Trong đống hỗn loạn phía sau rừng tuyết, từng mảng lớn mảng lớn cây cối đã sụp đổ gẫy nát, trong vùng băng tuyết giá lạnh này sớm đã đóng băng cứng lại. Những khúc gỗ bị băng tuyết phủ lên, từng khúc từng khúc hình thù kì quái như có ai khắc gọt. Còn phía trước là một cánh đồng băng bằng phẳng bao la, thoáng trông mờ mịt mênh mông không thấy bờ bến.
Hussein đứng ở bìa rừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú ra xa thẳm cánh đồng băng. Phía sau hắn Rodriguez khoanh chân ngồi trên tuyết, một tay cào lấy nắm tuyết nhét vào miệng, sau đó cắn một mẩu lương khô đông lại cứng ngắc.
Lát sau, Rodriguez chợt cười:
- Nếu mà tính toán đúng thì hôm nay là ngày đầu năm rồi đó, nếu ở đế đô hay thành Lâu Lan của chúng ta thì chắc náo nhiệt lắm. Theo truyền thống của phủ công tước thì tổng quản Marde đã sắp đặt nhà bếp nấu nướng đủ thứ rồi… À mà cái món gì đó do công tước đại nhân phát minh, gọi là gì nhỉ?
Hussein vẫn không quay đầu lại, trả lời đúng hai từ cụt lủn:
- Sủi cảo!
- À, đúng là sủi cảo, phải nói là món này hương vị quả thật không tệ! Ôi, giờ thì hai ta uống tuyết, gặm lương khô khiến ta không nhịn được, lại nhớ đến mùi vị món kia.
Giờ Husseii mới xoay lại, nhíu mày liếc mắt nhìn Rodriguez:
- Không biết có chuyện gì nữa, hai ngày rồi mà chắng nhìn thấy một con ma thú nào ở xung quanh cả?
Rodriguez gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta ăn lương khô cả hai ngày rồi. Đến cả một con thú để bắt mà cũng không thấy.
Hussein ngồi bên cạnh Rodriguez, cũng cào tuyết nhét vào miệng rồi nhìn ra ngoài cánh đồng băng ở xa xa.
- Đợi thêm một ngày nữa, nếu không thấy thêm manh mối gì… Ta nghĩ rằng chúng ta nên đến ranh giới phía bắc xem thử.
Rodriguez chau mày:
- Ranh giới phía bắc? Ngươi muốn nói vùng phía bắc cánh đồng băng, nơi long tộc cư ngụ hả?
Trước đó, Rodriguez nhận sự giao phó của Đỗ Duy, nửa đường tìm được Hussein, hai người đi lên phương bắc, tiến vào rừng rậm Đóng Băng, thẳng một đường đi về phía bắc để thăm dò tình hình. Nhưng sau khi vào rừng, đi qua Đại Viên lớn, thì không ngờ mọi chuyện lại vô cùng yên ắng. Mặc dù hai người tìm được rất nhiều dấu vết của một lượng lớn ma thú, nhưng sau khi đám ma thú kia quét qua tàn phá thì lại lui vào rừng rậm, rồi dường như bọn chúng tỏa ra trốn đi khắp nơi. Không ngờ khu rừng rậm lớn đến thế mà lại không nghe thấy tiếng thú kêu, không tìm thấy dấu chân thú.
Trên đường đi, Hussein biết ý tứ của Đỗ Duy nên đem chuyện phía bắc của rừng rậm Đóng Băng, phía sau Cánh Đồng Băng Bị Lãng Quên, có một ngọn Thần sơn là nơi cư ngụ của long tộc, đem cả sứ mệnh của long tộc… kể cho Rodriguez nghe. Đương nhiên Rodriguez vô cùng kinh ngạc… Nhưng hai người đi tới bìa rừng bên kia của rừng rậm mà vẫn không thu hoạch được gì. Tại điểm cuối phía bắc của rừng rậm hơn hai ngày mà chẳng tìm thấy manh mối gì. Hussein đợi mãi không được bèn muốn tiếp tục đi lên phía bắc tới lãnh địa của long tộc để tìm hiểu tin tức.
- Nhưng mà chính ngươi nói là trên cánh đồng băng này có một ma pháp trận thượng cổ rất mạnh tồn tại, vậy ngươi có thể đi qua ma pháp trận này được ư?
Hussein suy nghĩ:
- Lần trước khi đi về, chúng ta đã khám phá ra nhược điểm của ma pháp trận này, đó là gặp đối tượng càng mạnh thì nó càng mạnh, nếu ngươi càng chống lại thì sẽ khiến cho uy lực ma pháp trận phát ra càng mạnh. Chỉ cần chúng ta cẩn thận thu liễm khí tức sẽ chỉ gặp một cơn gió nhỏ, ta nghĩ sẽ không bị công kích quy mô lớn… nên chắc không có vấn đề gì đâu.
Mặc dù hắn nói vậy nhưng trong lòng nhất định còn có chút đắn đo không lộ ra.
Rodriguez nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:
- Nếu ngươi quyết định như vậy thì chúng ta sẽ cùng đi!
Nhưng Hussein lắc đầu:
- Nếu tiếp tục đi lên phía bắc, sẽ rất nguy hiểm, băng phong sâm lâm này không thể so sánh được. Trong băng phong sâm lâm, với thực lực hai người chúng ta thì gặp ma thú không có gì phải sợ. Nhưng đi lên phía bắc là lãnh địa của long tộc, hơn nữa thủ lĩnh long tộc và ta có thù lớn, nếu gặp hắn thì chỉ còn đường tử chiến. Ta tự thấy mình không phải đối thủ của hắn. Nếu đi tiếp nữa sẽ cực kỳ nguy hiểm. Cho dù thêm cả ngươi vào thì cũng thế thôi. Bên cạnh Đỗ Duy không thể thiếu người trợ giúp, một mình ta đi cũng được rồi, ngươi lưu lại đây đi, Vạn nhất ta không thể quay lại được thì ngươi vẫn có thể giúp đỡ Đỗ Duy được.
Rodriguez đang định nói lại đột nhiên giật mình, cảm thấy phía xa có động tĩnh gì rất lạ, ngẩng đầu về hướng bắc rồi thốt lên:
- Ngươi nhìn kìa!
Hai người cùng nhìn về phía bắc, khi đó cánh đồng băng vốn dĩ ban đầu yên tĩnh, phía chân trời xa xa chợt dậy lên một cơn lốc từ xa cuốn tới, ầm ầm gào thét! Bầu trời mây đen phủ kín, phảng phất như bùng lên muốn ép người thở không ra hơi!
Phía dưới cơn lốc, xa xa ở chân trời, dường như có một bóng người rất yếu ớt đang lảo đảo trong cơn lốc, cố gắng tiến lên… Rodriguez và Hussein chợt nhìn nhau rồi đồng thời phi thân phóng ra khỏi rừng rậm, chạy nhanh về hướng bóng người trên cánh đồng băng… Xa xa phía chân trời, đã mơ hồ nhìn thấy hình dáng một mảng rừng rậm um tùm hiện lên.
Còn xa lắm không? Ba nghìn thước? Bốn nghìn thước?
Nếu bình thường với cự ly trên thì chỉ cần bay chừng hai lần là đến. Đáng tiếc bây giờ mỗi lần di chuyển là lại động đến miệng vết thương trên ngực đau nhức từng cơn. Mà hào quang ma pháp ngày càng yếu đi, ảm đạm dần… Thứ gió đáng chết này, gió thật đáng sợ, giống như vô số đao phong, dày dày đặc đặc quét xuống… máu trước ngực lại bắt đầu chảy tiếp, càng lúc càng nhiều. Đáng tiếc miệng vết thương vốn đã bắt đầu khép lại, nhưng bản thân một mực cố chạy, lại không ngừng thôi động ma pháp để chống lại lốc xoáy khiến cho thân thể căn bản không thể tự chữa được chút gì. Miệng vết thương vừa mới khép lại nứt ra, nứt ra rồi khép lại, khép lại rồi lại nứt ra.
Đến lúc này, hít một hơi thật sâu vào mới phát hiện ma lực của bản thân đã cạn.
Hoàn toàn khô cạn! Tiếp theo sẽ không có cách nào phát ra thêm một chút ma lực nào nữa.
Mắt thấy hào quang của kết giới yếu dần, phạm vi bao phủ của kết giớ, dưới áp lực của gió lốc ngày càng thu hẹp… ngày càng thấp xuống… mọi thứ trước mắt bắt đầu nhòa đi, hình dáng rừng rậm đằng xa dường như không thể đến được… Long vương tử cố sức ôm chặt cái gì đó vào lòng… chết thì chết thôi… nhưng dù mình không cách nào ra khỏi cánh đồng băng thì ít nhất cũng phải đem vật ôm trong ngực đến rừng rậm… nếu không, bộ tộc của ta… Cuối cùng, thân thể hắn đã nhũn đi, bước chân rốt cuộc đã bất động, ngã quỵ cái ầm ra đất. Đến giờ ma lực đã hết sạch, gần như đang giãy chết, trong mắt, miệng, mũi đều thấm đẫm máu tươi nhè nhẹ chảy ra! Bộ dạng đáng sợ này thật sự làm người ta kinh khiếp. Một tay gắng sức chống lên mặt đất, hắn còn muốn đứng lên… chỉ có điều thân thể chẳng kiếm đâu ra nửa điểm khí lực.
Bình… bình… Đây không phải là âm thanh của tiếng tim đập mà là hai vật ôm trong lòng ngực phát ra âm thanh có tiết tấu kỳ dị, phảng phất như kích thích một tia tiềm lực cuối cùng của hắn. Hắn đột nhiên thét to một tiếng. Trong tiếng rồng gầm ẩn chứa sự không cam lòng và bi thương vô tận!
Thân thể hắn lại ngoan cường đứng dậy, dường như dưới sự thúc dục của tiếng rồng gầm, kết giới lại đột nhiên hiện ra, đột nhiên sáng lên.
Tiếc rằng dường như đã là hồi quang phản chiếu rồi.