Chương 279: Xuất phát

Khi Al-Qaeda dẫn Đỗ Duy đến gần đội kỵ binh lạ lẫm kia, toàn thể đối phương lập tức đứng thẳng lên, bỗng nhiên hình thành một đội ngũ phòng ngự đáng sợ. Các binh lính đứng phía đầu đã đặt đặt tay lên trên chuôi kiếm.

-Hỗn xược! Đây là đức ngài công tước Hoa Tulip của chúng ta!

Al-Qaeda quát to một tiếng:

-Mời đội trưởng của các ngươi ra đây!

Một người đàn ông trung niên lập tức từ trong đám người bước ra. Đây là một kỵ sĩ mặc áo giáp tiêu chuẩn quân đội của đế quốc, vóc người trung bình, trông rất cường tráng. Hắn bước lên, quay đầu nói một cách trầm ổn:

-Toàn thể lui về phía sau, buông vũ khí xuống, nghỉ ngơi tại chỗ.

Nói xong, đi tới trước mặt Đỗ Duy, nắm tay đấm ngực, thực hiện một cái lễ tiết kỵ sĩ:

-Quân đồn trú tỉnh Bohan, sư đoàn canh phòng thứ hai, doanh trại kỵ binh kỵ trưởng thứ ba – Aroll – hướng tới ngài kính lễ! Đức ngài công tước Hoa Tulip tôn kính!

Đỗ Duy gật đầu, cẩn thận nhìn tên quan quân tự xưng là Aroll này.

Kỵ trưởng là quan quân cấp thấp trong hệ thống quân đội của quân đội đế quốc, thống lĩnh khoảng một ngahìn kỵ binh. Nhìn thấy khí độ trầm ổn của người kia, hơn nữa huy chương kỵ sĩ trên ngực rõ ràng là cấp bốn, thực lực đã coi như không tầm thường.

-Ngài kỵ sĩ Aroll, xin hãy nói cho ta biết mục đích tới đây của các anh.

Trong lòng Đỗ Duy đối với tổng đốc Bohan kia cũng có vài phần cố kỵ, song phương quan hệ không quá vui vẻ. Lúc trước khi mình đi tới Tây Bắc, đối phương còn ngầm ra tay, quan hệ của mọi người rất căng thẳng. Phía sau, quân đồn trú tỉnh Norin vượt qua biên giới đi vào trong lãnh địa của chính mình …… rốt cuộc là có ý tốt hay ý xấu đây?

-Ngài công tước.

Aroll này hiển nhiên là thuộc loại làm việc chắc chắn. Khuôn mặt hắn thấp thoáng vẻ mỏi mệt, thanh âm thoáng có chút khàn khàn, tuy nhiên giọng nói vẫn vô cùng có lực:

-Tôi vâng mệnh theo lệnh của ngài tổng đốc Bohan tới đây.

Dừng một chút, hắn nói:

-Sư đoàn canh phòng thứ hai của chúng tôi vẫn đồn trú tại biên giới hai tỉnh. Tới đợt tập trận mùa xuân gần nhất, chúng tôi sẽ càng điều động thường xuyên…… mục đích ư, đức ngài cũng nên hiểu rõ….

Đỗ Duy cười cười.

Hắn đương nhiên hiểu rõ, chính là vì phòng bị quân Tây Bắc.

Lại nói, tổng đốc Bohan cũng đáng thương. Đại bản doanh của quân Tây Bắc kỳ thực địa điểm đóng quân bên trong vùng đất của tỉnh Norin tổng đốc Bohan cai quản. Mặc dù Bohan được xưng là tổng đốc một tỉnh, nhưng bởi vì quân đoàn Tây Bắc trong khu vực hắn quản lý, theo thực lực bên ngoài, chính lệnh của Bohan chỉ có thể bao trùm một nửa khu vực tỉnh Norin, trên thực tế một mực nằm trong lòng bàn tay quân Tây Bắc.

Cho nên Bohan mới có thể đặc biệt căm tức Đỗ Duy bời vì tỉnh Desa vốn là địa bàn của hắn, nay lại bị Đỗ Duy “tước đoạt”. Hiện giờ địa bàn trong tay tên tổng đốc này chỉ còn có nửa tỉnh.

Cuộc tập trận mùa xuân lần này, quân Tây Bắc điều động thường xuyên, Bohan tất nhiên cũng sẽ không để quân đồn trú của mình nhàn rỗi.

-Đức ngài, hai ngày trước chúng tôu có được tin tức, nói trong lãnh địa của ngài xuất hiện dấu vết của đội ngũ kỵ binh người thảo nguyên! Khi nhận được tin này, tổng đốc Bohan đang theo quân đội tới trên biên giới kiểm duyệt tập trận. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nghe nói có đội ngũ kỵ binh người thảo nguyên xuất hiện rồi biến mất trong lãnh địa của ngài. Hơn nữa căn cứ theo tin tức của chúng ta, ít nhất phát hiện thấy tại ba nơi đều có dấu vết của người thảo nguyên đi tới. Tổng đốc Bohan đã phái người đưa thư tới cho ngài …… Tuy nhiên thư lại tới thành Lâu Lăn ……Hiện tại thấy ngài đã ở chỗ này, vậy lá thư đó ngài hơn nửa là không nhận được. Tổng đốc của chúng ta nói, quân tình khẩn cấp, không thể câu nệ theo quy củ. Hơn nữa ngài tổng đốc biết, ngài vừa mới tới Tây Bắc, quân lực trong tay thiếu thốn, có lẽ không đủ để áp chế sự tậo kích của người thảo nguyên lần này. Sở dĩ không kịp được ngài cho phép, liền trước hết phái ra sư đoàn cảnh bị thứ hai một đoàn kỵ binh trang bị nhẹ của chúng ta vượt biên. Theo đơn vị nghìn, phân ra bốn đường tiến hành tìm dấu vết của người thảo nguyên.

Nói tới đây, kỵ sĩ Aroll này nhìn Đỗ Duy một cái:

-Sự việc khẩn cấp, mặc dù hành động vượt biên tùy tiện có chút vô lễ, tuy nhiên lấy đại cục làm trọng ……

Đỗ Duy khoát tay áo, trên mặt đã lộ ra một nụ cười chân thành:

-Được rồi, kỵ sĩ Aroll, ngài không phải nhiều lời. Ta gửi đến các ngài lòng cảm ơn sâu sắc! Tổng đốc Bohan nói vô cùng đúng, đại cục làm trọng, quy củ này cứ bỏ qua một lần đi!

Đỗ Duy trong lòng không khỏi cảm khái. Tổng đốc Bohan này mặc dù sức chịu đựng có chút nhỏ, còn có chút quá câu nệ vào quyền lực, nhưng xét theo đại cục, lại là một thần dân năng nổ thật tâm vì đế quốc.

Ít nhất khi biết lãnh địa của Đỗ Duy trong tình huống cấp bách liền không chút do dự đến phát binh hỗ trợ, không chút vì khúc mắc lúc trước giữa hai bên mà băn khoăn. Hành động như vậy đã đủ chiếm được lòng tôn trọng của Đỗ Duy một lần nữa.

Nếu đổi lại là một kẻ khốn nạn, có lẽ nếu không ở đằng sau bỏ đá xuống giếng thì cũng sẽ nấp ở một bên hả hê nhìn.

Thấy kỵ sĩ Aroll này, Đỗ Duy bỗng nhiên phát hiện ra người của hắn tính ra chỉ có năm, sáu trăm, hơn nữa mặt trên áo giáp của không ít binh lính còn có vết thương, trên đao kiếm mơ hồ còn lưu lại vết máu:

-Các anh…..

Aroll lạnh nhạt nói:

-Đức ngài, hai ngày trước chúng tôi đã vượt biên, đi thẳng tới nơi này. Trên đường chúng ta gặp một đội kỵ binh của người thảo nguyên, hai bên đã đánh một hồi. May mắn lượng người của đối phương không nhiều lắm, chúng ta đã đánh lùi bọn họ. Lúc tối hôm qua, trên đường gặp thống lĩnh Al-Qaeda, lúc này mới đi theo tới nơi này.

Hắn nói mặc dù hời hợt, nhưng mấy binh lính này dường như mỗi người đều mang theo thương tích. Từ vết máu trên người nhìn ra, đó hẳn là một hồi ác chiến. Hơn nữa …. Từ một đội nghìn người, số thành viên giảm chỉ còn lại năm sáu trăm, tổn thất chết cùng bị thương như vậy không thể nói là không nặng!

Đỗ Duy yên lặng nhìn mấy kỵ binh tỉnh Norin này. Bọn họ mặc dù trầm mặc đứng ở đằng kia, nhưng trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kiên nghị, còn có người khuôn mặt vẫn còn lưu lại vết máu đọng, cũng có người trên thân còn mang theo thương tích.

-Ba trăm anh em của chúng tôi tổn thất, còn có một số người trọng thương. Để không ảnh hưởng tới lực cơ động hành động của đội ngũ, tôi đã phái bọn họ trở về trước.

Giọng của Aroll có chút trầm thấp.

Trong lòng Đỗ Duy không khỏi có chút cảm động. Bỗng nhiên khom người một cái hướng tới người này, trầm giọng nói:

-Gia tộc Hoa Tulip nhất định sẽ nhớ tới nghĩa cử viện thủ của quý quân ngày hôm nay!

-Không cần khách sáo, ngài công tước.

Kỵ sĩ Aroll này có chút trầm ngâm, chậm rãi nói:

-Ngài tổng đốc của chúng ta có nói ….. hết thảy là vì đế quốc!

Thời điểm mấu chốt từ bỏ ân oán nhỏ, lấy quốc sự làm trọng, hành động như vậy khiến cho Đỗ Duy đối với bị tổng đốc Bohan kia cảm thấy nhất thời cải thiện.

-Kỵ sĩ Aroll, nơi này không có rượu ngon nhưng ta cam đoan, đêm nay chúng ta sẽ thắng lợi tiếp nhập vào thành Gilear. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình mở tiệc mời các dũng sĩ tỉnh Norin, uống say ba ngày!

Nói xong, Đỗ Duy để Al-Qaeda chăm sóc những kỵ binh thủ bị địa phương tỉnh Norin này, chính mình lại triệu tập hai mươi tám học viên ma pháp. Lặng lẽ rời khỏi rừng cây, đi tới phía sau, một nơi địa thế trũng khoảng cách rừng cây ước chừng một dặm tiến hành chuẩn bị.

Rầm ầm ầm …..

Đỗ Duy cởi bỏ áo bào ma pháp sư của mình, đem cái bao ma pháp được may bên trong tháo ra, dùng hai tay dốc xuống.

Tất cả học viên trợn mắt há mồm nhìn ngài viện trưởng tôn kính đổ từ trong đạo cụ trữ vật ra ….

Một đống chổi!

Đúng vậy, là một đống chổi! Hơn mười cây chổi xếp thành đống đặt trên mặt đất.

Có người không khỏi khựng lại. Ngài viện trưởng sao lại đưa ra nhiều cây chổi như vậy? Không phải để chúng ta giơ chổi trên chiến trường chiến đấu cùng người thảo nguyên chứ?

-Mấy cái này sẽ là ngựa cưỡi của các ngươi! Đến thử ngựa mới của các ngươi đi!

Đỗ Duy tuyên bố:

-Mỗi người lấy một cái …. Không cần phải chọn, cầm một cái đi, những thứ này đều giống nhau cả.

Mỗi học viên đều mang vẻ mặt kỳ quái cầm chổi, khi mọi người cầm lấy, chính Đỗ Duy đã chọn một cái giữ trong tay.

-Phương pháp sử dụng rất đơn giản. Có thấy đồ án sao sáu cánh trên đầu cây chổi không? Truyền ma lực vào! Đúng, sẽ giống như các ngươi sử dụng ma trượng vậy! Mỗi người đều có thể thử xem, tuy nhiên không nên quá nhanh quá mạnh. Trừ phi ngươi muốn ngã vỡ đầu! Sau đó …. Cưỡi tại phía trên, kẹp nó giữa hai chân ngươi ….. giống như ta vậy …..

Vừa nói, Đỗ Duy đã tự mình làm mẫu một lần….. không thể không nói, hắn chính bản thân cũng có chút căng thẳng bởi thứ đồ chơi này, chính hắn cũng là lần đầu tiên loay hoay - trong thành Gilear hắn vẫn còn chưa kịp sử dụng

-Giống như ta đây …. Truyền ma lực … Sau đó, hai chân nhẹ nhàng co lên.….

Sau khi nói xong câu này, trong ánh mắt tất cả các học viên đã nhìn ngài viện trưởng của bọn họ cả người theo cây chổi giống như một ngôi sao băng bất ngờ bắn lên khỏi mặt đất ….

Thanh âm cuối cùng của Đỗ Duy là một tiếng kinh thét ngắn ngủi, dường như đang ngâm tại trong cổ họng …..

Aaaaah!

Ầm một tiếng, trông chốc lát Đỗ Duy không còn bóng dáng! Phía trên bầu trời, một bóng người tốc độ rất nhanh dường như không thấy được bay một đường thẳng tắp tới phía xa, chỉ để lại một chuỗi thanh âm gào thét ……

-Ngài viện trưởng sao vậy?

Có học viên ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

-Không biết … nhưng ngài viện trưởng bay thật nhanh đó……

Khi Đỗ Duy từ phía xa bay trở về, cái mũ của hắn đã bị gió mạnh cuốn bay!

Gặp quỷ! Tốc độ truyền ma lực của chính mình quá nhanh quá mạnh rồi! Vừa rồi cây chổi mất đi khống chế, lao thẳng lên, nếu không phải Đỗ Duy phản ứng nhanh, thiếu chút nữa đã mất đầu đâm vào một ngọn đồi phía xa.

Tuy nhiên khi trở về, hắn đã rất nhanh nắm phương pháp thao tác trong tay.

Khi hắn hạ xuống mặt đất, mới cố gắng trấn định nói:

-Thấy không …. Thứ trong tay các ngươi, có thể giúp các ngươi bay lên! Không cần chú ngữ gì, đây là một cái đạo cụ ma pháp phi hành!

Tất cả các học viên lập tức sinh ra hứng thú vô cùng!

-Khụ khụ…. Nhưng phải chú ý, lúc bắt đầu, truyền ma lực phải nhẹ, phải chậm! Nếu không ….

Đỗ Duy nói tới đây, dừng một lát, có chút xấu hổ:

-Sẽ giống như ta vừa rồi. Được rồi, bây giờ các ngươi thử đi! Nhớ kỹ, cầm cán chổi, hướng phía trên kéo là bay lên, đè xuống phía dưới là hạ xuống, trái phải chắc không cần ta dạy chứ? Còn có….. chú nhập ma lực càng mạnh, tốc độ càng nhanh!

Thứ thao tác thực hiện không khó, ít nhất làm Đỗ Duy buồn bực chính là, khi mấy học viên này thử bay, không ai bị trường hợp như hắn một chút liền bay ra ngoài.

Có lẽ, bởi ma lực tiêu chuẩn bản thân của các học viên cũng không quá cao, mà ma lực của Đỗ Duy hơi quá mạnh.

Thời gian một lát, các học viên đã cơ bản có thể điều khiển phi hành đơn giản, cá biệt có người còn có thể làm được động tác bổ nhào rất khoa trương.

Không thể không nói, những kẻ kia thật sự rất có thiên phú. Mà Ga cũng đã nói không sai:

-Chỉ cần biết cưỡi ngựa, liền biết cưỡi thứ này.

-Được rồi, mọi ngươi trật tự một chút!

Khi các học viên sau một giờ thử nghiệm bay trở về, thấy nơi ngài viện trưởng đứng bên người chất đầy một đống lọ sứ dày đặc. Từng cái lọ sứ đều được bịt kín. Mà phía trên miệng còn xuyên vào một thứ giống như dây hoa.

-Sau đây ta muốn nói một việc quan trọng!

Đỗ Duy nhìn mọi người:

-Ta cho các ngươi những cây chổi bay trên trời này, không phải có thể chơi đùa tốt như vậy! Bởi vì trong chốc lát nữa …. Các ngươi cưỡi chúng. Ta dẫn các người cùng đi đùa với tính mệnh! Hành động lần này vô cùng nguy hiểm! Thực sự có thể có người sẽ chết! Nếu hiện giờ muốn rời khỏi, ta có thể phê chuẩn. Bởi các ngươi là học trò của ta, tuyệt không phải chiến sĩ gia tộc của ta, các ngươi không có nghĩa vụ vì ta mà đi tìm chết.

Không ai mở miệng

Đỗ Duy rất vừa lòng, cảm khái nhìn những học viên này:

-Bây giờ, nhìn thứ này trong tay ta, không phải là một cái lọ sứ bình thường …. Nó chính là một vũ khí trí mệnh!

Nói xong, Đỗ Duy nhẹ nhàng đốt một dây hoa, sau đó dùng hết sức mạnh mẽ ném ra ngoài …..

Khi tiếng nổ mạnh ầm vang cực lớn truyền đến, vẻ mặt mỗi người đều mang đầy khiếp sợ!

Một cái lọ sứ lấp đầy thuốc nổ như vậy, mồi lửa sau khi chạy đi, ở ngoài hơn mười thước, bùng nổ một tầng lửa, đủ để so sánh với ma pháp hỏa hệ của một ma pháp sư cấp thấp!

Khắp trên mặt đất đều bị oanh tạc từng cái hố nông!

-Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi sẽ là đơn vị số một dưới tay ta ….

Đỗ Duy nói tới đây, có ý dừng một chút:

-Quân đội tác chiến không trung! Tên đơn giản là ….không quân! Các quý ông, hãy nhớ kỹ ngày này đi! Bởi sự xuất hiện của các ngươi sẽ đem tới một sự ý nghĩa thời đại! Bắt đầu từ hôm nay, bởi các ngươi, phương thức chiến tranh sẽ xuất hiện thay đổi vô cùng lớn!

Các học viên trầm mặc trong chốc lát, mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn!

-Đêm nay, chúng ta cỡi mấy cây chổi này bay tới trên đầu người thảo nguyên. Sau đó trên bầu trời ném xuống mấy lọ sứ này, làm nổ tung đầu của những con sói thảo nguyên!!

Đỗ Duy thét lớn:

Các ngươi là quân đội tác chiến không trung đơn vị số một trên đại lục này ….. Cho nên, các ngươi có một cái danh xưng vang dội! Sau này, lúc bất cứ kẻ địch nào nghe thấy tên các ngươi, đều sẽ run rẩy! Sợ hãi! Run sợ!!!!”

-Đức ngài, danh hiệu của chúng ta là gì!

Ziege nhịn không được kích động nói.

Đỗ Duy nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng âm hiểm……

Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, kỵ sĩ Robert cảm thấy được một tia khí lực cuối cùng của chính mình đã trở nên kiệt quệ.

Vừa rồi, người thảo nguyên phát ra một đợt công kích điên cuồng cuối cùng. Lần công kích này làm cho người của Robert thiếu chút nữa không thể trụ lại. Tuy nhiên may mắn chính là, Đỗ Duy tối qua đã giết chết Vu sư Shamancủa đối phương!

Nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất lưu lại dưới tường thành, Robert thở dài một hơi.

May mắn, sĩ khí của các binh lính vẫn tràn đầy như cũ. Hành động mạnh mẽ của Đỗ Duy tối hôm qua thực sự chính là hành vi rất kích thích. Bây giờ mỗi người đều sinh ra tín nhiệm dường như cuồng nhiệt đối với vị công tước này.

Binh lính phía trên thành tường chỉ còn lại có không đến ba phần, Robert biết thời khắc cuối cùng cũng đã đến.

Khi tia nắng chiều cuối cùng chiếu xuống, hắn hạ lệnh đốt lửa mạnh phía trên tường thành! Ngọn lửa mãnh liệt bừng cháy ngay dưới lá cờ Hoa Tulip. Từ xa nhìn lại, Hoa Tulip trên ngọn cờ liền nở rộ bên trong ngọn lửa.

Gió đêm vù vù, Đỗ Duy đã không một tiếng động đứng trên một ngọn núi phía sau không xa người thảo nguyên. Hắn lẳng lặng nhìn người thảo nguyên giống như thủy triều lui về phía sau, nhìn thấy đội ngũ người thảo nguyên dày đặc, nhìn thấy lều vải dày đặc của đối phương ….. đao kiếm như rừng, hàng trận như núi …..

Hắn hít một hơi thật sau, sau đó thân thể bỗng nhiên tung cao bay lên, người ở giữa không trung rồi đột nhiên mở hai bàn tay, hét lớn một tiếng:

-Trên đây! Phá địch ngay tại đêm nay!!

Phía sau hắn, một loạt dày đặc, hai mươi tám gã học viên ma pháp cưỡi phía trên chổi, trôi nổi đằng sau Đỗ Duy!

Đỗ Duy khóe miệng hiện lên một tia cười hung ác, sau đó đột nhiên lớn tiếng quát:

-Decepticon! Xuất phát!