Chương 48: Bí mật (1)
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn truyện yy
Tình thương của cha như núi, hệ thống nói cho cùng cũng chỉ là cho người chơi một thiên phú bình thường mà thôi.
Than ôi! Tấm lòng của đấng sinh thành trong thiên hạ, Tiêu Phàm nhớ đến bố mẹ còn đang ở quê, trong lòng vô cùng cảm động.
"Từ lúc cháu đăng nhập trò chơi này đến nay, gặp người chơi nào người chơi nấy cũng kỳ kỳ lạ lạ, hôm nay có thể gặp được ông bác, cháu cảm thấy hết sức vui vẻ. Lại có thể nghe được những câu nói này của ông bác, thật sự rất có ích đối với cháu. Mặc dù trang bị này có phẩm chất hơi thấp nhưng cháu cảm thấy ông bác sẽ có lúc dùng đến, cháu tặng bác xem như là quà gặp mặt."
Tiêu Phàm nói vậy, rồi đưa cái cặp gắp than cho người đứng tuổi, dù sao ở đây mà có thể gặp được một người chơi dễ nói chuyện như vậy, cũng thật sự cũng không dễ dàng gì.
Hóa ra, trong trận doanh Ác Ma, cũng không phải người chơi nào cũng là phản nhân loại, cũng là người kích động, ít nhất người trưởng bối hiền lành này cũng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
"Tiểu Phàm, cậu cũng không tệ nha, lại nói tuổi tác con gái tôi cũng không chênh lệch cậu bao nhiêu, người thì xinh đẹp, mà người theo đuổi nó cũng rất nhiều đó, lần sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu." Người đứng tuổi nhận lấy cặp gắp than cười cười nói.
"Thế thì thật cảm ơn bác rồi." Tiêu Phàm cũng khách sáo trả lời.
"Lại nói, bác này, kỹ thuật rèn của bác bây giờ đã luyện thế nào rồi?"
"Ôi chao, đừng nhắc nữa, cái trò chơi này thật đúng là khó chơi quá trời, ta trải qua bao đắng cay, lãng phí rất nhiều vật liệu mới có thể rèn một thanh vũ khí cho con gái mình." Người đứng tuổi nghĩ đến kình nghiệm rèn đúc của mình từ lúc đăng nhập game đến giờ thì không biết phải làm sao.
"Chúc mừng ông bác nha, nói như vậy bác cũng đã có thể tạo ra cho con gái mình một thanh vũ khí rồi còn gì, có thể cho cho cháu thưởng thức kiệt tác của bác một chút không?" Tiêu Phàm cũng có hơi hiếu kỳ với trang bị mà người chơi sinh hoạt chế tạo ra.
Ông bác nghe vậy thì cũng có chút vui mừng, dù sao cũng có thể tạo ra cái gì đó cho con gái mình mà.
"Ở trong cái rương bên kia kìa, tự mình xem đi." Ông bác chỉ vào cái hòm gỗ đặt dưới bàn nói.
"Vâng." Tiêu Phàm nói rồi đi qua mở cái rương ra.
Sau khi Tiêu Phàm mở hòm gỗ ra, nhìn vũ khí bên trong rương...
Chắc không phải đâu nhỉ! Hai tay đang vịn nắp rương của Tiêu Phàm có chút run rẩy.
Tiêu Phàm ngoảnh đầu nhìn về phía ông bác đang trưng ra vẻ mặt mong đợi: "Ông bác, cháu có thể hỏi ID trò chơi của bác là gì không?"
"Hổ Bá."
Nghe câu trả lời này, Tiêu Phàm lại một lần nữa nhìn thứ bên trong hòm gỗ, nuốt nước miếng một cái, không sai thiệt rồi...
【 Tên: Roi Thép Tinh Giảo】
【 Loại hình: Vũ khí】
【 Phẩm chất: Hiếm 】
【 Độ bền: 100% 】
【 Lực công kích: trung bình 】
【 Đặc hiệu: Sắc bén (lực công kích tăng 10%) 】
【 Điều kiện trang bị: Không 】
【 Ghi chú: Từ người cha cố gắng hết sức rèn đúc nên vũ khí cho con gái mình 】
"Phàm Muội Muội, anh đang làm gì đấy?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tiêu Phàm.
“Sao cô lại ở đây, không phải cô đang luyện cấp dã ngoại sao?"
"Tụi này đều luyện đến cấp 13 cả rồi, thấy anh lâu như vậy mà chưa về, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi, cho nên tôi mới vội vã về tìm anh đây này."
"Tên nhóc nhà cậu!"
Bộ dáng của Hổ Bá lúc này đã thay đổi, nhìn Tiêu Phàm mà nghiến răng nghiến lợi.
Ông không ngờ con gái mình khi xông vào tiệm rèn, người đầu tiên nhìn lại không phải là mình, mà là là tên nhãi vắt mũi chưa sạch này, làm một người cha sao có thể chịu được chứ.
"Nhóc con! Tôi không ngờ cậu dám lừa gạt con gái tôi ngay trước mặt bố nó." Sắc mặt của Hổ Bá cuối cùng cũng không còn vẻ thành thục ổn trọng như lúc nãy nữa, cực kỳ giống một con dã thú đang bị chọc tức, ông ta gầm lên với Tiêu Phàm.
"Cái gì, tôi có đâu, mà nói chứ không phải ông bác muốn giới thiệu con gái bác cho tôi làm quen sao?"
"Tôi nói giới thiệu cho cậu, nhưng có giới thiệu hay không giới thiệu, là do tôi quyết định, sao cậu có thể tranh trước một bước thế hả, có biết kính già yêu trẻ không hả!" Hổ Bá khi nổi điên lên thì dáng vẻ trưởng bối hiền lành lại biến mất hết cả, giống hệt như đứa bé sáu bảy tuổi đang giận dỗi.
Hình tượng ông bác tri kỷ trong lòng Tiêu Phàm đã nát bét, bị logic của bà bán cá đanh đá chửi đổng làm cho á khẩu không nói được gì.
"Ba ba, sao ba lại ở đây?" Nghe Hổ Nữu gọi Hổ Bá một tiếng dẻo quẹo, cả người Tiêu Phàm mọc da gà lởm chởm.
"Con gái bảo bối, lại đây, nhìn thứ ba ba chuẩn bị cho con này." Nhìn thấy Hổ Nữu đi tới, sắc mặt Hổ Bá lập tức thay đổi thành ông chú yêu hòa bình ghét chiến tranh.
"Nó ở trong cái rương kia kìa, xem kinh hỉ mà ba ba tặng con đây này!"
Tiêu Phàm giật mình, nhìn ông bác bậc thầy trở mặt trước mặt.
"Lại xem đi, có thích không hả?"
"Oa! Tuyệt ghê nha! Cảm ơn ba ba." Hổ Nữu nói, sau đó ôm Hổ Bá một cái.
"Đương nhiên rồi, nhìn thử ba là ba ba của ai chứ." Hổ Bá cười hì hì, bỗng nhiên xoay đầu lại trừng Tiêu Phàm đang hoảng sợ một cái: "Nhóc con nhà cậu, nhìn cái gì đó hả!"
"Thấy bộ dạng cậu cũng đàng hoàng, không ngờ cũng dụ dỗ con gái tôi không khác gì mấy tên lưu manh ngoài kia. Nói cho cậu biết, con gái của tôi mãi mãi là của tôi, cậu đừng có mà đùa! Nhớ kỹ đó cho tôi!"
Nói rồi cánh tay Hổ Bá ôm Hổ Nữu lại chặt hơn chút.
Bây giờ, Tiêu Phàm đã biết sơ sơ tình huống, Hổ Bá và cái tính yêu anh trai quá mức của Man Man cũng không khác nhau lắm, bệnh yêu con gái quá mức chết tiệt.
Tiêu Phàm lặng lẽ xoay người chui vào một góc trong tiệm thợ rèn, tự tát vào mặt mình: "Cho mày thấy Hỗ Nữu vẫn còn tin tưởng vào 'tình yêu' này!"
"Cho mày thấy Xà Cơ vẫn còn tin tưởng vào 'Tình yêu' này!" Vừa nói vừa tát mình một cái.
"Cho mày thấy Bán Trường Miên còn tin tưởng vào 'Tình yêu' ..."
Hổ Bá nghe thấy tiếng vang lanh lảnh phát ra từ trong xó thì thầm nghĩ, hóa ra tên nhóc này thích tự ngược. Như vậy thì yên tâm rồi, không cần phải lo lắng cho sự an toàn của con gái nữa.
"Mình cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng vào 'Tình yêu' trong cái trận doanh Ác Ma này nữa, nơi này tuyệt đối không có mùa xuân!" Tiệm rèn ở thành Ác Ma Abaddon nghênh đón một lời thề nghiêm túc của Tiêu Phàm như thế.
Tiêu Phàm cảm thấy trên mặt đau nhức, thề phải ghi nhớ rằng không thể lấy tư duy người bình thường để suy xét mọi chuyện với ác ma trong trận doanh, nhất định phải luôn đề phòng không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Phải nhớ kĩ rằng cho dù cô gái mà bạn gặp dáng dấp có đẹp như tiên nữ, đến lúc cởi quần xuống chân chính đối diện với nhau, bạn cũng không thể biết được giữa giữa hai chân cô ta là cái vật có hình dạng biến thái gì xuất hiện trước mặt bạn.
Cái loại cảm cảm giác này giống như bị người khác đùa bỡn vậy, Tiêu Phàm không muốn trải qua một lần nữa.
Tiêu Phàm ngước đầu nhìn lên, bầu trời màu đỏ của trận doanh Ác Ma đại biểu cho trái tim lúc này đang vô cùng kiên định của thiếu niên.
Hai cha con gặp nhau trong game sau khi trò chuyện xong, Hổ Nữu qua một bên tự thử đồ chơi mới, Hổ Bá lại nhìn về phía Tiêu Phàm đang ở trong nơi hẻo lánh kia, lắc đầu, thở dài. Cái người trẻ tuổi cuồng tự ngược này cũng thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà không biết quý trọng thân thể của chính mình.
“Tiểu Phàm, cậu là bạn của con gái tôi à?”
Nhìn Hổ Bá đã đổi sắc mặt, Tiêu Phàm cảnh giác trả lời: “Bạn? Coi như là thế.”
Nói thật, Tiêu Phàm cũng không rõ quan hệ giữa hắn và Hổ Nữu là gì, bởi vì trong lòng Tiêu Phàm vẫn luôn cho rằng có lẽ đạt đến cấp 30 rồi rời khỏi trận doanh Ác Na, đó chính là lúc mà bọn họ xa cách.
“Vậy cậu hẳn đã phát hiện những chỗ khác biệt giữa con gái ta và người bình thường rồi chứ?” Hổ Bá lại thở dài.
“Ừ, cô ấy quả thực rất xinh đẹp.”
“Cậu biết, điều tôi muốn nói không phải cái này.” Hổ Bá nhìn Tiêu Phàm, nghiêm túc nói. Không đợi Tiêu Phàm trả lời, Hổ Bá tiếp tục nói: “Tôi là nhà nghiên cứu cấp cao góp phần tạo ra trò chơi này, vì thế tôi biết một chút bí mật có nó.”