Chương 248: Lịch sử

Ba mươi năm trước Ba mươi lăm năm trước, mùa xuân năm 925 lịch đế quốc Roland.

Có lẽ rất nhiều người sớm đã quên sự việc phát sinh trong ngày xuân năm đó. Trong ký ức đại đa số mọi người, mùa xuân hơn ba mươi năm trước, tựa hồ điều duy nhất đáng nhớ là cái mùa xuân đó bất ngờ đến muộn.

Cái lạnh đầu xuân đã cuốn cả trung bộ đại lục vào vòng, mà vì phòng ngừa binh sĩ thao diễn mùa xuân bị băng đóng lại, quân phương thống suất bộ đặc biệt sản xuất một số loạt quân trang thật dày. Trải qua công tác bận rộn, cuối cùng trước khi bắt đầu thao diễn mùa xuân đã phát tới các đơn vị quân đội.

Nhưng mà, năm đó mùa xuân không chỉ đơn giản như vậy. Đối với người đế đô mà nói, mùa xuân năm nay đã xảy ra một việc ảnh hưởng rất lớn tới cả đại lục.

Mùa xuân năm đó, hoàng đế augustin VI chính thức xác lập địa vị thái tử cho đứa con duy nhất của hắn, đại hoàng tử Evan. Mà tại mùa xuân này, tộc trưởng gia tộc Rowling bị bệnh, Raymond kế thừa gia tộc Rowling, kế thừa tước vị bá tước, thành vị tân Rowling bá tước, kế thừa vùng đất đai phì nhiêu bình nguyên Rowling.

Trong giới quý tộc trẻ tuổi tại đế quốc, vị Raymond hai mươi tuổi này, không thể nghi ngờ là một ngôi sao mới chói lọi. Tài hoa của hắn, võ thuật kiệt xuất của hắn, còn có thiên tài trên phương diện quân sự triển lộ ra, đều làm cho tất cả những người xem trọng hắn tin tưởng rằng: ‘vũ huân thế gia nhà Rowling, lại sinh ra một tộc trưởng kiệt xuất.

Mà sau đó, người bạn tốt nhất của bá tước Raymond trẻ tuổi, Đại hoàng tử Evan lại vừa mới được xác lập làm thái tử. Một vị tướng quân đế quốc tương lai, một vị đế quốc hoàng đế tương lại, hai người quan hệ thân thiết, khiến cho mọi người xem trọng địa vị của nhà Rowling trong tương lai… Rõ ràng biểu thị là một đời minh quân ủng hộ. mà sau đó, ai có thể nghĩ tớii một ngày, vị đại hoàng tử được cho là hoàng đế tương lai sẽ binh bại thân vong? Mà vị tộc nhà Rowling tiền đồ vô hạn lượng lại rơi xuống cảnh thân bại danh liệt, mất quan bãi tước chứ?

Sau đó, bọn họ là những người trẻ tuổi, tràn đầy hi vọng, xuân phong đắc ý.

Cũng ở vào những năm tháng hoàng kim của đời mình, còn có vị tộc trưởng của gia tộc Listeria. Đó là một chàng đẹp trai nổi tiếng đế đô, hắn bác học đa tài, còn thông minh dí dỏm, ngắn ngủi một năm khi hắn tiến vào đế đô, lấy mị lực kinh người của hắn chinh phục cả giới quý tộc. Âm hoạc, hoa cỏ, nghệ thuật, thiên văn, bói tóan, lịch sử, vũ đạo… tựa hồ không có gì mà ngài Listeria lại không biết, khuôn mặt anh tuân của hắn như vầng thái dương, nụ cười say đắm lòng người, càng khiến vô số thiếu nữ quý tộc cùng quý phu nhân khuynh đảo.

Ngay cả hoàng đế bệ hạ Augustine VI cũng cho quý ngài Listeria một cái tước hiệu. mặc dù là tược vị cấp thấp không thể thừa kế, nhưng do hoàng đệ tự thân phong, còn khiến cho vị trí của quý ngài Listeria tại đế đô tăng lên mấy lần.

Mà đồng thời, quý ngài Listeria còn là con nhà tỷ phú. Là phú gia nổi tiếng đại lục, bối cảnh của hắn làm người ta cực kỳ hâm mộ: tuổi trẻ nhiều tiền, tài hoa hơn người, khiến cho hắn trở thành tình nhân trong lòng vô số thiếu nữ.

Càng đáng nhắc tới là, mùa xuân năm đó, vị Lam Hải học giả tại đế đô kia, một bước lên trời.

Trong ký ức mọi người, ước chừng vài năm trước đó, một trung niên tên Lam Hải đi tới đế đô, không ai biết lão già này từ đâu tới. Lão cho tới bây giờ đều mặc áo bông, tóc dài bù xù toán loạn. Lão lựa chọn sống tại khu thành nam, nơi những người bình dân tập trung, nơi lão sống ở trong một con đường dài, mỗi người, mỗi ngày đều thấy ngài Lam Hải mỉm cười đi trên con đường cái.

Vô luận ngươi là ai, dù là ngươi chỉ là một chủ quán bán bánh mì, hoặc là một người đánh xe ngựa, chỉ cần ngươi chào hỏi với lão, lão cũng sẽ mỉm cười gật đầu với ngươi.

Trong mắt bình dân, ngài Lam Hải là người bác học đa tài! Bởi vì từ khi lão đến đây, nhiều lần vì mọi người giải quyết nhiều vấn đề khó khăn.

Nếu ngươi ngã bệnh, thầy thuốc không chữa được, vậy ngươi có thể tìm ngài Lam Hải van lão cứu giúp, lão sẽ cho ngươi thảo dược mà ngay cả một ít thầy thuốc chuyên nghiệp xem cũng không hiểu, nhưng rất nhanh có thể chữa hết bệnh của ngươi.

Lúc mới đầu, mọi người đều cho rằng ngài Lam Hải này là một thầy thuốc.

Sau đó, một nhà kinh doanh cách vách thua lỗ quyết định bán sản nghiệm của mình về quê, nhưng sổ sách tích lũy nhiều năm tính không rõ ràng, ngài Lam Hải vì hắn bỏ ra một buổi chiều, tính rõ ràng toàn bộ sổ sách trong sáu năm.

Sau đó, mọi người cho rằng ngài Lam Hải là một người kiểm tóan xuất sắc.

Rồi sau đó, một thương nhân bán da lông muốn đem tất cả da lông phơi trong bãi, nhưng ngài Lam Hải lại chạy tới nói cho hắn, một tháng tới sẽ có mưa lạnh liên tục, khuyên hắn đem mấy cái hàng hóa dễ ẩm dễ ướt toàn bộ chuyển tới đế đô. Lúc ấy mặt trời chói chang, đúng là thời điểm nóng nực nhất trong năm, không ai nghe lời khuyên bảo của ngài Lam Hải.

Kết quả, quả nhiên như ngài Lam Hải này nói, hai ngày sau, mưa to kinh khủng, khiến cho đường đê sông Lan Thương có nhiều chỗ bị nứt vỡ, thương nhân bán da lông kia vì vậy mà tổn thất thảm trọng.

Su đó, mỗi người đều cho ngài Lam Hải này chỉ sợ là một thầy bói.

Sau đó, một thợ may chế tạo cho một vị quý tộc lão gia một cái áo bào mới, kết quả vì không cẩn thận mà làm mất vải vóc của vị quý tộc kia, tìm đến ngài Lam Hải van cầu trợ giúp. Mà ngài Lam Hải chỉ tùy ý xé một bức màn, dùng một buổi chiều cùng một bức màn làm ra một cái trường bào mới – mà hễ ai thấy trường bào mới đó, chưa từng có ai không khen hình thức của y phục đẹp.

Tiếp đó, mọi người bắt đầu ngạc nhiên… còn có việc gì mà ngài Lam Hải này không làm được?

Danh tiếng của lão bắt đầu truyền ra ngoài.

Người làm vườn trong nhà một vị quý tộc, không cẩn thận làm chết mấy cây hoa, cầu van ngài Lam Hải trợ giúp. Ngài Lam Hải dạy hắn mấy biện pháp, vài bồn hoa đã chết, lại còn có thể sống lại như kỳ tích.

Một thương nhân vận chuyển gia súc bị đối thủ lừa, bỏ một lượng lớn tiền mua một ngàn con ngựa bỏ đi, tới thời điểm trả vốn, hắn van cầu bgài Lam Hải. Kết quả bgài Lam Hải cùng hắn đi xem ngựa, cho ra hai con ngựa cái đang mang thai, sau đó dặn dò với thương nhân này một lượt.

Kết quả, hai con ngựa mang thai, bất ngờ sinh ra hai con tuấn mã tối thượng đẳng! Hơn nữa hai năm sau, hai con tuấn mã kia được huốn luyện thành lương câu ngày phi ngàn dặm, tiền bán hai con ngựa, đủ để thương nhân kia kiếm lại toàn bộ tiền vốn.

Thần kỳ nhất là, một buổi tối, một tên trộm xông vào phòng ngài Lam Hải… cũng không biết rốt cục xảy ra việc gì, hừng đông đã thấy tên trộm thay trang phục người hầu, từ đó về sau, ở lại bên cạnh ngài Lam Hải, thành người hầu trung thành với lão.

Danh tiếng Lam Hải bắt đầu lan truyền trong đế đô. Một ít bình dân xung quanh, bắt đầu có người thỉnh Ngài Lam Hải dạy con của bọn họ.

Ngài Lam Hải tới đế đô được ba năm, lão đã thành một học giả có danh tiếng. mặc dù lão ở khu bình dân, ăn bánh mì, không có xe ngựa, ở trong một ngôi nhà nhỏ, thậm chí đối mặt với một người đánh xe đều có thể khách khác khí khí chào hỏi.

Nhưng mỗi người đều tôn kính quý ngài này. Đương nhiên – một vài học giả đế đô cũng không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng sự tồn tại của Lam Hải là xâm phạm thân phận của mình.

Thân là một học giả, sao có thể trà trộn vào khu bình dân dơ bẩn? Nghe nói Lam Hải kia, lại còn đôi khi ra ngòai cũng không đi giầy…quả thực quá thiếu lễ độ rồi!

Vì vậy bắt đầu có người tìm tới cửa, lấy danh nghĩa thảo luận học vấn mà khiêu chiến ngài Lam Hải này… Bhưng không có ngoại lệ, mỗi học giả tìm tới cửa gây phiền tóai, cuối cùng đều xấu hổ rời đi. Mà Lam Hả,i mỗi ngày vẫn mang theo một cái ghế dựa, ngồi trong sân dưới cây hòe phơi nắng.

Danh tiếng của lão bắt đầu truyền tới tai một số quý tộc. Thời điểm ban đầu, mấy quý tộc cho rằng, Lam Hải chẳng qua chỉ là một học giả truyền thống… Liền phải lấy lòng chút ít quý tộc, bên người khoe khoang xu nịnh, “học giả’ phong nhã trợ giúp mình.

Kết quả Lam Hải cơ hồ cự tuyệt tất cả “lời mời”.

Hành vi này khiến cho không ít quý tộc trong lòng không tán thưởng “lão dân quê ” này.

Nhưng bất ngờ, tại mùa xuân năm 925 lịch đế quốc. Trong đại hội học giả ba năm một lần, xảy ra một chuyện ngoài dự đoáncủa mọi người, ngài Lam Hải đạm bạc danh lợi bất ngờ tham gia.

Đêy là một nơi cơ hồ tập trung tụ tập tất cả các học giả danh tiếng của đế đô, cũng là nơi mà các học giả mượn nó để truyền ra danh tiếng của mình, cơ hội tốt nhất nâng lên thân phận của mình. Tất cả học giả bác học của đế quốc, đều tại đại hội này nêu ra học thuyết của mình, triển lãm sự bác học của mình. Căn cứ truyền thống, hễ là người có biểu hiện suất xắc tại đại hội bác học ba năm một lần, thường thường đều sẽ trở thành học giả cung đình.

Mà lúc này đây, mọi người đều bị phong thái của Lam Hải bao trùm.

Trong một đoàn học giả hoa phục, mặc áo bào, Lam Hải chân đất như một kẻ lập dị. Dưới ánh mắt đùa cợt của phần đông mọi người, Lam Hải học giả trứ danh đưa ra ba vấn đế:

Vấn đề đầu tiên: là thời điểm trẻ con mới sinh, cũng sẽ không vì trần truồng mà cảm thấy xấu hổ, thế vì cái gì khi trưởng thành, lại vì mặc vào quần áo, thấy người trần truồng mà cảm thấy xấu hổ?

Vấn đề thứ hai: lão hỏi, đối với dã thú mà nói, sinh sống là : giao phối, tranh đấu, săn. Mà cuộc sống của nhân loại cũng như thế: giao phối, tranh đấu, săn. Vậy, người cùng dã thú, rốt cục khác nhau ở chỗ nào?

Vấn đề thứ ba càng hứng thú hơn, lão mời một vị đại học giả nổi tiếng nhất đế đô lúc bấy giờ. Sau đó mời vị học giả kia cầm một đóa hoa tươi nở rộ, mà bản thân không để ý sự kinh ngạc của mọi người, cầm một nắm * trâu trong tay, sau đó hắn cười hỏi: xin hỏi các ngài lúc ngày các ngài thấy ta thì nghĩ gì? Mà ta thấy hắn thì nghĩ gì?

Một loạt hành động kỳ dị, khiến cho mọi người rung động.

Tại nơi này cơ hồ tụ tập tất cả học giả nổi tiếng nhất của đế quốc, không ai có thể trả lời rõ ba vấn đề của Lam Hải.

Sau khi thảo luận một hồi kịch liệt, Lam Hải thoải mái tuyên bố đáp án của mình:

Vấn đề thứ nhất: hắn nói cho mợi người ‘khi ngươi mặc quần áo, cũng không phải che dấu thân thể của ngươi, mà che dấu nội tâm đang hổ thẹn của ngươi, mà trẻ con không có tâm địa xấu xa đó.’

Vấn đề thứ hai: sự khác nhau của người cùng dã thú, tòan trường không ai có thể trả lời chuẩn xác. Mà Lam Hải thỏai mái nói cho mọi người: khác nhau lớn nhất là, chúng ta ở chỗ này ‘tự hỏi’ vấn đề này, mà dã thú thì không.

Mà vấn đề thứ ba càng thú vị hơn. Hắn vứt đống * trâu trong tay đi, nhìn vị đại học giả cầm hoa kia, hỏi hắn khi nhìn mình thì nghĩ gì. Đai học giả kia nói với giọng diễu cợt “ta thấy chính là * trâu’. Lam Hải không chút tức giận, ngược lại thực ưu nhã nói cho đối phương ‘ta thấy hoa tươi trong tay ngài.”

Đang lúc vị đại học giả kia nghĩ Lam Hải đang đổi sang mềm mỏng phục mình, câu kế tiếp của Lam Hải lại khiến cho hắn hòan toàn không nói được gì.

“Trong mắt ngài đó là * trâu, vì trong lòng ngài là * trâu. Trong mắt ta là hoa tươi, vì trong lòng ta nghĩ tới hoa tươi… Thưa ngài, đây là sự khác nhau giữa chúng ta.

Lam Hải dùng ba vấn đề này, khéo léo châm chọc mấy học giả dối trá một cách đau nhất. Vấn đề thứ nhất, đâm vào tâm tu sỉ của bọn họ, vấn đề thứ hai, đâm vào sự không tự hỏi của bọn họ… Mà vấn đề thứ ba. Là đâm vào nội tâm dơ bẩn của bọn họ.

Nói xong tất cả, Lam Hải cười và rời đi.

Sau ngày này, đại danh Lam Hải vang vọng cả đế đô, hắn một người hỏi mấy trăm học giả đế đô á khẩu không trả lời được, mà sau đó còn không ít người xấu hổ phải rời bỏ đế đô.