Chương 262: Tâm tư của Alfa

Sau khi uống xong một tách trà, Đỗ Duy bất giác thở dài.

Phillip đứng bên cạnh, thấy sắc mặt Đỗ Duy không vui, không kìm được liền thấp giọng hỏi:

-Ngài công tước, ngài đang lo lắng quân Tây Bắc không chịu rút sao?

-Lo lắng à?

Đỗ Duy cười, hắn nhướng mày:

-Ta cần gì phải lo lắng, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ rút lui.

Quả nhiên lời nói vừa dứt, bên ngoài Dardanelless đã đẩy cửa tiến vào:

-Thưa ngài công tước, quân Tây Bắc bắt đầu rút lui.

Đỗ Duy gật đầu:

-Biết rồi.

Sau đó, thị vệ bên ngoài tiến vào thông báo: Bà hầu tước Listeria cầu kiến.

Đỗ Duy sững sờ, Phillip ở bên cạnh thì quay đầu ngó lơ chỗ khác, chỉ có Dardanelless mặt không đổi sắc nhìn Đỗ Duy.

Bà ta tới làm gì?

Đỗ Duy nhíu mày.

Bà hầu tước này thực sự là một phiền toái. Từ sau hôm sinh nhật, vị hầu tước phu nhân dường như rất yên tâm thoải mái ở luôn trong phủ công tước của Đỗ Duy.

Người ta không nói phải đi, Đỗ Duy dĩ nhiên cũng không thể nói đuổi người, tình trạng cứ như thế cho đến giờ.

Lúc quân Tây Bắc vây thành, Đỗ Duy không biết quân Tây Bắc có thể thực sự gây chuyện hay không, nên đặc biệt gia tăng người bảo vệ an toàn cho phủ công tước lên gấp hai lần.

Suy nghĩ giây lát, Đỗ Duy thở dài:

-Mời bà hầu tước vào đi.

Phillip vừa nghe, liền nhanh chóng cáo từ, Dardanelless thì nhìn Đỗ Duy cười cười.

Dù sao cũng là người xuất thân từ nhà Listeria, Dardanelless mặc dù rất trung thành với Đỗ Duy, nhưng nếu nhà Listeria với Đỗ Duy có thể kết thông gia, dĩ nhiên Dardanelless sẽ càng vui mừng.

Hơn nữa, trong lòng vị võ sĩ Dardanelles, bà hầu tước Listeria mỹ lệ cơ hồ giống như nữ thần, nếu thực sự kết hôn với Đỗ Duy có thể coi như là một chuyện đắc ý.

Khi hầu tước phu nhân Listeria bước vào, ánh mắt không hề che giấu sự quan tâm, thân mang trang phục cũng không chỉnh tề lắm, chỉ đơn giản mặc một cái váy dài. Hiển nhiên là cách ăn mặc đơn giản trong nhà, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp khiến cho tim Đỗ Duy cũng không tự chủ được, nhảy lên mấy nhịp rất mạnh.

Mà theo sau nàng là Angel cùng với Mose. Angel làm vẻ mặt lạnh lùng, tuy vậy Đỗ Duy vừa liếc nhìn là biết ngay cô nàng đang cố giả vờ. Ánh mắt của cô gái nhỏ đã tố cáo mọi suy nghĩ trong lòng nàng. Cô bé luôn luôn lén nhìn Đỗ Duy, cũng không giấu được sự quan tâm sâu sắc.

Còn Mose… chú nhóc này từ sau lần bị Đỗ Duy sửa trị một trận, liền trở nên thành thật hơn nhiều. Lúc này đứng ở hàng dưới cùng, mắt nhìn xuống mũi chân, không dám tiếp xúc ánh mắt của Đỗ Duy.

-Ngài công tước.

Phu nhân Listeria mỉm cười:

-Vừa rồi tôi nghe nói quân Tây Bắc vây thành, cả ngài cũng phải tự mình lên lầu thành, lòng tôi cũng lo lắng… Bây giờ thấy ngài không có việc gì, tôi cũng yên tâm.

Đỗ Duy liền cười ha ha:

-Bà hầu tước nói đùa rồi! Quân Tây Bắc cũng là quân đội của Đế quốc, cũng đứng dưới lá cờ Hoa Bụi gai, sao lại làm khó ta? Chẳng qua chỉ là theo lệ thường tiến hành thao diễn mùa xuân thôi.

Phu nhân Listeria nghe Đỗ Duy nói một câu ‘lập luận của quân đội’, sắc mặt không khỏi lộ vẻ buồn bã, từ đôi mắt đẹp long lanh như nước ánh lên một tia u buồn. Bỗng phu nhân Listeria ngẩng đầu lên, nhìn Dardanelless cười nhẹ, nói:

-Võ sĩ Dardanelless, có thể để ta với ngài công tước nói chuyện một lát được không?

Dardanelles dù sao cũng từng là người nhà Listeria, nghe phu nhân nói liền cúi người thi lễ sau đó rời đi.

Dardanelles vừa rời đi, hầu tước phu nhân Listeria thở dài u oán, loại tiếng thở mượt mà này cũng khiến cho lòng người phải mềm đi. Nàng chậm rãi đi tới gần Đỗ Duy, chăm chú nhìn hắn một hồi, đôi môi anh đào hơi run run:

-Ngài công tước, ngài như vậy là đang đề phòng ta sao?

Đỗ Duy liền lắc đầu nhanh:

-Phu nhân sao lại nói vậy!

-Ngài công tước.

Ánh mắt của hầu tước phu nhân Listeria mang theo một trời u oán:

-Người sáng suốt cũng biết quân Tây Bắc cùng với ngài vốn là không đồng lòng. Cục diện của Tây Bắc là thế nào, còn cần ta phải nói sao? Lần này bọn họ vây thành, bức bách ngài, hành động này đã rất quá phận, so với công nhiên tấn công cũng chỉ kém chút ít! Lúc này, ngài nói kiểu đó với ta, là để cho ta an tâm? Hay là… cố gắng lừa gạt ta?

Bị một tuyệt sắc mỹ nữ nhìn chăm chú, Đỗ Duy cũng có chút cảm giác không tự nhiên. Nếu nói hắn không chút động tâm với sắc đẹp kia, thì quả thực là nói dối!

Nếu ở một trường hợp khác, một thời điểm khác và một thân phận khác, gặp một cô gái đẹp tuyệt trần như phu nhân Listeria, Đỗ Duy cũng không ngại cùng nàng làm một hồi quan hệ mập mờ. Người đàn bà này quả thực khiến cho đàn ông không thể kháng cự được.

Nếu quả như là hai bên cùng tình nguyện, mọi người làm một ‘JUSTFORONENIGHT”, Đỗ Duy cũng không nghĩ sẽ từ chối, chỉ sợ đập bể đầu cũng làm đấy.

(JUSTFORONENIGHT- chỉ trong một đêm-nguyên văn tác giả dùng tiếng anh)

Có điều, động tâm với người đẹp là một chuyện, mà cưới nàng lại là một chuyện khác!

Ngập ngừng một chút, Đỗ Duy nghiêm mặt nói:

-Phu nhân, bà quá lo rồi, lời vừa rồi ta nói cũng vì không muốn bà lo nghĩ nhiều. Mấy vạn quân Tây Bắc mà nói, ta cũng không coi vào đâu, chưa nói dù sao bọn họ cũng không dám làm phản lúc này…

Nói đến đây, Đỗ Duy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin, lãnh đạm nói:

-Cho dù bọn họ thực sự làm phản bây giờ, ta trấn thủ ‘tòa thành kì tích’ này, chỉ dựa vào bốn vạn quân của bọn họ là đánh ngã được ta sao? Trong đầu ta đã sớm có kế hoạch, phu nhân không cần quá lo lắng!

Câu này so với câu trước rõ ràng đã uyển chuyển hơn nhiều. Hầu tước phu nhân Listeria liền đổi giận làm vui, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ nhu mì, phảng phất thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói:

-Ngài đã tự có kế hoạch thì tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Có điều chuyện hôm nay thực khiến cho người ta nghe mà kinh ngạc… nếu ngài không ngại nói…

Nàng bỗng lấy từ cánh tay một vật kỳ lạ, gần như trong suốt, nhẹ nhàng đặt trên bàn Đỗ Duy:

-Đây là vật gia truyền của dòng họ Listeria, cũng không phải là thứ gì kì lạ. Có điều Tây Bắc rét lạnh, có lẽ ngài công tước đêm nay sẽ không nghỉ ngơi, còn phải dẫn ngươi tuần tra. Mời ngài đeo thứ này bên người, mang nó rồi bão cát không xâm phạm, lại có thể ngăn cản gió rét ban đêm.

Đỗ Duy đang muốn nói, phu nhân Listeria bỗng nhiên nói:

-Đây là một chút tấm lòng của tôi , hy vọng ngài không làm tôi đau lòng chứ.

Đỗ Duy vốn không muốn nhận món quà, tuy nhiên nghe xong lời này tay hắn không khỏi chậm lại một nhịp. Bỗng nhiên cảm giác được đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó cực kỳ mềm mại, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra bàn tay của hắn lúc này đang chạm phải mấy đầu ngón tay xinh đẹp mềm mại của hầu tước phu nhân. Bàn tay êm ái như không có xương, cảm giác chạm vào vừa mát lạnh vừa khiến lòng người rung động. Bất tri bất giác động tác đẩy ra của Đỗ Duy biến thành nhận lấy món đồ kia, hắn cười khổ, thu vào lòng:

-Ta nhất định sẽ mang theo.

Hầu tước phu nhân Listeria lúc này mới nhoẻn miệng cười, thoạt nhìn nàng tựa như cô gái mười tám tuổi, từ trong mắt mang một vẻ ngượng ngùng rất quyến rũ, hai gò má hồng hồng động lòng người. Sau đó nàng hơi cúi chào Đỗ Duy mà rời đi.

Phía sau Angel vẫn cắn môi, không nói một lời, chỉ len lén nhìn Đỗ Duy thật sâu.

-Đỗ Duy….thưa ngài.

Mose đi ở cuối cùng bỗng nhiên nói nhỏ:

-Lúc nãy, khi ngài ở trên lầu thành, chị dẫn ta tới phía dưới thành nhìn thấy…

Ồ!

Đỗ Duy nhíu mày.

-Ngài…

Mose bỗng nhiên hơi do dự, sau đó ánh mắt ra vẻ quyết liệt, nói nhỏ:

-Ngài… dáng ngài bắn tên… thật đẹp!

Nói đến đây, ánh mắt Mose bỗng có vẻ hơi bối rối, vừa chạy đi vừa nói thêm một câu:

-Câu này là Angel muốn ta nói cho ngài.

Nói xong, hắn khẩn trương chạy ra ngoài theo Angel.

Đỗ Duy thở dài.

Mỹ nhân, thực sự khó đoán mà…

Hắn lấy món đồ phu nhân Listeria tặng ra. Tinh thể này trong suốt, phía trên cũng không cảm thấy ma lực rung động, nhưng cầm trong tay phảng phất cảm giác được một tia ấm áp, nhu hòa rót vào trong lòng bàn tay.