Hắn vừa dứt lời, trên thân thể đang xoay tròn nhanh chóng của cô gái bắn ra hai đường sáng màu bạc hướng tới chiếc bàn trước mặt Ruga
Dị biến đột ngột xảy ra, không ai kịp phản ứng gì cả.
Hai đường sáng màu bạc đã bay tới trước mặt Ruga. Ánh mắt Ruga chợt lóe lên, bỗng nhiên bát đĩa trước mặt Ruga bay lên cản lại, hai tiếng bịch bịch vang lên, sau đó hai đường sáng màu bạc văng ra, cắm phập trên chiếc bàn trước mặt Ruga, nhìn kĩ thì là hai chiếc thoi bạc.
Cô gái hét lên một tiếng yếu ớt, thân thể đang xoay tròn kia đột nhiên nhảy tên, người ở trên không trung còn giạng chân ra, nhảy vọt tới Ruga, trên ngón tay nàng đột nhiên có giấu một chiếc thoi màu bạc bén nhọn!
-Thích khách!!!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, hai tướng quân ngồi bên Ruga lập tức nhào tới. Ruga hừ một tiếng đứng dậy ôm cái bàn trước mặt, hét lên một tiếng ném cái bàn về hướng cô gái đang ở giữa không trung. Tránh không kịp, cô gái bất đắc dĩ phải đưa chiếc thoi bạc lên đỡ
Crắc một tiếng, chiếc bàn đã bị chém thành hai nửa, mọi người đều nhìn thấy một làn khói ăn mòn từ dưới đất bốc lên, lại nhìn hai mảnh của chiếc bàn thì đã rữa nát hết cả!
Chất độc thật lợi hại
Đỗ Duy nhướn mày
Nhìn lại cô gái che mặt đang bị mười mấy tay võ tướng cầm kiếm sắc đang vây quanh
-Giết!!
Lệnh được hạ xuống. Mười mấy võ tướng đồng thời rút trường kiếm ra. Hơn mười thanh cơ hồ cùng một lúc đâm vào người cô gái, nhưng sự kì dị là trên người cô gái không chảy một giọt máu nào cả! Điều này cho tay thấy sự mềm dẻo của cơ thể. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, thân thể mê người kia lập tức hóa thành một đụn cát vàng rơi trên mặt đất.
Trên mặt đất chỉ còn một đụn cát, bóng dáng của cô gái kia đâu rồi?
Đột biến xảy ra khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng, nhưng trên Đỗ Duy vẫn chỉ có nụ cười lạnh, trong ánh mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
Hussein đã rút kiếm đứng chắn trước mặt Đỗ Duy từ trước. Tên thần lùn giữ cửa thổi sáo đã bị đám binh lính vây bắt, hắn bí thảm kêu lên vài tiếng nhưng không thành lời. Ruga đang định hạ lệnh đem về thẩm vấn, bỗng nhiên tên thần lùn giữ cửa ra sức giãy dụa vài cái, đầu lệch ra một bên, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi .
-Tướng quân…
Một binh sĩ tiến đến xem qua một lượt rồi kinh ngạc báo cáo
-Hắn …. Chết rồi.
Sắc mặt Ruga âm trầm tới cực điểm, lúc này võ tướng toàn trường đều biến sắc.
Nhất thời, toàn trường im lặng đến cực điểm
Mọi người như ngừng thở khi nhìn tướng quân Ruga. Vẻ mặt của tướng quân lùn này cực kỳ khó coi, sau đó bỗng nhiên vung tay lạnh lùng nói:
-Cowrdoro, việc này giao cho ngươi! Cô gái này được mua từ đâi, là ai mua… từng bước, từng bước điều tra rõ cho ta!
Cowardoro lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi
Ruga quay sang Đỗ Duy, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười:
-Đỗ Duy, đã làm cho ngài chê cười rồi.
Đỗ Duy mỉm cười nói:
-Tướng quân không cần khách khí, ngài trấn thủ phía Tây Bắc, lại là trọng thần của đế quốc, tất nhiên sẽ có một vài kẻ nhỏ mọn hèn hạ coi ngài là cái đinh trong mắt. Tuy thế tướng quân có võ thuật cao cường, tất nhiên sẽ không sợ mấy tên nhỏ mọn hẹn hạ đó. Chỉ có điều..
Dừng lại một chút Đỗ Duy thấp giọng nói:
-Ta thấy cô gái và gã thần lùn giữ cửa kia có vài năng lực đặc thù. Ma pháp của chúng và ma pháp của đế quốc Roland hơi khác nhau. Nói không chứng chính là… Đại Tuyết Sơn…
Nói tới đây, Đỗ Duy ngừng lại, ngước mắt nhìn vẻ mặt của Ruga
Quả nhiên sắc mặt Ruga hơi đổi, nhưng sau đó lập tức giấu đi, cười nói:
-Quản gì chuyện đó, Ruga ta tung hoành Tây Bắc đã hơn hai mươi năm. Làm sao nói sợ bọn người kia chứ! Hừ, chỉ là hôm nay bị chúng nó làm rối loạn sự hứng thú của của chúng ta…Người đâu, mời công tước hoa Tulip đi nghỉ, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức lại tiệc rượu cùng nhau say sưa.
Yến hội không vui mà tàn. Đỗ Duy và Hussein được thủ hạ của Ruga đưa tới một nơi đặc biệt trong thành. Tòa nhà này không lớn nhưng lại xa phủ của Ruga
Địa điểm này khiến Đỗ Duy rất hài lòng.
Đỗ Duy mang theo hơn hai trăm người đều được bố trí trong tòa nhà này. Như vậy Ruga không lo lắng Đỗ Duy làm việc quỷ gì tại đại bản doanh của mình.
Sai thủ hạ đóng cửa sân trước, sân sau, cửa lớn xong, Đỗ Duy và Hussein trong phòng thấp giọng nói chuyện
-Có đúng thích khách là người Đại Tuyết Sơn không?
Hussein nhìn Đỗ Duy hỏi
-Ta cũng không biết.
Đỗ Duy thành thật trả lời.
-Ta không phải là kẻ đầu têu thì làm sao biết nhiều như vậy chứ? Chỉ là suy đoán mà thôi. Tên thần lùn giữ cử thổi cây sáo kia hình như ẩn chứa một loại ma pháp, có thể làm người nghe nhạc thất thần, phản ứng chậm chạm. Hơn nữa… cô gái kia…
Đỗ Duy bỗng nhiên chau mày:
-Sự dẻo dai và cân đối quả thật là quá ngon đó.
Hussein chỉ nhướn lông mi lên và im lặng.
Đỗ Duy thấy vẻ mặt Hussein bèn cười nói:
-Đừng có hiểu lầm, không phải ta có ý thảo luận về gái gú với ngươi…Hừ, ngươi thật giống gã đầu gỗ, không có hứng thú với đàn bà, điều này ngươi biết ý tứ của ta mà… Chỉ là cô gái kia tu luyện thân thể có chút cổ quái… ngươi có biết là rất giống…
Hussein lúc này mới hiểu ra ý tứ của Đỗ Duy liền biến sắc:
-Tinh không đấu khí sao?
Đỗ Duy gật đầu, trầm giọng nói:
-Ngươi dạy ta tinh không đấu khí cơ bản và động tác của điệu sáo đều là cực kỳ khó khăn, để có thể làm cho thân thể vặn vẹo qua lại như thế, thân thể phải rèn được sự dẻo dai và sức mạnh còn có sự cân đối nữa. Mấy ngày ta, ta luyện tập rất chăm chỉ, nhưng hôm nay thấy cô gái này, trình độ của ta còn xa mới bằng cô ta…..
Hussein lập tức lắc đầu;
-Tuyệt đối không có khả năng. Tinh không đấu khí là ta dạy cho ngươi. Trên thế giới này cũng chỉ có ta biết tinh không đấu khí! Ngươi biết qua cũng chỉ là một ít động tác cơ bản mà thôi. Người khác thì càng không phải nói nữa.
-Ta chưa có nói đó nhất định là tinh không đấu khí. Chỉ là ta thấy nó có chút kỳ lạ mà thôi.
Sau đó Đỗ Duy cười vơi Hussein:
-Xem ra Ruga cũng phải bận bịu rồi…. Ta thấy lạ là, đến lúc cuối thân thể của nữ thích khách kia đột nhiên biến thành một đụn cát vàng. Pháp thuật có thể biến mất như vậy, cả ta cũng không biết rốt cuộc là cái gì. Ma pháp của đại lục này, dù cho ta chưa thấy nhưng ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua loại này. Phân nửa là vu thuật của thảo nguyên rồi.
Dừng motọ chút, Đỗ Duy cười nói
-Ruga hắn vì muốn tỏ vẻ mình không có ý làm phản với đế đô nên giết Đầu Sói Vàng lập công, nhưng lại đắc tội với người thảo nguyên, đó là việc không có giải pháp. Hơn phân nửa là người thảo nguyên đến báo thù đó.
- Có được thì có mất.
Hussein gật đầu:
-Nếu đúng là người thảo nguyên đến trả thù, nói không chừng…
-Chúng ta tuyệt đối không thể nhúng tay!
Đỗ Duy thở dài:
-Mặc dù ta thực sự căm ghét RUga, thậm chí hy vọng hắn chết … nhưng ta muốn một vài vấn đề phải được hiểu rõ, ít nhất trong thời gian này, Ruga không thể chết được!
Hussein có chút không hiểu
Đỗ Duy lắc đầu :
Hussein, có nhiều việc không đơn giản như vậy đâu. Quân đoàn Tây bắc là một quân doàn lớn, có tới hơn hai mươi vạn nhân mã, dưới trướng có mười mấy tướng quân. Ruga là thủ lĩnh, có Ruga, Tây bắc quân đoàn sẽ giữ được đoàn kết, không có biến loạn. Nhưng nếu Ruga chế đi, quân đoàn Tây Bắc với hơn hai mươi vạn người và mười mấy tướng quân sẽ loạn lên, với Tây Bắc mà nói đây sẽ là một trường đại nạn. Nếu Tây bắc quân đoàn nổi loạn, xảy ra đấu đá thậm chí xảy ra nội chiến, đối với đế quốc mà nó thì có lẽ dây là một cơ hội rất tốt để thu phục quân Tây Bắc. Nhưng đối với chúng ta thì đó lại là chuyện rất không hay! Hai mươi vạn người này liền biến thành hai mươi vạn quân phản loạn, hơn nữa lại chiến đấu vì mình, không ai nghe ai. Đánh nhau thành một đoán loạn xạ, tai ương sẽ là của chúng ta! Nếu người thảo nguyên lại nhân cơ hội đâm một đao vào sau nữa nữa thì….