-Kẻ địch là chúng ta giết! Thành là chúng ta bảo vệ! Người chết là của chúng ta! Nếu như bàn về công lao thì do gia tộc Hoa Tulip tự làm!
Nói tới đây Al-Qaeda chợt bổ sung một câu:
-Còn có Tổng đốc Bohan cũng phái binh hỗ trợ chúng ta dẹp loạn!
-Thế thì sao…… Đầu Sói Vàng chết ở trong tay quân Tây Bắc.
Đỗ Duy thở dài:
-Trung ương đế quốc không muốn khai chiến. Quân Tây Bắc cũng không muốn khai chiến! Cái gọi là báo công chẳng qua chỉ là biểu hiện thái độ của quân Tây Bắc mà thôi. Quân Tây Bắc dâng đầu lâu Đầu Sói Vàng với hàm ý là: Ta còn chưa muốn làm phản. Đế quốc nếu cho biểu dương thành tích của quân Tây Bắc thì là có ý: Ta cũng không muốn đánh! Hai bên một khi đạt được sự hiểu ngầm như thế …… công trạng của quân Tây Bắc liền được khắc ghi. Hơn nữa không chừng đế đô ngoài mặt còn làm cho văn vẻ hơn, ban thưởng cho nữa, thậm chí còn thưởng cho tiền lương tặng phẩm gì đó.
Al-Qaeda dù sao cũng chỉ là một người thô kệch, mặt đỏ phình ra nhưng một chữ cũng không thốt lên được. Cuối cùng dậm chân thật mạnh, mắng lớn một câu:
-Mẹ nó! Ông mày nghĩ thật không ra!
Nói xong, tên mãnh tướng này ngoảnh mặt đi ra, không biết kiếm chổ nào để phát tiết nữa.
Đỗ Duy nhìn thoáng qua Robert, thở dài nói:
- Kỵ sĩ Robert, ra ngoài trông chừng tên hai trăm năm mươi nhỏ này, đừng để cho hắn làm bậy bạ gì đó ……"
Robert cười ảm đạm:
-Al-Qaeda thống lĩnh chỉ là tính khí có chút nóng nảy nhưng vẫn có chừng mực, nhiều nhất là đi ra ngoài tìm đám tù binh hung hăng quất roi một trận để phát tiết bớt lửa giận mà thôi.
-Thế thì tốt, đám người thảo nguyên này, để kệ hắn đánh, đánh chết ta cũng không đau xót gì.
Đỗ Duy nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, khóe miệng ẩn chứa nụ cười cổ quái, thấp giọng nói:
-Ruga hả Ruga …… trong lòng ngươi rốt cuộc muốn cái gì, ngươi không muốn ngang nhiên tạo phản. Giết Đầu Sói Vàng xem như ổn thoả với đế đô…… nhưng trên thảo nguyên thì sao? Đầu Sói Vàng của thảo nguyên đã chết, chẳng lẽ chúng tha cho ngươi sao? Lần này đám người thảo nguyên tiến đến thì sau lưng chúng còn có một tên Vu Vương! Chẳng lẽ Ruga ngươi không sợ Vu Vương trả thù à? Đại Tuyết Sơn …… ai da, Đại Tuyết Sơn ……
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy nhìn sang Alfa:
-Chú Alfa, chú thực sự khẳng định đứa con kia của Ruga sử dụng băng sương đấu khí chứ? Là võ thuật của riêng Rodriguez sao? Nhưng ta nghe nói Rodriguez hình như tự học thành tài. Đâu có nghe gì là hắn có thầy?
Alfa lắc đầu, Rodriguez luôn luôn hành sự bí ẩn, thực sự có rất ít người biết lai lịch của hắn.
Đỗ Duy thở dài nghĩ thầm chỉ có cách trong tương lai nếu thấy Rodriguez thì tốt nhất là hỏi thẳng hắn.
Ngày đó Hussein từ rừng rậm Đóng Băng trở về, mang theo thanh kiếm nguyệt hạ mỹ nhân, kể lại việc long tộc tìm đến trả thù. Rodriguez đã chuyển lời cho Hussein rằng hắn được một người thuyết phục, chuẩn bị đến Tây Bắc gia nhập, giúp đỡ mình.
Chỉ có điều, rốt cuộc hắn nghe theo sự thuyết phục của ai, khiến cho một cao thủ cấp bậc thánh kỵ sĩ chịu tự nguyện đến dốc sức vì mình…… Người thuyết phục Rodriguez kia hẳn là năng lực thật sự không nhỏ!
Đến giờ này Đỗ Duy còn chưa biết người khuyên bảo Rodriguez là đại học giả Lam Hải.
Hắn tới giờ còn không biết Lam Hải tên thật là Lam Hải Duyệt, cũng là học trò của Đại Tuyết Sơn.
Hắn lại càng không biết, di vật mà hắn tìm được trong bí đạo dưới đất là của Cổ Lan Tu. Vị Vu vương tiền nhiệm của Đại Tuyết Sơn, Cổ Lan Tu cũng là sư phụ của Lam Hải.
-Việc này ta biết…… con của Ruga không ngờ lại là một cao thủ lợi hại đến thế……Chú Alfa, theo chú thấy thì tên chết tiệt kia rốt cuộc lợi hại đến đâu? So với chú thì sao? Hắn còn chưa đạt tới thánh giai chứ?
Alfa lắc đầu:
-Không tới thánh giai đâu, thế nhưng …… nếu so với tôi thì e rằng tôi chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Theo bộ dạng của hắn thì thực lực khoảng cấp tám hoặc cấp chín trong khi tôi chỉ là cấp tám mà thôi.
-Cao thủ thiên tài trẻ tuổi hả.
Đỗ Duy thở dài:
-Đám quý tộc của chúng ta ……
Nói tới đây, hắn ho khan một tiếng, lập tức đổi giọng, cười nói:
-Năm đó phản đồ của thần điện, tên Hussein kia vang danh là kỵ sĩ số một đại lục dường như vào lúc đạt tới cấp tám. Đã thế tên thiếu tướng quân này còn trẻ tuổi hơn sao? Trước giờ chúng ta chưa từng nghe nói tới chuyện Ruga có đứa con lợi hại đến vậy!
Alfa lắc đầu:
- Là do tôi không làm tròn nhiệm vụ của mình. Cậu chủ, tôi đã rà soát tư liệu về quân Tây Bắc trong đó cũng chẳng có tin tình báo gì nhiều về đứa con trai này của Ruga.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Có lẽ là do bình thường người ta điều động xuống cấp thấp nên việc này không trách ông được. Nếu đối phương tận lực che giấu thì người ngoài rất khó mà tìm hiểu rành rẽ được.
Đỗ Duy đợi vài ngày tại thành Gilear thì tin tức truyền đến. Hai sư đoàn quân Tây Bắc vây quanh ngoài thành Lâu Lan đã rút đi. Còn trước đó Ron Barton và Hussein khi nghe tin đại chiến thành Gilear đều tự mang người tới hội quân cùng Đỗ Duy tại thành Gilear.
Mặc dù mọi người đều hết sức căm giận hành vi trộm trong cướp ngoài của quân Tây Bắc nhưng dù sao thực lực hiện tại của bọn chúng còn vượt xa mình nhiều lắm nên chẳng thể có biện pháp gì đối phó được.
Sau khi thương lượng lại với hơn phân nửa thủ hạ của mình thì Ron Barton và Al-Qaeda dẫn số kỵ binh còn lại tiếp tục tuần tra bên trong tỉnh Desa, quét sạch đám lính thảo nguyên có thể còn sót lại.
Nhưng đến lúc cuối Đỗ Duy lại đưa ra một mệnh lệnh kỳ quái.
-Cho người chuẩn bị xe ngựa tiêu chuẩn …… ta muốn đi xa một chuyến. Sau đó sai người làm nhanh cho ta một lá cờ thưởng! Càng lớn càng tốt! Làm bắt buộc phải lộng lẫy, phải đẹp đẽ! Trên lá cờ thêu cho ta mấy chữ thật to!
Alfa có chút nghi hoặc:
-Cậu chủ, ngài muốn viết chữ gì? Làm cờ thưởng làm gì?
-Đương nhiên là để tặng cho người ta.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Trên lá cờ phải thêu …… ai da. Thêu “Có công với nước, mẫu mực toàn quân”! Viết như vậy đi. Làm cho ta càng lớn càng tốt!
Alfa lờ mờ đoán được gì đó:
-Cậu chủ, cậu muốn ……
-Ta muốn đi đến bái kiến tướng quân Ruga của quân Tây Bắc.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Ta đến Tây Bắc đã một năm rồi mà còn chưa gặp qua ngài quân đoàn trưởng này, thật sự là rất không phải phép. Hắn đã không tới tìm ta thì tốt hơn là ta nên tới cửa kiếm hắn.
Nói xong, Đỗ Duy không để cho Alfa nói thêm gì nữa. Phất tay cho Alfa lui ra chuẩn bị lá cờ thưởng to đùng kia.
-Đỗ Duy. Ngươi muốn làm gì?
Trong phòng chỉ còn lại hai người Hussein và Đỗ Duy.
"Ta muốn đi xem thử lão rùa rụt cổ kia.
Đỗ Duy cười nhạt:
-Lần này chúng ta bị quân Tây Bắc bày mưu tính kế chơi cho thảm hại, nếu không cho bọn chúng nếm chút phiền toái thì ông mày không cần phải lăn lộn tại Tây Bắc làm quái gì!
Hussein nhíu mày:
-Nhưng ngươi mò tới kiếm hắn không sợ đưa dê vào miệng cọp à?
Đỗ Duy lại cười rất quỷ dị:
-Quân Tây Bắc chủ động giết Đầu Sói Vàng, lại còn báo công lên đế quốc…… Việc này mặc dù rất thông minh nhưng đã làm lộ ra giới hạn của Ruga! Hắn bây giờ còn chưa nghĩa đến tạo phản! Ít nhất là chưa nghĩ đến vào lúc này!! Cho nên hắn sẽ không biết phải làm gì với ta! Hoàn toàn khác biệt, hắn không những không thể cầm giữ ta, không thể làm thương tổn ta mà ngược lại còn phải gia tăng bảo vệ cho sự an toàn của ta. Tuyệt đối không thể để cho ta xảy ra chuyện trên địa bàn của hắn. Theo đó mà nói, nếu một người công tước của đế quốc chết trong khu vực của hắn vậy thì hắn không tạo phản không được! Cho nên …… hắn tuyệt đối không dám làm tổn thương ta mà còn phải tận lực bảo vệ ta!
Nói đến đây, Đỗ Duy ung dung chậm rãi nói:
-Một tháng qua nhanh quá …… nói không chừng, còn khoảng vài ngày nữa thì tên nhị vương tử kia của long tộc thế nào cũng tới tìm ta gây phiền toái phải không? Đến lúc đó thì phải làm phiền hơn hai mươi vạn tướng sĩ quân Tây Bắc, khiến bọn họ cảm phiền làm bảo tiêu cho ta một chút!
Đỗ Duy cười cực kỳ âm hiểm:
-Cho người ra ngoài loan báo tin rằng công tước Hoa Tulip sẽ tự mình đi bái kiến tướng quân Ruga, quân đoàn trưởng quân Tây Bắc. Còn tự mình đem cờ thưởng và quà đến thăm hỏi quân Tây Bắc, cố gắng truyền tin đi khắp hang cùng ngõ hẻm, truyền đạt cho rõ ràng một chút …… Ta muốn cho tên nhị vương tử long tộc kia nhất định phải biết ta đang ở trong đám quân Tây Bắc!