- Thần điện hạ.
Đại khái bởi vì nội tâm kích động, thanh âm Đỗ Duy có vẻ khô khốc:
- Tất nhiên ngài còn chiêu bài phòng ngừa phía sau phải không?
Thần hoàng tử cười cười, vẻ mặt tựa hồ không tín nhiệm lắm với Đỗ Duy, ôn hòa nói:
- Đỗ Duy, không phải ta dấu diếm ngươi, ta đương nhiên còn có chiêu phòng ngừa. Lực lượng của thần điện tại đế đô là có hạn, dù sao đế đô cũng là trung tâm của đế quốc, vì bảo vệ địa vị thống trị tuyệt đối của hoàng thất tại đế đô, ngàn năm về trước thần điện phải giữ một quy định là lực lượng thần thánh kị sĩ đoàn bảo vệ thần điện tại đế đô không được phép vượt quá năm trăm người. Cho nên mặc dù lần này thần điện bị ta thuyết phục nhưng bọn họ phái tới cũng chỉ có năm trăm kị sĩ. Năm trăm người này cũng có thể tiêu hao một bộ phận lực lượng của hoàng huynh ta, nhưng muốn thay đổi thế cục thì còn chưa đủ, ta đương nhiên còn có trò khác nữa”.
Đỗ Duy không nghĩ ra được trong đế đô trừ thần điện và ngoài ma pháp công hội còn có thế lực thứ tư nào?
Cơ hội vừa xuất hiện lại biến mất, một phen do dự này của Đỗ Duy đã đánh mất cơ hội ám sát. Hai gã thị vệ của Thần hoàng tử rõ ràng cũng là tay lão luyện trong cung đình, nhanh chóng đứng bên người Thần hoàng tử, một người trong đó dùng thanh âm trầm thấp nói:
- Điện hạ, ngài nhìn!
Lúc này tình hình cuộc chiến phía giữa sân đã bắt đầu có thay đổi, năm trăm kị sĩ của thần thánh kị sĩ đoàn bị Junker tướng quân thề ngăn lại, sau khi hai bên đã tràn đầy thương tích, phía sau thần thánh kị sĩ đoàn truyền đến tiếng kèn tràn đầy màu sắc cổ điển. Vừa nghe tiếng kèn này so với tiếng kèn mà đế quốc sử dụng bây giờ hoàn toàn bất đồng, loại kèn(tù và) từ sừng trâu thổi ra này càng thêm vang vọng, mang theo một loại hơi thở cổ kính…
Thần thánh kị sĩ đoàn vốn được huấn luyện bài bản, sau khi tổn thất nghiêm trọng bèn như thủy triều rút về phía sau. Trong khi hai bên đang chém giết, bọn họ đột nhiên lui về phía sau nhưng rất có chừng mực, phương pháp, hơn nữa thần thánh kị sĩ đoàn vốn có lực chiến đấu mạnh mẽ khiến cho phản quân thành vệ quân của tướng quân Junker cũng không có cách nào dây dưa. Trên sự thật người của Junker cũng đã ở vào tình trạng kiệt sức, nhìn thấy kị sĩ của thần thánh kị sĩ đoàn nghe thấy hiệu lệnh đột nhiên rút lui, tướng quân Junker dù cho mạnh mẽ cũng không còn lực ra lệnh tiếp tục truy kích. Hắn giờ phút này toàn thân cũng bủn rủn, trường mâu trong tay cũng cảm thấy nặng đến mức muốn tuột khỏi tay, vết máu khắp người cũng không biết bao nhiêu là của địch nhân, bao nhiêu là của chính mình, mà bộ hạ bên cạnh mỗi người đều đầy thương tích, vốn lúc đầu những người này liều chết tới chặn lại lối vào quảng trường thực ra đã lảo đảo muốn ngã, nếu như đối phương tiếp tục trùng phong hai lần nữa thôi…không, sợ rằng chỉ một lần nữa thôi, người của mình sẽ tan rã mất!
Dù sao một tổ chức mà mỗi cá thể vốn có lực chiến đấu mạnh mẽ lại được tổ chức gần như quân đội, có thể đem mấy trăm người này tập hợp thành một lực lượng đáng sợ.
Hơn nữa…đối phương là thần thánh kị sĩ đoàn a! Lực ảnh hưởng của quanh minh thần điện trên đại lục lớn như thế nào, ngay cả rất nhiều quan quân binh sĩ đều là tín đồ ngoan đạo, mặc dù dám cùng mình làm chính biến đều là bộ hạ trung thành, mặc dù trên quảng trường cũng đã chém giết đến đỏ mắt nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại, không ít binh sĩ vốn kính trọng thần linh nghĩ rằng mình đã chống lại thần điện. Chỉ riêng hành động phản lại tín ngưỡng này thôi đã khiến không ít binh sĩ đánh mất hoàn toàn sĩ khí!
Nhì kị sĩ đoàn thong dong lùi lại, trong lòng Tướng quân Junker sinh ra một chút bất an.
Quả nhiên sau khi thần thánh kị sĩ đoàn lui lại hai mươi thước, lực lượng bảo vệ thần điện có lực chiến đấu kinh người này đột nhiên chia làm hai đội về hai bên đường lớn, hai lão giả toàn thân mặc trường bào màu trắng từ phía sau kị sĩ đoàn chậm rãi bước ra. Trên hai trường bào màu trắng không hề có một chút trang sức, nhưng cực kì hài hòa, đơn giản; hơn nữa trên mặt hai lão giả tràn đầy ánh sáng rực rỡ tinh khiết, trong ánh mắt còn có vẻ nghiêm nghị đã chứng tở rõ ràng thân phận của họ.
Thành viên trưởng lão đoàn của quang minh thần điện!
Trong truyền thuyết mỗi một thành viên trưởng lão đoàn của quang minh thần điện đều thành tâm khổ tu cả đời, mỗi một người đều am hiểu một môn thần thuật đặc thù. Thần thuật trên đại lục cùng với ma pháp tách ra, tự thành một hệ. Mặc dù ma pháp sư luôn luôn không để mắt đến loại thần thuật này nhưng quang minh thần điện vẫn tự tuyên bố thần thuật là một loại vinh dự đặc biệt mà thần linh đặc biệt ban cho thần chức nhân viên thành kính. Mặc dù nói như vậy có chút mang theo màu sắc tôn giáo (Đỗ Duy cho rằng như vậy) nhưng không thể phủ nhận một sự thật là: từ các đời nhìn lại, xem ra thật sự chưa có một người nào ở ngoài thần điện có thể học được thần thuật. Kể cả ma pháp sư có tinh thông ma pháp đến thế nào cũng không thể học được thần thuật.
Tên như ý nghĩa, sở dĩ gọi là thần thuật bởi vì đó là pháp thuật mà chỉ có thần linh sử dụng.
Chỉ có điều thần chức nhân viên của quang minh thần điện dù sao cũng là người phát ngôn của thần linh tại nhân gian cho nên có thể học được một ít thần thuật cấp thấp, mà mỗi đời giáo tông đều có thể nghe được tỉếng nói của thần linh, có thể học được một ít thần thuật cấp cao.
Thần thuật so với ma pháp hoàn toàn khác nhau, hơn nữa được biết đến trên đại lục đều là một ít trị liệu thuật cùng với khôi phục thuật của quang minh hệ, hoặc một chút tâm linh an ủi cùng với phụ trợ của quang minh hệ. Thực tế trong chiến đấu, hiệu quả của nó đại đa số đều có uy lực không bằng công kích của các hệ ma pháp khác.
Nhưng trong thần thuật cũng có một ít có uy lực mạnh mẽ, nổi tiếng nhất, mà Đỗ Duy cũng nghe nói qua chính là “Đại dự ngôn thuật”. Đương nhiên đó là lực lượng mà chỉ thần linh mới có, nhưng nghe nói trưởng lão đoàn cũng là một lực lượng tồn tại cực kì thần bí trong thần điện, mỗi một vị trưởng lão trong trưởng lão đoàn đều am hiểu một môn thần thuật. Nếu như ngươi may mắn gặp được một thành viên trưởng lão đoàn am hiểu trị liệu thuật của thần thuật, như vậy lực chiến đấu của hắn không có bao nhiêu…nhưng nếu ngươi gặp phải một thành viên trưởng lão đoàn thuộc số ít am hiểu thần thuật có uy lực cùng với sát thương lực vô cùng kinh khủng, như vậy đó là một đối tượng mà ngay cả một ma pháp sư cường đại cũng tuyệt đối không dám trêu trọc!
Cho nên trưởng lão đoàn là một tồn tại cực kì phức tạp. Bởi vì ngươi vốn không thể biết được thành viên trưởng lão đoàn là một vị thiên sứ vô hại hay là một vị cường giả kinh khủng!
Nhưng Tướng quân Junker hiện tại thấy thần thánh kị sĩ đoàn đột nhiên lui ra phía sau, chứng kỉến hai vị lão giả mặc trang phục áo bào trắng trong truyền thuyết vốn của trưởng lão đoàn xuất hiện trước mặt, thân thể bọn họ chậm rãi bay tới…
Không sai, là bay. Hai vị trưởng lão này đều cách mặt đất một chút, chỉ là bay thấp thôi nhưng giống như bóng ma nhẹ nhàng xuất hiện. Phiêu phù thuật của thần thuật được họ thi triển chỉ xét riêng về sự nhẹ nhàng, ung dung cũng đã tốt hơn rất nhiều ma pháp sư thi triển phi tường thuật!
Hơn nữa Junker cũng không phải đứa ngốc, bây giờ là thời gian hai bên đổ máu chém giết, thần điện lại phái thành viên của trưởng lão đoàn đi theo, khẳng định không phải là loại thiên sứ vô hại, như vậy tất nhiên chính là trưởng lão am hiểu thần thuật có uy lực cường đại.
Hai lão giả theo đường lớn chậm giãi bay tới, trong mắt thần thánh kị sĩ từ hai bên đường đều toát ra một loại sùng kính toát ra từ nội tâm. Ánh mắt đó được toát ra từ thần thánh kị sĩ vốn luôn thành kính khổ tu càng thêm vững vàng suy đoán của Tướng quân Junker: trưởng lão đoàn!
Hai trưỡng lão trôi nổi quỷ dị như vậy, hơi thở cũng không có, một chút ánh sáng cũng không để lộ ra ngoài, hai lão giả nhìn như cực kì uy nghiêm này nhưng thủy chung không hề lộ ra một chút hơi thở lợi hại. Chỉ là khi hai trưởng lão dừng lại cách Tướng quân Junker khoảng mười thước, Tướng quân Junker đã nghĩ đến đủ loại truyền thuyết về trưởng lão đoàn, không khỏi lau mồ hôi lạnh!
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, lực uy hiếp của thần thuật cũng tương đương ma pháp, chỉ là khác loại mà thôi. Mà trên đại lục cũng có một cách nói được mọi người đồng ý: nếu muốn chống lại kị sĩ thì có thể phái ra kị sĩ, đương nhiên dùng ma pháp sư thì càng tốt, muốn chống lại ma pháp sư đương nhiên chỉ có thể sử dụng ma pháp sư.
Junker nhìn nhận rằng thần thuật sư cùng với ma pháp cũng không khác nhau, muốn đối phó ma pháp sư đương nhiên là phải dùng ma pháp sư. Mặc dù hắn chính là một võ sĩ có thực lực không tầm thường nhưng cũng đến nỗi tự đại khiêu chiến hai gã thần thuật sư sạnh mẽ, huống chi là một đối thủ được thần thánh kị sĩ đoàn bảo vệ nên có thể thoải mãi thi triển thần thuật! Bù vào nhược điểm cận chiến, bọn họ có thể thi triển ma pháp mà không có trở ngại gì.
Đại hoàng tử cũng đã thấy thần thánh kị sĩ đoàn nhường lối cho trưởng lão đoàn, bất quá đã có thần thánh kị sĩ đoàn tới, thần điện nếu đã xuất ra thần thánh kị sĩ đoàn, phái thêm trưởng lão đoàn tham dự cũng không cảm thấy kì quái.
Sắc mặt Đại hoàng tử mặc dù khó nhìn nhưng cũng không để ý lắm, hắn quay sang một người bên cạnh nói nhỏ:
- Tiên sinh, thần thuật sư ta phải nhờ ngài rồi.
“Kị sĩ” kia phát ra một chuỗi thanh âm trầm thấp khó nghe, sau đó cười lạnh nói:
- Ta cũng đang muốn thử một chút uy lực của thần thuật vốn truyền kì trên đại lục, thần thuật này ta cũng mới chỉ nghe tên chứ chưa gặp bao giờ…hừ, bọn thần côn này chỉ biết giả thần giả quỷ.
Nói xong, bộ áo giáp đột nhiên rơi tán loạn trên lưng ngựa, cánh tay, phần ngực, đầu hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống dưới chân, một luồng khí màu đen từ áo giáp bay ra, dường như mang theo sinh mệnh, hướng về phía xa nơi Tướng quân Junker cùng với trưởng lão đoàn giằng co nhanh chóng bay tới.
Thần hoàng tử đứng trên thành tường thấy vậy mặt mày hớn hở, hắn cười hì hì nhìn qua Đỗ Duy:
- Nhìn xem, đại ca của ta lại làm ra một hành động ngu ngốc a! Khuyết điểm của hắn chính là không có được ma pháp sư xuất sắc. Luồng khí đen kia có lẽ chính là vong linh ma pháp sư mà hai ngày trước đuổi giết chúng ta…hừ, đây cũng là ma pháp sư mạnh mẽ duy nhất mà đại ca ta mời được. Đáng tiếc là trong trường hợp này, hắn mang gã ma pháp sư này đến chính là tự tìm bất hạnh!
Quả nhiên khi luồng khí đen bay đến quảng trưởng đã nhanh chóng hóa thành hình người mặc áo bào toàn thân màu đen, khuôn mặt bị che dưới chiếc mũ cao, chỉ nhìn thấy một bóng ma, căn bản không nhìn thấy diện mạo thật, ngay cả bàn tay đều đeo một đôi găng tay màu đen, toàn thân đều không hở ra một chút da thịt ra bên ngoài, đúng là vong linh ma pháp sư ám toán Đỗ Duy ngày nọ nhưng bị hắn làm cho tổn thất không nhẹ.
Khí đen trên toàn thân hắn đúng là vong linh khí tiêu chuẩn, đặc thù của loại lực lượng ma pháp này có rất nhiều ma pháp sư được nhà giàu có mời về bên phía đại hoàng tử và phái bảo hoàng ngay lập tức nhận ra!
Thế nhưng vong linh khí đậm đặc, mạnh mẽ này không biết đã cắn nuốt bao nhiêu nguyên tố sinh mệnh mới tạo ra được a! Một vong linh ma pháp bị ma pháp công hội hạn chế rât nhiều khiến cho vong linh ma pháp sư rất khó tu luyện đến trình độ cao. Bởi vì ngươi tu luyện càng cao thì cũng nói lên ngươi giết chết sinh linh càng nhiều, hút lấy càng nhiều nguyên tố sinh mệnh để luyện chế vong linh khí!
Tới giai đoạn này rồi thì ngươi đã không được ma pháp công hội thừa nhận là vong linh ma pháp sư hợp pháp nữa mà bị cho là tử linh hắc ma pháp sư tà ác.
Vong linh và tử linh, chỉ khác nhau một chữ thôi nhưng cũng là phân biệt chính tà!
Ma pháp sư của ma pháp công hội khi bị cho là tử linh ma pháp sư không nghi ngờ gì sẽ phải có nghĩa vụ tiêu diệt! Đây chính là quy định phải tuân thủ của bất kì ma pháp sư nào khi tham gia kiểm tra cấp bậc của ma pháp công hội.
Hơi thở của hắc ma pháp sư này mạnh mẽ như vậy khiến cho không ít ma pháp sư nghi ngờ, rất nhiều ma pháp sư mặc dù đi theo quý tộc bên phía đại hoàng tử, vẻ mặt không nhịn được ngạc nhiên sâu sắc, con mắt nhìn chằm chằm hắc ma pháp sư kia…vong linh khí mạnh mẽ như vậy phải chăng chính là một gã tử linh ma pháp sư tà ác?!
Nhưng vẻ mặt của hai trưởng lão của thần điện cũng không thay đổi. Nhìn hắc ma pháp sư áo đen, khuôn mặt không rõ phía trước, đột nhiên hai người cùng đồng thanh, thanh âm lúc nhanh lúc chậm như đang ngâm nga, lớn tiếng nói:
- Thần nói, tín ngưỡng ta, ngươi sẽ có quang minh, chống lại ta, ngươi sẽ nhận được lửa giận của ta. Theo quy luật, ta cho phép hắc ám tồn tại nhưng hắc ám vĩnh viễn không được vượt qua quang minh, nếu không sẽ nhận được trừng phạt của ta!
Một đoạn thần thuật này chính là một câu trong giáo điển của thần điện mà các tín đồ trên đại lục thường đọc, trong truyền thuyết đó chính là thánh âm được ghi lại từ chính miệng thần linh. Bây giờ khi hai gã trưởng lão dùng thanh âm trầm thấp mà thong thả đọc ra, phối hợp với vẻ mặt thần thánh của họ, còn dáng bay nhẹ nhàng mà quỷ dị, càng mang theo một vẻ mà ngôn ngữ không hề miêu tả được…
Sắc mặt đại hoàng tử âm trầm, nghiến răng nói:
- Một bọn thần côn, chỉ biết giả thần giả quỷ, ra vẻ thần bí, nhưng hết lần này tới lần khác tới phá chuyện tốt của ta!
Bá tước Raymond đứng yên lặng phía sau đại hoàng tử, trong lòng vị lão thần này hiện tại đã mẫn cảm thấy được một chút lo lắng cùng bất an! Để cho hắn cảm thấy bất an, còn có một chút cảm giác áp bức, kỳ thật hình như cũng không phải đến từ thần thánh kị sĩ đoàn hay trưởng lão đoàn
Mà là…
Đột nhiên Bá tước Raymond hạ ý thức quét qua chiến trường một lần, nhưng nhìn thấy không ít ma pháp sư thuộc đám quý tộc giàu có về phe đại hoàng tử. Đám ma pháp sư này cao thấp gầy béo, mỗi người một vẻ mặt khác nhau nhưng đều có ánh mắt giống nhau, phức tạp mà hoài nghi, nhìn chằm chằm vào đại hoàng tử điện hạ!
Ánh mắt mày, không ngờ còn có ba phần địch ý!
Trong nháy mắt Bá tước Raymond đã hiểu rõ tất cả!
Không hay!
- Thần côn đúng là thần côn!
Hắc ma pháp sư lạnh lùng cười, hắn cười cực kì cuồng ngạo mà không kiêng kị gì. Ma pháp sư vốn không quá coi trọng thần điện, bởi vì thần thuật có vẻ cố ra vẻ thần bí, căn bản là một loại thủ đoạn để lừa gạt. Chỉ có ma pháp mới chính thức là lực lượng duy nhất mà thần linh lưu lại. Ma pháp sư trên đại lục đại đa số đều không quá để ý người của thần điện, vị ma pháp sư này mặc dù cũng là dị loại trong đám ma pháp sư, nhưng cũng có chung quan điểm với đa số ma pháp sư khác.
Hắn vươn ra hai bàn tay, trên bao tay màu đen không tiếng động nhẹ nhàng xuất hiện hai ngọn lửa màu đen ngưng tụ hơi thở chết chóc. Hai ngọn lửa chạy qua chạy lại, còn có điện quang lóe ra, phảng phất có từng đợt từng đợt tiếng hô hào thê lương giống như lệ quỷ không ngừng phát ra. Đây chính là tiêu chuẩn của ma pháp đen tối khi thi triển, hai gã thành viên trưởng lão đoàn đột nhiên lui về phía sau một bước, toàn thân hai người vẫn không hề xuất hiện ánh sáng gì nhưng đồng thời nhẹ nhàng thở dài.
Tiếng thở dài này mặc dù nhẹ nhàng nhưng mang theo một lực lượng thần kì, ngay lập tức truyền khắp toàn trường giống như nhẹ nhàng vang bên tai mỗi người.
Hai gã trưởng lão xuất hiện quỷ dị, cư nhiên không tiến mà lui, điều này làm cho ma pháp sư hắc ám kia có chút ngoài ý muốn, ngọn lửa màu đen trong tay hắn càng ngày càng đậm đặc, hắn hét lớn:
- Tới đi, để cho ta xem thần thuật có bao nhiêu lợi hại!
- Thần nói, giết chóc chính là một trong mười hai tội ác, bởi vì sinh mệnh là tự do, để sinh mệnh rơi vào trong bóng tối của giết chóc chính là một tội lớn không thể tha thứ được, ta sẽ trừng phạt chúng, ma pháp sư hắc ám vĩnh viễn không thể tồn tại dưới quang minh.
Sau khi đoạn giáo điển này được đọc xong, thân hình hai trưởng lão nhanh chóng bay ra phía sau, hai người đồng thời lấy ra nửa mảnh đồ vật bằng kim loại hình thù kì dị từ trong ngực, đây là một đồ vật lúc đầu vốn nguyên vẹn nhưng sau này bị chia làm hai nửa. Hai gã trưởng lão một mặt bay nhanh về phía sau, đồng thời tay hai người từ hai bên đem hai nửa đồ vật này hợp lại làm một, ngay lập tức hình thành một chiếc gương đồng hình dáng cực kì cổ xưa!
Trên gương đồng này lúc đầu vốn chỉ là lá đồng, vậy mà khi hợp lại trên trên bề mặt lập tức hiện ra từng vòng từng vòng sóng nước, mặt nước ngay lập tức biến thành tấm gương. Hơi thở hai gã trưởng lão đột nhiên phát ra mạnh mẽ, ánh sáng thần thánh khắp toàn thân bỗng nhiên như đám mây bay ra, ánh sáng thần thánh giống công kia xòe cánh, như nước thủy chiều rót lên mặt gương mà hai người liên thủ tạo ra. Mặt kính ánh sáng bỗng bừng lên mãnh liệt, mặt kính như nước kia đột nhiên phóng ra một cột sáng cực lớn, cột ánh sáng này mạnh mẽ vô cùng, mang theo cột hơi thở thánh khiết mà cực kì cường đại trực tiếp bao phủ quanh người ma pháp sư hắc ám!
Cột ánh sáng kia mặc dù mạnh mẽ nhưng kì quái là dường như nó không kích thích lên con mắt mọi người, khiến họ nhìn vào mà lại cảm thấy hai tròng mắt rất thoải mái, dịu dàng. Chỉ là chiếc kính này vừa mới xuất hiện, thần thánh kị sĩ đoàn hai bên đã giơ cao trường kiếm, dùng âm thanh thành kính kêu lên:
- Thần kính Sindra!
- Thần kính Sindra!
Mấy trăm thần thánh kị sĩ cũng kêu lên khiến cho thanh âm truyền khắp toàn trường! Lực ảnh hưởng của quang minh thần điện trên đại lục cực kì lớn, trong giáo điển có miêu tả sáng thế thần linh khi ở lại nhân gian đã lưu lại không ít thần khí pháp bảo, trong đó “thần kính Sindra” này chính là một trong số ít thần khí được bảo tồn nguyên vẹn trong thần điện, nghe nói chính là bảo vật thần kì mà thần linh tự tay để lại nhân gian.
Trên đại lục còn có thần thoại truyền thuyết kể rằng khi thế giới mới được sáng tạo ra, mặt trăng, mặt trời đều do thần linh sáng tạo ra, nhưng ánh sáng mặt trời vô cùng nóng bức, mạnh mẽ, mà ánh trăng lại quá mức lạnh lùng, âm u. Hai loại này đều bị thần linh cho rằng không thích hợp để cho ma pháp sư hắc ám bại lộ nguyên hình chính thức. Vì đền bù sai lầm khi sáng tạo ra thế giới này, thần linh đã tốn không ít thần lực của mình, tụ tập ánh sáng mặt trời, mặt trăng cùng với nhau, đây mới là thứ thần linh cho rằng thích hợp nhất để diệt trừ ma pháp sư hắc ám.
Sau đó, vì để ánh sáng quang minh đó tồn tại, thần linh đã dùng một chút đồ vật để làm dụng cụ trung hòa. Trong truyền thuyết thần linh dùng rất nhiều tài liệu, các loại thủy tinh, bảo thạch đều không hài lòng, cuối cùng mới nghĩ ra được một thứ thích hợp: nước!
Nước có thể phản chiếu ánh sáng, đồng thời còn có thể hấp thụ ánh sáng, Vì vậy thần linh bèn dùng nước để làm một chiếc gương dùng để chứa đựng ánh sáng thích hợp nhất để tiêu diệt ma pháp sư hắc ám tại nhân gian. Nhưng vì nước là vật chất quá mức mềm mại, thần linh gỡ xuống một mảnh áo giáp của chính mình để cố định. Vì vậy chiếc gương đồng này chính là một mảnh áo giáp trên người thần linh, mà mặt gương phía trên chính là “ánh sáng để tiêu diệt ma pháp sư hắc ám”, đây chính là một trong những thần khí cực mạnh trong truyền thuyết để chống lại lực lượng ma pháp sư hắc ám. Thần linh tổng cộng để lại ba thần khí cho người phát ngôn của mình tại nhân gian- Quang minh thần điện.
Đương nhiên thần thoại xưa này lúc Đỗ Duy năm tuổi đã đọc qua.Giáo điển của thần điện hắn đã đọc nhiều lần, thậm chí rất nhiều đoạn thất lạc cũng có thể tìm ra. Hắn cho rằng thần thoại xưa trong giáo điển này cùng với “kinh thánh” của kiếp trước đều là một loại tuyên truyền tốt nhất để tẩy não giáo đồ.
Chỉ có điều hôm nay thần kính Sindra cư nhiên được thần điện đưa ra!
Thần kính Sindra này đúng là bảo vật mạnh mẽ để xua tan lực lượng ma pháp sư hắc ám, nhưng nếu muốn sử dụng cũng phải có được thần lực mạnh vô cùng, nghe nói chỉ có mỗi đời giáo tông mới có phương pháp học tập loại thần thuật cao thâm này, để có thể sử dụng ba món thần khí kia.
Nhưng hôm nay thần kính Sindra được đem ra trong tay hai gã thành viên trưởng lão đoàn, mặc dù không phải chân chính có thể “tịnh hóa” uy lực của ma pháp sư hắc ám ma pháp sư này, nhưng khi ánh sáng của chiếc gương chiếu tới, toàn thân ma pháp sư hắc ám ma pháp sư xuất hiện một cảnh tượng kì dị.
Chỉ thấy vong linh khí màu đen bao phủ quanh người hắn được ngưng tụ lại gần như là thực thể, dưới ánh sáng rọi tới, cả người hắn như là đứng trong một tảng đá màu đen. Cảnh tượng kì dị này bình thường thật khó thấy được nhưng dưới tác dụng của thần kính Sindra, vong linh khí này mới không thể ẩn núp.