“Nói đi !” Đỗ Duy nheo nheo mắt lại nói :” Ngươi tốt nhất là nhanh nhanh nói ra, phải nói sự thật đừng hi vọng ta sẽ bị ngươi lừa ! Nếu không thì Rufik bé nhỏ này không chịu được bao nhiêu roi đâu !”
Lão Bencas thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ liếc nhìn Đỗ Duy một cái :” Rốt cuộc thì ngài là ai ? Tại sao đối với Nam Dương lại hiểu rõ như vậy ?”
Đỗ Duy mỉm cười nói : “Ngươi vẫn không biết thân phận của ta sao ? Ta tên là Đỗ Duy ! Ồ, đương nhiên, ngươi có thể là không biết đến tên ta, bất quá tên của cha ta nói ra ngươi nhất định phải biết … Ông tên là Raymond! Bá tước Raymond, đã từng là thống soái tối cao của Hạm đội viễn chinh Nam Dương của Đế quốc !”
Raymond ?
Vừa nghe thấy cái tên này, Lão Bancas kinh hãi run rẩy, khẽ lẩm bẩm trong lòng !!
Bởi vì, ở Nam Dương, Raymond đến từ Đế quốc Roland … cái tên này quả thật là quá sức vang động !
Cường đạo ! Đồ tể ! Đao phủ ! …. Hai tay hắn nhuốm đầy máu tươi của thổ dân, hắn trong các bộ lạc thị tộc thổ dân là kẻ xâm lược xú danh vang xa, là kẻ đã thiêu huỷ gia viên của họ, là ác ma nô dịch bọn họ. Có thể nói là ở Nam Dương, đại danh của bá tước Raymond thậm chí có thể khiến cho trẻ con đang khóc nín bặt.
Tên thiếu niên quý tộc đang cười lạnh đằng kia, không ngờ lại là con của tên đồ tể ma quỷ đáng sợ đó ?!
Lão Bencas không có thời gian lo lắng suy nghĩ nhiều, bởi vì tiếng kêu thảm thiết của Rufik vẫn từng tiếng từng tiếng truyền đến tai lão ! Không ai hiểu rõ bằng hắn thân phận trọng yếu của thiếu niên này ! Không ai hiểu rõ bằng hắn thân phận của thiếu niên này đối với vùng biển phía nam có ý nghĩa sâu sắc như thế nào !
“Tôi nói ! Tôi cái gì cũng sẽ nói ! Chỉ cầu xin ngài trước tiên để cho người của ngài dừng tay lại ! Lão Bencas thân thể run rẩy, tựa hồ như là không đứng thẳng được, sắc mặt lão xám trắng, tựa hồ như chỉ trong nháy mắt vừa rồi, lão đã già nua hơn rất nhiều.
“Có thể !” Đỗ Duy quay về phía Roline ra hiệu một cái, Roline lập tức đi ra ngoài, rồi một lát sau tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại.
Lão Bencas lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có điều các cơ thịt trên mặt lão vẫn không ngừng giật giật.
“Tôi tên thật đúng là Bencas, cái tên này không phải là giả, ở Nam Dương người gọi là Bencas cũng rất nhiều, đây là một cái tên rất bình thường. nhưng thân phận của tôi không phải là thầy cúng của Bộ lạc Nhật Luân … Tôi … “ Lão Bencas cắn cắn răng :” Thân phận thực sự của tôi là trưởng lão Đại tế tự của Liên hợp Vương quốc !”
Liên hợp Vương quốc ?
Vả mặt Đỗ Duy cũng không có gì biến đổi nhiều lắm, bất quá trong lòng cũng là thờ dài một hơi.
Quả nhiên, có áp bức thì có phản kháng !
Thật ra Đỗ Duy sớm đã biết mấy lần cha mình là bá tước Raymond dẫn quân đi viễn chinh, ở Nam Dương hải vực rộng lớn có một số bộ lạc không cam lòng bị những kẻ xâm lược từ xa đến diệt tộc, đã tiến hành chống cứ vô cùng ương ngạnh. Chỉ bất quá là lúc ấy bởi vì lực lượng cách biệt quá lớn, bất luận là văn minh hay là vũ lực đều lạc hậu hơn rất nhiều so với hạm đội khổng lồ của Đế quốc, sự chống cự đó không cách nào tạo nên thương tổn có tính chất thực tiễn đối với hạm đội viễn chinh của Đế quốc.
Nhưng mà theo cùng sự khai thác tài nguyên quá độ ở Nam Dương, đã khiến cho các bộ lạc ở Nam Dương vốn đang nhất nhất thoái lui không thể không vì sinh tồn mà bạo phát ra một sự chống cự ương ngạnh gần như là tuyệt vọng. Mà mấy chục năm gần đây chiến tranh không ngừng, cũng đã kích thích cho trình độ văn minh của các bộ lạc Nam Dương phát triển lên rất nhiều, khiến cho thổ dân nơi đây về mặt vũ lực cơ hồ đã phát triển có hình dáng thực sự. Thậm chí đến ngay cả phụ thân của Đỗ Duy, bá tước Raymond đối với thế cục tương lại của Nam Dương sinh ra một tia ưu lự.
Mà cái Liên hợp Vương quốc này, Đỗ Duy cũng đã từng mơ hồ nghe thấy.
Sớm từ cái thời bá tước Raymond vẫn còn thống soái hải quân, ở nơi rất xa xôi về phía nam, ở khu vực mà quân viễn chinh của Đế quốc không cách nào tới được, đã có một số đại bộ lạc văn minh cũng tương đối tiên tiến đã liên hợp vô số tiểu bộ lạc thành lập một cái ‘ Vương quốc ‘ chỉ để đối kháng với Đế quốc mà tồn tại. Nghe nói cái Vương quốc kia có đến trên trăm bộ lạc quy mô không nhỏ, phạm vi bao trùm lên tới hơn một trăm hòn đảo, trong đó hòn đảo lớn nhất, diện tích lớn tương đương với một cái hành tỉnh của Đế quốc.
Từ khi nghe đồn cái “Liên hợp Vương quốc” kia được thành lập, áp lực mà hạm đội viễn chinh của Đế quốc gặp phải bắt đầu tăng lên rất nhiều. Khi mới bắt đầu, bởi vì hai phe về mặt vũ lực có chênh lệch rất lớn, loại áp lực này vẫn chưa lộ rõ ra. Bất quá thời gian gần đây, sự chống cự của cái “Liên hợp Vương quốc” ở Nam Dương kia đối với Đế quốc đã lộ ra một chút hiệu quả.
Bọn họ lợi dụng sự quen thuộc với địa lý hải vực ở Nam Dương, thậm chí còn học được một chút chiến thuật tao nhiễu. Lại cũng không biết từ chỗ nào học trộm được một chút kỹ thuật tạo thuyền của Đế quốc, kiến tạo ra một nhóm chiến thuyền mặc dù đơn sơ, nhưng tốc độ cũng tương đối nhanh. Dựa vào số chiến thuyền này đánh du kích với hạm đội của Đế quốc giữa biển rộng bao la, thậm chí thỉnh thoảng còn thiết lập bẫy rập, dẫn quân hạm hải quân của đế quốc tới các “tử vong hải vực” tràn ngập hải lưu và đá ngầm, đã tạo thành một chút thương tổn đối với hạm đội của Đế quốc.
Thay đổi lớn nhất xuất hiện vào ba năm trước đây. Cách đây ba năm, trong một lần viễn chinh Nam Dương của Đế quốc, đã cấp cho Đế quốc thấy một tín hiệu nguy hiểm phi thường rõ ràng.
Bởi vì, trong lần viễn chinh của ba năm trước, đã phá hỏng một câu ký lục đầy quang vinh mà Đế quốc vẫn luôn bảo trì : trong chiến đấu trực diện không có chiến thuyền tổn thương.
Từ trước tới nay, chính diện tác chiến với thổ dân ở Nam Dương, quân đội Đế quốc chưa từng có bất lợi.
Chiến thuyền của Đế quốc, cho tới bây giờ còn chưa từng bị đám thổ dân Nam dương này đánh chìm qua!
Chênh lệch quá lớn về mặt vũ lực khiến cho quân đội của Đế quốc trên chiến trưởng ở Nam Dương cơ hồ không có bất cứ sự uy hiếp chính thức nào. Đối với bọn họ, đi lo lắng về “quân đội” đơn giản đến khiến cho người ta bật cười của đám bộ lạc Nam Dương này, còn không bằng đi lo về gió lốc, hải lưu với đá ngầm, và khí hậu đáng sợ ở trên biển cho xong … Thậm chí còn có một số tướng lãnh kiêu ngạo tuyên bố : Chúng ta đi Nam Dương, không phải là chiến đấu với người, mà là chiến đấu với trời. Chỉ cần thời tiết tốt, chúng ta thậm chí có thể đưa Hạm đội đến tận cùng của thế giới!
Nhưng vào chiến dịch ba năm trước, rốt cuộc đã khiến cho ký lục đầy vinh quang đó của Đế quốc bị phá vỡ!
Nghe đồn rằng dưới sự lãnh đạo và ảnh hưởng của cái “Liên hợp Vương quốc” kia, các bộ lạc ở Nam Dương đã thành lập nên một “hạm đội” quy mô khổng lồ. Mặc dù theo tiêu chuẩn của Đế quốc, cái “hạm đội” kia đơn sơ đến mức khiến cho người ta không cách nào xếp loại được, “chiến thuyền” tốt nhất của đối phương thậm chí còn xa mới bằng một nửa của một cái thương thuyền bình thường của Đế quốc.
Nhưng mà chi “hạm đội” của Liên hợp Vương quốc đó, số lượng thật sự là quá kinh khủng. Trong chiến dịch lần đó nghe nói đối phương đã tụ tập được một số lượng thuyền gấp vài chục lần số thuyền của hạm đội viễn chinh. Sau một hồi quyết đầu trên biển, hạm đội Đế quốc vẫn như cũ lấy được thắng lợi, nhưng mà trong trận chiến đó, thành tích chiến thuyền không bị tổn thương của Đế quốc đã bị hoàn toàn phá vỡ!
Trong chiến dịch, Đế quốc tổn thất mất hai chiếc chiến thuyền cấp hải hồn, còn có một chiếc chiến thuyền cấp hải vương cơ hồ là bị trọng thương.
Biến hoá này không thể nghi ngờ là đã gióng lên một hồi chương cảnh báo cho quân phương của Đế quốc, nhưng tựa hồ như quân phương của Đế quốc vẫn không thèm để ý. Dù sao thì chiến tích thật sự là quá huy hoàng, mà “hạm đội” vô cùng khổng lồ của địch nhân cũng cấp cho quân đội một lý do để mà giải thích.
Giống như là con voi, đối mặt với đàn kiến vô cùng vô tận thì ngẫu nhiên bị cắn trúng vài cái cũng là có thể.
Nhưng mà Đỗ Duy qua một vài “con đường” biết được chân tướng sự tình!
Trước đây vài hôm, sau khi bá tước Raymond rời khỏi Đế đô, Đỗ Duy dọn dẹp thư phòng mà bá tước Raymond lưu lại có tìm được một vài thứ văn kiện mà khi bá tước Raymond còn cầm quyền đã cất trong tủ tài liệu. Thứ này vốn là tư liệu của quân phương, bất quá sau khi chính biến, chính quyền thay đổi, quản lý khó tránh khỏi hỗn loạn, một ít tư liệu mà bá tước Raymond giữ ở nhà cũng không thấy quân phương hỏi đến – hoặc có thể họ nghĩ là những thứ đó cũng chẳng quan trọng.
Đích xác, đối với quân phương mà nói thì nam Dương vẫn chỉ là một con dê béo mặc cho họ cắt xẻo mà thôi.
Nhưng Đỗ Duy khi đọc những tư liệu này cách đây vài ngày, mới hiểu ra cái chiến dịch ba năm trước đây đã phá vớ thành tích không có tổn hại của quân viễn chinh Đế quốc, hắn phát hiện có rất nhiều điều khác lạ !
Đầu tiên, Liên hợp Vương quốc của Nam Dương tựa hồ như đã nắm giữ một số chiến thuật cơ bản, mặc dù còn rất đơn giản, nhưng đã bắt đầu bước vào cánh cửa của phạm trù chiến thuật.
Đối phương dẫn dụ hạm đội của Đế quốc tới một hải vực phi thường có lợi đối với bọn họ rồi tiến hành quyết chiến ở đó ! Đó là một hải vực hẹp dài nằm giữa hai hòn đảo nhỏ, ở trên hai hòn đảo những thổ dân Nam Dương đó hóa ra đã sắp đặt sẵn một số máy bắn đá !
Những cái máy bắn đá đơn sơ đó xác suất bắn trúng vô cùng thấp, nhưng mà xạ trình lại đạt rất xa, ở trên hai hòn đảo hai bên vừa tròn lại bao trùm hết hải vực hẹp dài nắm ở giữa hai hòn đảo đó! Mà xác suất trúng mục tiêu thấp lại càng không phải là vấn đề, bởi vì những thổ dân Nam Dương này này căn bản là đã ôm sẵn ý niệm tráng liệt quyết tâm quyết chiến với Đế quốc trong đầu! máy bắn đá ở hai bên bắn loạn xạ, cơ hồ không sai biệt lắm “công kích bao trùm” cả hai bên đang hỗn chiến dưới hải vực ! trong đó Đế quốc tổn thất mất chiếc chiến thuyền cấp hải hồn kia chính là bị máy bắn đá bắn trúng.