Chương 99: Chương 91

Thời gian thấm thoát như thoi đưa.

Tiếu Túc ngày ngày trông mong chờ đợi, cuối cùng ngày thành thân của hắn cùng với Bạch Thanh cũng tới gần.

Trước đó không lâu, thành thân mới hơn một tháng Nhan Di Á đã truyền tin mang thai được một tháng.

"Ngọc lang" Bạch Triệt hơn hai mươi tuổi lần đầu tiên làm phụ thân, vui mừng muốn điên.

Nửa tháng sau, mặc kệ hắn ở trong phủ, hay ở trong triều, đều cười toe tóe.

Cũng mặc kệ người bên ngoài chê cười, hay trêu ghẹo, hắn cũng không để ý, ngược lại còn chắp tay cảm tạ.

Bộ dạng hạnh phúc vui tươi hớn hở thật sự khiến Tiếu Túc vừa hâm mộ vừa ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.

Ba huynh đệ, thái tử cùng tuổi với hắn, đã có bốn đứa nhỏ, ngay cả sư huynh "Đồng bệnh tương liên" cũng làm phụ thân.

Chỉ còn lại hắn cô đơn đáng thương, hai mươi mốt tuổi, ngay cả tức phụ đều không có thú vào cửa, trong lòng lo lắng, lại ngứa ngái không thôi.

Đáng tiếc từ đêm Bạch Triệt thành thân, ngày hôm sau Bạch phủ lại tăng cường phòng vệ như xưa,mấy tháng nay dù hắn tốn nhiều công sức cũng không xông vào khuê phòng của giai nhân.

Mà Bạch Thanh cũng nhu thuận ở trong phủ tú giá y, đại môn không ra nhị môn không tới, ngay cả yến hội trong cung cũng không tham gia.

Một ngày không gặp như cách ba thu, mấy tháng đều không thấy được nàng, nổi khổ tương tư, Tiếu Túc đã ăn đủ a!

Cũng may, ngày thành thân cuối cùng cũng tới.

An Nhạc Hầu phủ đã sửa chữa một phen, chờ nghênh đón nữ chủ nhân vào phủ.

Mùng bảy tháng năm, thái tử dẫn đầu đội đưa gả đến Bạch gia đem một trăm hai mươi tám nâng đồ hồi môn đưa đến An Nhạc hầu phủ, ở trong đại điện bày ra.

(Yul: tĩnh lược 300 chữ tả đồ cưới xa hoa)

Đây là muốn chiếu cáo, Tiếu Túc cùng Bạch Thanh có địa vị quan trọng trong lòng đế hậu.

Có Đế hậu ở phía sau làm chỗ dựa, thái tử còn xung phong nhận việc đến đưa hồi môn cho Bạch Thanh, phu thê bọn họ còn gì phải lo lắng đâu?

Ai không có mắt muốn đối phó với bọn họ,cũng có thể đoán được hậu quả bi thảm.

Sau hai ngày tặng gả, chính là ngày đại hôn.

Trời mới tờ mờ sáng, tối qua tẩu tử còn lắp bắp dạy dỗ Bạch Thanh, chưa ngủ được bao lâu đã bị người kéo ra. Tắm rửa xong, lại bắt đầu trang điểm.

Nàng nhắm mắt lại, cắn răng tùy ý bọn họ ép buộc chét son chét phấn.

Đợi trang dung xong, thay bộ giá y đỏ thẫm, nhìn trong gương đồng thấy bộ dáng mình vừa xa lạ vừa quen thuộc, tim đập mạnh và loạn nhịp.

Kiếp trước lúc nàng xuất giá, tim cũng đập nhanh như vậy.

Lúc đó nàng còn chưa được mười lăm tuổi, lại khẩn cấp xuất giá.

Khi đó trong lòng nàng tuy cũng giống giờ phút này, tràn ngập chờ mong, nhưng càng có cảm giác sợ hãi không yên.

Có lẽ ngay từ đầu, hôn sự của nàng cùng Viên Mậu Lâm, có kết cục bi thảm, mà nàng không nhìn ra mà thôi.

Nhưng lúc này trong lòng nàng không có bất an,chỉ có ngượng ngùng chờ mong mà thôi.

Chỉ cần nhớ tới nam nhân kia, lúc nào đối diện với nàng cũng lỗ mãng cùng quẫn bách, nàng chỉ muốn cười.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tẩu tử nói, cái này gọi là yêu.

Giống như nàng cùng ca ca, phu thê hâm mộ lẫn nhau.

Lúc gặp nhau, trong lòng tràn đầy vui mừng cùng hạnh phúc, lúc chia lìa, mỗi giờ mỗi khắc đều tưởng niệm đói phương.

Gần mấy ngày nay chưa gặp lại hắn, nàng cũng thường nghĩ đến hắn, lo lắng cho hắn.

Có lẽ đó là yêu!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Bạch Thanh khẽ cong lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, ngọt ngào, ấm áp, tràn ngập hạnh phúc, khiến đám người Nhan Di Á đang đứng kế bên, âm thầm cười trộm.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn:

- Cô gia đến rồi, kiệu hoa đến rồi.

Sau đó nghe bọn nha hoàn vui sướng đem chuyện xảy ra ngoài đại môn nói ra.

- Cô gia xuất thân võ tướng nhưng văn chương rất cao, thiếu gia cùng đám hảo hữu ra câu đối, cô gia đều giải được, cô gia rất hào phóng, lì xì hồng bao đều là vàng bạc.

Bạch Thanh có chút sợ hãi, nàng lôi kéo tay tẩu tử Nhan Di Á, gọi một tiếng, trong ánh tràn ngập nước mắt.

- Ngày đại hỉ, không được khóc, nên cao hứng đấy!

Nhan Di Á vội vàng mở miệng an ủi:

- Bạch phủ chúng ta cách hầu phủ một phố phường mà thôi, nếu nhớ nhà, các ngươi hãy trở về ở nữa năm một năm, dù sao ở hầu phủ cũng không có người quản các ngươi. Viện này, tẩu tử sẽ lưu trữ cho ngươi, ai cũng không được động vào.

Nàng an ủi này nọ, Bạch Thanh mới không khóc nữa.

- Tẩu tử vừa mới mang thai, thai còn chưa ổn, lại vội vàng lo chuyện của ta, gầy đi rất nhiều. Còn nữa, ta ở lại chính viện sẽ không hợp quy củ, trước kia phụ thân cùng ca ca dung túng ta, ta cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Về sau nếu ta trở về, hắn cũng sẽ đi cùng ta, vẫn nên ở bên ngoài viện thu thập một sân viện là được. Nơi này để tẩu tử cùng ca ca trụ đi! Sau này sinh hạ chất nhi, viện này lớn, cũng tiện an trí.

Nghĩ đến trước kia Đồ thị vẫn tâm tâm niệm niệm nơi này, mà oán giận nàng, tuy tẩu tử không giống Đồ thị.

Nhưng mình đã muốn xuất giá, không nên ở chính điện gia mẫu, để cho ca ca cùng tẩu tử phải ở viện khác.

Huống chi, kiếp này nàng sẽ không thất bại như kiếp trước, mà phải chạy về gia mẫu cư ngụ.

Nàng tin tưởng, dù Tiếu Túc không yêu nàng, cũng sẽ tôn trọng nàng, cho nàng tôn vinh cùng thể diện.

Nhan Di Á không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ nghĩ nàng băn khoăn chuyện ở cùng Tiếu Túc, nên cũng sảng khoái đáp ứng nói:

- Cũng được, ca ca đến ở nội viện, cũng không thích hợp. Ở phía đông nhị môn có Hà Vận Uyển, cách bên này cũng không xa, sau này ca ca đến đây cùng tiện lui tới, chờ ta tìm ngày tốt, sai người đến sửa chữa, đem đồ dùng của ngươi dời qua đó, chờ ngươi ở lại hầu phủ một tháng, liền về đây! Ngươi cũng biết, nhà chúng ta ít người, ta lại hoài đứa nhỏ, làm cái gì cũng không tiện, cần ngươi trở về giúp đỡ ta!

Bạch Thanh liên tục gật đầu đáp ứng.

Tẩu tử đang mang thai cần nàng hỗ trợ.

Nàng phải sớm trở về mới được, nàng cũng muốn nhìn chất tử chất nữ ra đời.

Cũng không biết tẩu tử sinh chất nhi chất nữ, có phải giống như kiếp trước là đứa nhỏ nhu thuận.

Nếu nói chuyện làm nàng tiếc nuối nhất, chính là chuyện Đồ thị tử đánh mất cơ hội đón chất tử chất nữ.

Nhưng bọn họ có thể đổi một tẩu tử tốt như vậy vào phủ, so với nữ nhân kia chỉ biết oán trách làm việc không gánh chịu trách nhiệm, thì hạnh phúc hơn nhiều lắm.

Nàng nâng tay, nhẹ nhàng sờ bụng Nhan Di Á còn chưa nổi lên, thầm nghĩ: Dương Nhi, Vân Tỷ, cô cô chờ các ngươi trở về!

- Canh giờ đã đến, tiểu thư nên đi ra ngoài.

Đang nói chuyện,Toàn Phúc phu nhân đem người săn sóc nàng tiến vào, liên tục thúc giục.

Nhan Di Á lập tức đứng dậy, gọi người giúp đỡ Bạch Thanh tân trang, tự tay nàng đội lên khăn voan long phượng trình tường.

Đôi mắt chứa lệ nhìn nàng được người giúp đỡ đi đến đại sảnh.

Đến đại sảnh, Bạch Thanh cùng Tiếu Túc quỳ bái biệt trưởng bối.

Lại nghe đế hậu cùng Bạch phụ ân cần răn dạy, mới để người nâng nàng đi theo Tiếu Túc ra ngoài đại môn.

Từng bước rời xa phụ thân, rời xa nơi nàng sinh sống mười mấy năm, một lần nữa khốc mắt Bạch Thanh lại ẩm ướt.

Nhìn ái nữ dần dần đi xa, Bạch Tể Viễn nhịn không được rơi vài giọt lệ, làm Hưng Khánh Đế chê cười không thôi.

Trên lưng Bạch Triệt cõng muội muội, cùng Tiếu Túc bước ra khỏi phủ.

Rõ ràng là gả muội muội, hắn lại giống như phụ thân, có cảm giác gả nữ nhi đi.

- Xíu, ca ca không nỡ để ngươi xuất giá.

Trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

- Ca ca đừng buồn, tẩu tử nói, chờ ta ở lại hầu phủ một tháng, sẽ trở về.

Bạch Thanh an ủi ca ca.

Bạch Triệt nở nụ cười, Tiếu Túc nghe lời nàng nói muốn trợn trắng mắt, vẻ mặt căm giận.

Còn chưa có vào cửa hầu phủ đâu, đã nghĩ ở lại một tháng rồi trở về gia mẫu!

Bạch phủ đề phòng nghiêm ngặc, chưa thành thân hắn còn không mò vào khuê phòng của nàng được.

Lúc này thành thân còn phải chịu cảm giác tương tư không thể gặp, hắn sẽ nghẹn đến chết a.

Không được, hắn phải nghĩ biện pháp, để nàng đánh mất ý nghĩ này mới được.

Không biết, mang thai, có được tính là biện pháp tốt không?

Miệng ngây ngô cười, hộ tống Bạch Triệt đem Bạch Thanh đưa vào trong kiệu hoa.

Nâng tay, tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống vang lên, không khí vui mừng, người đi đường đều nâng tay chỉ trỏ.

Kiệu hoa đi một canh giờ, mới đến An Nhạc hầu phủ.

So với Bạch phủ, nơi này càng náo nhiệt hơn, tiếng người ồn ào, Bạch Thanh ngồi trong kiẹu, cũng có thể nghe đám binh sĩ lớn giọng nói chuyện.

Đám thuộc hạ của Tiếu Túc giống như ăn phải gì đấy nên to gan lớn mật, tranh nhau trêu ghẹo,câu nào cũng nói trắng ra, khiến Bạch Thanh đỏ ửng mặt.

"Sỉ sỉ sỉ" Ba tiếng đá cửa kiệu, Bạch Thanh mới xuống kiệu, cùng Tiếu Túc cầm hỉ hoa, chân bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi vào An Nhạc hầu phủ.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng...