Chương 379: Hoàng Thất

Giọng Thần hoàng tử lúc này nghe như rất nhu hòa, tiếng nói hắn trơn tru giống như hoàng tử phong lưu chưa cầm quyền năm đó, trong ánh mắt lộ ra một tia ấm áp.

- Đỗ Duy, ta biết, hiện tại ta mặc dù cao cao tại thượng, vạn người thần phục, nhưng sau lưng khó tránh khỏi có ngưởi chửi mắng ta là “phản nghịch sát huynh khi phụ”. Đại hoàng huynh ngày đó mặc dù phản nghịch, nhưng dù sao huynh ấy cũng đã chết, hơn nữa ta cũng đáp ứng yêu cầu của trước khi chết là không bác bỏ thân phận hoàng thất của huynh ấy, được chôn cất theo nghi lễ hoàng thất. Chỉ là, người đã chết, sẽ luôn nhận được một ít sự đồng tình, huống chi… Ta hiện tại mặc dù nhìn như phong quang, nhưng thân phận “nhiếp chính vương” này thật ra cũng có chút khó xử… Cha ta, hừ! Ông ta hai năm nay ở trong hoàng cung vị tất đã an phận. Ta cũng biết, dư luận bên ngoài, đối với ta cũng không phải là nhất trí tán dương. Luôn có một đám loạn thần tặc tử nói bậy bạ. Nói ta giết chết huynh trưởng, được lắm, ta nhận, đại hoàng huynh mặc dù không phải là chính tay ta giết, nhưng hôm đó, dưới trường hợp đó, đích xác là ta do bức tử. Nói ta khi dễ phụ hoàng… Hừ, hay cho một từ “khi dễ”! Ta cùng đại hoàng huynh hai người cuối cùng phải lấy binh lực gặp nhau, cục diện không chết không ngừng, đều do ông ta mấy năm gần đây dốc sức tác thành!

Mấy lời cuối cùng này khiến cho Đỗ Duy biến sắc… Chỗ này còn có ẩn tình gì của hoàng gia sao?

Căn cứ theo suy luận bình thường, đối với trường chính biến đế đô hai năm trước, sớm đã có “cái quan luận định” (Muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ tới khi người đó chết đã). Quan điểm chính là Augustine VI sớm đã lập đại hoàng tử làm thái tử, lúc già lại chuyển sang sủng ái con trai út Thần hoàng tử của mình, khiến cho đại hoàng tử cảm giác được vị trí kế thừa nguy hiểm, mới quyết tâm chính biến.

Chẳng lẽ… Không phải như vậy?

- Chính xác là không phải thế!

Hoàng tử Thần cười ha hả, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Đỗ Duy:

- Đỗ Duy, những suy nghĩ của ngươi ta đại khái có thể đoán được. Mấy lời lưu truyền ở bên ngoài này là dạng gì, ta còn không biết sao? Chỉ có điều… Thật đáng tiếc là ta cũng được, đại hoàng huynh ta cũng được, rốt cuộc chỉ là những vật hy sinh cho cha ta thôi!

Nói đến đây, Thần Hoàng Tử đột nhiên xoay người, hướng tới mấy tên võ sĩ cung đình giáp vàng ở đằng xa quát:

- Tất cả các ngươi lui xuống, ta muốn cùng công tước Tulip bàn một vài chuyện. Tất cả mọi người đều ra khỏi hoa viên! Ai dám nghe nửa câu, lập tức giết chết!

Mấy võ sĩ giáp vàng sau khi nghe lệnh thì cúi người thi lễ rời đi.

Trên mặt Thần hoàng tử lộ ra một tia mỏi mệt, đột nhiên ngồi bệt xuống. Lúc này đang là mùa đông. Cỏ trong hoa viên hoàng cung đã héo úa, hắn đường đường là chúa tể đế quốc lại tùy tiện ngồi trên cỏ khô như vậy. Sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Duy, vỗ vỗ mặt đất bên cạnh.

Đỗ Duy do dự giây lát, cũng ngồi xuống bên cạnh Thần hoàng tử.

- Đỗ Duy, muốn nghe chuyện xưa không?

Lời này khiến cho Đỗ Duy càng cười cổ quái.

Quái quỷ thật… Mấy ngày gần đây, chính mình giống như luôn nghe người ta kể chuyện xưa. Maximos kể chuyện xưa cho mình, QQ lại kể cho mình một câu chuyện xưa khác.

Bây giờ đến hoàng cung đế đô, Thần hoàng tử cũng muốn kể chuyện xưa cho mình sao?

Chỉ là mặc kệ Đỗ Duy thích hay không, chuyện xưa này cũng phải nghe, đường đường là nhiếp chính vương đế quốc muốn kể chuyện xưa cho ngươi, ngươi làm thế nào cự tuyệt được?

Huống chi, Đỗ Duy thật cũng có chút hiếu kì…

Thần hoàng tử khe khẽ thở dài, tùy ý vươn tay, từ bụi hoa bên cạnh ngắt xuống một cành bụi gai, ngón tay thon dài tinh tế, đem những cái gai trên cành bụi gai kia, từng cái từng cái bẻ xuống. Sau đó chậm rãi nói:

- Năm đó ta mười tuổi… Từ khi còn rất nhỏ, ta đều cho rằng, ta e là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Sinh ra trong hoàng thất vẻ vang và vinh dự, thân phận cùng huyết thống tôn quí, tước vị hoàng thất… Lúc còn nhỏ, mọi người xung quanh đều thích khen ta thông minh, nói ta là hoàng tử thiên tài hiếm có trong hoàng thất, thông minh cơ trí. Kỳ thật ta biết, những lời này, quá nửa đều là dối trá khen ta mà thôi.

Mà ta, chỉ là hiểu chuyện sớm hơn so với những đứa nhỏ khác một chút mà thôi. Tất cả mọi người đều cho rằng phụ hoàng thực sự thích ta… Hừm, xem như ông ta thích ta đi! Bởi vì ta là con trai út của ông ta, lúc năm mươi tuổi ông ta mới sinh con, đương nhiên phải cưng chiều một chút. Chuyện kể rằng ông ta vẫn rất muốn có thêm một đứa con trai, đáng tiếc các hoàng phi khác liên tiếp sinh cho ông ta mấy công chúa, ông ta thậm chí dưới sự giận dữ đã giết chết một hoàng phi… Hắc!

Cuối cùng, lúc mẫu thân ta sinh ra ta, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng… Lúc còn rất nhỏ, không biết vì cái gì, ta luôn có một loại cảm giác kỳ quái. Loại cảm giác này, phát ra từ phụ hoàng thân ái của ta! Phải, là phụ hoàng! Ta sớm hiểu chuyện, rất sớm biểu hiện sự thông minh. Cho nên so với những đứa nhỏ khác càng sớm được cho đi học. Vô luận là học giả cung đình, chiêm tinh thuật sư hay là ma pháp sư cung đình, đều khen ngợi ta thông minh, nói ta ưu tú thiên phú như thế nào như thế nào…

Nhưng, có lẽ ta bị ảo giác? Bởi vì mỗi lần, ta luôn cảm giác được khi các thầy khen ngợi ta trước mặt phụ hoàng, ánh mắt phụ hoàng nhìn về ta - Ừm, ánh mắt đó có chút kì quái, không giống như ánh mắt của một người cha từ ái vui thích nhìn đứa con ưu tú của mình. Ánh mắt đó, giống như… Giống như một con hùng sư đang dần già đi, nhìn về phía một con sư tử còn nhỏ giương nanh múa vuốt. Giống như một người thấy được một cái uy hiếp ngầm trong tương lai!

Ánh mắt như thế, khiến cho bản năng ta cảm giác một tia bất an, một tia nguy hiểm! Mặc dù phụ hoàng ẩn giấu ánh mắt đó rất thâm sâu. Nhưng ta cũng mơ hồ hiểu một điểm. Kỳ thật, phụ hoàng tuyệt không thực lòng thích ta, sủng ái ta giống như người ngoài nói. Có lẽ, ông ta thích và sủng ái ta, chỉ là cố ý làm ra vẻ bề ngoài mà thôi.

Lúc nhỏ, ta không hiểu đó là vì cái gì. Đến năm ta mười tuổi, ta cuối cùng đã hiểu! Năm đó là sinh nhật sáu mươi tuổi của phụ hoàng.

Ông ấy mặc dù là hoàng đế chí tôn của đế quốc, chúa tể đại lục, là người đàn ông có quyền thế nhất trên đại lục. Nhưng con người ta đến lúc sáu mươi tuổi, ông ta cũng không tránh khỏi già yếu. Trên thế giới này tất cả đều là như thế, con người càng già, có những lúc, lại càng phát ra ham muốn nắm chặt một vài thứ trong tay không chịu buông!

Năm đó, ta mới mười tuổi. Kết quả vào đêm sau sinh nhật phụ hoàng, mẹ ta đến phòng của ta. Vẻ mặt bà ấy rất là vui sướng. Sau đó nói cho ta một chuyện, phụ hoàng tựa hồ có ý cải lập thái tử, có ý lập ta làm thái tử!

Chỉ là, trong bữa tiệc tối đó, lúc ông ta chỉ hơi lộ ra một chút ý tứ, liền bị các quí tộc đại thần kịch liệt phản đối. Chuyện này bị nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài, vì thế, người biết được rất ít.

Bên ngoài hiện tại lưu truyền chính là lúc cha ta bảy mươi tuổi, ta hai mươi tuổi, ông ta muốn lập ta làm thái tử bị đám hạ thần phản đối – kỳ thật, chuyện này đã sớm phát sinh từ mười năm trước. Lúc ta mười tuổi, cha ta đã muốn làm vậy.

Được rồi, để ta kể tiếp vào cái đêm năm ta mười tuổi… Mẹ ta bà ấy cũng không phải là một phụ nữ có trí tuệ. Bà ấy chỉ là theo bản năng mà cho rằng nếu như ta có thể làm thái tử, trở thành hoàng đế tương lai, vậy đương nhiên là chuyện cực tốt! Vì thế bà ấy rất cao hứng! Dù sao phụ hoàng có ý này, nói không chừng tương lai có thể thành công. Hơn nữa, mẹ ta cũng không phải là một người phụ nữ có tâm cơ. Trong lòng bà ấy rất vui mừng, không nhịn được đang đêm nói cho ta.

Tuy nhiên. Đêm đó, ta cảm thấy nguy hiểm! Một loại khí lạnh chạy suốt toàn thân. Mọi người nói không sai. Ta đích xác là thông minh hơn một chút so với bạn đồng lứa. Bởi vì ta hiểu chuyện sớm một chút. Lúc đó, ta đã hiểu một đạo lý, trên thế giới này không có chuyện tốt nào vô duyên vô cớ đến với ngươi!

Phải, ta lúc nhỏ thông minh, các thầy dạy ta đều khen ngợi ta. Thậm chí cả rất nhiều quí tộc đại thần, trên yến hội đều khen ta tuổi nhỏ cơ trí… Tuy nhiên, một đứa nhỏ mười tuổi, cho là thông minh, lại lộ xuất thiên phú. Chẳng lẽ liền khiến cho phụ hoàng chuyển biến tâm ý muốn lập thái tử khác sao? Có thể sao?

Phải biết, năm đó đại hoàng huynh Evan của ta đã hơn ba mươi tuổi. Đại hoàng huynh đã hơn ba mươi tuổi, làm việc đã rất có thủ đoạn. Năm đó huynh ấy sớm đã tham gia chiến tranh ở Tây Bắc, biểu hiện mặc dù không thể nói là cực kì ghê gớm nhưng cũng có chút ít công lao. Hơn nữa năm đó cùng với thân phận thái tử, dần dần có vây cánh cho riêng mình. Huynh ấy xử lý công việc cũng khá tốt, so với tuổi tác của mình, cũng là cực kì xuất sắc. Một vài chuyện triều chính, cũng xử lý coi như là thấu đáo mọi mặt.

Một thằng nhóc mười tuổi. Cho là thông minh, cũng chỉ là trên học tập đọc sách biểu hiện ra thiên phú mà thôi! Biểu hiện như vậy, liền có thể áp đảo một người hơn ba mươi tuổi, đã nắm trong tay quyền lực nhất định, hơn nữa làm việc rất xuất sắc và trưởng thành sao??

Chí ít chính ta không tin!

Phụ hoàng sẽ bỏ lòng tin vào một đứa con trai trưởng thành làm việc chững chạc thành thục hơn ba mươi tuổi. Ngược lại tin tưởng vào một tên nhóc con mười tuổi? Người bình thường e rằng cũng không nghĩ như thế!

Thật buồn cười, mẹ ta lại nghĩ rằng đó là chuyện tốt. Nhưng kì thật… Căn bản là nguy hiểm đến! Từ sau hôm đó, mọi thứ đều thay đổi. Những người hầu và cung nữ xung quanh ta, còn có sư phụ cung đình, đối với thái độ của ta đều đặc biệt cung kính hơn rất nhiều, dường như trong mắt bọn họ, ta không còn là “Thần hoàng tử đơn thuần, mà biến thành “Thần hoàng tử có thể trở thành hoàng đế”!

Càng quan trọng hơn là… Người huynh trưởng thân ái của ta, đại hoàng tử Evan, thái độ đối với ta, cũng có biến hóa!

Lúc ta tuổi còn nhỏ, đại ca còn đã từng ôm ta. Ta thậm chí còn nhớ rất rõ ràng, lúc ta còn nhỏ, huynh ấy còn dạy ta cưỡi ngựa. Đại ca ôm ta ngồi trên một con tuấn mã màu trắng, sau đó còn nói với ta “Gia tộc Augustine chúng ta là dùng võ lực đoạt được quyền chúa tể đại lục này, thân là nam nhi của gia tộc Augustine, đều phải có tinh thần thượng võ!”

Lúc đó, huynh ấy giống hệt như một người huynh trưởng chân chính. Dù sao, con cái của cha ta tuy nhiều, nhưng chỉ có hai đứa con trai chúng ta, những người khác đều là con gái. Vì thế lúc ta còn nhỏ, đại hoàng huynh đối với ta rất là thân.

Có lẽ là vì cha ta vào đêm yến tiệc lần sinh nhật đó đã lộ ra ý tứ, thái độ đại hoàng huynh đối với ta cũng thay đổi. Đại ca không một lần tìm ta, không một lần gặp ta. Cũng không một lần dẫn ta đi cưỡi ngựa, không một lần bồi tiếp ta xem đám võ sĩ cung đình luyện tập võ kỹ. Ta thậm chí còn nhớ, huynh ấy vốn còn đáp ứng ta, sau một tháng sẽ lén dẫn ta ra khỏi cung uống rượu. Thế nhưng, cái hẹn đó, đại ca rốt cuộc cũng không thực hiện… Mãi cho đến khi anh ta binh bại thân tử!

Tất cả những thay đổi này là do cha ta! Là bởi vì ông ta lộ ra ý muốn cải lập ta làm thái tử, kết quả khiến cho đại hoàng huynh coi ta như địch nhân! Nhưng mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Cha ta là thật tâm thích ta, mới nói muốn lập ta làm thái tử?

Từ lúc đó, ta vẫn luôn hoài nghi! Ta nói, người bình thường đều sẽ không lựa chọn từ bỏ lòng tin vào một người trưởng thành trầm ổn hơn ba mươi tuổi. Nhưng lại tin vào một tên nhóc con không biết gì – dù tên nhóc đó có chút thông minh. Cho nên, ta nhận định phụ hoàng làm như vậy là có dụng ý!

Đương nhiên, chuyện phức tạp như thế, lúc ta mới mười tuổi, dĩ nhiên là nghĩ không ra. Nhưng ta biết, những chuyện như thế này ta không thể tự mình đi hỏi phụ hoàng… Càng quan trọng hơn là, bản năng ta lúc đó đối với phụ hoàng sinh ra một loại sợ hãi. Mặc dù lúc đó còn chưa rõ ràng, nhưng đại khái là một loại bản năng thiên tính. Chính ta cũng nghĩ không ra đáp án, vậy nên ta đành phải đến hỏi người khác.

Ta nhớ là ba tháng sau đó, có một cơ hội rất tốt. Vị sư phụ cung đình dạy ta nói cho ta biết trong đế đô có một chuyện mới mẻ. Có một vị học giả tên gọi là Lam Hải, vị học giả này thông minh bác học, dường như trên thế giới này không có chuyện gì mà ông ta không biết. Thiên văn địa lý y học hoa cỏ lịch sử… Ông ta giống như cái gì cũng đều biết. Mà tại lần đại hội hội tụ toàn học giả của đế đô. Ông ta dùng trí tuệ cao siêu, trong lúc biện luận đem tất cả những đối thủ có ý bắt bẻ, ghen ghét ông ta, biện bác cho á khẩu vô ngôn. Mọi người đều công nhận rằng ông ta là học giả thông minh nhất đế đô.

Sau khi cung đình sư phụ nói cho ta chuyện này. Ta rất tò mò, vẫn muốn đi xem vị học giả thông minh nhất đế đô trong truyền thuyết có hình dáng như thế nào. Cuối cùng, ngày đó sư phụ nói cho ta biết, trong đế đô lại tiến hành một cuộc tranh luận. Đại khái là trong mấy người lần đầu tiên thua Lam Hải, có người không phục. Tìm từ ngoài tỉnh đến mấy vị đại học giả nổi tiếng.

Trong lòng ta rất hâm mộ vị Lam Hải này. Liền năn nỉ sư phụ học giả cung đình của ta mang ta theo xem. Ông ấy cũng rất hứng thú đối với sự kiện này. Liền dẫn ta theo… Lúc đó tuổi ta còn nhỏ, ra khỏi hoàng cung cũng không dễ dàng, cho nên đợi đến khi sư phụ nghĩ được cách mang ta ra ngoài thì cuộc tranh luận đã kết thúc! Ta cũng không chứng kiến được quá trình học giả Lam Hải làm cho đối thủ á khẩu vô ngôn. Nhưng ta thấy những người đứng xem bên ngoài hoan hô một người mặc trang phục bình dân. Đối với vị học giả gọi là Lam Hải, từ tận đáy lòng ta phát ra sự tôn kính và khâm phục.

Ta chú ý đến vị học giả Lam Hải, ông ấy đích xác là một người bất phàm, mặc dù ăn mặc rất bình thường. Thế giới này là như vậy! Rất nhiều người tự cho rằng mình bất phàm, cố gắng mặc vào những bộ quần áo hoa mỹ. Nhưng ngược lại càng lộ ra vẻ nông cạn. Mà người giống như Lam Hải, thì không cần phục sức hoa lệ để phụ trợ cho chính mình. Chỉ đơn giản nhìn vài lần, ta liền xác định. Người gọi là Lam Hải này, nhất định là một học giả thông minh.

Tiếp đó… sau đại hội, ta không màng đến sự phản đối của cung đình sư phụ. Dẫn người lén đi theo sau Lam Hải, đi theo về tới nhà ông ấy. Sau đó, ta để cho cung đình sư phụ ở bên ngoài chờ, ta một mình gõ cửa đi vào tìm vị học giả Lam Hải này.

Ta không giấu giếm thân phận của mình, mà ông ấy đối với thân phận của ta cũng không hề cảm thấy kì quái. Ta có thể cảm giác được, loại bình tĩnh của ông ấy không phải là ngụy trang, mà là rất chân thực.

Lam Hải là loại người như thế… Loại người này, khi ngươi đứng trước mặt ông ta, phảng phất giống như là đối mặt với đại dương bao la, ngươi sẽ có cảm giác trí tuệ của ông ấy tựa hồ sâu không thể dò được. Mà đứng trước mặt ông ấy, ngươi sẽ có cảm giác bản năng chính mình thật nhỏ bé.

Lúc đó, ta tuổi nhỏ, đưa ra một yêu cầu với ông ấy, ta muốn thỉnh giáo ông ấy một vấn đề, nhưng hi vọng ông ấy có thể giữ bí mật. Lam Hải suy nghĩ trong giây lát, sau đó nói với ta “Nếu là năm năm sau, ta sẽ cự tuyệt yêu cầu của ngươi. Chỉ là hiện tại, ta sẽ đáp ứng ngươi.”

Sau đó ta mới hiểu ý tứ trong câu nói của ông ta, nếu như năm năm sau, ta đã trưởng thành, e rằng đã phát triển tới cái độ tuổi vì quyền lực mà có thể thật tàn khốc, nói không chừng sau khi hỏi ông ta, sẽ giết người diệt khẩu. Nhưng may mắn là lúc đó ta mới có mười tuổi, một đứa nhỏ mười tuổi, sẽ không làm những loại chuyện như thế.

Hôm đó, ở trong căn phòng nhỏ của học giả Lam Hải, ta muốn ông ta giải đáp vấn đề mà ta vẫn giấu ở trong lòng. Phụ hoàng ông ấy, cuối cùng là vì cái gì lại bỗng nhiên muốn lập ta làm thái tử? Chẳng lẽ phụ hoàng thực sự nghĩ một tên nhóc con mười tuổi như ta, lại nhất định xuất sắc hơn một người đã ba mươi tuổi trưởng thành sao?

Lam Hải sau khi nghe vấn đề của ta, ông ấy suy nghĩ trong chốc lát. Sau đó, cuối cùng ông ấy cho ta một đáp án. Mà cái đáp án đó, khiến ta sau khi nghe xong, thực sự có một loại cảm giác rợn tóc gáy! Lần đầu tiên trong đời, ta đột nhiên cảm giác, sinh ra trong hoàng thất, vị tất đã là phúc khí gì!

Đáp án của Lam Hải cũng không phức tạp gì, chỉ có một câu nói. Chuyện này, có trách cũng chỉ có thể trách phụ hoàng ngươi hiện tại thân thể còn quá tốt, mà đại hoàng huynh của ngươi cũng lớn mạnh quá nhanh!

Lúc Lam Hải nói những lời này, ta cũng không thể giải thích. Ông ấy cũng không giải thích ý tứ cho ta, mà ta, thời gian lúc đó cũng không còn sớm nữa, ta phải lập tức trở về hoàng cung.

Đêm đó, ta ở trong phòng một mình suy nghĩ suốt cả đêm! Ta nghĩ đến sự “yêu thích” của phụ hoàng đối với ta, nghĩ đến lúc nhỏ, lúc người khác khen ta thông minh cơ trí, loại ánh mắt phụ hoàng nhìn về phía ta, nghĩ đến đại hoàng huynh ngẫu nhiên lộ ra cảm giác bất đắc dĩ…

Đến lúc trời hừng đông, ta đột nhiên nghĩ thông suốt toàn bộ! Lam Hải nói không sai chút nào! Nguyên nhân lớn nhất của chuyện này chính là, phụ hoàn thân thể còn rất tốt, mà đại hoàng huynh cũng lớn mạnh quá nhanh!!

Phụ hoàng, Augustine VI, ông ta là một hoàng đế đối với quyền lực cực kì có ham muốn chiếm giữ. Trong mắt ông ta, không có một cái gì gọi là tình phụ tử, chỉ có hoàng vị (vị trí hoàng đế)! Hoàng vị mới là thứ duy nhất có phân lượng trong lòng ông ấy! Hoàng vị chí tôn và quyền lực chúa tể đại lục, mới là cái duy nhất trong mắt ông ta!

Thế nên, mặc dù đã sáu mươi tuổi, ông ta vẫn trông có vẻ tinh lực sung mãn, dường như không một chút có ý buông tay. Ông ta là một người đầy tham vọng như thế đó, ông ta thậm chí còn đang trù tính tái thiết lại hạm đội đi viễn chinh Nam Dương, ông ấy thậm chí còn muốn phát động một cuộc chiến tranh với Tây Bắc lần nữa… Trong đầu ông ta cả ngày chỉ toàn là mấy tư tưởng cuồng nhiệt này, ông ta nắm quyền lực trong tay, ông ta muốn trở thành vị hoàng đế vĩ đại nhất trong vương triều Augustine, ông ta còn có rất nhiều kế hoạch to lớn như thế chưa tiến hành, còn có rất nhiều tham vọng vĩ đại như thế chưa thực hiện! Lúc này, ông ta sao có thể buông quyền lực ở trong tay ra?

Chính ông ta nghĩ rằng mình còn chưa già, ông ta nghĩ rằng mình còn rất nhiều chuyện phải làm. Ông ta đại khái nghĩ nếu có thể nói, ông ta hy vọng tiếp tục làm hoàng đế đến năm một trăm tuổi!! Hừ….

Nhưng vấn đề thực tế… Ông ta đã sáu mươi tuổi! Sáu mươi tuổi, nên tính là đã cao tuổi. Không may là con trai ông ta, người kế thừa theo pháp định của ông ấy, đại hoàng huynh của ta, đã hơn ba mươi tuổi!

Ba mươi tuổi, chính là đỉnh điểm của một nam nhân, trưởng thành, tinh lực cực kì sung mãn, độ tuổi rất sốt sắng! Có thể nói là tuổi hoàng kim của nam nhân!!! Mà nam nhân ở tuổi này, không thể nghi ngờ, đều hi vọng nhanh chóng có thể đem tinh lực dốc vào sự nghiệp, tiến hành trả ơn cho đất nước… Đây chính là điểm mâu thuẫn.

Hai năm đó, đại hoàng huynh đã có một tổ chức tương đối. Vương thành cận vệ quân đoàn đã quan hệ trực tiếp với huynh ấy. Trong quân phương, Raymond bá tước của Rowling gia tộc là bạn tốt từ thời niên thiếu của huynh ấy. Còn có sở quan tài chính, giám sát, đều có quan hệ trực tiếp với đại ca. Có thể nói, xung quanh đại hoàng huynh, đã hình thành một cái tiểu tập đoàn chính trị của thái tử.

Cái tiểu tập đoàn chính trị này, đã khá thành thục… Thành thục đến mức đã có thể gánh vác trách nhiệm. Đại hoàng huynh đợi phụ hoàng truyền ngôi! Thậm chí là rất nôn nóng chờ đợi!

Mà phụ hoàng đã sáu mươi tuổi vẫn còn tinh lực sung mãn dã tâm bừng bừng, lúc này còn chưa muốn buông tay, không cho phép bất kì ai có dã tâm đến ngôi vị hoàng đế của ông ta – dù là con ruột của ông ta cũng không được!!