Chương 393: Hắn cũng là người

Rời khỏi trấn Núi Brokeback, với mọi chuyện đã xảy ra trong trấn đương nhiên thẩm phán trưởng thần điện cùng nhóm thần thánh kị sĩ sẽ cấp tốc báo cấp trên. Nhưng hiện giờ những điều này Đỗ Duy không quan tâm nhiều vì trong đầu hắn phải đang khổ sở vắt óc nghĩ kế sách thoát thân. Bạch Hà Sầu không chỉ thực lực vô cùng mạnh mà điều quan trọng là y rất có trí tuệ. Tuyệt đối không phải hạng võ biền lỗ mãng.

Trong lòng Đỗ Duy cân nhắc kỹ lưỡng suốt dọc đường đi, nếu muốn làm ra một kế để lừa tên này thì chắc cũng làm được, nhưng sau khi hắn bị lừa rồi thì với vốn liếng thực lực mạnh mẽ ấy, hắn vẫn có thể lập tức bắt Đỗ Duy lại lần nữa. Đến lúc chọc giận cái tên vui buồn thất thường này e rằng không ổn chút nào !

Trên đường đi Bạch Hà Sầu đối với Đỗ Duy xem ra còn khách khí, không coi hắn như tù binh. Chỉ cần Đỗ Duy không trốn chạy, mọi chuyện khác Bạch Hà Sầu đều không hạn chế hắn, thậm chí đôi khi còn khách khách khí khí nói vài câu với Đỗ Duy.

Nhắm hướng tây bắc đi được hai ngày, lúc này đang là buổi chiều, hai người vẫn còn trên đường nhưng đã qua thành trấn có thể nghỉ ngơi . Việc này không thể trách Đỗ Duy, hai người họ, một người là vu vương cao cao tại thượng mười năm chưa chắc xuống núi một lần, một người là công tước tôn quý hễ ra ngoài thì việc thám thính tiền trạm này luôn có thủ hạ đi lo, bản thân Đỗ Duy khi nào đi quản những chuyện nhỏ nhặt này? Kết quả lúc chiều hai người trên đường phi ngựa lại lỡ mất chỗ nghỉ ngơi, đến khi mặt trời về phía tây mới đột nhiên dừng ngựa nhìn nhau một cái. Lúc này hai quái vật một lớn một nhỏ lại đột nhiên như có loại ăn ý cổ quái, cùng nhìn nhau mà cười. Đỗ Duy thở dài:

- Xem ra tối nay phải qua đêm nơi hoang dã rồi! Tiếc là ta không mang theo lều trại.

Bạch Hà Sầu nhàn nhạt nói:

-Vậy cũng không có gì ! Ta trên Đại Tuyết Sơn nước đóng thành băng ,quanh năm ta vẫn ngồi trong gió tuyết.

Nói xong, hai người xuống ngựa tìm bên đường một nơi bằng phẳng một tí, chuẩn bị dã ngoại. Giờ đang là mùa đông lạnh, càng về tây bắc khí trời càng lạnh giá. Sau khi Đỗ Duy nhóm lửa lại nhìn nhìn mây đen bên chân trời xa, cười khổ nói:

- Chỉ mong đêm nay đừng mưa thì tốt.

Bạch Hà Sầu lại không hề để ý, ngồi bên đống lửa phủi bụi trên áo, tiện tay mò một cây gỗ thô ra làm gối ngủ rồi cứ thế mà nằm. Hắn là vu vương còn Đỗ Duy lại hiện đang là tù binh của hắn, Đỗ Duy chưa từng mong vị vu vương này có mỹ đức “thiện đãi tù binh”, hắn chịu khổ một ngày trên lưng ngựa sớm đã lưng ê chân đau, cơ thể như muốn rã rời. Giờ có đói bụng cũng không mong vị Bạch tiên sinh này kiếm cái gì cho mình ăn! Suốt chặng đường chưa thấy hắn chủ động ăn cái gì, chẳng lẽ cái tên này có thể không ăn không uống? Thế chẳng phải thành thần tiên rồi sao?! Đỗ Duy thở dài, tự đi xung quanh tìm kiếm một hồi. Từ hai ngày nay đi chung, Đỗ Duy đã mò rõ tính khí của Bạch Hà Sầu, người này tính tình thật ra rất lười, hơn nữa dường như đối với cái gì cũng không quan tâm không để ý. Tuy Đỗ Duy là tù binh của hắn nhưng chỉ cần Đỗ Duy còn trong khoảng cách vài trăm mét hắn sẽ không quản. Thậm chí có một lần Đỗ Duy ra ngoài tìm đồ ăn, chạy xa đến không còn thấy Bạch Hà Sầu nữa, lúc đó Đỗ Duy động tâm muốn thừa cơ chạy trốn nhưng ý niệm vừa hiện liền cảm thấy sau lưng một cơn ớn lạnh, một cỗ sát khí nghiêm liệt khóa chặt lấy bản thân! Lúc đó Đỗ Duy mới thở dài từ bỏ ý niệm.

Để kiếm được cái ăn nơi dã ngoại đối với Đỗ Duy cũng không phải quá khó khăn bởi thành thực mà nói Đỗ Duy cũng không phải lần đầu bị bắt làm tù binh ! Lúc trước là bị Gandalf áo bào trắng bắt đi qua Rừng Rậm Đóng Băng lên phương bắc, so ra hiện tại theo Bạch Hà Sầu vẫn còn thoải mái hơn. Ít nhất vị Bạch Hà Sầu tiên sinh này không dùng một loại ma pháp khôi lỗ thuật khiến bản thân tự vả vào miệng mình.

Đỗ Duy đang đào mấy cái hang chuột chũi lên, loài chuột chũi có tập tính ngủ đông nên chỉ cần tìm được hang của chúng thì không khó bắt. Sau một lúc Đỗ Duy bắt hai con chuột chũi béo múp lại thêm một con rắn hoa, trở về ngôi bên đống lửa bắt đầu mổ bụng lột da cạo lông, rồi dùng nước trong bình rửa sạch, tìm về hai cành cây xâu hai con chuột chũi nướng trên đống lửa. Nghĩ một lát, Đỗ Duy lại lấy từ trong không gian giới chỉ ra một cái chảo lớn. Chảo lớn này không phải dùng trong dã ngoại mà là công cụ điều chế ma pháp dược tề của dược tề ma pháp sư, nhưng bây giờ lại bị Đỗ Duy lấy ra chuẩn bị nấu một chảo canh rắn. Phải nói tay nghề nấu nướng của Đỗ Duy tuy không là hạng nhất nhưng dù sao kiếp trước cũng là người trung hoa, mỹ thực trung hoa nổi tiếng thế giới, tùy tiện làm một ít món thường cũng có phong vị riêng, càng không giống thức ăn đại lục Roland. Khi Đỗ Duy bị Gandalf áo bào trắng bắt đi rừng rậm đóng băng, suốt đường đi cái tên già đó khen thủ nghệ Đỗ Duy không hết lời. Bây giờ Đỗ Duy tái diễn chuyện cũ, sau một lúc trên đống lửa mùi thơm tràn ngập bốn phía, hai con chuột chũi bị Đỗ Duy nướng tới ngoài khét trong chín, một mùi thơm thịt nướng mang theo vị đạo gia vị bay đến dưới mũi Bạch Hà Sầu.

Bạch Hà Sầu tuy là vu vương Đại Tuyết Sơn nhưng với tính cách và việc làm hằng ngày của hắn đem cả tính mạng vào việc theo đuổi lực lượng nên cái yêu cầu ăn ngon chắc cũng chưa từng nghĩ đến, thêm vào trên Tuyết Sơn băng thiên tuyết địa thì có cái gì làm ra đồ ăn ngon ? Cho dù là cái gì thịt cá rau cỏ, vừa dọn mang ra đã bị đông lạnh ngắc, còn đâu mĩ vị gì nữa? Bây giờ Bạch Hà Sầu đang nằm ngửi mùi thơm thu hút chưa từng có trong đời, không khỏi ngồi dậy nhìn Đỗ Duy đầy hiếu kỳ. Toàn bộ tinh thần Đỗ Duy đang tập trung vào chảo canh rắn, sau khi nấu một hồi chảo nước canh đã bắt đầu sôi “ục ục”, Đỗ Duy lấy cành cây lột vỏ chấm chút canh thưởng thức, không khỏi thoải mái thở ra một hơi. Quay đầu thấy ánh mắt hiếu kỳ của Bạch Hà Sầu, trong lòng Đỗ Duy chợt động, cười nói:

-Bạch tiên sinh cùng thưởng thức nào, thiên hạ này có thể ăn được thức ăn do tự tay Đỗ Duy ta nấu đếm đi đếm lại cũng không vượt quá năm người a.

Nói xong, lấy một xâu chuột chũi nướng đưa qua. Bạch Hà Sầu không khách khí nhận lấy cắn liền một miếng, lập tức bị phỏng. Hắn một đời trên tuyết sơn, trước khi làm vu vương thì phần lớn thời gian ở trên tuyết phong khổ luyện, uống là uống mấy ngụm nước tuyết, đói thì ăn loạn một chút thức ăn lạnh, rất ít tiếp xúc cái gọi là thức ăn ngon. Cắn một miếng bị phỏng có chút ngại. Đỗ Duy thấy vị tuyệt thế cường nhân này cho dù đối mặt cường giả thánh cấp cũng chưa chắc có thể làm hắn bị thương một chút mà bây giờ lại bị một xâu thịt nướng làm phỏng không khỏi có chút cười thầm. Bạch Hà Sầu cầm lấy xâu thịt nướng nhìn hai cái nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như nhiệt độ quá cao, đột nhiên chau mày nhấc một ngón tay lên nhẹ nhàng quẹt cái trên xâu thịt nướng .Chỉ nghe xẹt một tiếng, Đỗ Duy tròn mắt ngơ ngác nhìn đầu ngón tay Bạch Hà Sầu bắn ra một chút băng sương đấu khí,chớp mắt đông miếng thịt nướng nóng hổi này thành băng Bạch Hà Sầu lại không để ý mở miệng cắn ăn hết rồi lại chau mày:

-Sao lạnh rồi lại không ngon?”

Đỗ Duy nhìn thấy vốn muốn cười nhưng thấy Bạch Hà Sầu mặt mày mờ mịt thì trong lòng đột nhiên đối với vị tuyệt đỉnh cường giả thực lực mạnh tới mức nghịch thiên này không khỏi phát sinh ra một tia thương hại… Một tia đáng thương này nói đến có chút hoang đường. Thực lực Bạch Hà Sầu không biết mạnh gấp bao lần Đỗ Duy, nào cần đến hắn thương hại? Chỉ là Đỗ Duy nhìn thấy Bạch Hà Sầu đối mặt với một xâu thịt nướng này lại có dáng vẻ mờ mịt, trong lòng không khỏi thở dài … Đúng là mỗi người đều có cái khổ riêng! Nhìn vị Bạch Hà Sầu này một thân bản lãnh kinh thiên động địa gần như vô địch trên đại lục nhưng cuộc sống của người như hắn có gì đáng gọi là lạc thú chứ? Hắn đúng là đứng trên đỉnh phong sức mạnh thế giới nhưng cái giá phải trả cũng khiến người ta phải than thở . Trong đời người có các thú vui :ăn mặc dùng ở nhưng có lẽ cả đời hắn đến một chút cũng chưa từng hưởng thụ qua. Đời người như vậy dù ngươi có tu luyện đến cấp độ nghịch thiên thì cũng có ý nghĩa gì? Nghĩ đến đây trong lòng Đỗ Duy không khỏi thở dài, cười nhạo trong lòng đối với Bạch Hà Sầu cũng biến mất . Sau khi cười cười, đem xâu thịt nướng trong tay mình thổi cái rồi cười nhẹ đưa qua nói:

- Bạch tiên sinh đại khái chưa ăn qua loại đồ này, cái này ăn lạnh sẽ không ngon! Đưa lại ta nướng thêm chút, người ăn cái này của ta trước đi! Nhưng lần này đừng dùng đấu khí làm lạnh nó nữa , cầm trong tay đợi nó nguội chút rồi ăn sẽ thấy ngon .

Bạch Hà Sầu nhận lấy đồ Đỗ Duy đưa qua, quay quay trong tay rồi lại lắc đầu:

- Đợi nó tự nguội? Thứ này nóng như vậy nếu đợi nó tự nguội còn phải đợi một lúc lâu. Ai… …một đời của ta gần như phút giây nào cũng khổ luyện, ăn uống đối với ta mà nói là tranh thủ từng phút từng giây, có đồ liền lập tức nhét vào bụng no là được. Nào có thời gian dư ra đợi nó nguội? Nếu mỗi lần ăn uống đều như vậy thì chậm trễ không biết bao nhiêu thời gian tu luyện của ta rồi !

Đỗ Duy nghe xong á khẩu hết lời, nghĩ một lát cẩn thận nói:

-Bạch tiên sinh! Vậy theo người thấy loại cuộc sống mệt nhọc quên ăn một mực khổ luyện thì đúng là rất vui sao?

Bạch Hà Sầu nghe xong câu hỏi này trầm mặc một hồi sau đó lắc đầu nhẹ giọng nói một câu:

- Ta……ta không biết! Cũng chưa từng nghĩ đến, ta chỉ biết ta rất hi vọng trở nên mạnh, càng mạnh càng tốt . Đây mới là mục tiêu theo đuổi trong lòng ta.

Sau khi nói xong hai người đều không nói gì , không khí dần trầm mặc .Dù sao ở ngoài trời trong đêm đông, không khí rất lạnh nên không tới một chốc xâu thịt nướng nóng hổi đó đã nguội chút .Tuy vẫn còn rất nóng nhưng lại không phỏng nữa, Bạch Hà Sầu cắn môt miếng cười nhẹ nói:

- Ngươi nói không sai ăn ! Ăn như vậy quả nhiên ngon hơn nhiều !

Đỗ Duy cũng là cười ha ha một tiếng, lúc này giữa hai người tạm như không còn là quan hệ tù binh và người bắt nữa mà như là bạn tốt cùng đường. Sức ăn của Bạch Hà Sầu cực lớn, hai xâu thịt một mình hắn ăn sạch, đợi sau khi Đỗ Duy đưa tới một chén canh rắn, hắn uống một ngụm không khỏi chớp mắt :

- Ngon! Thứ này còn ngon hơn thịt nướng !

Đỗ Duy thấy hắn uống tới ngon lành cũng không nhẫn tâm giành với hắn, chỉ uống một chén canh lưng dạ rồi không ăn nữa .Bạch Hà Sầu sau khi ăn xong nhìn Đỗ Duy cười cười, đột nhiên ngữ khí trở nên rất chân thành:

- Bữa ăn này là mấy chục năm nay ta ăn thỏa lòng nhất. Nói ra ta phải cám ơn ngươi !

Đỗ Duy không nghĩ tới vị ác nhân cường hãn này lại đột nhiên khách khí với mình như vậy, Bạch Hà Sầu lại nói:

-Một đời Bạch Hà Sầu ta tuyệt không muốn nợ người nửa điểm ân tình. Nên ngươi đã mời ta ăn bữa ngon thì ta cũng phải báo đáp ngươi chút gì. Nếu muốn nói ta thả ngươi đi thì tuyệt đối không được, ta đã nói với ngươi con ma thú sủng vật đó đối với ta có chỗ dùng cực lớn tuyệt đối không thể từ bỏ. Nhưng ngoài việc này ra ngươi có chuyện khó khăn nào đừng ngại cho ta biết ! Ta có thể mãn nguyện cho ngươi một yêu cầu.

Dừng một chút, hắn đạm nhiên cười:

-Ngươi có kẻ thù nào khó địch không? Dù sao bây giờ ta còn thời gian cũng không vội lập tức về Tuyết Sơn, ngươi nói cho ta biết nếu thời gian kịp ta đây lập tức giúp ngươi giết hắn cũng không phải chuyện khó gì.

Hắn nói lời này tất nhiên có ý vị coi thường thiên hạ nhưng với bản lãnh của hắn có tư cách nói lời cuồng ngôn này! Bản sự hắn có thể xem là đệ nhất đương thế rồi. Đỗ Duy sớm suy đo qua cao thủ mình biết thật không ai có thể là đối thủ của hắn đến ngay cả giáo hòang thâm cư trong thần điện theo Đỗ Duy thấy nhiều nhất là bằng trình độ của Gandalf, phân nửa không phải đối thủ của Bạch Hà Sầu .Hắn nói muốn giết ai cũng được đúng là nói được làm được.

Đỗ Duy nghe xong đột nhiên sinh ra một ý nghĩ hoang đường: “Hay là …ta để hắn đi giúp ta giết lão rồng đó? Nếu tuyệt thế cường nhân này gặp lão rồng ngàn năm đoán chắc chắn là một trận đại chiến à !” Chỉ là ý nghĩ hoang đường này chỉ chớp cái rồi qua. Không nói tới việc Bạch Hà Sầu sẽ ngốc tới mức vì ăn một bữa của Đỗ Duy mà lại đi quyết đấu sinh tử với cao thủ cùng cấp ……dự đoán hắn cũng không ngốc vậy. Hơn nữa Đỗ Duy hiện tại biết long tộc là phòng tuyến trấn áp Tội Dân phía bắc Thần Sơn, giết lão rồng đúng là sảng khoái nhưng chưa chắc là việc gì tốt. Càng quan trọng là từ nơi này lên phía bắc phải xuyên qua “Rừng rậm băng phong” , lại qua “Cánh đồng băng lãng quên” mới đến thần sơn của long tộc. Một đi một về không có mấy tháng là tuyệt đối làm không được mà Bạch Hà Sầu xuống núi một lần chỉ có thời gian ba tháng. Hắn lúc nãy cũng nói “nếu thời gian kịp” mới giúp Đỗ Duy giết người, nếu vượt qua thời gian đó thì hắn tuyệt đối không chịu. Ý nghĩ này của Đỗ Duy chớp cái phải bỏ qua không nghĩ tới nữa. Nhìn nhìn Bạch Hà Sầu, đột nhiên trong lòng chợt nghĩ ra , cười nói:

- Bạch tiên sinh, theo người thấy loại người như ta có thể có nguyện vọng nào chưa được thực hiện sao?

Dừng một lát, Đỗ Duy từ từ nói:

-Ta thân là công tước đế quốc tay nắm đại quyền vạn người kính ngưỡng. Nếu ta háo sắc thích con gái, chỉ cần ta tùy ý động mắt một cái , hàng ngàn hàng trăm mỹ nữ xếp hàng tùy ta chọn. Con người còn sống chẳng qua là hưởng thụ đầy đủ tỉ mỉ: ăn mặc dùng ở một phen mới không uổng đời này. Cho nên ta vốn không có gì tiếc nuối nữa! Vinh hoa phú quý, mĩ tửu mĩ thực, giai nhân thứ nào ta chưa hưởng thụ qua? Đỉnh cao quyền lực ta cũng có. Một đời này của ta sớm đã mãn nguyện rồi.

Bạch Hà Sầu nghe xong trầm tư một hồi, trong mắt cũng không biết là hàm ý gì nhìn Đỗ Duy :

- Ngươi nói không sai! Ngươi đúng là có thể mãn nguyện rồi.

Đỗ Duy bồi thêm rằng:

- Bạch tiên sinh! Nói tới địa vị, người là chủ thật sự trên thảo nguyên. Vua thảo nguyên kia cũng phải dưới người, tính ra địa vị của người cao hơn ta nhiều nhưng đáng tiếc theo ta thấy người tuy vô địch đương thế nhưng đời này lại dường như không đặc sắc bằng ta.

Bạch Hà Sầu chớp mắt cái, nói:

- Ồ?

Đỗ Duy bị ánh mắt hắn nhìn cái nhất thời thấy lạnh lòng, cắn răng ráng nói:

- Không sai! Nếu người cảm thấy ta nói sai, ta hỏi ngươi mấy vấn đề người nếu trả lời được thì xem như ta sai, sao nào?

Ánh mắt Bạch Hà Sầu càng cổ quái:

- Ngươi hỏi ta nghe.

Đỗ Duy hít sâu một hơi, giơ một ngón tay lên:

- Ta có người yêu tri tâm cùng ta tâm tâm tương ứng, ta hiểu nàng nàng cũng hiểu ta .Bất kể ta bần cùng hay phú quý ,công tước hay dân thường, ta thực lực cao thấp, là cường giả ma pháp sư nổi tiếng trên đại lục cũng được hay là cỏ dưới chân người khác cũng được. Ta đều biết trong lòng nàng cuối cùng đều yêu ta hướng về ta, dù như thế nào nàng cũng sẽ theo ta bên ta! Cảm tình như vậy, người yêu tri tâm như vậy! Bạch tiên sinh người có từng nếm thử qua tư vị bên trong?

Bạch Hà Sầu trầm mặc một hồi, lắc đầu:

- Không có !

Đỗ Duy gật gật đầu giơ ngón tay thứ hai:

- Ta sinh ra trong gia đình phú quý, từ nhỏ đã có người cha kỳ vọng cực cao với ta, có mẹ hiền đối xử nhân hậu thương yêu ta , càng có người em xem ta là thần tượng. Lúc ta còn nhỏ một lần bệnh nặng, mẹ vì ta trong đêm mưa lớn suốt đêm quỳ trước tượng thần vì ta cầu nguyện sau đó không ngủ không nghỉ chăm sóc ta! Em trai ta xem ta như trời xem ta là thần tượng thật lòng dựa vào ta, đối với ta cực không muốn xa rời, tình cảm anh em rất tốt! Bạch tiên sinh loại tư vị tình thân này người nếm thử qua chưa?

Đỗ Duy thở dài giơ ngón tay thứ ba:

-Ta có bạn tốt giao tâm, hắn thực lực xuất chúng là anh hùng trong số mọi người! Chúng ta qua lại trong lòng tin tưởng lẫn nhau nếu có một ngày đem giao mạng cho đối phương cũng không hề do dự! Hắn biết chí hướng ta ,ta cũng biết lý tưởng hắn! Loại tư vị tình bạn này xin hỏi Bạch tiên sinh người nếm thử qua chưa?

Thời gian Bạch Hà Sầu trầm mặc lần này lâu hơn, cuối cùng lắc đầu:

- Không có !

Đỗ Duy cười cười lại giơ ngón tay thứ tư lên:

- Ta có bộ hạ trung thành, ta biết họ yêu ta kính ta xem ta như trời! Lại không phải vì những thiết luật! Nếu một ngày ta không còn là công tước, không còn là người ở vị trí quyền thế này họ cũng trong lòng kính ta như vậy! Loại bộ hạ ,môn hạ đệ tử như vậy……Bạch tiên sinh, người có không?

Bạch Hà Sầu đột nhiên cười cười lắc đầu nói:

- Không có! Ta trên Đại Tuyết Sơn tuy địa vị cao nhưng mà ta biết hiện tại trên tuyết sơn đại đa số là kính sợ bản lĩnh của ta, người thật lòng kính trọng ta chưa chắc có nửa người. Năm xưa ta dùng thủ đoạn sấm chớp cướp vị trí Vu vương cũng là thực lực vi tôn, giả sử nếu một ngày ta mất đi một thân bãn lĩnh này sợ rằng sẽ không một ai còn theo ta nữa.

Đỗ Duy còn đang muốn nói tiếp gì đó. Nụ cười trên mặt Bạch Hà Sầu càng cổ quái, đôi mắt lạnh lạnh nhìn Đỗ Duy đột nhiên nói:

-Công tước Hoa Tulip, ngươi có biết những câu hỏi này kì thật từ rất nhiều năm trước cũng có người hỏi qua ta giống như vậy!

Đỗ Duy trong lòng máy động, miễn cưỡng cười nói:

-Oh?

Bạch Hà Sầu gật gật đầu, ánh mắt cuối cùng tha cho Đỗ Duy nhìn về nơi xa, trong mắt chớp qua một tia hồi tưởng chuyện xưa chậm rãi nói:

- Năm xưa trên tuyết sơn khi ta đuổi theo Lam Hải Duyệt và Xích Thủy Đọan. Đang muốn giết họ, Lam Hải Duyệt đột nhiên hỏi ta vài vấn đề đại khái cùng lời ngươi nói hôm nay gần giống nhau. Hừ…! Lam Hải Duyệt đúng là cực thông minh, tâm cơ cũng rất lợi hại, ý đồ dùng loại lời nói này lay động tâm chí ta! Nhưng Bạch Hà Sầu ta là người thế nào há lại bị mấy câu nói đơn giản mà lay động ? Cho nên…

Hắn quay đầu về hướng Đỗ Duy, cười lạnh lẽo nói:

- Đỗ Duy ngươi nói những lời này với ta dụng ý cùng Lam Hải Duyệt năm xưa là như nhau phải không? Ngươi không cần phí sức nữa ! Loại lời nói công tâm này đối với ta vô dụng. Năm xưa Lam Hải Duyệt tự cho thông minh muốn dùng chiêu này lay động ta kết quả lại chọc giận ta nổi sát tâm với hắn! Tính tình ta không tốt lắm, cho dù sau đó sẽ hối hận nhưng nếu ngươi lúc đó thật sự chọc giận ta ,ta giết ngươi trước rồi mới tính sau. Hiểu không?

Đỗ Duy cười khổ một tiếng:

-Được rồi, ta không nói là được chứ gì.

Bạch Hà Sầu cười nhạt một tiếng, vạt áo phất cái đem theo một đoàn hỏa diễm bắn đến giữa đống lửa làm nhiệt độ ấm áp hơn nhiều, thân thể hắn hướng về trước nằm xuống:

- Được rồi không cần nói gì nữa ! Ngủ đi! Lúc đi đường ngày mai nếu ngươi nói không có sức thì đừng trách ta không khách khí.

Đỗ Duy ngồi đó trong lòng càng bất đắc dĩ, hắn cũng không thể không mắng ngầm bản thân ngu ngốc. “Bạch Hà Sầu này là nhân vật như thế nào? Nếu thật mấy lời nói này của mình có thể lay động tâm trí hắn thì hắn không phải là Bạch Hà Sầu rồi!!” Trong lòng uể oải nằm xuống ngủ thiếp. Đến lúc nửa đêm đột nhiên trên trời mây kéo cuồn cuộn, cuồng phong thổi lớn, Đỗ Duy bật người ngồi dậy nhìn sắc trời, cười khổ nói:

-Ta đúng là miệng quạ kêu! Nói đừng mưa lại quả nhiên mưa rồi!

Đột nhiên thấy Bạch Hà Sầu lật người qua liếc Đỗ Duy một cái rồi khép mắt lại lạnh lùng nói:

- Thằng nhóc không kiến thức! Ông trời đây không phải là muốn mưa mà là muốn mưa tuyết. Ta nhiều năm sinh sống trên tuyết sơn, dấu hiệu trời trước khi mưa tuyết ta là rõ nhất !

Đỗ Duy cười khổ nói:

- Ngươi còn có tâm tình tốt nằm đó không lo mưa hay tuyết rơi, nơi này chúng ta không cách nào qua đêm rồi. Hay là mau dậy đi! Ta thấy phía trước có ngọn núi nói không chừng tìm cái sơn động qua đêm.

Bạch Hà Sầu chỉ cười cười:

- Ngươi chỉ việc ngủ không sao cả !

Hắn đã nói vậy thì Đỗ Duy cũng đành nằm xuống nhưng qua không được bao lâu lại cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, theo đó hoa tuyết trên trời từng mảng rơi xuống.Tuyết vừa rơi xuống làm cho trời càng trở lạnh hơn nhiều, Đỗ Duy tuy là ma pháp sư nhưng lực thể tinh cùng thần lực vẫn chưa mạnh đến mức biến thái, hắn chịu không nổi rét lạnh run rẩy đứng lên lấy ra ma pháp bào trong không gian giới chỉ khóac lên người. Nhưng đợi một lát lại há to miệng đờ người nhìn trên không, vốn hoa tuyết đang rơi đầy trời nhưng mà xung quanh chỗ mình và Bạch Hà Sầu nằm phạm vi trăm mét trên đỉnh đầu lại ẩn hiện một lồng kim quang nhàn nhạt mặc cho gió tuyết giao thoa đầy trời nhưng một mảnh hoa tuyết cũng rơi xuống không được !Đỗ Duy biết là Bạch Hà Sầu làm không khỏi thở dài, Lấy ma pháp làm ô dù Đỗ Duy cũng làm được nhưng một ma pháp sư bình thường sẽ không phí ma lực đi làm chuyện dư thừa này, chỉ có Bạch Hà Sầu cấp bậc mạnh tới nghịch thiên này mới lãng pháp lực đi làm cái loại việc này. Hắn không biết vốn Bạch Hà Sầu một đời tu luyện trên tuyết sơn luôn là ngồi khổ luyện ngoài trời đầy gió tuyết giao thoa, hắn luôn như vậy mà không chịu dời đi. Mà loại khổ luyện này lại càng có thể thúc tiến tiềm lực con người. Qua một đêm gió tuyết đến sáng, cánh đồng hoang đã thành một mảng trắng bạc. Trên cành cây treo đầy ngân lăng, Đỗ Duy đứng trong tuyết nhún nhún nhảy nhảy hoạt động chân tay vài cái, một đêm ngủ không tốt với nhiều ngày bôn ba thật là cơ thể có chút chịu không nổi. Trong lòng thầm nghĩ sao không cởi áo ngoài ra đứng trên tuyết vận động theo bộ động tác cổ quái đó ? Loại động tác cơ sở của tinh không đấu khí quả nhiên hiệu quả thần kỳ, tập một hồi cả người sảng khoái, cơ thể ấm lên cùng tinh thần sảng khoái, các tê nhức trong người cũng hết sạch.

Bạch Hà Sầu đã thức dậy quan sát động tác Đỗ Duy lúc bắt đầu , một mặt hờ hững không chút can thiệp nhưng đợi khi một bộ động tác Đỗ Duy làm xong hai lần thì trong mắt hắn chớp qua một tia kinh ngạc, nhịn không được thốt một tiếng. Tùy ý lấy một nắm tuyết ném trúng đùi Đỗ Duy , chân tức thời tê dại ngã lăn ra, khi nẩng đầu nhìn lên thì thấy Bạch Hà Sầu đã đi đến trước mặt.

-Bộ động tác này của ngươi là học từ đâu vậy?!

Bạch Hà Sầu biểu tình nghiêm túc, khi hắn hỏi câu này biểu tình nhìn lãnh khốc bình tĩnh nhưng trong mắt lại ẩn ẩn một tia cuồng nhiệt không sao che giấu được.