Giáo trường to lớn trong doanh trại này có thể so với bất cứ trường luyện binh của doanh trại quân đội nào. Tuy nhiên mặt đất lại rất thảm hại. Mặc dù mang giầy cưỡi ngựa, Đỗ Duy vẫn cảm thấy khó chịu dưới chân.
Sau đó, hắn nhìn thấy đám người đông nghịp dưới sân rộng.
Toàn bộ bốn ngàn người, mặc y phục tù nhân cũ nát một màu, thờ ơ ngồi dưới đất. Khuôn mặt mỗi người đều đầy đất xám, sắc mặt hờ hững, ánh mắt chết lặng và trống rỗng.
Đây là đoàn bộ binh tương lai của mình ư?
Đỗ Duy nhíu mày:
- Tại sao bọn họ lại mất tinh thần như vậy?
-Cái này …….
Beadero gãi đầu:
-Công tước, ta nhận tin tức ngài tối qua sẽ tới, cho nên đưa họ tới đây ngồi một đêm. Hơn nữa ……..
Beadero thở dài:
-Gần đây tiếp trợ không đủ, lương thực cũng thiếu, những tù nhân này mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa.
Đỗ Duy lập tức bốc hỏa!
Mỗi ngày ăn một bữa ư?
Những người này chính là binh lính tương lai của mình!! Tên đáng chết này, không ngờ dám để binh lính của mình đói bụng?
Tuy nhiên nhìn bộ dáng đăm chiêu ủ dột của Beadero, Đỗ Duy cũng không cách nào nổi giận với hắn, có thể thấy, thống lĩnh này cũng không có biện pháp.
Quả nhiên ……….
-………đến ngay cả người của ta, mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn hai lần, chỉ có quan quân mới có thể đảm bảo được cung cấp một ngày ba bữa.
Beadero thở dài:
-Nếu như tiếp trợ chậm mười ngày, như vậy đến ngay cả quan quân cũng phải cắt giảm khẩu phần lương thực.
Đỗ Duy đột nhiên xoay người, cẩn thận chăm chú nhìn Beadero:
-Đáng lo đến như vậy ư? Chịu trách nhiệm tiếp trợ cho các ngươi là ….
-Là quân tây bắc.
Beadero cười khổ:
-Công tước, nơi này là tây bắc, căn cứ vào điều lệ của chiến khu tây bắc hai mươi năm trước, toàn bộ tiếp trợ tây bắc, đều được thống nhất giao cho bộ chỉ huy của quân tây bắc tiến hành phân phối ….. mà vấn đề là ………
Nói tới đây, Beadero do dự một chút, giống như không biết có nên nói ra hay không.
Đỗ Duy nhìn ra sự ấp úng của người này, hắn trầm giọng nói:
-Nói đi. Ta không trách tội ngươi.
Beadero trong lòng thót một cái - - Vị công tước trước mặt này là nhân vật lớn nhất tới đây trong vòng mấy năm nay. Vấn đề đó hắn sớm đã phản ứng với phía trên vô số lần, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức!
-Thưa ngài, hai ngàn quân đồn trú của thành Tai To theo biên chế là thuộc về quân đồn trú địa phương của đế quốc, mà không phải của quân đoàn tây bắc. Nhưng ở tây bắc, toàn bộ tiếp trợ quân sự đều do quân đoàn tây bắc tiến hành phân phát, cho nên …….
-Cho nên thế nào?
Beadero nhìn vào hai mắt Đỗ Duy, đột nhiên không biết một cỗ dũng khí từ đâu xông tới, nghiến răng nói:
-Cho nên, những người như chúng ta quả thực như bị mẹ kế nuôi dưỡng! Tiếp trợ hằng năm chúng ta đều tới lúc cuối cùng mới có được, còn thường xuyên bị biển thủ. Mà ở trong doanh trại quân đội của quân tây bắc cách đây hơn năm mươi dặm, đóng một đoàn bộ binh, bọn họ hằng năm đều có thể ăn ngon uống tốt ….. chúng ta ở nơi này …… ngài cũng thấy rồi đó.
Đỗ Duy cau mày, trầm tư trong chốc lát:
-Tại sao lại như vậy? Dựa theo pháp lệnh của đế quốc, tiếp trợ và cung ứng của quân đồn trú địa phương hẳn là do thu nhập tài chính của chính phủ địa phương tiến hành duy trì. Tại sao ở tây bắc lại muốn để quân tây bắc khống chế quyền lợi này?
-Cái này …..
Beadero cười khổ:
-Thời kỳ chiến tranh hai mươi năm trước đã ban bố ra điều lệnh tạm thời này. Căn cứ vào tình hình cuộc chiến lúc ấy đem vùng tây bắc phân chia làm chiến khu. Điều lệnh này xem như hợp lý. Nhưng vấn đề là, chiến tranh cũng đã qua được hai mươi năm …….Điều lệnh tạm thời này vẫn chưa hủy bỏ. Đám quân đội tây bắc kia chỉ biết bao che. Quân đội tây bắc bản thân đều được ăn ngon mặc ấm, mà quân đồn trú địa phương chúng ta …… hắc hắc.
Mặt Đỗ Duy trầm lại. Hắn không nghĩ tới tình thế tây bắc không ngờ đã nghiêm trọng đến như vậy!
Điều lệnh thời chiến ư?
Nếu như điều lệnh kia còn chưa được hủy bỏ ……. Như vậy tỉnh Desa lãnh địa của mình ……….
Hằng năm còn phải xuất ra một bộ phận thu nhập tài chính giao cho quân đoàn tây bắc sao?
Đỗ Duy trầm tư trong chốc lát. Vấn đề này bây giờ không thể nói rõ ràng. Hắn đè tâm tình xuống, nhìn những tù nhân ngồi yên tĩnh trên sân rộng này.
-Tìm người đẩy một cỗ xe tới đây, ta muốn nói vài lời.
Đỗ Duy hạ lệnh cho Beadero.
Rất nhanh, một cỗ xe bò tồi tàn được đẩy tới đặt giữa đám người. Đỗ Duy nhảy lên xe bò, sau đó thầm hít một hơi thật sâu:
-Mọi người chú ý!
Hắn “soạt” một tiếng, xé áo choàng trên người mình xuống, lộ ra một thân trường bào ma pháp sư màu đen bên trong!
Đỗ Duy tiện tay bố trí xung quanh một cái ma pháp, khiến cho thanh âm của hắn có thể bao trùm toàn trường phía xa.
Sự chú ý của bốn ngàn tù nhân đều tập trung lên người Đỗ Duy. Vị ma pháp sư đứng ở trên xe này ….. dường như nhìn có chút quen mắt.
-Hừ!
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, vẻ mặt hắn mang theo uy nghiêm, lớn tiếng quát:
-Ta tin rằng, đại đa số người trong số các ngươi, hẳn là còn nhớ rõ ta! Nhận ra ta chứ!
Phía dưới bắt đầu có người thấp giọng nói chuyện với nhau, mấy ngàn ánh mắt nhìn Đỗ Duy, trong mắt mang theo vẻ phức tạp.
Đúng vậy, rất nhiều người đều nhận ra Đỗ Duy. Bởi vì những người ở đây, phần lớn đã trải qua việc phát sinh trên quảng trường ngày chính biến.
Thiếu niên mặc áo bào ma pháp sư màu đen này trong ngày đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người!
-Đúng vậy. Ta có thể nhìn thấy trong con mắt của các ngươi, các ngươi còn nhớ rõ ta!
Đỗ Duy cười lạnh, lớn tiếng nói:
-Không sai, ta là Đỗ Duy, Đỗ Duy Rowling ban đầu thuộc về gia tộc Rowling. Công tước đế quốc hiện giờ, Đỗ Duy Rudolf, công tước Hoa Tulip, đồng thời cũng là ma pháp sư được ma pháp công hội thừa nhận, ma pháp sư cung đình, học giả cung đinh, chiêm tinh thuật sư cung đình ….. mà trong tương lai, ta còn là chủ nhân của các ngươi! Trưởng quan của các ngươi!
Đỗ Duy một hơi nói hết những lời này. Hắn đứng ở phía trên cẩn thận quan sát vẻ mặt bốn ngàn tù nhân ở phía dưới kia. Thấy từ trong ánh mắt trống rỗng chết lặng của bọn họ từng chút từng chút khôi phục. Hắn đối với kết quả này rất vừa lòng. Sau đó hắn khích động không khí, lớn tiếng quát:
-Mọi người nghe lệnh! Vương gia cận vệ quân sư đoàn thứ hai binh đoàn thứ nhất! Xếp hàng!!
Theo tiếng quát lớn của Đỗ Duy, kỵ sĩ Robert bên cạnh chuẩn bị tốt cầm ra một cái kèn trước mọi người.
Thanh âm vang dội của chiếc kèn vang vọng toàn trường, ở giữa còn kèm theo tiếng quát to của Đỗ Duy:
-Toàn bộ quan quân, đứng ra cho ta, ta yêu cầu các ngươi xếp thành hàng với tốc độ nhanh nhất! Quan quân thống kê ra số người các ngươi, sau đó báo cho trưởng quan của các ngươi. Nếu như tiếng kèn chấm dứt mà các ngươi còn chưa hoàn thành tập trung thành hàng, như vậy cứ đợi chịu quân pháp đi!
Uỳnh!
Đám người chìm trong sôi trào. Ánh mắt những binh lính mặc quần áo tù nhân này hiển lộ ra một tia mạnh mẽ bị ẩn giấu nhiều ngày, mặc dù đã bị tước đoạt toàn bộ tự do cùng vinh quang, bản năng quân nhân đã chảy sâu trong máu bọn họ cũng không có mất đi một chút nào.
Rất nhanh, đám người như những con kiến bắt đầu lần lượt đứng lên. Mọi người đều đứng lên dựa theo biên chế ban đầu bắt đầu xếp hàng.
Sau khi tiếng kèn kết thúc, trên quảng trường đã không hề còn bốn ngàn tù nhân phân tán nữa, mà là từng cái trận ngũ chỉnh tề!
Mấy trận ngũ đều trong thời gian quy định xếp thành hàng, nhưng khi quan quân từng tầng hồi báo lên kết quả, lúc báo cáo lên cấp cao nhất thì lại đình trệ.
Bởi vì, trưởng quan cao nhất của bọn họ cũng không ở nơi này. Trưởng quan của đoàn bộ binh này sau chính biến đã bị xử tử.
Mấy quan quân do dự một chút. Trong đó có một người khá cơ trí, nhìn Đỗ Duy đứng ở trên xe bò, bước nhanh tới phía Đỗ Duy, sau đó làm một lễ tiết đấm ngực, lớn tiếng hồi báo kết quả hàng ngũ.
Có người thứ nhất này, các quan quân khác dưới sự bất đắc dĩ, đành học bộ dáng hướng tới Đỗ Duy lần lượt hồi báo.
Đỗ Duy đối với kết quả này vô cùng hài lòng, lại mang theo ánh mắt cổ vũ nhìn quan quân thứ nhất hướng tới mình hồi báo kia một cái.
-Tốt lắm!
Đỗ Duy ho khan một tiếng, thoải mái nói:
-Ta rất vui mừng, bởi vì sau bốn tháng, các ngươi vẫn như cũ giữ được bản năng của quân nhân!
-a biết các ngươi hiện giờ rất mệt mỏi, cũng rất đói bụng ….. Các ngươi ngồi ở chỗ này một đêm, cũng đói bụng một đêm. Các ngươi trong lòng rất bất an, rất sợ hãi! Bởi vì các ngươi bị một điều lệnh chuyển tới nơi này, thành Tai To! Thành của nổi tiếng đại lục!
Đỗ Duy lớn tiếng nói:
-in rằng đại đa số người trong các ngươi nhất định đều biết, phàm là đi tới thành Tai To, tù nhân đi tới tây bắc, sẽ đối mặt với vận mệnh bi thảm như thế nào!
Nói tới đây, Đỗ Duy chỉ vào những người phía dưới quát lớn:
-hông sai! Các ngươi bây giờ đều là tù nhân, là thân mang tội, hẳn là bị đưa tới sa mạc tây bắc gặm sỏi đá! Đi tu bổ tường thành, dưới roi da của những kẻ giám sát nâng những tảng đá! Sau đó mỗi ngày chỉ có thể ăn canh mà trong đó chỉ thấp thoáng vài bóng cọng rau dại. Ta cam đoan cuộc sống như vậy, không tới một năm, hơn nửa số người trong các ngươi sẽ chết! Căn bản không có cơ hội duy trì sức làm việc suốt thời kì giam giữ!
Đỗ Duy chỉ vào mũi mình:
-Nếu như không có ta, vận mệnh của các ngươi sẽ phải như vậy - - nếu như không có ta tới đây cứu lấy đám người các ngươi….