Chương 21: Yếu thế (2)

Tiêu Phàm nhíu mày nhìn thoáng qua A Hoa tỷ, cố đè nén nỗi khó chịu trong lòng để a dua theo: “Chính xác! Cô nương đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ có những người giỏi giang như Tống Ngọc, xinh đẹp cỡ Phan An mới xứng với cô! Chứ những kẻ kém cỏi như tiểu sinh thì chỉ có thể thở dài nhìn ngắm cô nương mà thôi! Ôi thương thay thân tôi!”

Vừa nói xong, Tiêu Phàm bỗng cảm thấy hai chân mình hình như không còn nặng nề mỏi mệt nữa, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn. Cùng lúc ấy, từng tia sáng màu trắng hiện ra, bao quanh hai nắm tay và hai bàn chân của hắn.

[Hệ thống nhắc nhở: Điểm cho hành vi của quý ông: B. Nhận được 30 điểm mị lực. Kỹ năng Phẩm cách quý ông khởi động, điểm mị lực tiếp tục bị tiêu hao...]

Lời nhắc chợt vang lên này làm Tiêu Phàm khẽ giật mình. Hóa ra là vậy! Mợ nó, trò chơi này thật khốn nạn! Có ai thấy game nào mà người chơi muốn sử dụng kỹ năng lại phải hát tuồng chưa hả!

“Cậu cũng biết điều đấy! Nếu không phải cậu trơ tráo bắt nạt người chơi nữ thì có khi tôi đã tha cho cậu rồi. Còn bây giờ thì tôi khuyên cậu đừng nên kháng cự nữa, để tôi đánh nhanh rút gọn nào! Tôi tốn không ít thời gian ở đây rồi đấy! Sau vụ này tôi còn phải đi đến Thành phố dưới đất mua vật phẩm, mau mau đạt được cấp 10 để rời khỏi Tân thủ thôn nữa!” A Hoa tỷ không hề biết trong khoảnh khắc vừa rồi Tiêu Phàm đã trải nghiệm những gì, chỉ vung nắm đấm thép lên đánh hắn lần nữa!

Tiêu Phàm vội vàng di chuyển bước chân, né đòn tấn công của A Hoa tỷ. Nhưng nắm đấm của cô ta còn mang theo sức gió rất lớn làm cát bụi tung bay, đất đá sượt qua người hắn.

[Ngài bị người chơi A Hoa tỷ tấn công, HP còn lại 59%.]

Dù Phẩm cách quý ông đã giúp hắn tăng tốc độ di chuyển lên 5% nhưng vẫn không thể tránh khỏi luồng sóng chấn động của nắm đấm ấy. HP của hắn khi nãy còn 60% mà giờ mất hẳn 1%. Chẳng qua... Trận chiến này vẫn còn đường sống! Bởi vì hắn vẫn còn một kỹ năng Quý ông sở trường chưa dùng đến!

Trong khi ấy, A Hoa tỷ rất nghi hoặc. Tên nhóc này tuổi khỉ à? Hình như động tác của hắn nhanh nhẹn hơn khi nãy thì phải.

Điệu Waltz phong vũ, khởi động!

[Hệ thống nhắc nhở: Đã khởi động Điệu Waltz phong vũ, đang tự động điều khiển bước nhảy...]

Tiêu Phàm thấy dường như có một lực lượng vô hình nào đó điều khiển hai chân của mình. Cảm giác này giống như hồi học tiết rèn chữ ở trường tiểu học, khi cầm cây bút máy đồ lại mấy chữ in trên tập. Vì là lần đầu tiên viết kiểu chữ mình không quen nên đường nét hơi méo mó chút nhưng cũng chẳng đến nỗi không viết được.

Còn bên phía A Hoa tỷ, cô ta chợt thấy dưới chân tên nhóc kia như nổi gió, tốc độ bước chân đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, mà hình như hắn còn di chuyển theo một điệu đặc biệt nào đó hệt như đang nhảy múa. Nhưng nhìn hành động của hắn thì lại cứng ngắc, khiến người ta cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn làm mấy hành động lả lướt thế này.

[Kỹ năng Điệu Waltz phong vũ của người chơi Mệnh Phàm: điều chỉnh bước nhảy ở mức 50%, động tác và tư thế không phù hợp với tiêu chuẩn thấp nhất, chỉ có thể tăng thêm 50%. Hiện tại tốc độ di chuyển đã tăng lên thành 12,5%.]

Đờ mờ, đây không phải là tư thế không đúng chuẩn mà đang phải nhận hình phạt debuff thì có! Tiêu Phàm bắt đầu nhớ nhung quãng thời gian khi hắn lướt bàn phím, chỉ cần nhấn một cái là kỹ năng thi triển ra hết.

Tiêu Phàm vốn đang định cố gắng thích ứng với kỹ năng mới này nhưng tia sáng màu trắng bao quanh chân tay hắn lại đột nhiên biến mất, Tiêu Phàm thoắt cái trở về nguyên hình.

[Điểm mị lực đã hết, Phẩm cách quý ông và Điệu Waltz phong vũ tự động ngừng lại.]

Thấy A Hoa tỷ lại chuẩn bị tấn công lần nữa, Tiêu Phàm chợt nhớ đến hình phạt chữ đỏ nếu mình bị ngủm. Cuối cùng, hắn cắn răng một cái. Dis! Tôi liều mạng với cô! Phải dùng khí thế cao thủ chơi game vô địch của mình mà quyết chiến đến cùng!

A Hoa tỷ mang theo một cơn gió áp bức mãnh mẽ đuổi theo! Tiêu Phàm vừa mới ở bên kia cùng với vẻ mặt liều mạng, úc này lại quay sang nhìn A Hoa tỷ cùng với bộ dáng u sầu…

Hảo hán không tính toán cái thiệt trước mắt, úc nào nên tỏ ra đáng thương thì phải tỏ ra đáng thương…

“Chuyện này, tiểu sinh thực sự là bị oan uổng! Nhìn cô nương thông minh lanh lợi, cử chỉ cao nhã, nhất định là đã được hưởng nền giáo dục tốt đẹp. Vậy mà tại sao lại không cho tiểu sinh một cơ hội được giải thích? Để cho tiểu sinh từ từ nói chuyện.” Ánh mắt Tiêu Phàm vô cùng chân thành: “Hơn nữa dung mạo của cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, nhất định là người lanh lợi hoạt bát. Lời nói của tôi cô nương có thể phân rõ thật giả mà.”

[Hệ thống nhắc nhở: Cho điểm hành vi Thân sĩ: B. Được được 60 giá trị mị lực. Khởi động kỹ năng Phẩm Cách Thân Sĩ, đang liên tục tiêu hao giá trị mị lực…]

Quá ngon rồi! Quả nhiên là kiếm được giá trị mị lực! Vẫn là đánh giá điểm cấp B. Lần này là 60? Hiếm lắm mới có một lần thu hoạch được nhờ vào đống nước miếng trong miệng mình? Để ý nhiều làm gì? Tận dụng thời gian PK quan trọng hơn.

Mà bốn vị khán giả không hay biết gì đứng bên sân kia lại bị chỉnh đốn đến thê thảm…

Ọe! Tất cả mọi người đồng loạt há miệng ói ra. Lần đầu tiên mặt đất khô cằn nghênh đón bốn bãi nôn để làm dịu…

“Anh phải chết! Phàm muội muội, anh đừng làm người khác thấy ghê tởm nữa. Mau đi chết đi!” Hổ Nữu lúc này cũng mặc kệ sống chết của Tiêu Phàm.

“Em chưa bao giờ gặp phải một loại tra tấn tinh thần khiến em không có khoái cảm. Đội trưởng ca ca quả nhiên là thâm tàng bất lộ.” Xà Cơ nói. Ọe… Cô tiếp tục ói.

“Tôi chỉ biết nên nhãi ranh cậu không phải loại người tốt đẹp gì. Súc sinh, hóa ra cậu ngay cả loại đó… cũng không buông tha!” A Phát ca mắng Tiêu Phàm.

“Trình độ này… bội phục. Ọe…” A Quý ca có chút hư thoát.

Đây là lần đầu tiên A Hoa tỷ nghe thấy những lời ngon tiếng ngọt như vậy. Bình thường những người đến gần cô đều là những người thô bỉ, há miệng là mắng chửi. Hắn muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của cô. Nhưng lần đầu tiên nghe thấy những lời lẽ nịnh nọt thế này, A Hoa tỷ vẫn vô cùng hưởng thụ.

Thôi được, nể tình chuyện này cô sẽ xuống tay nhẹ nhàng.

A Hoa tỷ biết rõ những lời này đều chỉ là lời nịnh hót mình, PK thì vẫn phải tiếp tục.

Tiêu Phàm nhìn thấy con tinh tinh cái này tiếp tục đánh về phía hắn. Mà bản thân hắn vừa rồi lại được gia tăng giá trị mị lực. Hắn hăng hái bừng bừng, hết vẻ hùng hồn nói: “Ầy, ếu cô vẫn muốn đánh nhau với tôi thì tôi đánh với cô là được.”

Thật ra trong lòng hắn đang muốn xem thử hiệu quả kép BUFF của Phẩm Cách Thân Sĩ và Điệu Waltz Phong Vũ (BUFF: trạng thái tăng lên)

Lúc này đây, hành vi cử chỉ của Tiêu Phàm có chút khác thường. Đặc biệt là động tác của nửa thân dưới có hơi cứng ngắc. Nhưng chúng lại khiến cho người khác nhìn ra được là hắn đang nhẹ nhàng nhảy múa. Ở chỗ hai chân tiếp đất có từng đợt gió nhẹ vờn quanh.

Tuy nhiên Tiêu Phàm vẫn chưa quen với Điệu Waltz Phong Vũ, nên hắn vẫn chưa thể phát huy hoàn toàn. Mặc dù hiệu quả trên phương diện tốc độ bị trừng phạt nên giảm đi, nhưng thân pháp so với lúc vừa mới bắt đầu PK vẫn nhanh hơn một phần. Mà cũng chính một phần này đã giúp cho toàn bộ công kích của A Hoa tỷ thất bại.

Cây gậy trên tay trái cùng cây búa trên tay phải của Tiêu Phàm rốt cục cũng đập vào người A Hoa tỷ lần đầu tiên nhờ vào tốc độ di chuyển. A Hoa tỷ bị hắn làm cho đau đớn, nổi cơn cuồng bạo, gió cuộn từng vòng, đáng tiếc lại vẫn sai một li so với vị trí của Tiêu Phàm.

Tại nơi đấu gió xoáy nổi lên khắp bốn phía, chiến sự trong nháy mắt thay đổi. Có thêm sự giúp đỡ của tốc độ di chuyển, Tiêu Phàm bắt đầu đùa bỡn A Hoa tỷ.

Những người đứng bên sàn đấu nhìn mà cảm thấy không thể tin nổi. Hổ Nữu cùng Xà Cơ nhìn thấy thân pháp bước đi như nhảy múa này, dường như đã hiểu ra được điều gì, dù sao các cô đều biết được kĩ năng của Tiêu Phàm. A Phát ca cùng A Quý ca lại thấy kinh ngạc. Họ nghĩ thầm, chẳng lẽ ban đầu tên nhóc này giấu tài hay sao?

Đúng lúc này, chiếc búa trên tay Tiêu Phàm phang một nhát xuống gáy A Hoa tỷ. Một ký hiệu xoay vòng như nhang muỗi xuất hiện ở trên đầu của A Hoa tỷ!

[Người chơi: Mệnh Phàm kích hoạt vũ khí đặc biệt, khiến A Hoa tỷ choáng một giây]