- Hoa Tulip Đại công…
Karina rụt rè nhìn nụ cười hòa nhã trên môi Đỗ Duy, bỏ qua chút sợ sệt trong lòng, thấp giọng thăm dò:
- Ta! Ta nghe nói ở Tây Bắc vui lắm, ngươi có thể kể cho ta nghe một vài chuyện ở đó không? Có thật là ngươi chỉ cần ba tháng là tạo nên một tòa thành không?
Đỗ Duy gật đầu mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh Karina, hắn không nhịn được vuốt nhẹ mũi Karina, mỉm cười nói:
- Đúng rồi! Nếu công chúa điện hạ có hứng thú như vậy, tương lai ngài trưởng thành là có thể tận mắt xem mà!
Karina bé nhỏ bị Đỗ Duy vuốt một cái lên mũi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, lui ra phía sau mấy bước, đôi mắt to tròn chợt hiện lên một tia thất vọng:
- Lại phải đợi sau này lớn lên sao!
Thần Hoàng Tử cười ha hả, nhìn qua người hầu bên cạnh:
- Thời gian không còn sớm, dẫn bọn chúng về đi! Buổi học hôm nay cũng nên bắt đầu rồi đó! Ta và Hoa Tulip Đại công còn có chuyện phải bàn.
Người hầu hai bên nghe lệnh tiến lên dẫn đôi hoàng tử công chúa đi ra. Cậu nhóc Charles vẫn lễ nghi như cũ, hướng tới hai người thi lễ xong mới rời đi. Còn Karina bé nhỏ lại cứ nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt tràn ngập tò mò không chịu thôi cho đến lúc bị cung nữ bế đi.
Hai đứa trẻ đi rồi, trong vườn chỉ còn lại Đỗ Duy và Thần Hoàng Tử hai người. Bọn võ sĩ hộ vệ cũng đều lùi ra xa. Thần Hoàng Tử lúc này mới mỉm cười quay đầu nhìn Đỗ Duy:
- Hai đứa trẻ của ta thế nào?
Đỗ Duy gật gù:
- Thông minh xinh đẹp! Điện hạ ngài thật có phúc khí!
Hoàng tử Thần ánh mắt ngưng đọng, chợt thở dài:
- Sinh ra trong gia đình hoàng tộc… Cũng chưa hẳn đã gọi là phúc khí!
Nói xong hắn lắc lắc đầu tự cười mình:
- Nhìn bọn chúng thân mật vui vẻ, ta lại nhớ tới cái ngày đại ca cỡi ngựa chở ta theo bên mình… Hắc hắc!
Nói đến ngày chính biến, Đại hoàng tử bỏ mình, Đỗ Duy ngậm miệng không nói được một lời.
Nhưng giọng Thần Hoàng Tử lại bỗng nhiên biến đổi, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc trầm giọng nói với Đỗ Duy:
- Đỗ Duy! Ngươi có thể đáp ứng ta một việc không? Sau này ngươi phải giúp ta dạy dỗ hai đứa trẻ kia thật tốt, có được không?
Đỗ Duy sửng sờ:
- Điện hạ, ý ngài là…
Trong ánh mắt Hoàng tử Thần hiện lên một tia phức tạp, tuy nhiên lập tức được giấu đi bằng giọng cười thoải mái:
- Đứa nhỏ Charles đã tám tuổi, cũng bắt đầu mời sư phụ cung đình dạy dỗ hắn rồi. Nhưng dù sao Đỗ Duy nhà ngươi cũng là cung đình học giả. Hơn nữa ta biết ngươi vốn bác học đa tài, đã vậy tuổi ngươi cũng không quá lớn, chỉ hơn hắn bảy, tám tuổi mà thôi. Nếu người đồng ý dạy dỗ cho đứa trẻ này, so với mấy lão học giả râu bạc kia còn tốt hơn nhiều. Chung quy thì bọn trẻ đối với mấy lão già kia vẫn có chút tâm lý kháng cự.
Đỗ Duy giật mình, còn đang cẩn thận suy tính xem lời nói của điện hạ có ý gì. Hoàng tử Thần tiếp tục:
- Con trai của ta xem ra cũng thông minh, ta đặt kỳ vọng ở nó rất nhiều. Ân! Sau nay ta mong ngươi nhận làm sư phụ cho nó!
Một câu nói này có vẻ hàm ý nhiều thứ đây.
Kỳ vọng rất lớn… Không lẽ Thần Hoàng tử muốn lập Charles kế vị?
Để cho mình làm sư phụ của hoàng tử, tương lai là thầy của hoàng đế. Địa vị thật sự là cao quý!
Đỗ Duy cười cười:
- Nếu điện hạ đã thẳng thắn với ta như vậy, đương nhiên ta không dám cự tuyệt rồi… Có điều ta thường xuyên ở Tây Bắc, chỉ sợ không có thời gian về Đế đô mà dạy dỗ cho hoàng tử!
Hoàng tử Thần lắc đầu cười với Đỗ Duy:
- Đại công tước Hoa Tulip của ta… Ngươi ở Tây Bắc cả đời được sao? Tây Bắc là địa phương lạnh giá. Cái địa phương đó lĩnh chủ nào cũng đều tuyển ra một Tổng đốc thay mình quản lý, lấy cớ mà về đế đô hưởng phúc. Còn ngươi lại có vẻ yêu thích ở Tây Bắc như vậy, hai năm ra ngoài cũng không trở về được lấy một lần a!
Đỗ Duy cười nhạt nhìn Hoàng tử Thần:
- Điện hạ nói đùa rồi, cục diện ở Tây Bắc như vậy, ta muốn trở về ngài có cho phép ta không? Đương nhiên còn có những người mong ta không thể trở về nữa ấy chứ!
Hai người nhìn nhau cười. Không nói gì.
Sau đó, Thần Hoàng Tử sánh vai cùng Đỗ Duy tản bộ trong vườn hoa. Trầm mặc một lúc, Thần Hoàng Tử chậm rãi nói:
- Tương lai chờ cục diện ổn định, ngươi phải trở trở về đấy. Đỗ Duy! Ta luôn kỳ vọng rất cao ở ngươi, trong thâm tâm của ta, ngươi không chỉ là một tên Tổng đốc của một cái hành tỉnh bé nhỏ!
Kỳ vọng cao? Đỗ Duy trong lòng cười khổ, thật ra ngươi kỳ vọng đối với ta thấp đi một chút mới là tốt! Ở Tây Bắc, ông đây là hoàng đế cao chót vót, tiêu dao tự tại, ngược lại về đế đô mới là giảm uy thế của ta nhiều lắm!
Nhìn sắc mặt Đỗ Duy, Thần Hoàng Tử cũng đoán được phần nào tâm tư của hắn, liền dừng bước thấp giọng:
- À! Tốt lắm! Ngươi cũng không cần nói, ta đã biết ngươi muốn nói gì rồi. Sự tình hôm này, ta cũng không nói trước với ngươi mà đã phái ngươi làm như vậy. Trong lòng ngươi hơn phân nửa cũng là bất mãn với ta.
Trong lòng Đỗ Duy có bất mãn đi nữa, làm thế nào mà nói ra. Hắn bĩu môi, nói:
- Không dám! Ngài là Nhiếp chính vương, ta thân là thần tử, vì điện hạ mà chi sẻ khó khăn cũng là việc nên làm!
Hoàng tử Thần cười ha hả, nói với Đỗ Duy:
- Tốt lắm! Một ngàn sáu trăm vạn kim tệ kia, ta sẽ không để cho người phải móc hầu bao ra đâu, ngươi yên tâm chưa? Bây giờ đừng có làm cái mặt đau khổ như vậy nữa, chuyện đó để tối nay ta phân phó người đi làm, khoản tiền này, ta sẽ bỏ ra!
Ối! Không tốn tiền! Mặt mũi Đỗ Duy lúc này đã tươi hơn nhưng trong lòng hắn vẫn kinh sợ như cũ. Đối với vị điện hạ này còn ai hiểu rõ hơn hắn, đối phương đã chủ động biếu không mình như vậy chưa chắc đã là dấu hiệu tốt à!
Quả nhiên, hai người vừa đi thêm vài bước, Thần Hoàng Tử đã chuyển chủ đề lên tình hình Tây Bắc.
- Tại thảo nguyên, ta nhiều lần nghe nói người đánh bại thiết kỵ quân tại thành Gileat. Hai vạn quân Kim Lang tinh nhuệ, còn có một đại tát mãn Vu sư cũng bị ngươi đánh cho tan tành. Lấy ít chống nhiều mà đạt thắng lợi to lớn như vậy, ngươi thật sự làm cho ta phải kinh ngạc đó! Đỗ Duy, ta phát hiện ra ngươi quả là có tài năng quân sự thiên phú, mặc dù ta đã xem qua chiến báo nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Dù sao thì diễn biến tận mắt phải nhờ ngươi phải kể thêm cho ta nghe, tình hình đại chiến dưới chân thành Gileat ra sao?
Đề cập tới gia tộc Rowling, Đỗ Duy không khỏi xấu hổ trong lòng. Dù sao bây giờ hắn cũng đã đổi thành gia tộc Hoa Tulip, dù chỉ là danh nghĩa cũng vậy.
May mắn thay hắn biết Hoàng tử Thần không phải lấy cái sự việc đó ra để châm biếm mình. Trầm ngâm một hồi, hắn đem những chuyện người thảo nguyên tiềm phục dưới đất, đại chiến dưới thành Gileat đã trải qua kể hết ra một lượt.
Nói đến chuyện quân Tây Bắc cấu kết với bọn người thảo nguyên, tạo cơ hội cho bọn chúng lẻn vào hành tỉnh Desa, thủ phủ Roland. Rồi chuyện bản thân bức bách quân Tây Bắc phải lui binh mười dặm, chuyện ăn mặc giả dạng như thế nào! Rồi lại nhắc đến chuyện chia quân làm nhiều tuyến ra khỏi thành, giữa đường công kích kỵ binh quân thảo nguyên, làm sao biết chuyện thành Gileat bị bao vây, sau đó quyết chiến một trận dưới chân thành…
Những chuyện đã trải qua kể ra thật nhiều, Đỗ Duy càng nói càng phấn khích, Thần Hoàng Tử cũng nghe đến nhập thần, không chen vào một lời nào.
Vừa kể xong, Đỗ Duy lại bổ sung:
- Điện hạ, chiến thắng lần này thật ra phần lớn nhờ vào vận khí. Nếu không phải ta ngẫu nhiên trên đường công kích kỵ binh của quân thảo nguyên mà nắm được tin tức, có lẽ đã không kịp tới cứu viện cho thành Gileat. Ắt hẳn lúc đó không chỉ thành bị công phá, mà Tổng đốc Bohan của hành tỉnh Norin dù có kịp thời phái viện quân tới thì ngàn dặm xa xôi, có đến nơi cũng đã thương vong đổ máu nặng nề, hy sinh vì đế quốc chúng ta rồi…
- Điều đó thì ta biết.
Hoàng tử Thần khoác tay Đỗ Duy, chợt hỏi:
- Đối với bản thân ngươi, có lẽ vẫn còn nghi hoặc vì sao bọn người thảo nguyên lại lén lút nhắm đến mục tiêu là thành Gileat?
Đỗ Duy sững sờ, trong lòng hắn biết rõ, người thảo nguyên phụng mệnh Đại Tuyết Sơn Vu Vương đến tìm kiếm con ma thú kia. Nhưng sự việc này hắn không định kể ra chi tiết cho hoàng tử Thần nghe. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn tìm lấy một cái cớ phù hợp mà gạt đi:
- Ta cũng không rõ lắm! Chắc là quân Tây Bắc có cấu kết… Nên bọn chúng muốn thừa cơ quân Tây Bắc đang vây khốn thành Lâu Lan mà đánh lén chúng ta một phen!
- Chỉ để chiếm đất mà thôi! Không thể nào bọn chúng lại phái đến đội quân chủ lực như Kim Lang và hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ.
Hoàng tử Thần lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Sự tình này có vẻ kỳ quặc, phải tra xét cẩn thận hơn nữa!
Đỗ Duy vẫn lẳng lặng đứng một bên, không trả lời câu này của Thần Hoàng Tử.
Sau một hồi trầm mặc, Thần Hoàng Tử chợt cười cười nhìn Đỗ Duy:
- À! Ta còn nghe nói, khi đại phá kỵ binh quân thảo nguyên ở Gileat, ngươi đã sử dụng một loại vũ khí mới có uy lực cường đại phải không? Mà loại vũ khí đó lại có thể phát nổ rất mạnh nữa! Nghe nói khi vụ nổ xảy ra, ngọn lửa bốc cao ngang trời, uy lực mạnh mẽ ghê gớm, mà người bình thường cũng có thể dùng được nó. Đó cũng là một nguyên nhân chủ yếu giúp đánh bại người thảo nguyên, có phải không?
Vừa nói, Thần Hoàng Tử vừa nheo mắt, tủm tỉm cười nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy trong lòng âm trầm, tự nhủ rằng không ổn. Cái loại bình thuốc súng của mình, hôm đó đại chiến ở Gileat, địch ta hai bên cả mấy vạn con mắt cùng nhìn thấy, làm sao mà giấu được đây. Hắn đành cười khổ nói:
- À phải! Đó là một loại mới, nhưng thật ra uy lực cũng không quá lớn như lời đồn đãi vậy đâu. Chỉ là bỗng nhiên ánh lửa sáng bừng cùng tiếng động quá dọa người, khiến cho chiến mã của quân thảo nguyên phải kinh hoàng mà thôi!
- Ta chỉ e là… Không đơn giản như vậy!
Thần Hoàng Tử như cười như không, liếc mắt nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy giật mình, lại nghe Thần Hoàng Tử tiếp tục nói:
- Ta nghe nói ngươi đem thứ đồ này ném vào một đám người, khi nổ có thể gây uy lực rất lớn, sát thương diện rộng địch nhân. Ngày đó người thảo nguyên đã phải chịu thua thiệt lớn! Hơn nữa ngươi còn cho một đội ngũ ma pháp sư cưỡi chổi, từ trên bầu trời ném loại vũ khí này, hiệu quả lại càng thần kì, đúng không?
Đỗ Duy càng nghe càng nhíu mày, âm thầm minh bạch ý tứ của Thần Hoàng Tử, trong lòng hắn liền có hơi hướng bất mãn, nhưng vẫn ngậm miệng không thốt ra một lời nào.
- Ai…
Hoàng tử Thần đột nhiên thở dài, sau đó nhìn vào mắt Đỗ Duy, giọng nói thành khẩn:
- Đỗ Duy! Ta biết, ta nói vậy giống như đang thèm muốn loại vũ khí mới của ngươi, cũng có hơi quá đáng. Nhưng ngươi là người thông minh, cũng nên hiểu rằng cục diện Tây Bắc hết sức căng thẳng phức tạp, trong vòng ba năm tới ắt sẽ xảy ra một trận chiến lớn. Đến lúc đó, đối mặt với quân Tây Bắc và quân thảo nguyên, bản thân gia tộc Hoa Tulip của ngươi sẽ không còn đủ lực nữa. Nhiều năm trước ta đã ngấm ngầm chỉnh đốn quân bị, nếu loại vũ khí mới của ngươi có thể đem ra trang bị cho quân đội của đế quốc thì đại chiến trong tương lai sẽ tạo được rất nhiều lợi thế, mang lại hiệu quả cực kỳ tốt. Chưa kể loại vũ khí như vậy có thể giúp giảm bớt rất nhiều thương vong cho quân đội của đế quốc chúng ta!
Đỗ Duy như thế nào lại không biết đạo lí đó?
Hắn cũng không phải không chịu đem hỏa dược cung cấp cho Thần Hoàng Tử. Dù sao thì ở Tây Bắc, hắn cũng đã mang một ít tặng cho Tổng đốc Bohan. Đã có thể cho Bohan cũng có thể cho Thần Hoàng Tử, chỉ là trong lòng hắn vẫn còn đôi chút không muốn…