Chương 446: Quyết Định Của Raymond(1+2)

Xe ngựa đang di chuyển trên đường đến hành tỉnh Prescott. Đỗ Duy ngồi trong xe ngựa, ngồi đối diện với hắn là một người đàn ông trung niên thần sắc cung kính. Người đàn ông này mặc áo bào hoa lệ, trên eo đeo một đai lưng màu vàng kim, rõ ràng là một quý tộc nhưng màu da lại có chút ngăm đen, thân hình có vẻ cường tráng, ngón tay có chút thô to - những điểm này đều là những nét mà đám quý tộc chính thống không có. Đối với một quý tộc kiêu ngạo chân chính thì ước mơ của họ là sắc mặt trắng bệch cùng cái dáng hình tiêu điều. Mà cái tên này… Nhìn vào lại thấy có vẻ thô lỗ. Người này chính là cháu trai của tài chính đại thần Maldini, đồng thời cũng từng tại nhiệm ở trong quân đội, sau này được điều đi làm phó thống lĩnh trong cục giám sát của đế quốc, tước vị nam tước.

Hiến hết năm ngàn vạn đồng vàng làm quân phí, Đỗ Duy có được hoàng lệnh xá miễn cho gia tộc Rowling. Lần này hắn xuôi nam đi về quê nhà ở bình nguyên Rowling để đi tuyên bố chuyện lớn này.

Cái tên đi cùng này là quan viên của cục giám sát đế quốc, là người được nhiếp chính vương lệnh đi truyền đạt lệnh xá miễn. Kỳ thật sở dĩ phái người này cùng Đỗ Duy đi đến bình nguyên Rowling còn có một ý nghĩa khác. Cái tên này là cháu trai của tài chính đại thần Maldini, vốn nhà Rowling cùng nhà tài chính đại thần có hôn ước, em trai đỗ duy đã đính hôn từ rất sớm, chỉ là sau này nhà Rowling suy vong nên chuyện này mới không còn ai nhắc đến nữa - Vốn dĩ gia tộc Rowlingđã không còn hy vọng phục hưng, thì cái hôn ước ấy cũng phải bỏ đi cho rồi. Người của nhà Rowling không phải là ngốc, họ sẽ không có ảo tưởng một gia tộc đã suy vong rồi mà còn có thể cưới được cháu gái của tài chính đại thần đế quốc.

Quan hệ của hai nhà cũng dần dần nhạt đi, nhưng lần này nhiếp chính vương đích thân ký lệnh xá miễn, gia tộc Rowling có được hy vọng khôi phục. Tuy là cuộc đời chính trị của lão bá tước Raymond đã kết thúc, lệnh xá miễn mà nhiếp chính vương ký chỉ đồng ý khôi phục tước vị của gia tộc Rowling, đồng thời cho phép gia tộc Rowling tự quyết định người kế thừa bá tước, nhưng mà quan tước của bá tước Raymond lại không thể khôi phục, thậm chí việc trói buộc vĩnh viễn ông không được làm quan cũng không được giải trừ. Dù sao ông cũng từng là một trong những đầu não tổ chức chính biến, loại tội lớn này là không thể xá miễn. Nhiếp chính vương sẽ không tự vả vào miệng của chính mình như thế.

Lão Raymond tuy không thề lại làm quan nhưng mà Gabri nhỏ lại luôn được mọi người xem trọng! Cái tên nhóc từ nhỏ đã có danh xưng là thiên tài ở đế đô này vốn rất thông minh, hiện nay lại có được tin tức tước vị nhà Rowling khôi phục. Huống hồ hắn còn có một người anh là công tước Hoa Tulip đang lên như diều gặp gió! Tương lai sau khi tên nhóc này thành niên, tiền đồ có thể nói là không thể hạn lượng!

Dưới tình huống này, việc lại khôi phục quan hệ với nhà Rowling liền trở thành chuyện cấp bách nhất hiện tại của tài chính đại thần Maldini. Lần này do cháu trai lão cùng Đỗ Duy đi bình nguyên Rowling, một mặt là với thân phận quan viên của cục giám sát đế đô đến tuyên bố lệnh xá miễn, mặt khác còn một chuyện quan trọng chính là đại biểu cho gia tộc tài chính đại thần đến đặt lại quan hệ cùng gia tộc Rowling, chuẩn bị nhắc lại chuyện cũ, hy vọng hôn ước hai nhà có thể tiếp tục duy trì. Đồng thời cũng là đích thân đến gặp Gabri nhỏ bá tước đại nhân tương lai của nhà Rowling. Xem xem cái tên nhóc này có còn ưu tú như xưa không…..

Xe ngựa một mạch đi về hướng nam, dưới sự thúc giục cấp tốc như tên bắn của Đỗ Duy, một đường bôn ba không ngừng nghỉ mà cháu trai tài chính đại thần bên cạnh cũng rất phối hợp, không có bất kỳ ý kiến gì.

Ấn tượng của Đỗ Duy đối với tên này không tệ! Cái tên này từng phục vụ trong quân đội của đế quốc chứ không phải loại con cháu quý tộc ăn chơi trác táng. Lại mang theo vài phần khí thái của nam tử hán suốt ngày bôn ba. Tuy khổ nhưng hắn cũng không lộ ra chút nào, nói chuyện làm việc ngôn ngữ cử chỉ đều rất sảng khoái.

Cuối cùng cũng đã đến được sông Phỉ Thuý- cũng chính là sông Rowling. Đỗ Duy biết đi qua con sông này sẽ chính thức đi vào bình nguyên Rowling. Hắn không tránh khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày trước khi mà hắn lần đầu tiên đến đây, đám kỵ sĩ hộ vệ của nhà Rowling mừng rỡ đến độ nhảy nhót hô to lên: “Về nhà rồi!”.

“Nhà…. Nơi này chắc cũng xem như là nhà của mình!”

- Ngài công tước, sau khi qua con sông này là sẽ đến lãnh địa của nhà Rowling rồi!_ Vị khách trong khoang xe ấy mỉm cười nói

Đỗ Duy gật gật đầu nhưng miệng lại khách khí nói:

- Nam tước Khoa phổ, hiện tại nơi này không còn là bình nguyên Rowling nữa mà là hành tỉnh Prescott rồi!

Kepu cười cười:

- Còn không như nhau cả sao, ngài quá khách khí rồi! Đợi lệnh xá miễn lần này ban bố ra, nơi này sẽ lại là bình nguyên Rowling.

Dừng một lát hắn lại nói:

- Trước khi ta đến, chú Maldini của ta cũng từng nói qua với ta rằng: Bình nguyên Rowling đất đai phì nhiêu, phong cảnh rất đẹp, gia tộc Rowling như thế nào lại không hưng thịnh chứ.

Đỗ Duy biết cái tên này là phụng mệnh đến đặt lại quan hệ, nghe lời khen tặng của hắn xong cũng không nói gì, chỉ cười cười.

Lại tiếp tục đi, đến ngày hành trình thứ năm đã đến được toà thành của gia tộc Rowling, nơi mà Đỗ Duy từng sống trong thời gian một năm. Doanh trại hộ vệ đồn trú bên ngoài tòa thành của tư quân nhà Rowling đã bị giải trừ từ lâu. Nên xe ngựa ở trên đường đi một mạch đến bên ngoài tòa thành không có kỵ sĩ hộ vệ nào của nhà Rowling ra nghênh tiếp, khung cảnh xung quanh rất là yên tĩnh, thậm chí có chút cổ xưa…

“Ôi, nhớ lúc trước, khi mình còn ở đây, vào thời gian này trên bãi cỏ cạnh đường đi có không ít binh sĩ ở đó đá banh giải lao.”

Lúc này bên ngoài truyền vào âm thanh của Rodriguez:

- Thưa công tước, chúng ta đến rồi!

Đỗ Duy mở cửa sổ ra, nhìn tòa thành cao vút của gia tộc Rowling, còn có tòa tháp cao cao kia mà không khỏi thở dài.

“ Mẹ, con đã không làm cho người thất vọng, gia tộc Rowling… Rút cuộc đã được con khôi phục lại rồi!”

Đội xe ngựa vào thành, đi ra nghênh tiếp vẫn là lão quản gia Hill, sau khi đỗ duy nhảy xuống xe, sắc mặt lão quản gia hình như cũng có chút kích động. Đỗ Duy dọc đường đã phái kỵ sĩ tiên phong đến đây trước, chuyện trở về lần này nghĩ rằng họ cũng đã biết rồi. Quả nhiên lão quản gia vừa mới hành lễ xong với cậu cả này liền nghe thấy trong cửa lớn của tòa thành vang đến một tiếng mừng rỡ, vui sướng:

- Anh!!!

Một thiếu niên chạy vội ra, lao thẳng vào người Đỗ Duy. Đỗ Duy cười ha ha, dùng sức ôm lấy em trai mình sau đó kéo hắn ra để nhìn kỹ hơn.

Gần hai năm không gặp, đứa em trai này đã lớn lên không ít, thân thể cũng ngày càng tráng kiện. Lúc này đang mặc một chiếc áo võ sĩ màu trắng dùng cho tập luyện, bên hông đeo một cây kiếm ngắn. Vừa nhìn vào đã thấy phần khí phách của người kế thừa gia tộc Rowling.

Đỗ Duy biết đây không phải là nơi ôn chuyện cũ. Hắn giới thiệu sơ lược về nam tước Kepu đi chung sau đó nhìn nhìn bên trong hỏi:

- Mẹ đâu?

Ánh mắt Gabri lộ ra vẻ âu sầu:

- Mẹ ở trong phòng…. Gần đây thân thể của cha không được tốt. Mẹ đang ở trong phòng chăm sóc người. Hơn nữa, mẹ vốn là muốn xuống xem anh nhưng vì có khách quý đến nên không tiện ra nghênh tiếp, dù sao cũng không hợp lễ nghi lắm.

Sau đó Gabri mới ho khan một tiếng, buông tay đứng thẳng hướng về nam tước Kepu nói:

- Vị này phải chăng là ngài Kepu của cục Giám Sát đế quốc? Mục đích mà ngài đến đây, ta đã được biết rồi. Rất lấy làm tiếc là cha ta có bệnh trong người, không thể xuống đây nghênh tiếp ngài được.

“Thân thể không được khỏe?”_ Đỗ Duy nhẹ chau mày. Hắn hướng về Kepu khách khí nói:

- Nam tước Kepu, thật ngại quá! Nếu như vậy thì mời ngài theo ta cùng đến trong phòng gặp cha ta, lệnh xá miễn cũng tuyên đọc trong phòng là được rồi.

Kepu cũng không tính toán chút chuyện ấy, vội gật đầu đồng ý.

Sau đó Đỗ Duy cùng Kepu dưới sự dẫn đường của Gabri đi vào trong thành đến phòng ngủ trên lầu.

Vừa đẩy cửa ra, Đỗ Duy liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng ho nặng nề. Âm thanh này khiến cho trong lòng Đỗ Duy nảy lên: “Cha hình như bệnh không nhẹ!”

Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy trên một chiếc giường lớn đặt chính giữa căn phòng, lão bá tước Raymond đang nằm đó. Thân thể vốn tráng kiện kia của ông hình như đã ốm đi rất nhiều, như một con sư tử khô gầy già nua. Sắc mặt cũng không được hồng nhuận như trước, lộ rõ vẻ vàng vọt. Hốc mắt hình như cũng lõm sâu vào, đến ngay cả đôi mắt vốn tinh anh lúc trước giờ đây cũng có chút ảm đảm.

Đỗ Duy nhìn thấy không khỏi có chút chua xót: “Cha đã già đến như thế này rồi sao?”

“Cha tuy may mắn không chết mà về được đến quê nhà nhưng xem ra việc bị bãi miễn mọi quan chức, mất đi tước vị và lãnh địa tổ truyền, nhất định trong lòng ông đối với bản thân mình cực kỳ tự trách! Thân là tộc trưởng nhà Rowling, nhà Rowling lại hủy trong tay ông, đối với cha luôn coi trọng gia tộc mà nói thì hai năm nay, trong lòng ông nhất định là rất đau khổ. Một danh tướng đỉnh đỉnh đại danh của đế quốc mà giờ lại trở thành một người bệnh hư nhược…”

Bá tước phu nhân cứ thế đứng bên cạnh giường. Trong mắt Đỗ Duy, người mẹ này vẫn đẹp như xưa. Tuy khóe mắt người đã có nếp nhăn, thời gian cũng dần dần hủy đi vẻ đẹp của bà nhưng dáng vẻ mà bà đứng yên lặng đó, ánh mắt tràn đầy ôn hòa và từ ái nhìn về hắn, khiến cho lòng Đỗ Duy lập tức nóng lên.

Hắn hít sâu một hơi, sải rộng bước vào trong phòng, sau đó quỳ một chân bên cạnh giường:

- Cha, mẹ! Con trở về rồi!

Trên mặt bá tước phu nhân lộ ra vẻ yêu thương sâu sắc, bước lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy đầu con trai mình. Ngón tay tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Đỗ Duy, không nói gì cứ yên lặng nhìn con trai mình.

Bá tước Raymond trên giường giãy dụa ngồi dậy, nhìn đứa con trai quỳ trước giường. Ông ho khan mấy tiếng rồi thở dài, thấp giọng nói:

- Đỗ Duy à….. Hai năm nay vất vả con rồi!

Nam tước Kepu cũng đi vào, chào hỏi hai vợ chồng bá tước rồi ở trước giường bá tước Raymond tuyên đọc lệnh xá miễn do nhiếp chính vương đích thân ký tên.

Sau khi đọc xong, trong đôi mắt già nua của bá tước Raymond đột nhiên bạo phát ra thần thái kinh người! Dường như tại thời khắc naỳ, ông lại khôi phục bóng dáng vị danh tướng lãnh binh viễn chinh của đế quốc năm xưa. Ông hít sâu một hơi, thầm nghĩ: “Không ngờ gia tộc Rowling ta còn có ngày khôi phục!”. Ông nhìn đứa con cả của mình rồi thấp giọng nói:

- Đỗ Duy, cảm ơn con! Nếu thật sự gia tộc Rowling kết thúc trong tay ta thì cho dù ta có chết rồi cũng không cách nào tha thứ được cho mình!

Nam tước Kepu mỉm cười nói:

- Ngài Raymond, ông và ta cũng đều là người quen cũ. Chuyện lần này đúng là nhờ công lao của công tước Hoa Tulip! Nói ra thì hai nhà là thâm giao, lần này đến đây, chú của ta có lời hỏi thăm ông.

Bá tước Raymond cười cười:

- Vâng, nhờ nam tước Kepu giúp ta chuyển lời cảm ơn đến cho ngài Munez nhé!

Kepu lại nói:

- Tiếc là chức tước của ông lại không cách nào khôi phục được, điểm này ta nghĩ ông cũng có thể hiểu! Lần này ta đến, ngoài việc tuyên đọc lệnh xá miễn ra còn có một chuyện, đó là về vấn đề người thừa kế tước vị bá tước nhà Rowling. Mời ông quyết định người kế thừa tước vị để khi ta trở về còn phải bẩm báo lại cho nhiếp chính vương và tông tộc hoàng thất. Dù sao gia tộc Rowling cũng xem như là một mạch của tông hệ hoàng thất.

“Người kế thừa? Ngoại trừ Gabri ra thì còn có ai? Đây chỉ là làm có lệ mà thôi!”_ Lão Raymond cười cười, sau đó nhã nhặn sai ngươi mời vị đặc sứ này đến phòng khách thượng đẳng để nghỉ ngơi.

Khi trong phòng chỉ còn lại bốn người trong nhà, trên mặt bá tước Raymond lộ ra biểu tình nặng nề:

- Đỗ Duy, việc ban bố hoàng lệnh này vốn không cần con đi. Nếu con đã về rồi thì nhất định còn có chuyện quan trọng nào khác phải không?

Đỗ Duy gật gật đầu, biểu tình của hắn cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào:

- Thưa cha, đúng là có chuyện quan trọng! Lần này con về, một mặt là vì lệnh xá miễn còn mặt khác là tìm sự ủng hộ của gia tộc. Sau khi em trai tiếp nhiệm bá tước, con cần sự ủng hộ tòan diện của gia tộc Rowling, còn có tư quân của gia tộc…..

Hắn còn chưa nói hết, bá tước Raymond đột nhiên cười cười ngắt lời hắn:

- Được rồi, mấy việc ấy hãy khoan vội nói vội nói! Đỗ Duy, thân thể ta rất hư nhược cần phải nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì đợi ngày mai chúng ta sẽ bàn kỹ lại.

Đỗ Duy hơi bị sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu:

- Vâng thưa cha! Vậy tối nay con …

Hắn vốn tính nói, tối nay sẽ về phòng nghỉ ngơi nhưng hắn còn chưa nói xong, bá tước Raymond đã ngắt lời

- Không! Tối nay con không thể về phòng ngủ!

- Tối nay, con ngủ ở thư phòng!_ Bá tước Raymond nhìn con trai mình, từng chữ một nói_ Đây là truyền thống của chúng ta!

“Truyền…… Truyền thống?”_ Trong lòng Đỗ Duy không khỏi kinh ngạc_ “ Đúng là có truyền thống này! Nhưng mà ta đã không còn là người kế thừa của nhà Rowling nữa a!”

Nhưng khi nhìn người cha trên giường bệnh, Đỗ Duy lại không đưa ra lời dị nghị gì mà nghe lời đi ra.

Lão quản gia Hill thì đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi. Tối nay, Đỗ Duy sẽ ngủ ở thư phòng trong lâu đài.

Bá tước Raymond giữ lại Gabri ở trong phòng mình. Ông nhìn đứa con trai nhỏ của mình, trên mặt đột nhiên có chút áy náy:

- Gabri, con có chút bất mãn nào đối với quyết định của cha không?

Trên khuôn mặt non nớt của Gabri lại đầy vẻ kiên định:

- Không, thưa cha! Mọi quyết định của cha, con đều cho rằng là chính xác!

- Con rất thông minh, con của ta!

Bá tước Raymond đưa tay ra vẫy đứa con trai nhỏ của mình đến trước giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nó:

- Nhưng mà cha cho rằng con không cách nào đưa gia tộc đi đến huy hoàng. Cho nên quyết định cuả cha vẫn là: Con kế thừa tước vị bá tước của ta nhưng mà…. Vị trí tộc trưởng, cha quyết định để cho anh con- Đỗ Duy đảm nhiệm!

Gabri cũng không có bất kỳ dị nghị nào, theo cách nhìn của Gabri mà nói thì đi theo anh trai là chuyện đương nhiên.

- Sức khỏe của cha, cha rất rõ. Cha không sống được thêm bao lâu nữa rồi!

Lão Raymond như đang cười cười nhưng vợ của ông đang kề bên lại mang trong mắt nỗi đau thương sâu sắc. Lão Raymond nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, sau đó cúi đầu nhìn đứa con trai nhỏ của mình:

-Gabri, nhớ lấy lời của cha, suốt đời cũng không được quên, vĩnh viễn nhớ lấy!

-… Cha, là chuyện gì?

- Anh trai con… _ Ngữ điệu của lão Raymond trở nên vô cùng nghiêm túc_ Đi theo nó! Suốt đời theo nó, ở bên cạnh nó, trung thành đối với nó!

o0o

Trong thư phòng, nhìn những giá sách cao to trong phòng lại nhìn nhìn những bức tranh sơn dầu trên tường. Năm xưa, chính là ở chỗ này Đỗ Duy phát hiện ra Semel.

“Đêm nay lại phải ở trong thư phòng rồi! Mà lời vừa rồi của cha…”

Theo truyền thống của gia tộc Rowling thì chỉ có tộc trưởng hoặc người kế thừa khi về đến trong thành, đêm đầu tiên nhất định phải ở trong thư phòng.

“ Nhưng bản thân mình… Hiện tại trên danh nghĩa cùng thân phận mà tính, đã không được tính là người nhà Rowling nữa rồi!”

Người hầu đã mang thức ăn và nước đến thư phòng. Sau khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn một mình Đỗ Duy.

“Năm đó khi mình ở chỗ này, vẫn còn là một cậu chủ thất sủng mà bây giờ… Bây giờ mình đã công thành danh toại, trở thành một công tước. Chỉ cần một câu, có thể làm cho hàng vạn người vì mình mà chết!”

Nhìn bức tranh sơn dầu trên tường, Đỗ Duy chợt cười cười.

“Nơi này là nơi bắt đầu của cả một loạt kỳ ngộ của ta! Không biết đêm nay có gặp phải chuyện gì thú vị nữa hay không!"