Quả thực phong tục của người trên thảo nguyên là sống trong lều vải. Những dân tộc du mục này sống tùy vào nguồn nước và nguồn cỏ để chăn thả súc vật, cũng không có thành thị cố định nào để sống tập trung. Nói thì đúng là như vậy…
Nhưng, ngay cả là người có thân phận tôn quý trên thảo nguyên như Hãn Mục Da, cho dù ở lều vải thì đó cũng là căn lều hết sức xa hoa, so với phòng người cao sang quyền qúy ở Roland cũng không kém là bao. Nhưng… vài túp lều vải này đều là lều vải theo tiêu chuẩn hành quân của quân đội tư nhân gia tộc Hoa Tulip, trong một mái lều vải nho nhỏ này cố gắng lắm cũng chỉ có thể cho ba bốn người ngủ. Hơn nữa chiều cao cũng rất có hạn.
Sau khi Hãn Mục Da bắt đầu tức giận, lập tức muốn phất tay mà đi. Thế nhưng lửa giận trong lòng lại đè xuống, thầm nghĩ: công tước Hoa Tulip này đã làm nhục ta như thế, hiển nhiên theo hướng cương quyết. Mặc dù đối phương vô lý, nhưng chẳng qua chỉ là muốn dùng một kỹ xảo nhỏ chọc giận ta thôi.
Nghĩ tới đây sự tức giận trên mặt bỗng chốc hòa nhã đi nhiều, miễn cưỡng nặn ra vài phần vui vẻ, liếc mắt nhìn Ron Patton, cắn răng nói:
-Đã như vậy, ngươi giúp ta đa tạ công tước đại nhân!
Nói xong, Hãn Mục Da không dám nói gì nữa, chỉ sợ mình nhịn không được sẽ phát tác ra, lập tức nhấc rèm lều vải rồi dẫn đầu đi vào.
Trên trăm tên tùy tùng mà hắn mang đến, sắc mặt mỗi người đều lộ ra vẻ giận dữ, lại có người tay đã nắm chặt lên chuôi đao rồi. Chỉ có điều chủ không nói gì nên những người này cũng đều nhẫn nại sau đó dồn dập bước vào trong lều vải nghỉ ngơi. Chỉ là lều vải lại không đủ cho hai trăm người sử dụng. Ron Patton cũng chả thèm lo nhiều như vậy mà đứng ở ngoài lều vải cao giọng cười nói: -Thân vương nghỉ ngơi thoải mái, ta xin phép cáo lui.
Một mình Hãn Mục Da ngồi ở trong lều vải, cố gắng làm dịu cơn tức giận xuống. Trong lòng hắn dần dần tỉnh táo lại. Hắn cân nhắc xem vị công tước Hoa Tulip này rốt cuộc có chủ ý gì. Lại lấy ra phần “Hiệp nghị” mà Ron Patton đưa cho hắn cẩn thận xem kĩ lại một lần, cố gắng gượng mới không xé nó ra thành từng mảnh vụn.
Vốn lúc đoàn người Hãn Mục Da đến thì cũng gần đến đêm rồi. Hắn ngồi ở trong lều vải sinh ra khó chịu. Kẻ thủ hạ cũng không dám tới quấy rầy mà chỉ có thể ở tại trong lều vải khác sửa sang lại chỗ ở mà thôi. Mãi cho đến buổi tối khi màn đêm buông xuống, cả phủ công tước không ngờ lại im hơi lặng tiếng, ngay cả một tên đầy tớ đi hầu hạ cũng đều không có.
Đừng nói là đem tới một ít đồ ăn, ngay cả miếng nước cũng đều không có mà uống.
Hãn Mục Da ngồi trong lều vải vốn đã không vui nên dần dần cũng cảm thấy đã đói bụng. Sau khi tức giận thì cảm thấy có chút khô miệng. Liền mở miệng nói:
-Người đâu ?
Hai người võ sĩ thảo nguyên nhân trẻ tuổi từ ngoài lều bước vào:
- Đại nhân.
- Bây giờ là giờ gì rồi? Trời đã tối rồi sao?
- …Đúng vậy.
Hãn Mục Da nhíu mày rồi ngay lập tức đi ra ngoài lều vải nhìn sắc trời. Trên bầu trời ngập tràn sao. Hắn không khỏi không giật mình nói:
-Tại sao còn chưa dọn cơm?
Vào lúc còn ở đế đô bản thân hắn mỗi khi đến một chỗ thì các quan chức Roland đều chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi. Mặc dù mỗi ngày cùng ngồi trên bàn đàm phán phun nước bọt với các quan chức Roland nhưng mỗi ngày đều có một tiệc rượu nhỏ, hai ngày lại một bữa tiệc rượu lớn. Áo gấm và thức ăn ngon chưa từng thiếu.
Tại sao chờ tới bây giờ mà trong phủ ngài công tước này còn chưa có ai đến mời tiệc mình chứ?
Nghĩ tới đây thì trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một ý niệm kì quái: Tên công tước Hoa Tulip đáng ghét này…Hắn… hắn sẽ không bỏ mặc cơm nước chứ ?
Nghĩ tới đây hắn càng lúc càng cảm nhận được một loại cảm giác chẳng lành. Lập tức phái người đi ra ngoài tìm người của phủ công tước.
Lần này tới không phải là Ron Patton mà là ngài tổng quản đại nhân Marde của phủ công tước. Marde rất khiêm nhường đi tới chỗ ở của nhân viên sứ đoàn. Không chút so đo hành lễ với vị thân vương thảo nguyên. Sau đó khiêm nhường cười tít mắt nói:
- Thưa ngài, xin hỏi ngài có chuyện gì không ạ?
Hãn Mục Da do dự một chút. Loại chuyện này nói ra thật sự có chút không lịch sự. Mình là khách, nếu tùy tiện mở miệng chất vấn cũng đã không hay rồi, vả lại nói không chừng đối phương đã có chuẩn bị, chỉ là chưa chuẩn bị tốt thôi vì dù sao lúc mình tới cũng tương đối muộn…… Chỉ là, có muộn nữa cũng không muộn đến mức hiện tại.
-À…
Hãn Mục Da thấp giọng nói :
-Ngài tổng quản. Xin hỏi, buổi tối phủ công tước các ngươi đều… không dọn cơm sao?
-Cơm?
Vẻ mặt Marde mang theo vẻ vô tội mù tịt không biết gì, diễn xuất của hắn thực sự như thể người vật đều vô hại vậy. Lại nói nghi hoặc :
-Ngài nói gì, người nào chưa ăn cơm vậy?
Hãn Mục Da chỉ cảm thấy trong bụng sôi lên ục ục, nghe xong lời này thì trút một hơi nhẹ nhàng rồi cười nói:
-Vậy xin hỏi khi nào thì ta được mời tiệc? Dự tiệc tối của ngài Công tước, ta dù sao cũng phải sửa sang trang điểm một chút mới không thể hiện sự thất lễ với chủ nhân.
Marde dường như càng mờ mịt nói:
- Điều này… quý khách… tiệc rượu gì cơ? Người trong phủ công tước từ trên xuống dưới đều đã ăn cơm tối xong rồi.
-…Cái gì?
Hãn Mục Da biết từ đầu đến giờ thật sự không phải chuyện đùa!!!
Tên Hoa Tulip hỗn láo này không ngờ thực sự bỏ đói? Hắn muốn ông mày chết đói sao?
Cố nén nỗi xúc động muốn rút đao. Hắn cắn răng rồi nói thấp giọng nói:
-Ôi, Người từ trên xuống dưới trong phủ công tước đã dùng qua bữa tối rồi? Nhưng ta cùng người của ta gian nan vất vả dọc đường cũng rất đói.
Vẻ mặt Marde hệt như vẫn còn vẻ nghi hoặc nói:
- Hả? Ngài cùng với người của ngài còn chưa ăn cơm sao? Ôi …… đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẻ phong tục quê hương ngài cùng phong tục người Roland chúng ta có chỗ khác nhau, buổi tối đều không ăn cơm sao?
Nói nhảm! Các ngươi chưa cho ăn, chẳng lẻ chúng ta đi ăn sương uống gió sao?!
Hãn Mục Da tức giận tái mặt rồi nói:
-Phong tục của chúng ta mặc dù không giống quý quốc, nhưng mà cơm chiều vẫn phải ăn!
Sau đó Marde nói một câu khiến Hãn Mục Da suýt nữa hộc máu:
-Ôi, nếu đã như vậy, mời ngài cứ từ từ thường thức.
Hãn Mục Da còn xem như một người tương đối có hàm dưỡng, cố nén tức giận thấp giọng nói:
-Vậy, xin tổng quản nói cho chúng ta biết phải dùng cơm ở đâu?
Ôi…… Điều này có khác biệt sao? Nếu các vị thích thì cứ ở trong lều vải dùng cơm cũng được.
-Vậy thì tốt.
Hãn Mục Da nói:
-Xin tổng quản đại nhân sai người đưa đồ ăn tối đây.
Sau khi Hãn Mục Da nói xong, quay đầu muốn đi nhưng Marde lại nở nụ cười, lần này hắn cười hệt như một lão nông chất phác:
-Ngài sứ giả tôn quý e là đã hiểu lầm rồi …… Hic, trong phủ công tước sớm đã dùng cơm xong rồi, mấy vị đầu bếp trong phòng bếp đã về nhà từ lâu --- Ngài xem, trời cũng đã tối như thế này rồi. Ưm, ra khỏi phủ công tước, ngoài phố có hai quán ăn không tệ, nếu ngài có hứng thú có thể tới thử hương vị nơi đó. Chỉ có điều lúc này ngài cần phải chạy tới thật nhanh, nếu chậm tý e rằng bọn họ cũng sắp đóng cửa tiệm rồi.
Đã quá rõ rồi! Quả nhiên tên công tước Hoa Tulip đáng ghét này bỏ đói ta !
Trong tim Hãn Mục Da như nhỏ máu, hắn tôn xưng thân vương . Đến đâu mà chẳng nhận được chiêu đãi tận tình? Nào chịu nổi loại uất ức thế này? Hắn nhìn chằm chằm hết mức lão Marde vài lần rồi đành cắn răng cười nói:
- Hay! hay lắm! Vậy xin đa tạ sự chiêu đãi của ngài !
Marde cũng chả thèm nói nhảm. Sau khi thi lễ lập tức cười tủm tỉm rồi rời đi.
- Người …… người đâu!
Hãn Mục Da quát lớn. Một đám thuộc hạ bên cạnh sớm đã tức giận muốn há miệng chửi, nghe thấy tiếng chủ nhân quát, nhao nhao xô tới, cũng có người đã rút ra loan đao, hét lớn:
-Chủ nhân. Chúng ta cầm thanh loan đao này tới chém hết đàn lợn Roland! Chúng dám to gan xỉ nhục chủ nhân tôn quý như vậy thì chết vạn lần cũng không đủ đền tội!
-Đúng! Giết chúng sau đó trở về thảo nguyên đi thôi!
-Chủ nhân, chúng ta giết bọn chúng !
-Chủ nhân. Không cần nói lời vô ích, trực tiếp khai chiến! Giết chết mấy con heo Roland này!
Loan đao rút soàn soạt. Dưới ánh đao, đám người này lòng đầy căm phẫn, liên tục la ó. Qua một lát, Hãn Mục Da lại trở nên lặng im, lập tức hít một hơi thật sâu, miệng nghiến răng thốt ra vài lời:
-Phái người …… Ra ngoài đường mua đồ ăn mau!
- Giữa đám kia chính là Hãn Mục Da hả.
Đỗ Duy đứng ở trên lầu một tòa tháp phía sau song cửa lại nhìn từ trên xuống nên vừa khớp có thể nhìn rõ mấy túp lều vải người thảo nguyên tạm trú trong tầm mắt. Hắn chắp tay đứng, cười tủm tỉm liếc nhìn những người thảo nguyên ở phía dưới đang đứng trước lều vải. Những người này vừa rút đao vừa la hét, có lẽ tức giận không ít rồi.
Dù sao ở độ cao như vậy Đỗ Duy có thể dùng ‘Ưng nhãn thuật’ trực tiếp nhìn thấy đối phương, Philip ở phía sau lại không nhìn được. Hai tay hắn cầm một cái ống kính viễn vọng đơn rồi cũng nhìn xuống phía dưới. Cười nói:
- Không sai.Thưa ngài! Kẻ ở giữa mặc quần áo sang trọng, trên tóc đeo kim hoàn kia chính là Hãn Mục Da.
Đỗ duy híp mắt lại, đánh giá đối thủ đàm phán này. Dáng người trung bình nhìn qua cũng không giống những người thảo nguyên mạnh mẽ hùng hồn khác, khuôn mặt cũng không hung hãn, ngược lại hai hàng lông mày lại giống quý tộc Roland hơn. Tướng mạo cũng coi như anh tuấn, hơn nữa dáng vẻ cũng pha vài phần khôn khéo. Giờ phút này hắn đang tức giận đến tái mặt nhưng vẫn có thể nhẫn nại không hề phát tác.
- Gay go a …… Một kẻ có thể nhẫn nại rất tốt.
Đỗ duy cười cười rồi lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Philip:
-Ngươi thấy thế nào?
- Thưa ngài …… chúng ta làm như vậy có hơi quá đáng không ?
Philip nhíu mày nói:
- Dù sao cũng là sứ giả một nước, thất lễ như vậy….
- Hừ, có gì quá đáng chứ.
Đỗ duy thản nhiên nói:
- Bọn chúng xâm phạm lãnh địa của chúng ta, tấn công thành của chúng ta, giết người của chúng ta, chẳng lẽ không quá phận ư?
- Dù hai bên giao chiến, cũng không nên thất lễ với sứ giả như vậy. Đây là nghi thức của đế quốc mà.
- Nghi thức cái * chó.
Đỗ duy hờ hững cười nói:
-Ngươi nói xem, rốt cuộc là ăn uống quan trọng, hay là chiến tranh quan trọng? Tên Hãn Mục Da này cũng không phải kẻ ngu mà vua thảo nguyên cũng sẽ không là kẻ ngu xuẩn. Cho dù bọn chúng có tức thêm nữa, cũng sẽ không vì sự đối đãi thất lễ này mà lập tức thật sự tuyên chiến với chúng ta. Cùng lắm chỉ là nổi cáu, tức giận mà thôi. Có thể làm được gì chứ ? Hừ ……
Dừng lại một chút Đỗ Duy lại cười nói:
- Nếu người thảo nguyên thực vì sự thất lễ về lễ nghi này mà lập tức tuyên chiến cùng chúng ta …… Nếu nói người thảo nguyên chỉ số thông minh chỉ đến mức này, vậy cho dù tuyên chiến, ông đây cũng chẳng sợ chúng! Loại kẻ địch chỉ vì việc nhỏ này mà đã nóng đầu gây chiến tranh thì thật không đáng cho chúng ta phải lo lắng. Ngược lại hắn nhịn được …… hắc hắc, xem ra bắt đầu từ ngày mai, ta còn phải tiếp tục nghĩ cách.
Philip cười khổ. Có điều hắn cũng thừa nhận ngài công tước nói không sai, cho dù đối phương bực bội hơn nữa thì cũng sẽ không vì loại chuyện này mà tùy tiện phát động chiến tranh giữa hai nước. Nếu đối phương thực sự làm như vậy, ngược lại đã chứng minh đối phương ngu xuẩn và lỗ mãng. Loại đich nhân như thế quả thực không cần phải lo lắng nhiều .
- Đúng rồi, mệnh lệnh của ta phân phó ngươi thì sao?
- Dạ …… đã phân phó xong xuôi.
Philip khom người cười nói:
-Ta sớm đã phái người đem mấy cái trang phục của người trong đoàn sứ giả này miêu tả cẩn thận cho các ông chủ hàng quán xung quanh con phố nghe rồi. Mọi người đều đã nhớ kĩ…… Hễ là có người thảo nguyên nào mặc giống như vậy đi mua đồ ăn uống thì toàn bộ giá cả đều báo cao gấp ba.
-Tốt.
Đỗ duy vỗ tay cười nói:
-Tên Hãn Mục Da này đã là thân vương chắc hẳn rất lắm tiền, vậy thì vì kinh tế của thành Lâu Lan chúng ta cống hiến chút đi.
Lúc tối, Đỗ Duy cũng mặc kệ đám sứ giả thảo nguyên này, lại một mình tản bộ đi đến nhà giam dưới tòa thành. Lệnh cho thị vệ khu vực này phân tán ra bên ngoài:
-Tất cả mọi người đứng ở ngoài mười thước, không cho bất kỳ người nào tới gần.