Edit : Phương Thiên Vũ
Kiều Bối Nhi mím môi, nhẹ giọng nói,“Rất xin lỗi…” Cô hẳn là sớm trở về một chút.
Tư Minh Dạ đột nhiên một tay ôm cô vào trong lòng, rất chặt rất chặt, siết Kiều Bối Nhi có chút đau,“Bé cưng…”
Kiều Bối Nhi đưa tay nhẹ vuốt sợi tóc của anh, sau đó biến sắc,“Buông tay !” Kết quả Tư Minh Dạ ngược lại ôm chặt hơn nữa.
“Bé cưng, em khôi phục trí nhớ rồi đúng không ?”
“Ân, anh buông tay trước đã !” Anh không biết anh hiện tại đang bị thương sao ? Cảm giác được chất lỏng ấm áp kia, Kiều Bối Nhi mày nhíu càng chặt,“Dạ…”
“Thế… em còn yêu anh không ?”
Kiều Bối Nhi bất đắc dĩ nói,“Em yêu anh !” Nếu không cô sao không có việc gì nửa đêm lén trở về ?
Không phải cô cần phải lo lắng, cô hoàn toàn thay đổi thành người khác anh sẽ không yêu cô nữa sao ? Nhưng cô giống như thật sự không lo lắng !
“Lam Tư…”
Lại đem miệng vết thương băng bó xong, Kiều Bối Nhi mặt lạnh nói,“Không cho phép lộn xộn !”
Tư Minh Dạ đưa tay đem kéo cô lên giường, ôm cô vào trong ngực, lẳng lặng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, tim lạnh như băng cuối cùng một chút một chút khôi phục tri giác.
“Cốc cốc…”
Tiếng đập cửa vang lên, Tư Minh Dạ sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên rất bất mãn có người đến quấy rầy. Kiều Bối Nhi nhẹ nhàng hôn môi anh một chút, nhìn sắc mặt anh dịu đi, ánh mắt lộ ra ý cười. Mỹ nhân kế thật sự dùng được lắm nhưng không thể quá mức, lần trước giáo huấn cô nhớ rất kỹ a ! Cô hiện tại cũng không giống lúc trước choáng váng như vậy !
Đứng dậy mở cửa ra, thấy Lãnh Dạ Bạch ngoài cửa, Kiều Bối Nhi ý cười trên mặt,“Tiểu Bạch…” Cô hiện tại cũng hiểu được Tiểu Bạch và King thật là có chút buồn cười.
Lãnh Dạ Bạch đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói,“Không có việc gì là tốt rồi !” Cầm khay trong tay đưa cho Kiều Bối Nhi, lo lắng nói,“Từ khi em gặp chuyện không may ông chủ không ăn gì cả.” Cũng may Y Y đã trở về, nếu không chỉ sợ ông chủ…
Kiều Bối Nhi nhíu mày, trong lòng có chút bất đắc dĩ lại có chút cảm động. Tuy rằng bị người tính kế, thiếu chút nữa đã mất mạng nhưng lại nhặt được một của báu, chỉ lợi không thiệt. Cho nên đối với người tính kế, cô nhất định sẽ cảm, ơn, thật, tốt ! Tia lạnh trong mắt chợt lóe qua.
Kiều Bối Nhi nghiêm túc đút Tư Minh Dạ ăn cháo, mà Tư Minh Dạ lại nhìn cô không chớp mắt, chỉ là máy móc mở miệng.
Kiều Bối Nhi khóe miệng nhếch lên, đột nhiên tiến đến trước mắt anh, nháy mắt mấy cái hỏi,“Dạ, cháo này có vị gì ?”
Thấy rõ đùa giỡn trong mắt cô, Tư Minh Dạ nhíu mày nói,“Anh cũng không biết, nếu không em tự mình nếm thử là được !” Dứt lời, liền chế trụ cái gáy của cô, lưỡi dài linh hoạt điên cuồng càn quét trong miệng cô, trút hết đau khổ mấy ngày nay tích trữ.
Kiều Bối Nhi khóe mắt thấy anh dùng tay phải mới thở phào nhẹ nhõm, Tư Minh Dạ bị thương bên vai trái nên tay trái không thể dùng lực. Sau khi hôn xong, Kiều Bối Nhi nhẹ nhàng tựa vào trong lòng anh, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, lời muốn nói ra lại thôi.
Tư Minh Dạ nhìn cô một cái,“Muốn nói cái gì ?”
“Em cần phải trở về !”
Tư Minh Dạ dừng một chút, giống như suy nghĩ cái gì sau đó gật đầu,“Được !”
Kiều Bối Nhi bất mãn nhìn về phía anh,“Dạ, anh không phải là đột nhiên phát hiện hóa ra anh cũng không phải yêu em chứ ?”
Tư Minh Dạ vỗ trên trán cô một cái, buồn cười nói,“Em cảm thấy có thể không ?”
Kiều Bối Nhi lắc đầu,“Không có !” Sau đó lại ủy khuất nói,“Nhưng anh một chút cũng không giữ em lại, em sao cảm thấy anh như muốn vứt bỏ em a ?”
Tư Minh Dạ nhìn cô một cái,“Không phải em muốn vứt bỏ anh sao ?”
“Người ta nào có ?” Dừng một chút, Kiều Bối Nhi đột nhiên nhíu mày nói,“Dạ, em đã quên nói cho anh biết, em có chồng !”
“Có chồng ?” Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, sau đó lại nhếch môi cười nói,“Không sao, ly hôn thì được rồi, dù sao em từ trong ra ngoài cũng chỉ có thể là của anh !”
“Nhưng bây giờ còn chưa thể ly hôn !” Nhìn Tư Minh Dạ sắc mặt không vui, Kiều Bối Nhi yếu ớt nói,“Em phải đi trộm một thứ !”
Tư Minh Dạ cũng không có truy hỏi cô rõ ràng là cái gì, chỉ hỏi,“Người đàn ông kia là ai ?”
“Vũ Văn Lạc !”
Nhìn nhìn thời gian, Kiều Bối Nhi nhíu mày nói,“Em phải đi !” Cô sợ bị hoài nghi nên không có ra tay nặng, Vũ Văn Lạc sẽ trong khoảng thời gian rời giường bình thường tỉnh lại.
“Uhm, cẩn thận một chút !”
Kiều Bối Nhi bất mãn móm miệng, đáng thương hỏi,“Dạ, anh thật sự yêu em không ?” Thật sự là hơi lãnh đạm a !
Tư Minh Dạ nhíu mày, khóe miệng tà mị nhếch lên,“Muốn anh chứng minh ?”
“Quên đi !” Sau đó nhớ tới cái gì, cười đến có chút không có hảo ý, nhẹ nhàng dán vào trong ngực Tư Minh Dạ, ái muội cọ xát,“Dạ, nếu không từ nay về sau đều giao Tuyệt Thế cho Bùi Diệc xử lý đi, như vậy anh mới có thời gian ở cùng em, được không ?” Hừ ! Dám nói cô chỉ trị giá một trăm vạn !
Phải biết rằng lúc trước Kiều Bối Nhi đáp ứng gả cho Vũ Văn Lạc không chỉ là vì đối truyền gia chi bảo của nhà Vũ Văn có hứng thú, còn bởi vì nhận nhiệm vụ ám sát Vũ Văn Lạc vì thù lao 1 cái triệu kia. Nhưng lại vì lưu luyến chút ấm áp kia mà động lòng, cuối cùng không chỉ bỏ qua nhiệm vụ 1 triệu kia, còn bỏ qua truyền gia chi bảo có thể giải trừ tánh mạng của cô. Cho nên khi nghe Bùi Diệc nói thân thể của cô chỉ trị giá một trăm vạn, cô mới cảm thấy châm chọc như vậy.
“Được !” Tư Minh Dạ ngược lại đáp ứng rất kiên quyết.
Kiều Bối Nhi vừa lòng cười cười, cẩn thận đi mỗi bước về phía cửa sổ,“Dạ, phải nhớ đến em nga !” Bộ dáng ai oán kia giống như là Tư Minh Dạ muốn vứt bỏ cô vậy.
Vững vàng rơi xuống đất, trên mặt Kiều Bối Nhi đã không thấy chút biểu tình nào, nay không chỉ có tánh mạng của cô bị uy hiếp, ngay cả Tư Minh Dạ cũng có nguy hiểm, cho nên chỉ có thể rất xin lỗi Vũ Văn Lạc, đồ vật kia cô nhất định phải lấy !
Kiều Bối Nhi đi rồi, Tư Minh Dạ lẳng lặng tựa vào trên giường suy nghĩ một lát, sau đó mở cửa ra đi xuống lầu.
Nhìn người đã khôi phục bình thường, mọi người trong phòng khách nhẹ nhàng thở ra, vẫn là chị dâu nhỏ có cách !
Tư Minh Dạ ngồi xuống sô pha, mắt lạnh nhìn về phía Bùi Diệc, Bùi Diệc áy náy cúi đầu nhận sai,“Lão đại…” Tư Minh Dạ lên tiếng cắt ngang cậu, nói,“Về sau Tuyệt Thế liền giao cho cậu !”
“A ? A…” Bùi Diệc thê thảm kêu ra tiếng,“Lão đại…”
Tư Minh Dạ thản nhiên nói,“Không phải vì chuyện lần này !” Hẳn là cậu ta trước kia đắc tội bé cưng, còn chuyện lần này nói đến cùng cũng không phải lỗi của Bùi Diệc, bé cưng sẽ không tính với cậu ta.
Bùi Diệc không rõ nhìn anh, không phải vì chuyện lần này vậy tại sao lại trừng phạt cậu như vậy ?
Tư Minh Dạ không để ý tới cậu nữa, trầm ngâm nói,“Đem Tần Nhu trở về !”
Lúc trước do quá mức bi thương nên anh căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện tại liền nghĩ, chuyện này căn bản không có khả năng một mình Tần Nhu làm được. Này chuẩn bị tỉ mỉ, chọn đoạn đường, hủy đi thi thể không để lại dấu vết không để cho ai có thể thực hiện kiểm chứng, đầu óc Tần Nhu không làm được. Còn trong quán cà phê cảm giác được tầm mắt kia căn bản không có khả năng là Tần Nhu, đó là một người giỏi về che giấu nên anh mới có thể nghĩ là sát thủ Ám Dạ. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải, mục đích Ám Dạ là anh, cho dù ra tay với bé cưng cũng có thể dùng cô để khống chế anh, mà không phải trực tiếp dồn bé cưng vào chỗ chết.
Hết chương 62