Chương 384: Là địch hay bạn?

Khi trời hừng sáng thì yến hội mới kết thúc, trong lúc mọi người chuẩn bị lên xe ngựa về phủ , Bá tước Billia lại nhiệt tình hẹn mọi người vào một dip khác, rằng hôm nay do Matheau Dransa mời , ngày sau sẽ đến lượt hắn. Mọi người trò chuyện thêm một lúc rồi chia tay ra về.

Đỗ Duy ngồi trong xe ngựa nhắm mắt lim dim…

Mọi người đều có lợi ích sau buổi giao dịch tối nay. Tuy Đỗ Duy ra vẻ nhường lại một phần ích lợi cho mọi người chung hưởng nhưng bá tước Billia và Matheau Dransa không phải là kẻ ngốc, tương lai chắc chắn có báo đáp khác. Hiện tại Đỗ Duy không ở đế đô, tước vị hắn tuy cao nhưng hắn đã rời khỏi trung tâm quyền lực này quá lâu nên chung quy có chút không hay. Nếu hắn tạo quan hệ tốt với hai vị này thì có rất nhiều chuyện ở đế đô có thể giúp hắn ra mặt. Còn về tiền, bản chất Đỗ Duy không phải là thương nhân theo đuổi lợi ích. Hắn đã rất giàu rồi, kiếm ít đi một chút cũng không sao.

Khi trời chưa sáng, cửa thành đế đô vẫn còn đóng chặt do lệnh cấm ra vào ban đêm còn hiệu lực, nhưng với thân phận Đỗ Duy cùng giấy thông hành xuất nhập đặc biệt do chính Nhiếp Chính Vương ký, nên vẫn thuận lợi vào thành. Xe ngựa chạy thẳng một đường vào đế đô.

Mới rạng sáng, đường phố vắng lặng không người. Xa xa trên phố, chỉ có binh sĩ của đội tuần tra trị an ngẫu nhiên đi qua, ngoài tiếng giày da khua lộp cộng vang vọng thì đang là mùa đông nên cả tiếng chim kêu cũng không có. Sắc đêm mịt mờ, đường lớn vắng tanh.

Đỗ Duy đang nghỉ ngơi trong xe ngựa, đột nhiên cảm giác tốc độ xe ngựa giảm xuống đột ngột. Xe ngựa này đã được Đỗ Duy chăm chút cải tạo lại, hiệu quả chống sốc rất tốt, nhưng dừng đột ngột một cái làm thân thể Đỗ Duy chấn động. Hắn mở to mắt, nghe âm thanh kinh sợ của mã phu Rufik truyền vào:

-Chủ… chủ nhân, phía trước có người cản đường!

Đỗ Duy chau mày, với thân phận của hắn, lại đang ở đế đô, ai dám cản đường hắn giữa đêm hôm khuya khoắt ? Chẳng lẽ là sát thủ? Sau đó liền nghe thấy tiếng quát của mấy thị vệ tháp tùng.

Trên phố dài, một bóng người gầy gầy cao cao đang đứng chắn đường xe ngựa. Người này mặc trang phục màu xám điển hình của người hầu, trên đầu đội cái nón tròn tròn,đứng lẻ loi giữa đường lớn . Trong bóng đêm, không nhìn thấy dung mạo thế nào !

Hai thị vệ nhà Hoa Tulip đi mở đường trước xe ngựa liền tiến lên. Người thị vệ trung thành đặt tay lên chuôi kiếm, hét hỏi:

- Người nào cả gan cản đường! Mau tránh ra!

Nhưng người đứng trên phố làm như không nghe thấy, cứ thế đứng giữa đường. Điều khiến cho người ta quái dị là trên người này phảng phất có một loại hơi thở quỷ dị, mấy thị vệ nhà Hoa Tulip nhìn bóng hắn từ xa, trong lòng không tự chủ nảy sinh một cảm giác ớn lạnh. Trong bóng đêm, dường như như có một ánh mắt lạnh lùng sâu kín bắn tới , chiến mã của đám thị vệ không tự chủ lùi lại mấy bước. Mặc cho thị vệ trên ngựa hò hét điều khiển thế nào, chiến mã cứ như đều bị kinh dọa, sống chết không dám tiến lên. Những thị vệ lão luyện đã phát giác ra điều không phải, nhảy xuống ngựa, rút vũ khí ra tiến lên phía trước.

Lúc này, bóng người màu xám trên đường này lặng lẽ thở dài, âm thanh đượm vẻ mệt mỏi truyền đến:

- Xin mời ngài công tước Hoa Tulip ra gặp mặt một lúc !

Đội trưởng thị vệ liền hét lớn:

- Ngươi là ai chứ, ngài công tước có thể tùy tiện nói gặp là gặp được sao!

Nói xong, hắn đưa ánh mắt ra hiệu cho đồng bạn, năm ba người liền lập đội hình bán nguyệt tiến lên bao vây . Vào lúc này, Đỗ Duy đã đẩy cửa xe ngựa bước xuống , hô với nhóm thị vệ: “Dừng lại”. Hắn bước tới trước, liếc mắt nhìn Rufik đang phát run ở ghế mã phu trên xe ngựa, sau đó cau mày nhìn người ở phía xa:

- Ngươi là ai? Tại sao muốn gặp ta?

Trong lòng Đỗ Duy hơi kinh hãi, người này tuy đứng xa nhưng với bản lĩnh ma pháp sư của Đỗ Duy, ngũ quan của hắn đâu chỉ mẫn cảm hơn người thường mười lần? Đừng nói là một chút cự ly như thế! Cho dù là xa hơn nữa, trong đêm tối, Đỗ Duy vẫn có thể thấy rõ hình dáng đối phương. Nhưng cái gã này, mặc cho Đỗ Duy nhìn kỹ cỡ nào! Bóng dáng hắn dường như hòa vào bóng đêm, hợp với màn đêm mịt mờ một thể. Nhìn thế nào đi nữa ! Cũng vẫn là một bóng xám mơ hồ, cả Đỗ Duy cũng nhìn không rõ hình dáng người này. Chắc chắn đối phương đã sử dụng một pháp thuật hay thủ đoạn đặc biệt nào đó. Bóng xám đó thấy Đỗ Duy đi ra, âm thanh mới phảng phất dịu đi vài phần, không còn quỷ khí như trước nữa:

- Công tước Hoa Tulip, không phải ta muốn gặp người mà là chủ nhân của ta muốn gặp người.

Đỗ Duy nhíu chặt mày: - Chủ nhân của ngươi là ai?

Người này phảng phất như đang cười, trong tiếng cười, mắt Đỗ Duy sáng lên. Chỉ thấy không khí quanh người này đột nhiên uốn khúc một cái, thứ bóng đen mờ mịt bao quanh thân hắn dường như sáng sủa lên nhiều, nhìn cũng không còn quá mơ hồ nữa, dung mạo hắn cũng từ từ hiện ra.

Người này cằm nhọn, hai gò má gầy gò, , tướng mạo có vài phần như miệng nhọn má khỉ. Nếu người thường sinh ra ra với dung mạo thế này, ít nhiều đều khiến người ta có cảm giác khinh thường. Nhưng người này tuy bộ dáng như vậy, giữa mi mắt lại có vẻ nghiêm nghị khiến người ta không thể nào sinh ra nửa điểm coi thường dung mạo xấu xí của hắn mà ngược lại còn có chút khiến người kính sợ.

Người này có cặp mắt rất sáng, ánh mắt chiếu trên người Đỗ Duy, khóe miệng nhếch ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó nhấc tay trái lên, thò ra bàn tay giấu trong áo, ngón tay búng nhẹ một cái, lập tức đầu ngón tay huyễn hoá ra một phiến băng khí màu trắng bạc. Từ xa, trông hắn giống như làm ảo thuật vậy, trên đầu ngón tay rất nhanh tụ lại một đám ánh sáng màu trắng. Trong đó, vô số băng lăng rất nhỏ đang vần vũ ……

Đỗ Duy vừa thấy, tức thời mắt sáng lên, trên mặt lộ ra dáng cười:

-À, ta biết chủ nhân ngươi là ai rồi! À…Nếu là hắn mời ta, tại sao còn phải giữa đêm hôm khuya đứng đây cản đường? Với thân phận của người, ngươi có thể ban ngày đến phủ công tước gặp ta là được rồi.

Người này phảng phất cười cười, chỉ là trong tiếng cười này lại thêm một tia đùa cợt:

- Ngài công tước quá bận rộn . Chủ nhân nói, lần này người quay về chỉ sợ chưa chắc chịu đi gặp mặt. Nếu không, chủ nhân giúp ngươi một việc lớn như thế nhưng lần này người đã về đế đô được hai ngày, không những không đến gặp mà cũng không phái người đưa tin tức đến, thực khiến người quá thất vọng.

Đối mặt với loại người này, ngữ khí này, thị vệ thủ hạ của Đỗ Duy đều lộ vẻ giận dữ. Với thân phận hiện tại của Đỗ Duy, ai dám nói chuyện với ngữ khí trêu đùa này với hắn? Nhưng Đỗ Duy lại rất khách khí đối với người này:

-Ngươi nói không sai! Là ta đã thất lễ . Ta sẽ theo ngươi đi gặp chủ nhân ngươi ngay bây giờ !

Nói xong, cũng không quản thủ hạ phản đối. Đỗ Duy để cho những người thủ hạ về phủ công tước trước, nghiêm cấm không được đi theo. Sau đó một mình tiến lên mấy bước, cười nói:

-Chủ nhân của ngươi ở đâu? Bây giờ dẫn ta đi đi !

Người này khẽ cười hai tiếng, cũng không nhiều lời, quay người sang một con đường khác.Đỗ Duy cất bước theo, sau lưng thị vệ đang muốn đuổi theo. Từ xa Đỗ Duy đã quát lớn:

-Không ai được đi theo! Đi về cả đi!

Trên đường dài đế đô vào rạng sáng, phía trước là một người hầu áo xám đi liên tục, hai tay chắp lại sau lưng. Phía sau, Đỗ Duy mặc hoa phục đi theo hắn, giữa hai người duy trì khoảng cách chừng mười mét. Đỗ Duy mấy lần gia tăng tốc độ nhưng mà cái gã phía trước như có ý duy trì khoảng cách. Đỗ Duy nhanh hắn cũng nhanh, Đỗ Duy chậm hắn cũng chậm, cuối cùng giữ khoảng cách mười mét ấy. Trong lòng Đỗ Duy đoán, cái tên này chắc chắn có bản lĩnh đặc thù. Nhìn lúc hắn đi, thân thể cực nhanh, ẩn hiện như mang theo một loại cảm giác phiêu phiêu, đại khái là một loại vũ kỹ thể thuật đặc thù. Thêm vào loại hàn khí lúc nãy hắn triển thị trên tay càng khẳng định phỏng đoán của Đỗ Duy. Hai người thân đều mang kỳ thuật, cứ như vậy đi rất nhanh, chưa đến lúc trời sáng đã từ thành Đông đi tới thành Tây, sau đó lại môt đường đi về Bắc…Người này như rất rành rẽ tuyến đường tuần tra của binh sĩ tuần tra đêm bên cục trị an. Đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải, suốt đường đi tránh khỏi binh sĩ tuần tra, không có bất kì một ai làm phiền hai người. Sau cùng, cuối cùng đến bờ vận hà thành Bắc đế.

Đoạn vận hà này chính là cảng khẩu lớn nhất nội thành đế đô. Năm xưa , bá tước Raymond cha của Đỗ Duy viễn chinh từ Nam Dương trở về, nghi thức khải hòan được tổ chức nơi đây. Trong đêm tối,bến cảng lớn nhất đế đô này như một con thú lớn đang chìm trong giấc ngủ. Các cảng khẩu được xây dựng cho thuyền lớn cấp hải thần cập bến trải dọc trên đường sông vận hà. Tại hai đầu cảng lớn này đã tạo ra từng mảng phồn hoa dọc vận hà. Nhất là đầu này, có nhiều thương gia tới đây mở quán trà rượu bên sông. Lên lầu nhìn ra xa, thu vào tầm mắt cảnh thành đế đô và những bóng buồm trên đại vận hà, đồng thời thưởng thức rượu vip,ngắm gái đẹp,nhắm món ngon vật lạ, quả là một kiểu hưởng thụ phong nhã. Chỗ này được xem là một nơi nổi tiếng trong đế đô.

Trong không gian yên ắng của buổi sớm mai, một vài thuyền đang neo đậu xa xa phía cảng lớn .Trên cảng khẩu đã có lác đác vài công nhân dậy sớm bắt đầu vất vả lao động. Trên đường tĩnh lặng do Cafe quán nhậu hai bên vẫn chưa mở cửa buôn bán.

Đỗ Duy thẳng một đường theo sau người này đến đây, lại đi theo hướng bắc dọc theo đường lớn bờ sông vận hà mà đi. Cuối cùng đột nhiên rẽ vào một ngã, đẩy ra một cánh cửa, thân hình chớp cái đã tiến vào rồi. Đỗ Duy nét mặt bình tĩnh theo sau vào, ngẩng đầu nhìn lại thì là một trà lầu quy mô nhỏ, so với dọc con phố phồ hoa này thì quán trà này có vẻ lụp xụp. Tuy nhiên từ cách bố trí cánh cửa mà xem, thì lại có chỗ đặc biệt. Trên cửa trà lâu này treo một tấm bảng, viết mấy chữ:

“Người tục chớ vào”

Đỗ Duy nhìn thấy một hàng chữ như thế không khỏi cười cười, đẩy cửa đi vào. Trong trà lầu nhỏ này, lầu dưới trống không một bóng người, chỉ có cái cầu thang mà nhìn chất gỗ đã có mấy phần mục nát. Người trước đó chắc là đã đi lên rồi. Đỗ Duy không do dự, cũng theo cầu thang đó mà đi lên. Lên đến lầu lại nhìn thấy một bình phong. Đỗ Duy xoay người đi qua bình phong thì trông thấy bóng người trên lầu này.

Lầu hai là một sảnh nhỏ, bốn mặt đều có cửa sổ. Cửa sổ hướng phía đại vận hà mở rộng, từng cơn gió lạnh sớm mai thổi vào khiến cho căn phòng thêm lạnh buốt. Một người đang ngồi cạnh bên cửa sổ, lưng quay về phía Đỗ Duy, trước mặt để một bình bạc cùng hai ly nhỏ. Nhìn từ bóng lưng có thể thấy được nét già nua năm tháng, thân người tựa trên ghế , sống lưng có vẻ không còn thẳng nữa. Trong phòng đang rất lạnh, lão khoác một tấm áo lông dày,để mặc cửa sổ mở toang cho gió lạnh thổi vào.Người áo xám dẫn Đỗ Duy đến đang thõng tay đứng yên lặng như một pho tượng sau lưng người này. Đỗ Duy thở dài thật sâu, sau đó nhìn về bóng lưng người đó cười nói:

- Ven sông ngắm cảnh bình minh tuy hay đấy, nhưng giờ khí trời lại có hơi lạnh, mà ngài cũng có nhã hứng ghê ha, sáng sớm vậy đã mời ta đến nhậu rồi à?

Nói xong, hắn cười ha ha, tiến lên mấy bước. Người đó cũng không quay đầu lại, chỉ có âm thanh già nua truyền đến:

- Đức ngài Công tước vốn bận rộn, nếu không chọn giờ này mời người, chỉ sợ ngươi không rảnh !

Đỗ Duy từ từ bước tới, miệng nói:

- Ngài quá lời rồi! Nếu là ngài mời, bất luận lúc nào ta cũng phải sắp xếp thời gian mà tới liền. Ngài cần chi phải để vị cao thủ thủ hạ này chạy một chuyến chứ? À ! Lúc nãy khiến ta thấy rất kỳ quái, từ lúc nào mà 'băng sương đấu khí' này đã mất giá như vậy, một người cản đường ta cũng có thể tùy tùy tiện tiện sử dụng. Chỉ sợ cũng chỉ có người như ngươi mới có thể dạy ra loại đệ tử cao thủ như vậy thôi.

Người này cười khan một tiếng:

- Hắn không phải đệ tử ta, chỉ là một người thân cận bên cạnh ta thôi.

Đỗ Duy đã đi đến trước mặt hắn, ung dung ngồi vào ghế trước mặt người này, cầm lấy bình bạc và ly trống trên bàn, tự rót cho mình một ly, uống một ngụm rồi sau đó chau mày nói:

-Ta lại đoán sai à. Ngồi mà ngắm sông trong khí trời lạnh như vậy tốt nhất là uống một bình rượu nóng mới là chuyện phong nhã. Nhưng người có thân phận lớn như ngươi lại sao uống nước chứ? Đây có quá nhạt nhẽo vô vị lắm không?

Người kia mi mắt khẽ động một cái, nhẹ nhàng cười đáp:

- Công tước đại nhân chẳng lẽ chưa nghe qua một câu nói sao……rượu càng uống càng ấm, nước càng uống càng lạnh! Tâm ta đã lạnh mấy chục năm rồi, uống nước mới đúng hợp loại người tâm lạnh như ta.

Nói rồi, y nhấc cánh tay già mua ốm yếu lên chỉ nào cửa sổ đã mở, cười nói:

- Mời ngài công tước xem, gió nơi đây tuy lớn tuy lạnh, đối với người mà nói là khổ lạnh khó chịu, nhưng đối với ta mà nói…thứ cảm giác gió lạnh nhập thể này lại là một loại hoài niệm .

Đỗ Duy nhẹ nhàng cười một tiếng, đón lấy gió lạnh mà hít một hơi sâu. Loại không khí trong lành mát lạnh hít vào ngực có một loại sảng khoái chạm tới tận tim phối. Sau đó hắn cười ha ha một tiếng:

- Hoài niệm sao? ngài là đang hoài niệm rét lạnh trên đại tuyết sơn sao? Lam Hải tiên sinh!

Lam Hải không cười, khuôn mặt già nua phảng phất như chìm vào trầm tư. Qua một lúc lâu sau, trong mắt hắn mới có một tia bất đắc dĩ:

- Đỗ Duy, ngươi nói không sai, ta đúng là hoài niệm đại tuyết sơn. Nơi đó tuy là băng thiên tuyết địa, nhưng mà ở đó lòng ta là ấm. Còn chốn đế đô tuy ấm nhưng lòng ta lại là lạnh.

Đỗ Duy cười:

-Nếu đã là vậy ! ta người ấm lòng này cùng ngài uống một ly nước tâm lạnh vậy!

Hắn uống một ngụm hết ly nước lạnh. Thở dài, cười khổ nói:

-Ta chưa từng nghĩ qua, trong thời tiết lạnh thế này, uống một li nước lạnh lại là cảm giác thống khoái như vậy.

Lam Hải ho khan hai tiếng, người hầu áo xám sau lưng lập tức quan tâm nhìn hắn. Lam Hải lại vẫy vẫy tay ý nói mình không sao, đem áo lông trên người kéo chặt một chút, thần sắc có chút yếu nhược nhìn Đỗ Duy, cười nói:

- Công tước đại nhân, người mang đi tám mươi đệ tử của ra, về đến đế đô cũng không đến gặp mặt ta, khó tránh có chút không phải .

Ánh mắt Đỗ Duy chớp cái, cười nói:

- Lam Hải tiên sinh, lúc trước người hỗ trợ ta tám mươi vị học trò, dụng ý chưa chắc là đơn giản. Nhưng dù sao đi nữa, ta rất cảm kích sự giúp đỡ của người, có điều trước khi gặp người, ta cần phải hiểu rõ trước hết một chuyện.

- Chuyện gì?

Đỗ Duy bỏ cái ly trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào Lam Hải, sau đó từng chữ từng chữ từ từ nói:

- Lúc gặp lại, người và ta là địch, hay là bạn?

Lời vừa dứt, trong phòng xuất hiện một luồng sát khí mãnh liệt!!

Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« (http://4vn/forum/showthread.php?t=52464) để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!