Chương 42: Phàm Muội Muội Không Gả Đi Được Nữa?

Chương 42: Phàm Muội Muội Không Gả Đi Được Nữa?

Nghĩ lại, đoạn thời gian này đều trôi qua rất bình thường, thanh thản, không có hưng phấn và nhiệt huyết một chút nào.

Trời ơi, thời gian buồn chán thế này tới bao giờ mới kết thúc đây?

Cứ suy nghĩ như vậy thì Tiêu Phàm đã về tới ngôi nhà nhỏ bằng đất quen thuộc kia...

“Đi lâu như vậy mà chỉ nhặt được ngần này thôi sao? Thôi được rồi, đi tới quán rượu của lão Bach ở phía tây toà thành mua cho tôi vài bình rượu đế đi.” Lilith đuổi Tiêu Phàm giống như đuổi ruồi vậy, trước khi Tiêu Phàm đi ra còn đạp vào mông Tiêu Phàm một cước rất mạnh nữa.

Một mình đứng ở ngoài cửa, ngước mắt lên nhìn bầu trời màu đỏ máu, Tiêu Phàm cảm thấy mình rất cô đơn khi ở trong cái trận doanh này...

Có lẽ kinh phí của tổ thiết kế không đủ rồi, kiến trúc của thành Ác ma Abandon đều là những bãi đất lớn nhỏ cả ngàn dặm chẳng có gì khác biệt, giống như những tòa thành bằng cát mà các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo thường nghịch.

“Quán rượu của lão Bach?” Hóa ra ông chủ của quán rượu này gọi là lão Bach. Quán rượu này trông có vẻ bá khí hơn một chút so với những ụ đất khác. Ụ đất của người khác khá nhỏ còn ụ đất của lão Bach thì lớn hơn.

Không có Hổ Nữu nói nhiều đi bên cạnh chẳng hiểu sao lại khiến cho tâm trạng của Tiêu Phàm cảm thấy không được tốt nên ác cảm đối với kiến trúc của thành Ác ma Abadon cũng tăng lên vài phần.

Trên cổng tò vò phía ngoài phòng ốc có treo một tấm biển hiệu cũ nát nghiêng ngả, phía trên có viết mấy chữ xiêu vẹo “Quán rượu của lão Bach”.

Tiêu Phàm đi vào quán rượu, phía trong không một bóng người còn bàn ghế thì bày biện lung tung hỗn loạn.

Bên phía quầy rượu có một vò rượu vẫn còn hơi ướt ướt.

Tiêu Phàm phát hiện thấy một bàn tay thô ráp đang nắm lấy vò rượu trên quầy đó, đưa mắt nhìn theo, hắn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặt đỏ bừng, nằm ngả về phía sau quầy.

Tiêu Phàm đã từng gặp không ít kẻ biến thái, từ con cừu đực cũng được coi là thầy giáo của mình đến Mỹ Dương Dương (Cừu xinh đẹp), Lilith… Về cơ bản NPC trong trận doanh Ác ma đều có chung một đặc điểm, đó là có cá tính, nói một cách thông thường thì là đầu óc có vấn đề, thô thiển hơn nữa thì là bị thần kinh.

Cho nên hắn thấy kỹ năng thân sĩ có thể tăng ấn tượng tốt của NPC với bản thân hoàn toàn không thích hợp để sử dụng ở chốn này.

“Chủ quán, tôi đến mua rượu!” Tiêu Phàm đá đá Đại Hồ Tử đang nằm trên đất.

“Hả?” Người nằm trên đất cảm nhận thấy có người tiếp xúc với mình, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Người đó đưa mắt nhìn Tiêu Phàm, nhìn thấy bộ dạng của hắn liền cảm thấy đây không phải là loại khách sộp gì nên lạnh lùng nói: “Muốn gì?”

“Bạch tửu.” Tiêu Phàm cũng không để ý, tốt nhất là nói chuyện càng ít càng tốt, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi biến khỏi đây, không nên va chạm với kẻ thần kinh làm gì.

“Bên đó, tự lấy, hai bạc một cân, tiền để trên quầy là được rồi.” Nói xong, lão ta lại lười nhác nằm xuống.

“Xót tiền quá!” Trong game Tiêu Phàm phải vất vả lắm mới kiếm được hơn chục bạc, lần này chắc phải tiêu mất một nửa rồi.

Tiêu mất một nửa tiền còn không biết Lilith quái dị có vừa ý hay không, không vừa ý thì còn phải quay lại đây để tiêu tốn thêm lần nữa.

Tiêu Phàm nhìn về hướng Đại Hồ Tử chỉ tay, đi tới một góc của quán rượu, ở đó có đặt một cái giá cũ nát.

Trên giá để rất nhiều vò rượu, lớn có nhỏ có, trên giá còn dán tên của từng loại rượu.

Tiêu Phàm chợt nghĩ tới kỹ năng thiên phú Tửu Tinh Cuồng Ẩm của mình, ngẩng đầu nhìn một lượt giá của từng loại rượu. Hắc long Tiên Tửu giá 9999 vàng, Luyện Ngục Ma Hổ Tiên Tửu giá 8999 vàng, Tam Đầu Địa Ngục Khuyển Tiên Tửu 8888 vàng…

Tiêu Phàm cúi đầu thở dài chua xót, tiếp tục tìm mục tiêu của mình – Bạch tửu.

Hắn tìm thấy muôi múc rượu, múc đầy bình, lại quay sang nhìn Đại Hồ Tử vẫn đang bất tỉnh, miễn cường đặt tiền lên quầy.

Cừu còn có thể là Thập Nhị Ma Tướng, ai mà biết Đại Hồ Tử đang nằm trên đất kia là nhân vật như thế nào, tất cả NPC trong trận doanh Ác ma này Tiêu Phàm đều không dám đắc tội.

Nhìn qua túi tiền lại giảm đi không ít, Tiêu Phàm chua xót đi về…

Đúng lúc Tiêu Phàm đi qua Đại Hồ Tử, hình như lão ngửi thấy mùi gì đó, khịt khịt cái mũi, hai mắt đang nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra…

Ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm đầy nghi hoặc, lại khịt khịt mũi, nói: “Không sai, cái mùi này toát ra từ người hắn.”

Đại Hồ Tử xoay người, bò lên từ phía sau quầy rượu.

Tiêu Phàm không phát hiện ra sự khác thường trong quán rượu.

Bởi vì trước mắt, tài chính trong game khá eo hẹp, Tiêu Phàm vẫn còn đang mải nghĩ về sau này có nên lấy xây dựng tài chính làm trọng, dồn sức đẩy mạnh khả năng phát triển.

Nhưng Đại Hồ Tử khá to lớn, bước đi không thể nhẹ nhàng không tiếng động được.

Tiêu Phàm nghe thấy phía sau có tiếng động liền quay người lại…

Đại Hồ Tử ban nãy còn bất tỉnh nhân sự nằm dài trên đất phía sau quầy rượu nay đã tỉnh dậy, mặt ửng đỏ, mũi thở phì phò, tay vuốt vuốt chùm râu màu nâu nhạt, trông rất ranh mãnh.

Lúc này dục vọng của Đại Hồ Tử dâng lên, mở rộng đôi tay thô ráp, cơ bắp cuồn cuộn, từng bước tiến lại gần Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm trông thấy dục vọng lóe lên trong mắt Đại Hồ Tử, trong lòng hoảng loạn, nói: “Chủ quán, tôi đã trả tiền rồi mà, ở trên quầy đó, ông quay lại àm xem, không thiếu một đồng.”

“Chủ quán cái gì cơ? Tên gọi cũng mới mẻ nhỉ, ta chính là chủ nhân của quán rượu này, tên Bach, nhóc con cứ gọi lão Bach là được rồi.” Lão Bach tỏ ra thân thiện, cười tủm tỉm với Tiêu Phàm.

Lúc này lão Bach không cười còn đỡ, đằng này khi lão cười lại khiến cho Tiêu Phàm cảm hấy hoảng sợ vô cùng, mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn lão Bach càng ngày càng tiến lại gần mình, bỗng dưng dự cảm không lành của Tiêu Phàm càng ngày càng mãnh liệt, không thể ngồi yên chịu chết như vậy được, phải nhanh chóng thoát khỏi đây thôi.

Tiêu Phàm vừa mới quay đầu chạy liền cảm thấy một trận cuồng phong lướt qua người, trong nháy mắt lão Bach đã lướt qua người hắn, tiện tay giành lấy một cái bàn, chặn lại lối vào duy nhất của quán rượu.

“Rốt cuộc là ông muốn làm gì?” Tiêu Phàm cảm thấy hoảng loạn, nói: “Tôi thật sự đã trả tiền rồi, đặt ở trên quầy đó không tiếu một đồng, không tin ông tự mình ra đó đếm đi.”

“Không cần đếm, chút tiền vặt đó lão Bach ta cần gì phải để ý.” Lão Bach khua khua tay.

“Ta chỉ muốn xác nhận một việc.”

Nói xong lão Bach lại bắt đầu thở phì phò, thậm chí nước miếng còn rớt cả ra ngoài.

“Ông muốn xác nhận cái gì?” Lúc này Tiêu Phàm đã mất hồn mất vía rồi.

Ánh mắt lão Bach lúc này bắt đầu mơ mơ màng màng, nhìn xuống thân dưới của Tiêu Phàm.

“Cho ta vào tí!” Vừa thở hổn hển vừa thốt ra bốn chữ này.

“Cút mẹ đi lão già! Tôi không phải GAY!”

Nói xong Tiêu Phàm chẳng thèm quan tâm gì nữa, điên cuồng tìm đường chạy trốn khỏi quán rượu.

“Ha ha! Theo ta đi, cục cưng!” Trông thấy Tiêu Phàm hoảng loạn, lão Bach tỏ ra thoải mái nói: “Ngươi không thoát khỏi tay ta đâu.”

Nói xong đạp mạnh một bước tiến lên đuổi theo Tiêu Phàm.

“Ngươi đã không còn đường để thoát rồi, ngoan ngoãn nghe lời ta, đừng chống cự vô ích.”

Lão Bach hưng phấn, thở hổn hển đuổi theo Tiêu Phàm, ép hắn về phía góc phòng.

“Chết vinh còn hơn sống nhục!”

Đứng trước vấn đề trinh tiết của bản thân, Tiêu Phàm mặt cắt không còn giọt máu đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không để ý đến bất cứ điều gì khác, rút hai cái gậy xương, chĩa về phía lão Bach.

Lão Bach cười hề hề rồi đưa đôi tay to lớn về phái trước, Tiêu Phàm cảm thấy hai tay va chạm với một sức mạnh cực kỳ lớn, đau đớn tột cùng, hai cái gậy xương cũng rời khỏi tay rơi xuống đất.

Lão Bach nhân lúc Tiêu Phàm còn chưa lấy lại tinh thần liền đạp chân bay lên, Tiêu Phảm cảm thấy bản thân như bị xe tải đâm vào, bay ra ngoài, đập người vào vách tường rồi rơi xuống.

“Thanh niên bây giờ nóng vội thật, ngoan ngoãn nghe lời ta thì đâu phải chịu khổ thế này?”

Dứt lời, lão Bach nhào về phía Tiêu Phàm, tùm lấy hai chân hắn, hung hăng úp cái khuôn mặt mọi rợ vào giữa mông Tiêu Phàm…

“Ngừng lại đi! Con mẹ nó! Hệ thống, tôi muốn tố giác!” Tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Phàm từ quán rượu vọng ra.