Chương 362: Sự kiện tai tiếng

Trong phòng nhất thời chìm vào lặng lẽ, Đỗ Duy nhíu mày hỏi:

- Tại sao có thể như vậy? Minus này lúc trước có thể khiến ba phái dung hợp thành một, còn thành đệ nhất giáo hoàng, vậy lai lịch cùng thân phận của ông ta, khẳng định mọi người đều biết, vì cái gì lại…

- Nói về vị Minus bệ hạ này, những trải nghiệm của bản thân ngài ấy có thể được xem là truyền kỳ.

Rames vẫn sắm vai người kể chuyện xưa, mà Maximos tiếp tục giữ vẻ trầm tư.

- Vị Minus bệ hạ này, trước kia cũng chẳng phải kẻ đứng đầu một phái nào cả. Mà theo người nghiên cứu lịch sử, trên thực tế ngài chỉ là thần phụ của một tiểu giáo hội địa phương. Ngài cùng khai quốc hoàng đế của Roland - Aragon bệ hạ - là đồng hương, nhưng là quen biết từ xưa. Aragon bệ hạ xuất thân từ một gia đình tiểu quý tộc tại nam bộ đại lục, mà Minus bệ hạ, lại là thần phụ tiểu giáo hoàng giáo sở tại đó.

Đó là tiểu tông giáo tại một thị trấn nhỏ không phồn hoa, người trong tôn giáo cũng rất thưa thớt, chẳng có bao nhiêu nhân viên thần chức. Minus bệ hạ vốn xuất thân từ một gia đình tín đồ trung thành, lúc mười sáu tuổi tiến nhập tông giáo, hiến thân thành một nhân viên thần chức, hai mươi hai tuổi, lão thần phụ trong tôn giáo sở mắc bệnh mất, ngài trở thành tân thần phụ… bởi vì lúc ấy thật sự chẳng còn một ai khác. Mọi người đều biết, lúc Aragon bệ hạ còn trẻ, từng có vài năm phiêu lưu bên ngoài, gây ra không ít phiền toái, còn có một lần bị chính quyền khi ấy truy nã. Aragon bệ hạ trốn về quê nhưng không dám trở lại nhà, liền trốn ở trong tông giáo mà Minus bệ hạ phụ trách. Nghe nói hai người lúc đó còn có tình bằng hữu rất thâm hậu.

Sau này, Aragon bệ hạ nổi lên, nắm quyền chưởng quản một tiểu quốc… Điều khiến cho hậu nhân cảm thấy kỳ quái là, hình như tất cả các ghi chép về lịch sử, Minus bệ hạ từ thời điểm đó lại xuất hiện bên cạnh Aragon bệ hạ. Theo sử xưa kể lại, vào thời điểm đó, Aragon giao cho Minus triệu tập tín đồ trong phạm vi thế lực của mình dốc sức vì quân đội.

Mà sự hợp tác trước đó của Minus cùng Aragon lại không hề được ghi lại. Nói một câu bất kính, dường như hai người là bỗng nhiên cùng nổi lên một lúc… Đương nhiên, hậu nhân đoán, đại bộ phận đều đồng ý về một giả thuyết, đó là: Trên thực tế, vào thời điểm hoàng đế bệ hạ Aragon khởi binh, Minus đã là chiến hữu thân cận của Aragon bệ hạ. Mà về sau, vì trợ giúp cuộc chiến tranh thống nhất của Aragon, Minus đã liên hệ với tất các các phái quang minh giáo hội trên toàn đại lục, thuyết phục rất nhiều người tham gia vào sự nghiệp thống nhất. Hơn nữa lợi dụng năng lực xuất sắc của bản thân, đã hoàn thành cực tốt kế hoạch này.

Sau đó, trong cuộc chiến tranh thống nhất, quang minh giáo hội từng bước hợp tác sâu sắc với Aragon. Mà Minus, từ khi đôi bên bắt đầu hợp tác, đã từng bước từng bước nắm trong tay rất nhiều quyền lực của giáo hội. dù sao ngài vốn là một vị thần phụ giáo hội. Nếu nói là Quang minh giáo hội đã giúp Aragon hoàn thành sự nghiệp kiến tạo đế quốc vĩ đại, vậy, có lẽ cũng có thể nói… sự nghiệp của Aragon đã khách quan tạo nên vị trí Minus trong giáo hội.

Dù sao từ thời điểm bắt đầu, ngài đã đóng vai trò trung gian trong liên minh giữa giáo hội và Aragon. Mà bởi vì ngài cũng là một thần phụ, nên sau này dần dần trở thành người phát ngôn thay cho giáo hội trong quan hệ hợp tác cùng Aragon. Tóm lại, trong sự nghiệp thống nhất vĩ đại, ngài có công lao cao vời vợi, uy vọng trong giáo hội có một không hai, cuối cùng chiếm được sự ủng hộ của mọi người, chính thức quy tụ các giáo hội phân tán tạo thành một tổ chức chặt chẽ: ‘Quang minh thần điện’! Mà bản thân ngài, cũng trở thành đệ nhất giáo hoàng bệ hạ.

Khách quan mà nói, Quang minh thần điện có thể có cục diện như hôm nay, Minus bệ hạ có công lao rất lớn. Nếu không có nỗ lực của ngài, bây giờ Quang minh giáo hội vẫn là một tổ chức rời rạc như trước, thậm chí không chắc có thể trở thành giáo phái chính thống trên đại lục. Hơn nữa, nếu không có những cố gắng của ngài, ba phái năm đó cũng đã không hợp tác.

Minus bệ hạ là một vị lãnh đạo thông minh, ngài rất giỏi về khơi thông, liên lạc cũng như kết nối các lực lượng khắp nơi, tập hợp mọi người lại, trở thành một sơi dây liên kết. Đáng tiếc là, cho dù thông minh như Minus, cũng không cách nào hoàn toàn loại bỏ sự chia rẽ giữa các phái trong giáo hội. Cho nên, lúc ngài còn sống, có thể tạm thời khiến các phái đoàn kết, nhưng thực tế khi đại lục thống nhất, ngài mặc dù là giáo hoàng, nhưng các phái trong nội bộ giáo hội vẫn phân rẽ. Mấy năm cuối đời Minus, dường như đều hao phí vào việc làm thế nào để bình ổn sự tranh đoạt quyền lực trong giáo hội.

Hơn nữa, mấy năm cuối đời, theo phán đoán của hậu nhân, Minus bệ hạ không thể khống chế sự tranh đấu gay gắt giữa các phái nữa. Dù sao, trước khi đại lục thống nhất, mọi người đều có mục tiêu chung để phấn đấu, còn có thể nghe Minus khuyên bảo, tạm thời bỏ qua sự bất đồng, cùng cố gắng thống nhất đại lục. Nhưng sau đó, đã không còn mục đích ‘chung sức chống địch’, như vậy ‘viên đá đoàn kết’ đã không còn, Minus không tìm ra một lý do để hòa hợp mọi người.

Ngài chết vì bệnh sau khi đế quốc thành lập ba năm, Aragon bệ hạ tự mình chủ trì tang lễ của ngài. Minus bệ hạ chết trên giường bệnh, nhưng điều khiến người khác khó hiểu là…

Nói tới đây, Rames thở dài, dường như có vẻ không đành lòng nói tiếp. Hắn có chút do dự, liếc nhìn Maximos,.

- Nói đi, Rames.

Maximos thở dài:

- Cái chuyện bí ẩn này là một điều xấu hổ của thần điện, đáng lẽ sự việc này không nên kể ra, nhưng che giấu hoài như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Hôm nay đã nói nhiều vậy, vậy còn ngại gì mà không nói rõ toàn bộ.

Tướng mạo Rames vốn thoạt nhìn có chút hèn mọn, nhưng lúc này lại mang vẻ bi thương, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Công tước Tulip, chuyện này chi có một số thủ lĩnh các phái mới biết. Hơn nữa vẫn rất bí ẩn, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, bởi vì thật sự là rất không tốt đẹp gì!

- Sao, rốt cục là có gì không hay?

Đỗ Duy nhíu mày:

- Chẳng lẽ…

Hắn đột nhiên hạ giọng:

- Chẳng lẽ vị Minus này bị người ta hại chết?

Rames có đôi chút hoảng loạn, vội lắc đầu:

- Đương nhiên không phải! Mihus bệ hạ mặc dù lúc tuổi cao, không thể khống chế sự chia rẽ giữa các phái. Nhưng danh vọng của ngài rất cao, nhất là trong các giáo đồ cấp thấp, danh vọng của ngài cao phi thường, được người khác cực kỳ tôn kính. Nếu ai dám hại ngài, vậy chẳng khác nào đối mặt với cơn cuồng nộ của hơn ngàn, vạn tín đồ! Ai mà dám làm việc này chứ! Hơn nữa… hơn nữa… mấy phái dù cạnh tranh ác liệt, nhưng loại việc ám hại giáo hoàng, tội phản nghịch lớn như thế, bọn họ cũng không dám.

Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nhủ: “Không dám sao? Sao ta không thấy vậy…”

Rames lấy lại bình tĩnh, rồi mới tiếp tục nói:

- Trên thực tế… nghe nói… ài… cũng chỉ là nghe nói thôi. Mấy ngày cuối đời của minus bệ hạ, kỳ thật ngài đã mất đi quyền lực, bị người mấy phái giam lỏng, không thể ra lệnh cho bất kì kẻ nào, bên mình chỉ có một lão người hầu trung thành. Diệp Ni phái cùng Ma Tát phái đều cho người theo dõi sít sao, yêu cầu ngài công bố di chúc.

Đỗ duy nhíu mày:

- Chẳng lẽ yều cầu ông ta chọn người làm giáo hoàng kế nhiệm?

- Cũng không phải! Nghĩ lại, lúc Mihus chính thức trở thành giáo hoàng, đã nghĩ tới vấn đề này, cho nên khi ngài còn nắm quyền đã công bố phương pháp kế thừa. Không phải do bản thân giáo hoàng chỉ định, mà phải do hội đồng trưởng lão thống nhất bỏ phiếu, tiến hành so sánh công trạng các đại giáo chủ các giáo khu. Cuối cùng tuyển chọn người ưu tú nhất, mới có tư cách trở thành người thừa kế. Cứ như thế, sẽ tránh cho vị trí giáo hoàng từ đó về sau bị một nhóm có dã tâm độc chiếm. Đây cũng là một biện pháp rất đúng đắn!

- Di chúc của Mihus có tác dụng gì?

Đỗ Duy lấy làm khó hiểu.

Rames cười khổ:

- Vấn đề là ở chỗ ấy! Đế quốc mới thành lập hai ba năm, Mihus bệ hạ đã không thể sống tiếp nữa. Vào thời điểm này mà tiến hành đánh giá công trạng… Công tước đại nhân, ngài nghĩ xem, chiến tranh thống nhất mới chấm dứt không lâu, mấy vị đại giáo chủ giáo khu, nói rõ ra, mỗi người đều lập nên những chiến công kiệt xuất! Nhưng lúc ấy không một ai đặc biệt nổi trội, nếu chỉ thuần túy so công trạng, vậy mọi người đều không quá chênh lệch. Về sau nếu trưởng lão đoàn bỏ phiếu, cũng không thể lấy công tích làm tiểu chuẩn, như vậy… cảm tình phiếu sẽ trở nên quan trọng nhất.

- Cảm tình phiếu?

- Đúng!

Rames than thở một hơi dài:

- Cũng là Minus bệ hạ đã có một cống hiến lớn lão vì thần điện! Trước đây ta đã nói có sự tranh đấu giữa Ma Tát phái cùng Diệp Ni phái, Hắc Sơn phái luôn giữ vị trí trung lập. mà Minus thực ra đã lợi dụng tổ chức Hắc Sơn phái này để phát huy, mới dung hòa đuợc mâu thuẫn bên trong. Mà khi trở thành giáo hoàng đã làm được một việc lớn, trên hết cũng là hành động vô cùng sáng suốt, đó là thành lập trưởng lão đoàn! Toàn bộ thành viên trưởng lão đoàn tuyệt đại đa số là Hắc Sơn phái, vốn là giáo phái trung lập, hơn nữa giáo lý của bọn họ thiên về không phân tranh với thế nhân, kiên trì với nguyên tắc khổ tu, tính tình liêm khiết, đồng thời không sợ áp bức từ ngoại giới.

Bọn họ là nhân tuyển tốt nhất để đảm nhiệm vị trí trọng tài, lại không bị quyền lực làm mê hoặc. Cho nên dường như toàn bộ trưởng lão đoàn khi ấy đều là người Hắc Sơn phái. Trưởng lão đòan ngày thường không có quyền lực, cũng không tham dự việc quản lý của thần điện, chỉ khổ tu, danh nghĩa trưởng lão tựa hồ là một danh ham vinh dự. Nhưng thời điểm chọn người kế thừa giáo hoàng, vị trí trưởng lão lại trở thành trọng yếu. Hơn nữa bản thân Hắc Sơn phái có thực lực cường đại, vô luận Ma Tát phái hay Diệp Ni phái cũng không dám tùy tiện chọc giận hoặc khiêu chiến bọn họ, trưởng lão đoàn của Hắc Sơn phái, là người có được lá phiếu cuối cùng để quyết định giáo hoàng. Lúc đánh giá công trạng của mấy đại giáo chủ cơ bản là tương đương, không thể làm ra phán định cuối cùng, mà thời điểm đó, cảm tình phiếu quan trọng vô cùng…

- Ý ngươi là…

Đỗ Duy nhíu mày.

- Danh phận của các phái…

Rames trầm giọng xuống:

- Thời điểm đó, mọi người cho rằng lập trường của Mihus sẽ quyết định vị trí giáo hoàng cuối cùng thuộc về ai. Mihus mặc dù không có quyền trực tiếp lập tân giáo hoàng, nhưng dẫu sao người khác cũng thật sự đặt kỳ vọng vào ngài rất lớn. Quan trọng nhất là bản thân ngài cho tới bấy giờ chẳng công khai mình rốt cục là Diệp Ni phái hay Ma Tát phái. Thời điểm đó, song phương đều cho rằng, nếu Mihus có thể thừa nhận mình thuộc phái nào, sẽ dẫn đến lựa chọn cuối cùng sẽ nghiêng về bên phái đó! Công tước đại nhân, ngài nghĩ xem, đang lúc nhân tuyển Diệp Ni phái hay Ma Tát phái đều tương đương, mà Mihus đứng ra chỉ cần nói một câu rằng kỳ thật ngài đứng về ở phái nào đó. Vậy… bằng uy vọng to lớn của ngài, tất cả trưởng lão đoàn đều sẽ bầu cho người thừa kế trong phái của ngài.

- Ta rõ rồi, cho nên thời điểm đó, bọn chúng trước giường bệnh của Mihus, bức bách ông ta mở miệng thừa nhận thuộc phái nào, đúng không?

Rames đỏ bừng mặt, cứng miệng nói không ra lời.

Lúc bấy giờ Maximos mới lên tiếng:

- Không sai… Công tước đại nhân, người nói đúng là sự thật vào lúc ấy! Đây quả là một sự kiện tai tiếng, vào lúc vị Giáo Hoàng vĩ đại hấp hối, thủ lãnh của hai phái vì tranh đoạt quyền lực mà uy hiếp đe dọa một bậc vĩ nhân ngay trên giường bệnh… Hành động ấy thật khiến người ta phải xấu hổ! Mặc dù bản thân ta thuộc Ma Tát phái nhưng cũng cảm thấy nhục nhã trước những hành vi mà Ma Tát phái năm đó đã làm.

- Chuyện đáng hổ thẹn tiền nhân làm trước kia, người đời sau không cần phải gánh chịu trách nhiệm!

Đỗ Duy khoát tay:

- Ta chỉ quan tâm là… sau đó thì sao?

- Sau đó phát sinh một việc khiến cho nội bộ thần điện chia rẽ, tranh đấu tới cả ngàn năm sau… Hơn nữa còn khiến cho Quang minh thần điện và hoàng thất trở mặt với nhau. Sau này song phương bằng mặt không bằng lòng, thần quyền và chí tôn của hoàng quyền luôn đấu đá. Cho tới tận nay vẫn chẳng có tiến triển gì, ngược lại còn mạnh mẽ hơn.

Maximos nói với vẻ cam chịu, dường như trên mặt lão ẩn chứa sự cao thâm khó lường:

- Công tước đại nhân, sự việc sau đó lại càng bí ẩn, ngài có thực sự muốn nghe không?

Đỗ Duy hoàn toàn rõ ràng cái “bí ẩn” này, đó chính là muốn nghe thì phải trả một cái giá.

Có điều, hắn dường như tỏ ra rất khinh thường cái trò ấy:

- Đã kể mở đầu rồi mà nếu không tiếp tục thì tối nay ta chẳng thể nào ngủ yên. Giáo chủ đại nhân, hiện nay chúng ta đều đã đứng chung một chiếc thuyền. Ngài cứ nói đi…