải quân rời khỏi lực lượng, gia nhập lục quân. Đồng thời cũng tuyên bố: trong ba năm tới sẽ không có bất cứ kế hoạch chế tạo chiến thuyền mới nào nữa. Quân canh phòng của các địa phương cũng bắt đầu kín đáo huấn luyện và lựa chọn sát hạch.

Có thể đoán được, bước chân của chiến tranh đang đến gần!

Và, bước đầu tiên của Nhiếp Chính Vương chắc chắn là ...

Tây Bắc!