Chương 426: Mượn cớ lấn tới(Thượng).

Chiều hướng của sự việc dường như đã rõ ràng lắm rồi nhưng lão tướng quân Hughes lại có vẻ vẫn còn chút bất mãn:

-Điện hạ, điều động từ quân cận vệ của hoàng thành thì thần không có ý kiến. Thần cũng tin rằng những binh sĩ dũng cảm có thể trấn giữ được đế đô. Nhưng mà điều động từ quân đoàn Phương Nam …… Thưa điện hạ, tình trạng của quân đoàn Phương Nam, mọi người đều đã biết. Từ trước đến nay, bao năm qua, mỗi lần đế quốc mở rộng hải quân, cũng đều điều động binh lực bổ sung từ quân đoàn Phương Nam, đến ngày hôm nay, quân đoàn Phương Nam thật ra chỉ còn là một cái giá rỗng, nếu lần này lại điều động một sư đoàn nữa đi thì ……

-Vậy thì để cho binh sĩ từ hải quân 'chuyển về lục quân '!!

Câu nói này Nhiếp chính vương cho thấy hắn rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm!

Chuyển về lục quân ư?

Từ ngữ mới mẻ này, khiến cho mọi người chấn động!

Gần hai mươi năm nay, chiến lược quân phương của Đế quốc là trọng hải khinh lục, đây đã là sự thật được công nhận!

Chiến thuyền càng đóng càng lớn, hải quân mở rộng rồi lại mở rộng, viễn chinh Nam Dương rồi lại viễn chinh ……

Tuy nhiên thu hoạch của những cuộc viễn trinh lại càng ngày càng ít hơn. Nhưng mà rốt cuộc thì mỗi lần cũng gọi là có thu lợi. Ngay cả tài chính đại thần, cũng không thể không thừa nhận, viễn chinh là có thể đem đến lợi ích cho Đế quốc. Chỉ cần đừng có hao dân tốn của làm cái lễ điển mừng công và nghi thức khải hoàn long trọng là được.

Lão tài chính đại thần không phải là phản đối nghi thức khải hoàn, nói thế nào thì đây cũng là một loại vinh dự đối với chiến sĩ viễn chinh. Nhưng mà, khư khư chỉ vì một loại hình thức huy hoàng, động đến là chiếm dụng hết mấy trăm dặm vận hà, phát động mười mấy vạn công nhân đi vận chuyển, hao phí mấy trăm vạn đồng vàng ……cách làm như thế này. Thì thật là quá ngu xuẩn rồi.

Trong lòng mọi người, đối với việc viễn chinh Nam Dương, vẫn còn lưu giữ một loại khoái cảm. Nói thế nào thì viễn chinh bao nhiêu năm rồi. Chỗ tốt mà nó mang lại, đã để lại sâu đậm trong lòng mọi người một cái “hư vinh”!

Ngay cả cha của Đỗ Duy, bá tước Raymond, một người tinh minh tài năng thật ra cũng không hề phản đối việc viễn chinh Nam Dương. Chỉ cảm thấy “nên đem số lần viễn chinh giảm đi chút, cẩn thận tính toán tốt khoàng cách thời gian”. Nói một cách đơn giản nhất là: nuôi béo rồi mới giết!

Nhưng cách “chuyển về lục quân” này của hoàng tử Thần. Nước đi này,đã vượt xa ngoài tầm dự liệu trong lòng mọi người rồi!!

Đối với ông chủ quân phương Hughes mà nói thì mỗi một chi quân đội đều là mệnh căn của ông ta. Triệt thoái bất kì một chi quân đội nào, đối với quân phương cũng là cực không nguyện ý ……hắn vừa nghe lời này lập tức biến sắc. Đang muốn lớn tiếng phản đối, lại cảm thấy bên cạnh bắn tới một ánh mắt, chính là lão tể tướng Rabosil.

Trong mắt của Rabosil ẩn chứa sự cảnh cáo và khuyên can. Lão Hughes phát lạnh trong lòng. Biết đây là lão tể tướng ám chỉ mình. Bây giờ tuyệt đối không nên phản đối lời nói của nhiếp chính vương.

-Thành viên chiến đấu của hải quân Đế quốc đã gần mười lăm vạn! Chiến thuyền gần ngàn chiếc!!

Hoàng tử Thần thản nhiên nói:

-Năm nay còn có hai mươi chiến thuyền dạng lớn mới đóng chuẩn bị hạ thủy ……đây là một loại vinh dự quen thuộc làm sao. Một con số cường đại! Một con số cực lớn!! Hừ, tất nhiên, người người đều say đắm bởi sự lớn mạnh của hải quân. Sự vô địch của hải quân ……Nhưng ta muốn hỏi mọi người. Hải quân cường đại như vậy, hải quân vô địch như vậy ……Nhưng có tác dụng gì cho ta chứ??

Hoàng tử Thần dùng lực đập bàn một cái. Chát một tiếng, người người đều biển hiện vẻ kinh hoàng.

Lại nghe hoàng tử Thần trầm giọng hỏi:

-Tác dụng à? Dùng để đối phó với đám thổ dân của Nam Dương sai? Đối phó với đám chỉ biết dùng bè gỗ. Cầm cây trường mâu dùng gỗ và đá cột lại mà thành và dùng những cây cung bằng rễ cây đan thành để chiến đấu? Chỉ vì đối phó với đám thổ dân này mà phải hao phí của đế quốc Roland ta mỗi năm ngàn vạn quân phí, mười lăm vạn hải quân. Gần ngàn chiến thuyền?!! Nhục cho chúng ta lại có thể vì cái 'thắng lợi' này mà say đắm, mà nằm mộng đẹp!! Đúng là trò cười! Là sỉ nhục!! Hải quân vô địch à? Đương nhiên là vô địch! Đó là vì trên thế giới này. Căn bản không có kẻ địch trên biển! Nếu là không có. Đế quốc cần một hải quân khổng lồ như vậy để làm gì chứ?! Dùng để trang trí nhìn đẹp lắm hả?!

Mỗi một câu một chữ, đều đâm thẳng vào lòng người. Trên đại điện, mọi người đều trầm mặc không biết nói gì. Chỉ có Đỗ Duy là vẫn giữ một bộ mặt bình tĩnh. Vẫn nhịn không được lén nhìn Nhiếp chính vương hai cái, trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ ……hắn chẳng lẽ ……

-Lang kỵ của thảo nguyên chưa diệt! Quân phiệt Tây Bắc không chịu khống chế, bây giờ phía Bắc lại xảy ra chuyện! Lục quân dốc sức, kịch lực chống đỡ. Nhưng mỗi năm lại đem một lượng lớn quân phí ném xuống biển! Chẳng lẽ chúng ta đều mù rồi sao?

Nhiếp chính vương đột nhiên kêu lên:

-Hughes! Tướng quân Hughes! Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi nhìn thấy lục quân khiếm khuyết lực chiến đấu. Ngươi biết phải chiêu quân! Nhưng mà, nhìn thấy hải quân lãng phí tài chính của Đế quốc. Lại không hề làm gì, ngươi thân là quân vụ đại thần. Lại giả câm giả điếc?! Ngươi là già lẩm cẩm rồi, hay là có ý đồ riêng!!

Câu chất vấn cuối cùng, có thể xem là đâm thẳng vào tim của Hughes. Tim Hughes đập mạnh một cái. Lại không thể không tiến lên hai bước, cuối đầu nói:

-Là ……là lão thần ngu muội.

-Ngu muội à? Ta xem ngươi không phải là ngu muội! Mà là có tư tâm! Hừ, quân bộ các ngươi, từ trước đến nay đều đem quân đội xem như là tài sản riêng của các ngươi rồi!! Lợi hại, bất kì sự việc quân vụ nào, cũng là chỉ có thề mở rộng, không thể cắt giảm!! Quân không cần thiết mà lại không cắt giảm, là vì các ngươi không nỡ! Đây là cái gì? Là bảo vệ miếng ăn!! Nhưng đây là quân đội của Đế quốc, không phải là thức ăn của quân bộ các ngươi! Muốn bảo vệ cũng không đến lượt các ngươi!!

Hắn đã đứng dậy, nghiêng người về phía trước, đợi lão tướng quân Hughes:

-Sao không nói nữa? Ồ? Không nói được nữa chứ gì? Vậy thì để cho ta nói!!

Theo đó, hoàng tử Thần thở cho lấy hơi, cắn răng hận hận mà nói:

-Năm ngoái, có người đề xuất muốn cắt giảm một sư đoàn của thủ bị bộ quân tỉnh Lille phía nam, ngươi kịch liệt phản đối! Năm trước, địa phương gần biển ở phía Nam vì thiếu hụt gỗ, kiến nghị tạm hoãn kế hoạch đóng thuyền năm nay, ngươi lại phản đối kịch liệt!! Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?!

-……

Lão Hughes không dám nói ra tiếng nào.

Hoàng tử Thần đột nhiên gào lên phẫn nộ:

-Để ta nói cho ngươi biết tại sao!! Hừ!! Quân phương chúng ta bao năm nay không hề dễ dàng mới tích góp được những gia nghiệp này, mỗi một phân một hào cũng không được tùy tiện làm mất đi '!! Hughes! Những lời này là ai nói! Nói ở đâu!! Ngươi có biết không!!

Hughes nhất thời rùng người, sắc mặt biến đổi liên tục, trên trán chớp mắt đã đổ đầy mồ hôi, phịch một tiếng, cái thân thể già nua đã quỳ xuống rồi.

-Hừ. Để ta nói cho ngươi biết! Đây là năm ngoái sau khi phương án cắt giảm quân đội bị ngươi phản đối. Ngươi đã nói trong quân bộ! Còn có kế hoạch đóng thuyền năm nay, ngươi dốc sức phản đối chậm trễ, thậm chí còn khiến cho Bộ tài chính lấy tài vụ mùa đông ra , bù đắp cho hải quân chế tác thuyền! Kết quả ra sao!! Năm nay phương Nam gặp tuyết nạn, chính vì tài chính chúng ta không tốt, không lấy được tiền ra cứu trợ!!! Kết quả mới khiến cho ……

Hắn đại khái là đem tức giận trong lòng toàn bộ phát tiết ra hết, chỉ là dưới tình trạng kích động như thế, mém chút nữa là lỡ lời. Cũng may Đỗ Duy kịp thời dùng sức ho khan một cái, hoàng tử Thần nhất thời thanh tỉnh lại, mới đem câu nói sau nuốt vào.

Nhưng mà, người nào cũng biết câu chưa nói xong của Hoàng tử Thần là ý gì!

Hơn nửa là “Kết quả là khiến trong sự việc trù bị quân phí, bị Thần điện qua mặt.”

Đại khái là ý này đấy. Tuy hắn không nói, nhưng mà ai ai cũng hiểu.

-Ngươi! Ngươi đem quân đội đế quốc xem thành 'gia nghiệp' của quân bộ các ngươi!! Khốn nạn!! Khốn nạn đến cùng cực!! Ngươi là tướng quân Đế quốc. Không phải là cái gì ông chủ tiệm buôn! Tranh gia nghiệp cũng không cần đến ngươi lao tâm!! Quân đội càng không phải là tư nghiệp của quân bộ các ngươi!! Nếu quân đội này không thể vì Đế quốc mà phục vụ, không thể vì Đế quốc mà cống hiến. Vậy thì nên cắt thì cắt, nên giảm thì giảm! Ngươi hay lắm, đường đường là một Đế quốc quân bộ đại thần, lại biến thành lão gà mái chuyên bảo vệ thỏ con rồi! Cái này không được đụng, cái kia không được đụng! Nhìn thấy hao tổn quân phí, mà chỉ biết đến ‘gia sản’ của bản thân ngươi!

-Điện hạ ……thần ……thần ……

-Ngươi làm sao! Ngươi muốn nói ngươi ngu muội? Hay là nói ngươi già rồi hoa mắt? Hay là nói ngươi có tội?!

Hoàng tử Thần càng không hề lưu tình, lạnh lùng mà nói:

-Ngươi ngoài miệng thì nhận tội. Chỉ sợ việc đầu tiên khi ngươi trở về là đi tìm xem ai đã đem những lời mà ngươi nói tiết lộ cho ta thôi? Hừ! Hughes ơi Hughes. Kế hoạch cắt giảm quân năm ngoái, là cơ hội đầu tiên của ngươi! Gia hạn kế hoạch đóng thuyền đầu năm nay, là cơ hội thứ hai của ngươi! Hai cơ hội đều đã cho ngươi rồi ……kết quả ngươi ……

Nói đến cuối cùng. Thanh âm càng trở nên lạnh lùng hơn.

Như thế này, mọi người đều biết, chuyện hôm nay, sợ là không cách nào êm xuôi rồi. Còn Hoàng tử Thần, lại đột nhiên ở đây, muốn xuống đao với quân vụ đại thần?

Trong đây, vẫn giữ được bình tĩnh, sợ là chỉ có Đỗ Duy và vị lão tể tướng cao thâm khó lường thôi.

Đỗ Duy trong lòng tuy ngạc nhiên nhưng cũng không cảm thấy lạ. Hắn biết Hoàng tử Thần đối với quân phương đã không vừa lòng lâu rồi, nhất là trong quá trình chính biến, cha của mình thân là ông trùm số hai trong quân phương ……bất kì một vị vua nào cũng đâu thể chấp nhận một quân bộ không nghe mệnh lệnh của mình.

Chẳng qua, lúc trước hắn không đụng quân phương là vì lên chức chưa lâu. Hai năm nay, Hoàng tử Thần đã có thể nắm chắc ngự lâm quân rồi. Lại mượn chuyện tham gia chính biến của cận vệ quân hoàng thành, thâm nhập vào quân đoàn cận vệ quân hoàng thành! Lại thêm nắm chặt một vạn lính trị an của cục trị an Đế đô.

Giờ cuối cùng mới khai đao với ông trùm quân phương này!

Người khác nghĩ không thông suốt, rõ ràng hôm nay là thảo luận về việc chi viện cho quân đoàn Phương Bắc, sao đột nhiên lại biến thành đầu mâu chĩa về ông trùm quân bộ? Đỗ Duy trong lòng thầm than ……Hoàng tử Thần này, quả nhiên vẫn là phong cách này, mưu định trước rồi động thủ, trước đó hoàn toàn không cho ngươi nửa điềm báo trước!

Nhưng mà ……Đỗ Duy đột nhiên nhìn nhìn vị tể tướng Rabosil, ông già này cũng một mặt bình tĩnh, hình như cũng không kinh ngạc.

Lão tể tưởng dường như đã gần nghỉ hưu này ……thật không đơn giản!