Chương 295: Tình Thế Nghịch Chuyển (phần 2)

Trong bóng tối, ở bên cạnh, có bóng dáng của một người dần dần hiện rõ với cái áo ngắn cũin cỡn ôm sát người, càng làm lộ thêm sự hấp dẫn của bộ ngực kiêu ngạo của cô nàng, nhất là cái vòng eo thon thon xinh xinh ấy, lúc này đây như nằm trong lòng bàn tay, còn chân thực rõ nét hơn lúc buổi tiệc sáng nay nhìn từ góc độ xa ….

Mẹ nó, thật sự là nhỏ đấy! Đỗ Duy thầm thở dài.

Cô gái bước ra khỏi chỗ tối, tay vẫn nắm thoi bạc dí dưới yết hầu của Đỗ Duy, bổng dùng giọng nót yếu ớt mà ngọt ngào:

- Không được phát ra tiếng động… Đi vào, đóng cửa lại!

Đỗ Duy thở dài, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, bước từng bước vào phòng sau đó vòng tay ra sau đóng cửa lại.

-Ngươi…ngồi xuống!

Mặc dù cô gái mang mặt nạ vàng nhưng giọng nói nghe vẫn còn non nớt. Đỗ Duy thở dài tự tìm cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống. Cô gái nhìn hắn chằm chằm, thoi bạc trong tay vẫn không rời khỏi yết hầu của Đỗ Duy.

-Phải khổ thế sao?

Đỗ Duy cười cười, thấp giọng nói:

-Ám sát là một kỹ thuật, khi một kích không trúng thì nên cao chạy xa bay, sao còn đến đây chơi ta… Ngươi có nắm chắc không? Ngươi biết ta là ai không?

- Ngươi là công tước hoa Tulip!

Giọng nói của cô gái có chút thở dốc, Đỗ Duy nhíu mày hỏi:

-Ngươi bị thương à?

Thân thể cô gái khẽ run lên, vốn là cả người cô ta từ trên xuống dưới vải che thân đã cực ít. Cái yếm ở phần thân trên, miễn cưỡng lắm chỉ che được phần ngực, còn cái váy siêu ngắn ở phía dưới .... thì chắc là chẳng khác gì cái quần chip mà Đỗ Duy đã thấy từ kiếp trước.

-Không được hỏi nhiều!

Cô gái chậm rãi lùi lại hai bước, đoạn ngồi xuống cạnh Đỗ Duy, thoi bạc trong tay vẫn hướng vào yết hầu của hắn:

-Ta biết thân phận của ngươi, ngươi là công tước hoa Tulip. Cả Tây Bắc này, chỉ có ngươi đối chọi được với Ruga!

-Thế thì sao?

Đỗ Duy nhướng mắt:

-Ngươi muốn ta giúp ngươi à?

-Ta muốn ngươi dẫn ta ra khỏi thành!

Đỗ Duy cố ý cười giễu:

-Thật tức cười! Thân thể ngươi tùy tiện có thể hóa thành cát mà biến mất… Pháp thuật thần kỳ như vậy, dùng lại là xong rồi.

-Ta… pháp thuật của ta không thể dùng nhiều lần, hơn nữa.. cũng không phải như ngươi nghĩ!

Cô gái có thân hình bốc lửa ở bên cạnh cười khổ:

-Thứ ban ngày ngươi nhìn thấy là thế thân do ta tạo ra để hành thích, bản thân ta không thể dùng thuật này để tự thoát thân khỏi thành, hiểu chưa?

Đỗ Duy vẫn tiếp tục cười giễu:

-Vậy giờ tính sao? Muốn uy hiếp à?

Hắn liếc nhìn cô gái một cách thương cảm:

-Ngươi cho rằng có thể dùng thứ đồng nát này uy hiếp ta sao?

-Trên thoi bạc của ta có kịch độc.

Cô gái lạnh giọng nói:

-Ngươi có lẽ có thể tránh một nhát chí tử nhưng chỉ cần cắt phạm vào một chút, ta cam đoan ngay cả một ma pháp sư xuất sắc như ngươi cũng không thoát được uy lực của cực độc này.

Đỗ Duy cười đầy thích thú:

-Ồ? Còn có loại độc dược này sao?

Hắn bỗng nhiên cúi xuống, cố ý để đầu sát vào cái ngân toa kia mà ngửi đoạn lắc đầu nói:

-Hừm, cũng tạm được, tạm được. Dùng mùi thơm của phấn hoa Qili để át vị gay mũi của cọng quả phỉ…A, còn có thêm vào một ít bột phấn nấm Romania. Đúng chứ, theo uy lực gia tăng đích thực là cực độc. Ngươi nói cũng đúng, chỉ cần phạm vào da một chút liền có thể giết chết ta…Đừng nói là ta, cả một con ngựa cũng có thể giết chết.

Cô gái tựa như bị lời nói của Đỗ Duy làm chấn động, mặc dù đang đeo mặt nạ nhưng cảm giác khó tin đã tràn đầy trong ánh mắt:

-Ngươi… ngươi có thể phát hiện ra sao?

Đỗ Duy cười ngạo nghễ, nhìn thoáng qua cô bé này:

-Hừ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn thân thể ngươi thì đã thành thục rồi đó…. Thế nhưng giọng nói thì còn non nớt lắm, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Mười sáu à? Hay mười tám? Nói cho ngươi biết, khi ngươi còn quấn tã ta đã học về dược tề rồi.

Cô gái không khỏi tức giận:

-Nói bậy nói bạ….Ngươi, ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?

Đỗ Duy cười nhạt không đáp lời. Hắn ba tuổi bắt đầu học về các chủng loại dược tề trong sách, theo đó nói hắn học dược tề khi đối phương còn quấn tã cũng không phải là nói quá.

Bớt nói nhảm đi, ngươi rốt cuộc đáp ứng hay không!

Đỗ Duy cảm giác được thoi bạc lại thít chặt hơn vào yết hầu. Hắn cố ý dùng ánh mắt không chút kiêng nể nào dò xét từ trên xuống dưới thân hình người nữ thích khách, nhất là không kiêng kỵ gì cố ý dừng ánh mắt thật lâu trên bộ ngực khiêu gợi và vùng eo thon nhỏ của cô nàng.

Nữ thích khách sớm đã quen bị nam nhân dò xét như thế nhưng dưới ánh mắt quỷ dị của Đỗ Duy không khỏi có chút khó chịu. Phảng phất dưới luồng ánh mắt của đối phương chính mình như đang trần trụi đứng đối diện. Nhịn không được liền xoay người thay đổi tư thế:

-Ngươi… nhìn cái gì!

-Ta nói cho ngươi biết một vài chuyện.

Đỗ Duy thở dài , hắn nhẹ nhàng giơ ba ngón tay lên:

-Một, ông đây cho tới giờ chưa từng bị uy hiếp! Nếu ngươi không phải uy hiếp ta mà quỳ xuống van xin ta.. hay là thoát y, dùng mỹ nhân kế dụ hoặc ta, nói không chừng ta còn có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Dù sao, ta nhìn thấy đàn bà cũng nhiều nhưng thân hình như ngươi thật là hiếm thấy. Hai, làm sai có thể tha thứ nhưng “ngu xuẩn” thì không thể tha thứ…Hắc, cũng may, ta xem ngươi chính là dạng thứ hai.Người ta nói đàn bà ngực to không não, ta xem ngươi đúng là thích hợp với câu nói này. Ngực của ngươi đích xác rất to, mà đầu óc xem ra đúng là ngu xuẩn! Cho nên thứ ba… Ngươi nghĩ nếu như ta dễ dàng bị khống chế như vậy, ta còn xứng làm công tước hoa Tulip sao?

Cô gái bị hắn chọc tức đến uất nghẹn, sắp sửa bộc phát, Đỗ Duy thở dài nhìn lên trần nhà từ tốn nói:

-Ta nói này Semel, Người ta muốn lấy mạng ta, ta chết thì ngươi cũng xong. Ngươi còn không ra tay, chờ xem kịch vui sao?

Vừa dứt lời, nữ thích khách liền cảm thấy tay mình tê rần, một âm thanh trong trẻo vang lên, thoi bạc vốn trên cổ của Đỗ Duy đã bay lên trần nhà phía trên tạo một tiếng đinh!

Đỗ Duy vuốt tay áo, nhẹ nhàng đứng lên nhìn nữ thích khách trước mặt lắc đầu nói: :

-Ta thật là hoài nghi trí tuệ của ngươi như vậy cũng đi làm thích khách…

Nữ thích khách định đi tới nhưng bổng nhiên phát hiện thân mình mền nhũn, phản phất toàn thân bị trói bởi một sợi dây vô hình

Đỗ Duy nhìn phía sau nữ thích khách, nơi đó Semel trong bộ áo đỏ rực vẻ mặt cổ quái nhìn Đỗ Duy mỉm cười:

-Ngươi vì biết ta đang ở đây nên không sợ hãi chứ gì?

Đỗ Duy cười nhạt:

-Ngươi và ta sinh mệnh tương thông, nếu ta chết là một người hai mạng đó!

Semel hừm một tiếng thân thể biến mất vào hư không.

-Ngươi..ngươi đang cùng ai nói chuyện! Nơi này còn có ngưới khác sao? Nữ thích khách toàn thân không nhúc nhích được, nhịn không được trong giọng nói lộ ra vài phần kinh hãi, hơn nữa cô ta căn bản không nhìn thấy thân ảnh Semel, càng không nghe thấy Semel nói chuyện chỉ thấy Đỗ Duy đối diện với không khí nói đùa, cố gắng quay đầu nhìn lại, nhưng thật sự có bóng hình ai sao?

-Đừng cố gắng nữa.

Đỗ Duy cười cười:

-Bị thuật trói buộc vây khốn, cả ta cũng không nhất định có thể thoát được.

Sau đó Đỗ Duy đến bên ghế dựa vào, nhìn nữ thích khách ung dung cười nói:

-Bây giờ, ngược lại ta hỏi ngươi vấn đề nữa… nhớ kỹ đừng nói dối! Ta chính là ma pháp sư, ngươi nói thật giả ta có thể nhìn thấu! Nếu câu trả lời của ngươi làm ta hài lòng, ta có thể xem xét việc tha cho ngươi, nếu không nói…

Trên gương mặt Đỗ Duy xuất hiện một nụ cười hiểm ác:

-Ngươi nói dối một lần ta liền thoát một món đồ trên thân ngươi! Ngươi nói dối hai lần ta liền thoát hai món! Vừa nói ánh mắt hắn vừa không chút kiêng nể dò xét trên thân cô gái:

-Quần áo trên người ngươi cũng không nhiều cho lắm, đâu!