Chương 2: Abo - Lãnh Gì Thì Cũng Lên Giường! - Chương 2: Vạn Thương

Bá đạo tổng tài lãnh khốc công x Cao lãnh nữ vương thụ

==========

Nhân vật chính:

Trần Phong: Nam Alpha – Tổng tài Trần S, Gốc người Hongkong– Mùi men rượu- 32 tuổi

Gia Vũ: Nam Omega – Gốc người Việt - Mùi trầm hương – 26tuổi

Trần Phong x Gia Vũ

Mùi men rượu x Mùi trầm hương.


Phụ diễn:

Lý Phiên: Nam Omega – Là bạn thân của Gia Vũ, gốc người Trung Quốc– Mùi lửa cháy - 26 tuổi

Gia Khánh: Nam Alpha – gốc người Việt – Mùi lá non- Em của Gia Vũ- 17tuổi


Lưu ý: Thế giới ABO là một thế giới ảo, do đó tất cả mọi tình tiết, địa điểm, nhân vật đều là hư cấu.

Địa danh < Tây Đảo > có thể được hiểu mở rộng như một vùng lãnh thổ ở thế giới tương lai, nơi du nhập nhiều nền văn hóa khác nhau.

Đến hiện tại, tất cả 11 truyện và 01 fanfict đều do mình TỰ VIẾT. Không phải bản edit, không phải bản dịch.

Độc giả yêu mến có thể lên mạng gõ tìm < không ngốc> để đọc hết các tác phẩm của mình,

Vì bối cảnh được xây dựng hoàn toàn mới, nên rất mong các bạn vui lòng đọc chậm và kỹ một chút để tránh khó hiểu.

==========

Truyện 11 Chương 2: Vạn Thương

Tây Đảo, bối cảnh hiện đại.

Thế giới sau hàng trăm năm phân chia, đại dương xâm chiếm, tạo thành những dải đất liền hạn hẹp nối liền với nhau, gọi tên thành từng đảo rộng lớn, nằm dưới sự cai trị của hàng loạt các gia tộc,

Nơi này, con người cũng chia ra làm ba loại: Alpha, Beta và Omega.

Để đảm bảo quyền lợi cho các Omega được sinh sống và phát triển bình đẳng, tránh khỏi các cuộc tấn và lạm dụng tình dục,

Khi đến tuổi phân hóa, ngay sau khi có kết quả kiểm tra, giới tính đều được giấu kín, ngoại trừ chính bản thân và cha mẹ của những Omega này biết,trên tất cả các hồ sơ phần giới tính đều không thể hiện, đối với Alpha và Beta cũng tương tự. Tuy nhiên, với vóc dáng cao lớn hơn hẳn, sự nhanh nhẹn quyết đoán và bá đạo, khí tức nổi trội của Alpha thật quá dễ dàng để nhận ra. Omega thường chỉ có thể giấu mình vào thân phận Beta.

Để tránh tình trạng phát tình xảy ra không kiểm soát khi Omega đột nhiên gặp phải Alpha có độ tương thích cao, sau khi được xác định là Omega, nơi tuyến thể sẽ được rút ra một phần nhỏ đưa tới viện dược nghiên cứu tỉ mỉ, sau đó một ống dạng mềm, nhỏ, chứa thuốc ức chế phù hợp chuẩn xác tới 90% so với phermone của Omega đó sẽ được cấy trực tiếp trên cơ thể, những điều này là bí mật hoàn toàn.

Nói cách khác cho đơn giản hơn, khi Omega chứa ống thuốc đó bên trong cơ thể, tỷ lệ chống lại những cơn phát tình gần như tuyệt đối, cơ thể hầu như không phát ra mùi dụ dẫn nào, có thể sống và làm việc giống hệt như một Beta bình thường mà không bị phát hiện.

Hơn thế nữa, vị trí đặt ống thuốc là bất kỳ nơi nào mà Omega đó cảm thấy an toàn và phù hợp nhất với mình, có thể là trên vai, cổ, bắp tay, hoặc thậm chí là vùng bẹn, điều này để đảm bảo rằng kể cả ngay khi bị một Alpha tấn công, tỏa ra Phermone kích tình nồng đậm nhất, nếu Alpha đó không biết được vị trí chính xác để rút ống ức chế ra khỏi cơ thể, Omega hoàn toàn vẫn có thể kiểm soát được cơn kích tình và kêu gọi sự giúp đỡ


Chính sách và sự quan tâm hết mực đó của các Gia Tộc chia nhau nắm giữ Tây Đảo, đương nhiên là có lý do riêng, tỷ lệ sinh quá thấp, các Beta rất khó khăn để mang thai, trong khi các Omega lại có thể sinh một lượt hai, ba, thậm chí là bốn đứa trẻ một lần,

Những kẻ đó, luôn một mặt tỏ vẻ tốt đẹp mà truyền thông rằng: bảo vệ Omega chính là bảo vệ cho tương lai của Tây Đảo., thậm chí còn lập ra một hệ thống cứu hộ khẩn cấp cho Omega.

Thế nhưng, đó chỉ là một cách nói cho đẹp đi.

Gia Vũ chỉnh lại chiếc cà vạt chỉnh tề trên cổ áo, soi lên gương. Đôi mắt lạnh nhạt khẽ nhíu.

Nói trắng ra, trong mắt Alpha và cả Beta, Omega chính là những kẻ vô dụng, chẳng qua chỉ là một cái máy đẻ mà thôi. Nói rằng bình đẳng, thế nhưng nếu chỉ cần một Omega không may lộ ra ngoài giới tính của bản thân, liền lập tức bị điều đến những vị trí chẳng cần mấy năng lực, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.


Văn Phòng,

Đảo bước chân qua mấy dãy bàn làm việc, nhận những cái cúi chào gập nửa người.

Gia Vũ một tiếng chào lại cũng không có, rồi thì ai cũng đã quen dần với vị sếp lạnh nhạt nhưng tài trí này, nên cũng chẳng có gì là lạ nữa.

Chạm nhẹ tay lên nắm cầm của cánh cửa phòng lớn, Gia Vũ hơi dừng lại vài giây.

Đẩy cửa.

Nhìn chiếc bảng khắc tên rõ ràng của mình trên đó. Mới thực sự là được sống một cuộc đời không vô nghĩa.

< Giám Đốc công ty Vạn Thương>

Vạn Thương,

Chẳng phải không là con buôn ắt không thể giàu sao?

Rẽ ngang con đường học tập,

Gia Vũ gom chút vốn liếng đi theo đoàn buôn từ Đảo này qua Đảo khác, trực thăng dỏm ngồi cũng ngồi rồi, tàu biển rách nát cũng đã mòn gấu quần nhiều tháng năm.

Suốt gần chục năm trời, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính xây dựng lên Vạn Thương này.

Nói là lớn, cũng không lớn. So với các Gia Tộc đã nắm giữ hết phần địa vị của Tây Đảo thì không dám so.

Nhưng so với một công ty tay trắng làm nên, quả thực phát triển đến mức khiến người ta sửng sốt.

Dưới tay Gia Vũ,

Vạn Thương cái gì có thể buôn đều buôn, hay nói cách khác chính là một công ty sang tay. Mua rẻ của những người không cần, bán lại cho những người thấy cần.

Nói thì dễ lắm, nhưng con mắt nhìn thị trường nào có phải đơn giản như vậy?

Cái gì là cần, cái gì là không cần?

Có những đồ biếu không cho không Vạn Thương cũng không nhìn tới. Có những đồ sứt đầu mẻ trán, Gia Vũ cũng cam tâm.


Tiếng tin nhắn tới,

Gia Vũ chống tay, nhìn màn hình điện thoại vừa sáng lên,

Khuôn mặt lập tức vẽ ra chút khó chịu.

Một cuộc hẹn?

Thế nhưng là, không thể không đi.


Tối hôm ấy, trên chiếc bàn ăn sang trọng, tiếng chiếc ly vỡ ném tan tành dưới sàn thu hút mọi tiếng xì xầm đổ dồn,

  • Xoảng!

    Chiếc ly ném vỡ tan dưới sàn, một Beta nữ xinh đẹp bỏ đi hết sự lộng lẫy trên chiếc váy thiết kế đắt tiền, nghiến răng chỉ về phía Gia Vũ:

  • Anh tưởng anh là ai chứ?

  • Nghĩ rằng mình là Alpha sao?

  • Cũng chỉ là một thằng Beta rẻ rách!

  • Tôi coi trọng anh chính là đem mặt mũi cho anh!

  • Vậy mà anh dám cự tuyệt tôi?

  • Anh có phải bị mù rồi không?

    Gia Vũ hơi nhíu mày, bình thản xoay chân rời khỏi.

    Chuyện này, cũng không hiếm lạ gì.

    Một kẻ được hiển nhiên cho rằng là Beta như anh, thân cô thế cô lập lên Vạn Thương, đôi tay đều là mồ hôi. Người đời lại cứ đinh ninh làm sao có thể không rung động trước tiền bạc và địa vị?.

    Alpha là số ít, những Alpha của gia tộc lớn lại vô cùng khó có khả năng tiếp cận được, thế nên một Beta nổi trội cả về ngoại hình lẫn năng lực như cậu, tự dưng lại trở thành một mục tiêu béo bở của các tiểu thư con nhà giàu lôi kéo, đặc biệt muốn đưa người về kết giao.

    Mềm như kẹo, có.

    Sỗ sàng mà phỉ nhổ một tràng như thế này, cũng có đấy thôi.

    Chỉ có điều,

    Đều quá phiền.

    Gia Vũ nghĩ tới mùi nước hoa quá nồng của vị Beta vừa rồi, bất giác, tự giễu bản thân một cái.

    Hơn nữa, chính bản thân anh ngay từ khi sinh ra cũng chỉ có thể để người ta "đâm"

    Bảo anh phải kết giao thế nào đây?


Xe vừa đỗ, bước qua một thùng rác lớn ngay bên cổng nhà, Gia Vũ đưa tay cởi chiếc áo khoác phủ ngoài dính thứ mùi hương nồng của Beta kia, không do dự, ném tới.

Chút gió đêm lạnh phủ đầy hơi sương, len lỏi trong không khí, bám qua lớp áo mỏng manh trên con đường lát sỏi đá nhỏ dẫn vào nhà, thấm đẫm.

Gia Vũ ho bật lên một dải, tựa người vào thành tường lấy hơi.

Dạo này, tại sao sức khỏe lại kém như vậy?

Một chút gió lạnh liền đã không chịu được?


Trời trở lạnh,

Những bông tuyết đầu mùa rơi tan trên từng nhánh cây đã hơi khô vỏ.

Gia Khánh lười biếng vò mái tóc rối ngủ của mình, một mực vừa ngáp vừa tiến tới bên cạnh bàn ăn.

Từ sau khi mẹ cậu mất đi rồi, nhà chỉ còn có đúng hai anh em, Gia Vũ luôn dậy sớm, đúng giờ làm bữa sáng và rời đi làm, cậu sẽ ăn và dọn dẹp sau đó,

Thế nhưng trên bàn ăn hôm nay trống trơn luôn!

Đến cả một cọng mì cũng không có!

Gia Khánh ngáp lấy ngáp để, chưa kịp than vãn một câu đã nghe tiếng đổ vỡ từ phòng Gia Vũ, liền vội vàng chạy tới.

Cánh cửa vừa đẩy, cả người Gia Vũ đã mệt mỏi đưa tay lên đỡ lấy trán, ngồi sụp bên cạnh giường, như hết sức lực, nơi đặt ống ức chế, đau nhói một mảng, trước mặt mông lung, sa sẩm.

=========

Bệnh viện,

Gia Vũ tỉnh lại, liền thấy được gương mặt quen thuộc, bản thân không quên thở phào một tiếng nhẹ nhõm.

Lý Phiên vừa là bác sĩ quen thuộc, lại vừa là bạn tốt nhất của Gia Vũ, nói là tri kỷ cũng không ngoa tý nào.

Lý Phiên vừa đo nhiệt độ xong, nhìn tới liền cau mày:

  • Sốt cao quá.

  • Còn chưa hạ được bao nhiêu.

    Gia Vũ cố gắng chống tay, ngồi dậy.

    Ngón áp út bên tay trái sưng vù lên một vòng thấy rõ, lo lắng nhìn Lý Phiên:

  • Chỗ này sao thế?

    Lý Phiên trừng mắt:

  • Còn sao nữa? Ống ức chế bị vỡ, nên mới phát sốt như vậy.

    Gia Vũ khó tin:

  • Bị vỡ?

    Lý Phiên tự tay đưa đến vài viên thuốc và một ly nước, nhìn xung quanh không có người, mới nhỏ tiếng:

  • Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, hả?

  • Cậu thực sự để ngoài tai hết, đúng không?

  • Nếu cậu còn không mau tìm một Alpha để làm tình, cửa sản đạo sẽ có khả năng bị đóng chặt và vĩnh viễn không thể có con.

  • Còn nữa, thuốc ức chế cấy liên tục mười hai năm không tháo?. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?

  • Nếu không phải là lần này căng thẳng quá độ, lại thêm vỏ ống ức chế kia đã cũ mà vỡ ra, tôi cũng không biết cậu chính là một tên lì lợm đến mức này!

    Gia Vũ nghe một tràng xong, mặt chẳng mấy biểu tình:

  • Không có con thì không có con thôi.

  • Chẳng phải vẫn còn có Gia Khánh đó sao?

    Lý Phiên thật muốn đưa tay lên bóp chết tên bạn nối khố này:

  • Cậu định giả ngu với tôi phải không?

  • Cậu làm sao không biết được nó sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe thế nào?

  • Hôm nay cậu vì sao lại ngất đi?

  • Chính là do lượng phermone không thể phóng thích ra ngoài tích tụ đến vỡ ra rồi!

    Gia Vũ tai có nghe, lòng có hiểu, mặt vẫn là chẳng có lấy một cái nhấc mi.

  • Đặt lại ống ức chế khác cho tôi đi.

  • ???!

    Gia Vũ chỉ chỉ lên cánh tay mình:

  • Tùy ý đặt đâu thì đặt. Nhanh chóng, tôi còn có việc.

    Lý Phiên đặt trở lại cốc nước đã cạn lên bàn, gắt lên:

  • Cậu nghĩ là ống thuốc đó muốn có liền có sao?

  • Đợi điều chế lại ít nhất phải mất một ngày!

  • Vậy liền tiêm cho tôi một mũi đi, ngày mai tôi trở lại lấy.

    Lý Phiên tỏ vẻ như muốn phản đối, miễn cưỡng lôi ra từ trong hộc tủ một ống thuốc, hút vào trong si lanh.

    Gia Vũ có đôi chút mệt mỏi, tựa người ra phía sau, hoàn toàn không để ý đến đáy mắt giảo hoạt đang sáng rực của Lý Phiên tiêm đến.

    Chỉ một lát sau, cả thân thể đều mơ màng vô định.

    Lý Phiên phủi tay, đỡ người đã mê mệt lên xe, lái đi.

    Nhìn qua gương chiếu hậu một thân người đã phiếm hồng, Lý Phiên oán trách:

  • Làm như cái tính tình của cậu tôi còn lạ lắm sao?

  • Nếu lần này còn không thừa cơ, chắc chắn chẳng dễ dàng gì có lần sau.,

  • Tóm lại là đừng có trách tôi. Tôi cũng là muốn tốt cho cậu thôi.