Chương 7: Chương 6

Màn lụa màu hồng được gia công hết sức hoàn mỹ, trên bề mặt thêu đôi hồ điệp vấn hoa hết sức tinh xảo. Nửa cánh cửa sổ được mở ra gió nhè nhẹ thổi vào màn lụa nhẹ nhàng phiêu động, kia đôi cánh hồ điệp nhất thời run rẩy theo gió cùng đóa hoa nhẹ nhàng chuyển động làm cho cả người như đang ở ngự hoa viên tận mắt nhìn thấy cánh bướm nhè nhẹ vỗ, bay đến đậu trên đóa hoa.

Bạch Thanh tỉnh lại, liền thấy một màn mộng ảo xinh đẹp này, vô cùng quen thuộc.

Đây là khuê phòng của nàng, rất rộng lớn và xa hoa, mỗi một vật dụng, cách bài trí, thậm chí là tấm bình phong, không có vật nào là tầm thường, không chỗ nào là không có giá trị liên thành.

Nơi đáng nhắc đến nhất không phải là nàng khuê phòng, mà là nơi có kiến trúc tinh xảo hoa lệ nhất trong Bạch phủ là chính phòng đại điện.

Đúng vậy! Ở Bạch gia chính phòng không phải của lão gia Bạch Tể Viễn, cũng không phải gia chủ tương lai, đương gia chủ mẫu Bạch Triệt phu thê, ngược lại là của nàng người sắp làm tân nương Bạch gia tiểu thư.

Hơn nữa, kiếp trước dù nàng đã xuất giá, cũng không có người đến ở sân này của nàng. Nơi này vẫn như cũ vì nàng mà giữ gìn, tùy ý nàng đến tùy ý nàng đi, tùy thời có thể trở lại ở trong này như lúc nàng chưa xuất giá. Hiển nhiên không như những khuê nữ đã gả ra ngoài như nhà khác, đối với họ nữ nhi gả đi như bát nước hắt đổ là người ngoài.

Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân kiến cho tẩu tử ghét nàng.

Bạch Thanh kinh ngạc nghĩ.

Giống như nàng ngủ quá lâu, trên người uể oải bủn rủn. Bạch Thanh giật giật tay chân, muốn đứng dậy, nâng cánh tay, một cỗ đau đớn kịch liệt lan tràn toàn thân, nàng đổ mồ hôi lạnh nước mắt tuông rơi hé miệng than khóc:

-Đau quá!!! Lúc này nàng mới sực tỉnh, chính mình vì muốn tránh đi hôn sự mà khiến bản thân bị thương, ngoài ý muốn lại làm mình gãy tay.

Sau đó mọi việc không còn trong tầm kiểm soát của nàng nữa,khi xe ngựa ngã xuống rồi bị kéo đi,nàng đã hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, nàng cơ hồ có nghe tiếng xương cốt gãy lìa.

Thanh Ca, là Thanh Ca!

Nàng lúc đó còn loáng thoáng nghe tiếng Thanh Ca hét một tiếng thảm thiết.

Chẳng lẽ, cho dù chính bản thân nàng bị thương đến gãy tay, vẫn không thể nào tránh được Thanh Ca vì mà mình bị thương sao?

-Thanh Ca, Thanh Ca... Trong lòng nàng sợ hãi, liền hét lên.

Cửa bị đẩy nhẹ, có tiếng bước chân từ xa đi đến. Bạch Thanh đôi mắt mở to, tràn ngập mong chờ nhìn phía cửa, vội vã kêu lên:

-Thanh Ca! Kiếp trước lúc Thanh Ca còn sống, mặc kệ là ở đâu, chỉ cần nàng gọi một tiếng, Thanh Ca sẽ đến bên cạnh nàng.

Đáng tiếc, người đi vào phòng không phải là người nàng đang chờ đợi.

Ngược lại, là một cái nha hoàn mặc y phục màu lam, khuôn mặt xinh đẹp.

Nàng hướng Bạch Thanh phúc thân, âm thanh nhu hòa chậm rãi giống như đang hàn huyên nói:

-Tiểu thư người đã tỉnh. Thanh Ca tỷ tỷ bị thương đi đứng bất tiện vẫn đang ở trong phòng dưỡng thương. Tiểu thư có việc gì phân phó, nói với nô tỳ, sau đó nô tỳ sẽ đi nói cho Thanh Ca tỷ tỷ biết. -Thiên Nhược? Bạch Thanh đồng tử co rút, hai tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền, cánh tay gãy kia mãnh liệt truyền đến cảm giác đau đớn cũng không bằng tức giận trong lòng nàng.

Nửa năm trước, Thiên Nhược còn là cung nữ chuyên pha trà ở cung Duyên Khánh phủ thái tử, bởi vì dung mạo xinh đẹp, nên thái tử phi không thích.

Có thể nàng ta dáng vẻ ung dung bình tĩnh, đối với thái tử cũng không làm lộ bất kỳ hành động quyến rũ nào, là nữ nhân tốt biết giữ mình trong sạch.

Bạch Thanh cùng thái tử phi quan hệ không tốt, thái tử phi chán ghét nàng ấy, thì nàng sẽ che chở bảo vệ.

Có lần nàng vì thái tử phi mở miệng châm chọc nói nàng là một dã nha đầu không hiểu quy củ, tức giận nàng nói với Thiên Nhược nếu thích thái tử ca ca nàng sẽ đi cầu hoàng đế bá phụ phong nàng làm quý thiếp, làm thái tử phi tức giận đến ghiến răng ken két.

Nhưng trong lòng lại thật sợ nàng làm chuyện này, thái tử phi rất rõ ràng trong hoàng cung này, hoàng thượng cùng hoàng hậu đối với nàng rất thiên vị.

Bạch Thanh dù không được phong hào gì, nhưng so với các vị công chúa nàng chỉ có hơn chứ không kém.

Nàng cũng không phải là nữ tử ổn trọng, càng không biết làm việc cẩn thận suy nghĩ thấu đáo, nàng sẽ không quản đây là chuyện trong phủ thái tử cũng không thấy gì là không thích hợp mà mở miệng xin hoàng thượng.

Đó là nữ tử việc gì cũng dám làm,cho nên vì tương lai của nàng, thái tử phi quyết định xuống nước, không còn khắp nơi chèn ép ghen ghét nàng nữa, mà thỉnh thoảng còn tặng chút lễ vật nịnh nọt Bạch Thanh.

Thấy thái tử phi nịnh mình, Bạch Thanh đương nhiên tiếp nhận, những lời nói hù dọa trước đây, đều quên hết.

Thật ra, lúc đó Bạch Thanh nói như vậy vốn cũng không có ý định làm điều đó.

Với nàng,Thiên Nhược là nữ tử thanh cao sẽ không ủy thân làm thiếp cho kẻ khác.

Cho nên cho dù nàng đi cầu hoàng thượng cho Thiên Nhược làm quý thiếp của thái tử, nàng ấy nhất định sẽ cự tuyệt.

Nhưng nàng căn bản không phải giun trong bụng người ta nha, sao biết được người ta rốt cuộc đang nghĩ gì.

Đương nhiên, Thiên Nhược cũng không biết, Bạch Thanh chỉ là nói mà thôi.

Nàng (TN)thấy rõ địa vị của Bạch Thanh trong lòng mọi người, cho nên làm ra thư thái mà nàng thích, nịnh nọt nàng, mục đích? Chính là thượng vị.

Là quý thiếp của thái tử, so với làm thiếp người khác còn cao quý hơn nhiều.

Cho nên, không lâu sau đó, Bạch Thanh đi đến cung Duyên Khánh tận mắt nhìn thấy tiết mục " thái tử đùa giỡn cung nữ, cung nữ thề chết không theo".

Nàng liền tức giận, đem thái tử lúc này đã say sắp không biết trời đất mắng một trận, rồi còn nói một câu:

- Thiên Nhược từ hôm nay trở đi là ta nha hoàn.

Nói xong, không để ý Thiên Nhược đang cả kinh đứng ngây như phổng, lôi kéo nàng liền rời cung.

Thái tử cũng biết mình bị tính kế, cũng lo lắng Thiên Nhược ở cạnh Bạch Thanh sẽ ra tay hại nàng, liền muốn đem Thiên Nhược đòi về, trả thù một phen.

Nhưng Bạch Thanh lại nghĩ là hắn háo sắc,ham mê sắc đẹp của Thiên Nhược, nên nhất quyết không cho hắn bắt người.

Dù thái tử rất tức giận cũng đành buông tha, nhưng vẫn luôn nhắc nhỡ Bạch Triệt chú ý nàng, không để cho Bạch Thanh bị người lừa gạt.

Đáng tiếc, Bạch Thanh nàng đầu toàn cơ bắp, nàng biết rõ huynh trưởng cùng thái tử quan hệ rất tốt, nên nghĩ huynh trưởng là vì muốn giúp thái tử nên gây khó dễ Thiên Nhược, nên nàng càng che chở hơn nữa còn tin tưởng không nghi ngờ.

Cuối cùng, lúc nàng thành thân, liền đem theo duy nhất một nha hoàn hồi môn là Thiên Nhược cùng đến Viên gia.

Kiếp trước, nàng căn bản không biết Thiên Nhược hận nàng, bởi vì nàng không có dựa theo những điều nàng ta suy tính.

Sau khi thấy nàng bị thái tử đùa giỡn, nàng (BT)lẽ ra phải đến gặp hoàng thượng, cầu hắn vì bồi thường cho nàng mà cho nàng danh phận quý thiếp.

Ngược lại, Bạch Thanh đem nàng ra khỏi cung, không cho thái tử gặp gỡ nàng, hoàn toàn cắt đứt tâm tư của nàng là muốn trở thành nữ nhân của thái tử.

Cho nên, nàng phối hợp với Vương Thục Nghi, kể cho nàng(BT) tài tử cùng giai nhân là như thế nào tốt đẹp, làm cho nàng tưởng tượng mình cùng Viên Mậu Lâm cuộc sống thành thân sau này hạnh phúc viên mãn đến cỡ nào. Khiến nàng ôm trăng trong nước hoa trong gương mà vui sướng. ( Yul: ý nói là cái gì đó rất đẹp nhưng không tồn tại là hư ảo)

Sau đó, nàng gả cho Viên Mậu Lâm, nữa tháng sau Thiên Nhược đã bò lên giường hắn.

Sau đó, còn khắp nơi hãm hại nàng, giúp Vương Thục Nghi có cơ hội, gặp gỡ tư tình với phu quân nàng. Sau khi Tô Mai xuất hiện, Thiên Nhược lại nội ứng giúp đỡ Tô Mai khắp nơi tính kế nàng, muốn trả thù nàng.

Nàng mất hài tử, Thiên Nhược có một phần công lao. Nàng bị trúng tuyệt tử dược, mười năm không hoài thai, có Thiên Nhược bút tích. Liền ngay cả lúc nàng bị người oan uổn đốt cháy kho lúa dùng cấp cho dân chúng bị tai ương, Thiên Nhược là người cung cấp " chứng cớ".

Nữ tử này nhìn bĩnh tĩnh ung dung, ôn thuần thiện lương, bên trong lòng dạ lại rắn rết, bày mưu tính kế, cất dấu hận ý độc ác trả thù.

Đáng thương, nàng lại nhìn không thấu, bị một cái thân phận thấp hèn, Ra vẻ thanh cao, lừa gạt đùa giỡn nàng trong tay khiến nàng mù mịt không phân biệt đúng sai, tốt xấu.

Không trách được, mọi người phần lớn xem xong quyển sách này đều trách nàng ngốc tử.

Thiên Nhược thấy Bạch Thanh sắc mặt thay đổi, trong mắt nàng không còn khoan dung tính nhiệm giống ngày thường. Ngược lại trong ánh mắt đầy nét thô bạo tức giận, còn có hoài nghi.

Chẳng lẽ, là do nàng thấy mọi chuyện sắp thành mà buông lỏng cảnh giác, từ chối không đi am Huyền Từ với Bạch Thanh, làm nàng tức giận?

Nàng không biết, lại không có đi theo, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì trên đường? Lúc tiểu thư còn hôn mê, nàng rõ ràng đã đi hỏi kĩ bọn nha hoàn lúc đó xảy ra chuyện gì, trừ bỏ giữa đường về kinh mã bị chấn kinh phát cuồng, rõ ràng không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Rốt cuộc là chuyện gì, khiến nàng hoài nghi mình? Thiên Nhược lần này thật nghĩ không ra.

Bất quá, lúc này quan trọng không phải tìm kiếm nguyên nhân khiến nàng bắt đầu nghi ngờ mình, mà là mau chóng tiêu trừ nàng hoài nghi.

Lúc này, vừa khéo lại có một tin " không tốt" muốn nói cho nàng để giảm bớt nghi ngờ.

Thiên Nhược nhấc chân, thong thả đi đến bên giường nàng. Từng bước chân bước chậm rãi, thân thể lay động lắc lư theo một đường cong duyên dáng, từng cử chỉ của nàng (TN) đều tao nhã xinh đẹp.

Thiên Nhược,thật sự là một tiểu mỹ nhân, cũng khó trách thái tử điện hạ đã từng đối với nàng động tâm, cũng khó trách nàng bày kế mưu cầu chức vị đều không thành mà hận Bạch Thanh.

Ngồi xuống bên giường, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Thanh. Âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng nói:

-Tiểu thư, người có chổ nào không thoải mái? Lão gia nói, cánh tay người bị thương, không chịu nỗi nghi thức hôn lễ rườm rà, cho nên xin hoàng thượng, đem hôn kỳ lui lại. Nhưng mà, nô tỳ lại cảm thấy, tiểu thư là tân nương, trừ bỏ lúc bái đường, đều có hạ nhân hầu hạ, căn bản không ảnh hưởng đến hôn lễ. Tiểu thư cũng hi vọng mau chóng gả cho Viên công tử đúng không? Lúc nói những lời này, nàng biểu hiện tư thái hoàn toàn là vì Bạch Thanh mà suy nghĩ. Thậm trí khuôn mặt nàng còn tỏ vẻ lo lắng quan tâm,nếu như trước đây thường ngày đối với nàng cực kỳ tính nhiệm, Bạch thanh sẽ nghe lời nàng.

Nữ nhân này thật sự hiểu được,nên làm như thế nào lợi dụng nàng tâm tư, mưu tính thật sâu.