Hai con ma thú đã bị Đỗ Duy dùng nhẫn chứa vật của ma pháp sư thu lại. Mặc dù hai tên vu sư Shaman tại trong thôn tìm tòi cẩn thận, thậm chí còn lấy ra một vật khiến cho Đỗ Duy cảm thấy hứng thú.
Đó là một cái xác rùa giống như là đồ coi bói vậy, tại nơi đầu rùa sắp xếp ra vài mẩu xương không theo quy tắc nào, sau đó bọn chúng niệm vài câu mà Đỗ Duy nghe không hiểu. . . . . đại khái là thuật xem quẻ nào đó.
Trong nhất thời Đỗ Duy có chút lo lắng, nhưng sau đó hai tên vu sư Shaman hình như không có bói được gì.
Nhìn ánh mắt thất vọng thì bọn họ không thu hoạch được gì, Đỗ Duy yên tâm hơn.
Đối phương bất mãn rút lui ra khỏi trấn, ba nghìn kỵ binh thảo nguyên bắt đầu chậm rãi lui binh. Bỗng nhiên Đỗ Duy ra lệnh cho Ron Barton phái ra một trăm kỵ binh hộ tống ba nghìn kỵ binh thảo nguyên, cho bọn chúng rời khỏi hành lang tây bắc rời khỏi lãnh địa của mình mới thôi.
Những gã kỵ binh thảo nguyên dũng mãnh đối với việc này này rất là căm tức, nhưng hai tên Vu sư Shaman thì lại nhẫn nại cam chịu hành động của Đỗ Duy, hạ lệnh mọi người không được loạn động. Vì vậy một trăm kỵ binh của Đỗ Duy cách kỵ binh thảo nguyên một trăm thước giám thị bọn chúng rời đi.
Sau khi đi khỏi trấn vài dặm, hai tên vu sư Shaman ngồi trên ngựa quay đầu lại nhìn thôn phía xa. Tên vu sư trầm ổn bỗng nhiên nói với đồng bọn :Ngươi thấy tên công tước hoa Tulip thế nào ?
-Hừ, chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.
Tên vu sư lỗ mãng khinh thường.
-Cũng đúng.
Tên vu sư trầm ổn cười cười :
-Đúng thật, nghe đồn thì lợi hại nhưng hôm nay thấy thì. . . nghe danh không bằng gặp mặt.
Sau đó hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên thở dài :
-Nhưng mà kẻ bên cạnh hắn cùng chúng ta nói chuyện, nói năng có khí vũ bất phàm, thật sự là một kẻ xuất sắc !?
Nhìn lũ lang sói thảo nguyên đi rồi, Đỗ Duy trên mặt lại không có nửa điểm thoải mái. Mặt hắn lại càng thêm âm trầm, sau đó hạ lệnh :
-Về thành Lâu Lan!
Hai ma thú bị hắn cho vào nhẫn chứa vật thì nhóc con Mose sau khi bị Đỗ Duy giáo huấn đã hoàn toàn sợ hãi. Đứng xa xa tại một bên không dám cùng Đỗ Duy nói nửa lời.
Mọi người sau khi đi ra, Đỗ Duy lại ngoắc ngoắc tay gọi Mose :
-Ngươi lại đây!
Mose dường như có chút sợ hãi, cẩn cẩn thận thận đi tới bên người Đỗ Duy:
-Ngươi. . . . . ngươi lại muốn gì nữa đây ?
-hừ! Ngươi quên ta nói rồi sao ? Phải gọi ta bằng ngài' !
Đỗ Duy hung tợn nói :
-Tại nơi này ngươi không phải là cậu ấm của gia tộc Listeria! Ngươi chỉ là một thủ hạ bình thường ! Ngươi nếu không nhớ được việc này thì sau này ngươi còn có thể phải chịu khổ sở.
-Vâng. . . . . . thưa ngài!
Mose cắn răng, trông mặt có vẻ đỏ lên nhưng không thể không nói mấy lời như vậy.
-Tốt lắm. "Đỗ Duy thở dài :
-Lên ngựa, chúng ta trở về thôi. "
Trong nháy mắt sắc mặt Đỗ Duy bỗng trở nên mỏi mệt.
Mose nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Duy nhịn không được sinh ra nghi ngờ :
Tên độc ác này còn có việc gì làm phiền lòng sao ? Một tên độc ác như hắn mà. . . . . .
Suốt dọc đường Đỗ Duy không nói gì, ngồi trên ngựa cúi đầu trầm tư suy nghĩ gì đó, Mose thì cẩn cẩn thận thận đi sau Đỗ Duy, mặc dù trong lòng cực kỳ hận Đỗ Duy nhưng vẫn không nhịn được len lén nhìn trộm bóng lưng Đỗ Duy.
Qua một lúc lâu ước chừng hơn mười dặm đường, Đỗ Duy bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mose :
-Ngươi đang nhìn ta à?
Mose lại càng hoảng sợ lắc đầu lia lịa, nhưng Đỗ Duy lại cười ảm đạm :
-Đừng chối, ta đoán trong lòng ngươi âm thầm chửi ta đúng không? Ngươi ở phía sau nhìn ta, trong lòng còn nghĩ tới làm thế nào thừa dịp ta không chú ý đâm ta một kiếm ?
Mose sắc mặt trắng nhợt vì trong thời gian vừa rồi hắn quả thật có tâm tư này, chỉ có điều nghĩ đến bộ dáng hung tợn của Đỗ Duy hắn liền bỏ đi.
Người kia. . . . nhất định là ma quỷ! Nếu không hắn như thế nào có thể biết được trong lòng ta nghĩ gì ?
Đỗ Duy nhẹ nhàng cười, sắc mặt hắn có một tia lạnh nhạt nhưng trong nháy mắt tựa như đang suy nghĩ cẩn thận, ẩn chứa một tia kiên định.
-Mose ngươi bây giờ hận ta bởi vì đã đánh ngươi. Mà ngươi biết ta đánh ngươi vì cái gì không ?
Mose im miệng không nói lời nào.
-Bởi vì ngươi ngu xuẩn.
Đỗ Duy không chút khách khí nói:
-Bởi vì hành động của ngươi ngu xuẩn, nếu một khi có cái gì ngoài ý muốn liền sẽ khiến ta, còn cả chính ngươi cùng gia tộc của ngươi gặp rất nhiều phiền toái ! Đồng thời cũng khiến rất nhiều người bởi vậy mà mất mạng, đổ máu, ngươi có thật là rất ngu xuẩn không?
Mose mặt lại đỏ lên nhưng không nói gì.
-Ngươi hận cũng tốt, thế nào cũng tốt cả.
Đỗ duy cười lạnh:
-Thế nhưng ta không rõ ngươi vì sao mà ghét ta ? Dường như lần đầu gặp mặt ngươi đã không thích ta.
Mose cúi đầu xuống, Đỗ Duy trầm mặc một lát rồi nói :
-Bởi vì chị gái ngươi sao?
"- . . . . . Đúng vậy.
Mose thấp giọng trả lời, trong thanh âm của hắn có một tia hận ý.
Dừng trong chốc lát hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đỗ Duy lá gan của hắn to hơn :
-Ta bắt đầu ghét ngươi bởi vì ta biết chị cả ta hy vọng ngươi có thể lấy Angel ! Ta ghét loại quý tộc như ngươi, giống như chồng của chị cả ta, một lão già quý tộc khốn kiếp. Chị cả vì gia tộc không thể không hy sinh chính mình gả cho hắn, ta biết chị ấy không sung sướng gì, cho tới tận bây giờ cũng không có hạnh phúc dù may mắn tên chó kia đã chết sớm. . . . . . Ta nhận ra rằng ngươi cũng là một tên khốn như thế ! Ta không hy vọng Angel lại tiếp bước chị cả lấy tên khốn quý tộc như ngươi ! Các ngươi chỉ biết đến tiền bạc gia tộc chúng ta, lợi dụng chúng ta!
-Nhưng các ngươi cũng lợi dụng ta.
Đỗ Duy nhàn nhạt nói :
-Chị gái ngươi không phải là muốn lợi dụng địa vị của ta sao ?
- . . . . .
Mose cắn răng.
-Cho nên ta nói ngươi thực ngu xuẩn.
Đỗ Duy lạnh nhạt nói :
-May mắn ngươi còn trẻ, người còn trẻ thỉnh thoảng làm những việc ngu xuẩn thì vẫn còn được Thượng đế tha thứ.
-Thượng đế à?
Mose hơi sửng sốt.
Đỗ Duy ý thức được mình vừa lỡ lời, hắn cười nhẹ :
-Ôi đó là một lão lừa đảo mà thôi.
Sau đó hắn nhìn Mose trầm giọng nói :
-Ngươi ngu xuẩn ở chỗ hành động của ngươi căn bản không có khả năng thay đổi tình huống, mà còn làm cho sự việc càng làm càng hỏng. . . . . . Đây không phải ngu xuẩn thì là gì ? Người thông minh thì sẽ nghĩ biện pháp khiến cho sự việc đi theo một phương hướng tốt hơn, còn ngươi. . . . . . hừ hừ.
Mose hừ một tiếng :
-Vậy còn ngươi? Vì sao ngươi lại từ chối Angel ? Chẳng lẽ ngươi có ý với chị cả ta sao?
-Ha ha ha ha ……
Đỗ Duy ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó nhìn tên nhóc này trong chốc lát rồi hắn mới thu hồi tiếng cười, lãnh đạm nói :
- Một kẻ đáng thương, ngươi thật sự đáng thương, ngươi nghĩ rằng ta giống những kẻ khác coi trọng tài phú của gia tộc Listeria các ngươi sao? Ngươi cho là tất cả mọi người đều là như ngươi tưởng tượng sao ?
Mose tựa hồ đang nín nhịn, giờ phút này rốt cuộc cũng không nhịn được liền hỏi :
-Ngươi. . . . . . rốt cuộc muốn cái gì ? Ngươi giống như cự tuyệt Angel nhưng mà tại yến hội lại mời chị cả của ta ! Mà chị cả ta thì. . . . ngươi rốt cuộc muốn thế nào ! Tên ác ma!
Đỗ Duy ánh mắt lạnh lùng :
-Ngươi đại khái lại quên yêu cầu của ta rồi sao?
Mose tựa hồ sợ hãi ánh mắt Đỗ Duy thân thể co rụt lại, cúi thấp đầu xuống.
Đỗ Duy không có nổi giận, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài giống như là tự nói với mình:
-Đúng vậy. . . . . . . Ta rốt cuộc muốn cái gì chứ. . . . . .
Lúc đầu đi vào thế giới này, chính mình cũng mê man.
Loại mê man này nếu không phải chính bản thân mình, người khác rất khó giải thích.
Trước khi chính mình "xuyên việt", Đỗ Duy không phải chưa từng nghe qua từ ngữ "xuyên việt", ít nhất hắn cũng đã xem qua tiểu thuyết biết được một vài chuyện cũ.
Cũng chính mình đã trải qua nhưng mà phát hiện sự thật không giống.
Trong tiểu thuyết hạng ba nói nhân vật sau khi xuyên qua lập tức rất nhanh "tiếp thu" mọi việc. Ôi da, ông đây xuyên việt rồi, ba mẹ kiếp sau xin trả hiếu cho hai người ! Thế giới khác kia, ta đến đây, mỹ nữ thiên hạ đều là của ta. . . . . .
Rắm chó !
Một người trưởng thành. . . . . Dù chỉ là một người mới mười tám tuổi, tại thế giới của mình phát triển đến mười tám tuổi tự nhiên là có mục tất của chính mình, có mục tiêu của cuộc sống, mục tiêu sự nghiệp, mục tiêu học tập. . . . . . . Hơn nữa còn có thể đã vì mục tiêu của mình mà phấn đấu từ nhiều năm!
Nói về tình cảm, có thể bản thân còn có người yêu, nếu không thì cũng có người mà mình âm thầm yêu say đắm. . . . . . . Nếu không có thì chí ít cũng có cha mẹ sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi !
Xuyên việt đại biểu cái gì ? Đại biểu rằng với một cánh tay cứ như vậy nhẹ nhàng vung lên mà ngươi chẳng có chút kháng cự nào. . . . . . . . rồi sau đó hết thảy toàn bộ thành tro bụi ! Chẳng để lại bất kì điều gì cả!
Mục tiêu mà ngươi phấn đấu nhiều năm không có, ngươi nhiều năm phấn đầu để thành một kẻ bị đùa cợt đáng thương !
Cha mẹ đáng kính của ngươi, người yêu của ngươi đều không còn ! Hết thảy tình cảm đều trở thành hư vô !
Trong tiểu thuyết cấp ba chó má, khi xuyên qua liền ôm cha mẹ người ta gọi cha mẹ, bố mẹ người nuôi dưỡng mình trong thế giới kia trong chưa đến ba giờ đồng hồ liền biến mất sạch sẽ. . . . . . . . .
Nói một câu không khách khí. . . . . Rắm chó ! không lương tâm!?
Đỗ Duy rốt cuộc muốn cái gì ?
Nói một câu thật lòng :Nếu! Nếu có thể nói !Nếu bây giờ ông trời bỗng nhiên nói với hắn, ngươi có thể trở về ! Vậy Đỗ Duy không chút do dự rời bỏ thế giới này ! Cái gì công tước chó chết, sự nghiệp chó chết ! Hắn không chút do dự trở lại thế giới quen thuộc của mình !
Nếu như không về được ?
Vậy mục tiêu của Đỗ Duy chỉ có thể là van xin : Hắn chỉ hy vọng chính mình được thoải mái một chút, tự do một chút.
Nghĩ tới đây Đỗ Duy bỗng nhiên nở nụ cười.
Trên mặt hắn nở nụ cười chân thành mà thoải mái, trong miệng chậm rãi nói một từ :
-Tự do.
-Cái gì ?
Mose tựa hồ không nghe rõ Đỗ Duy nói.
-Là tự do.
Đỗ Duy thanh âm thật bình tĩnh:
-Ta muốn chính là tự do. Tự do mà âm thầm sống, tuỳ tâm ao ước, không ai gây cho ta áp lực, thoải mái. Có thể làm cho chính mình được thoải mái một chút. . . . chỉ đơn giản như vậy.
-. . . . . . . . Đơn giản như thế. . . . . . Đơn giản?
Mose kinh ngạc nhìn tên thiếu niên quyền quý gần như nhất đế quốc, một kẻ tiền đồ tương lai không thể hạn lượng …… lại chỉ muốn tự do?
-Ngươi bây giờ còn không đủ tự do sao?
Mose không phải không có đùa cợt nói.
-Ngươi không hiểu.
Đỗ Duy lắc đầu.
Tự do sao?Thế giới này thật sự để cho mình tự do sao?
Lúc trước chình mình giả bộ ngu ngốc không muốn nghĩ chính mình mang vác cái gì trách nhiệm gia tộc (từ Đỗ Duy xem lại, trách nhiệm gia tộc cùng hắn có cái gì đó quan hệ sao?), cho nên hắn tình nguyện bị đuổi về bình nguyên Rowling. .
Trong đế đô thà làm Hoàng tử Thần nổi giận cũng phải cứu lão Raymond, bởi vì Đỗ Duy thấy rằng bản thân mình phải làm như vậy, nếu không làm vậy thì chính mình có thể có được ích lợi lớn hơn nữa , nhưng đấy không phải suy nghĩ của mình ! Như vậy thì không phải là Đỗ Duy nữa rồi! Đỗ Duy chỉ muốn làm việc mình muốn. . . . . . . tự do, chỉ đơn giản như thế.
Mà bây giờ từ chối đám hỏi của gia tộc Listeria đã giống như thế.
"-heo ta, tự do định nghĩa là : Ta có thể tùy ý quyết định cuộc đời ta.
Mose im lặng, có lẽ vào tuổi của hắn, giờ phút này còn khó có thể hiểu được ý tứ của lời nói này
-Nhưng mà mục tiêu này rất khó đạt được.
Đỗ Duy cười khổ :
-Thế giới là như thế, ngươi vùi mình vào nó thì nhiên sẽ không tự chủ được, bị sự tình mà ngươi không thích bức bách, bị thôi miên từng bước một tiến về phía trước. . . . . Nhưng mà ta thì chỉ muốn có tự do.
-Vào địa vị của ngươi bây giờ còn ai có thể bức bách ngươi? Hoàng tử Thần -Nhiếp chính vương không phải là rất tin tưởng ngươi sao ?
Mose rốt cuộc khó hiểu mở miệng nói.
-Thật không?
Đỗ Duy cười cười :
-Ở chỗ này, tại tây bắc. . . . có bao nhiêu người thèm thuồng nhìn ta chăm chú ? Quân tây bắc, Tổng đốc Bohan, bọn họ không có lúc nào không muốn đuổi ta ra khỏi tây bắc. Bọn lang sói của Thảo nguyên, hừ, bọn chúng tuỳ lúc sẽ cắn ngươi một miếng ! Tại nơi này ta có thể dựa vào ý nguyện của mình làm việc sao? Đầu tiên ta phải chứng tỏ khả năng sinh tồn ! Sau đó mới nói đến cái khác.
Nếu ta có đủ thực lực, tên Bohan kia liệu có vào thời điểm này đâm ta một nhát sao ?
Nếu ta có đủ thực lực, quân tây bắc có dũng khí đến tận cửa đòi tiền sao, còn ngầm cho kỵ binh thảo nguyên xâm nhập phòng tuyến gây cho ta khó chịu không ?
Nếu ta có đủ thực lực, hôm nay. . . . . . tên diễu võ dương oai trước cửa khinh thường ta, đã bị ta đem quân đội đánh cho không còn đường về !!!
Trong lòng Đỗ Duy cảm thấy sâu bên trong là sự buồn bã và một chút trào phúng.
Bởi vì hướng tới tự do vì đạt được mục tiêu của chính mình, vì thực hiện mục tiêu của chính mình. . . . . . Bắt buộc bản thân không thể không sinh ra dã tâm!
Điều này không phải là buồn cười sao ?
Đỗ Duy rất rõ ràng chính mình hôm nay đã bị kích thích, bị người thảo nguyên kích thích. Hắn hiểu được giờ phút này trong nội tâm của mình, có một thứ tên là "dã tâm" đang bùng lên mạnh mẽ.
Để cho ta sau này có thể tuỳ tâm hưởng thụ cuộc sống của mình. . . . . . Trong quá trình này kẻ nào ngăn cản ta, uy hiếp ta đều là kẻ thù !
Có lẽ người thảo nguyên nên hối hận.
Bởi vì hành động hôm nay của bọn họ đã thức tỉnh một người trẻ tuổi còn đang mờ mịt.
Đỗ Duy bỗng nhiên hưng phấn, đột nhiên ngồi thẳng trên lưng ngựa, ngón tay nắm roi ngựa chỉ vào hoang nguyên xa xa trước mặt :
-Mose ngươi nhìn thấy gì ?
Mose sửng sốt một chút nhìn ra xa xa, thử nói :
-Đất trống ? núi Kilimanjaro? Con đường ? Rừng cây. . . . rốt cuộc là cái gì?
Đỗ Duy bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên dụng lực vung roi, giục ngựa phi về phía trước.
-Thiên hạ!