Abigail Winters đã qua đời 75 năm trước khi bọn tôi gặp nhau.
Khi chúng tôi lên bảy, cô ấy thích chơi búp bê, thêu thùa và cột những dải ruy băng xinh xắn lên tóc. Tôi chẳng hứng thú với mấy cái mớ đó, nhưng về cơ bản thì sở thích của chúng tôi giống nhau.
Gia đình tôi từng ở khu phố Grofford gần 6 tháng, trong một ngôi nhà lớn được xây dựng từ thời nữ hoàng Victoria, đó cũng chính là khi tôi tìm thấy Abigail trong tủ quần áo của mình. Nó ngồi thù lù một đống trước tường, ôm trước ngực một con búp bê vải nhỏ. Ban đầu tôi có hơi sốc, nhưng không sợ vì đó chỉ là một cô bé trong bộ váy màu xanh hải quân có cổ áo ren, trên tóc cột dải ruy băng bằng sa tanh. Nó ngước đôi mắt to tròn nhìn tôi rồi đưa ngón tay lên môi: “ Shhh~”
Tôi lùi bước, khép lại cửa tủ và mọi thứ lại trở nên yên lặng như cũ.
Lần thứ hai gặp nhau là trong phòng khách, con bé bị kẹt đằng sau cái ghế bành mà bố tôi hay ngồi. Chỉ có phần đỉnh đầu và hai mắt là thò ra.
Nó len lén nhìn tôi... Biết mình đã bị phát hiện, nó ặt ra tại chỗ, hơi thở rất yếu. Còn cái người đang thượng trên ghế lúc này đây lại chẳng có tị phản ứng gì, trên tay vẫn lật dở tờ báo.
Phải chờ tới khi bố rời khỏi phòng khách tôi mới dám nhón lên để xem xét phía sau ghế
Chẳng có bé gái nào ở đó cả!
Thời gian ấy, “ma” không nằm trong từ điển của tôi, thế lực tâm linh duy nhất tôi biết tới là “ các loại thánh”( trans: vãi =))) vì tôi chỉ học ở nhà và cũng chỉ gặp những đứa trẻ khác trong những lần tới nhà thờ hoặc dã ngoại ở công viên. Thế nên lúc gặp Abigail, có chút bối rối cũng bởi tôi chẳng biết làm gì cho cô ấy. Tôi cũng đã cố hỏi thăm hai sếp về chuyện “ bé gái trong nhà chúng ta”, một cô bé trong bộ váy và có mái tóc dài. Thế nhưng có vẻ các sếp cũng bối rối chẳng kém, thậm chí còn có chút khó chịu vì tôi đã thấy cái gì đó không nên thấy. Tôi không còn nhắc về cô bé ấy kể từ đó.
Có vẻ khi là một đứa trẻ thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn vì trẻ con thì chỉ cần tiếp nhận sự việc như trẻ con thôi!
Khoảng vài tuần sau...
Tôi để ý thấy con bé cứ đứng sau đồ đạc trong nhà hoặc núp trong xó nào đó. Nếu tôi bắt chuyện, nó sẽ ra dấu yên lặng rồi lại lẩn đi mất. Một điều nữa là: mỗi lần nó trốn đi như vậy, tôi chẳng thể nào theo kịp dù cố gắng thế nào.
Sau đó tôi chẳng cố bắt chuyện nữa, chỉ yên lặng ngồi cạnh nhau. Khi Abigail bắt đầu quen với việc này, tôi mang mớ đồ chơi của mình ra và đặt trước mặt hai đứa. Chúng tôi cứ như vậy, chẳng nói một lời, lặng lẽ chơi, cạnh nhau, Abigail chỉ thích ôm con búp bê của mình đôi khi thì tỉ mẩn thêu needpoint, tuyệt nhiên chẳng bao giờ đụng tới đống đồ chơi trước mặt.
(*trans: needpoint là kiểu thêu bằng đầu mũi kim, như là thêu tranh chữ thập vậy/ từ đoạn tiếp mình sẽ thay xưng hô vì mối quan hệ của hai nhân vật có sự thay đổi)
Một ngày nọ...
“ Dawn, tớ là Dawn”... có lẽ đã một tháng kể từ lần đầu tôi thấy bé gái kỳ lạ ấy trong tủ đồ của mình, tôi đã quyết định lên tiếng.
Cô ấy đã mỉm cười, cười một cách ngờ nghệch, nhưng thật xinh đẹp... sau đó đứng dậy, ôm con búp bê rồi nghiêng đầu nhún nhảy quanh một trong những chiếc xe tải Tonka của tôi.
“ Bạn tên gì?”
Cô bé dừng lại, tháo chiếc mề đay trên cổ xuống rồi dơ mặt sau của nó tới trước tôi, chữ “ Abigail” được khắc mờ bên trên, đó là một vòng chữ cái lặp.
(*trans: là kiểu viết chữ thành vòng, các chữ cái được nối tiếp với nhau không đứt quãng)
Ngay sau khi tôi có thể đọc được vòng chữ trên đó, Abigail lại đeo nó lên cổ, hai đứa tôi lại tiếp tục yên lặng việc ai người nấy làm, đồ ai người nấy quẩy; nhưng vẫn hài lòng vì hai đứa tôi có thể ở cạnh nhau.
Tuy nhiên... bạn biết đấy, trẻ con mà, đâu phải ngày nào cũng bình yên mà trôi qua.
Thi thoảng tôi lại tìm được Abigail khi cô ấy đang trốn đâu đó và nếu không moi hết vốn liếng dỗ dành thì chắc chắn không thể lôi cô ấy ra khỏi chỗ “đã bị chọn”.
Abigail trông thật nhỏ nhắn, luôn run rẩy và nhợt nhạt. Rõ ràng cô ấy đang sợ điều gì đó nhưng dù tôi có cố gặng hỏi thì cũng chỉ nhận được sự im lặng và vẻ mặt khó đoán. Tôi chẳng thể nhận thấy gì qua biểu cảm ấy.
Tôi đưa ra đề nghị:“ Cậu có muốn tớ nói với mẹ không? Bà ấy là người tốt, tớ nghĩ bà có thể giúp cậu thấy đỡ hơn đấy!”
Abigail chỉ lắc đầu, dải ruy băng sa tanh xinh đẹp cũng lắc theo mãi tóc cô bé.
“ Cậu muốn tớ ở lại không?”
Ngập ngừng một chút, Abigail chậm rãi gật đầu và tôi đã ngồi lại cùng cô ấy. Chúng tôi ở bên nhau cùng chờ đợi xem biết đâu có gì đó có thể giúp cổ vượt qua nỗi sợ.
Tôi đã dành khá nhiều thời gian trong nhiều ngày để ngồi trong tủ quần áo cùng Abigail, cuối cùng tôi đã hỏi cô ấy răng rốt cuộc thì Abigail đang trốn cái gì.
Abigail nhìn tôi chằm chằm, và trước khi đưa ra bàn tay nhỏ nhắn của mình, trong mắt cô ấy đã loé lên chút do dự. Tôi chẳng thèm suy nghĩ dù một giây, lập tức nắm lấy bàn tay của Abigail như là niềm tin mù quáng của tuổi trẻ, tôi đã rất sốc khi những ngón tay lạnh lẽo của cô ấy bao lấy tay tôi. Cô ấy ra hiệu im lặng rồi gượng đứng dậy. Tôi bắt chước theo, Abigail mở cửa phòng ngủ, từng chút từng chút một, thật cẩn thận nhìn trộm ra ngoài. Khi đã chắc chắn là an toàn, cô ấy đưa tay ra cho tôi và kéo tôi len ra khỏi cái tủ.
(*trans: sau này mình hiểu được, ý tác giả là: trẻ trâu chả biết gì cứ thích là đâm đầu vào không cần biết đúng sai)
Căn phòng tôi bước vào dường như là của tôi nhưng nó lại không phải của tôi. Thay vì có ga giường và hộp đựng đồ chơi hình kỳ lân màu tím, tủ quần áo màu trắng có những miếng dán bên trên thì không gian này u ám hơn nhiều. Một chiếc giường bốn cọc cùng với màn nhung phủ nặng nề chiếm phần lớn diện tích giữa phòng, một tủ váy lớn áp vào bức tường đối diện. Bên ngoài cửa sổ đối diện với chúng tôi, trời đã tối. Tôi bắt đầu hỏi Abigail rằng chúng tôi đang ở nơi nào, rằng tại sao đồ đạc của tôi lại biến mất? Nhưng chỉ cô ấy nắm chặt tay tôi và lắc đầu, đôi môi mím chặt.
Kể từ lần đầu tôi gặp cô ấy, tôi đã có thể cảm nhận được điều gì đó bên trong tôi, sự lo lắng, bồn chồn cứ lặp đi lặp lại.
Cô ấy rón rén đi bằng mũi chân, dẫn tôi khỏi phòng ngủ để tới đại sảnh, nơi trước đó đáng ra đã được trang trí bởi vài bức tranh gia đình và tấm thảm dài trải dưới sàn, còn bây giờ, tất cả đều là sàn gỗ cứng và duy nhất một bức tranh gia đình được treo ở đầu cầu thang.
Tôi lập tức nhận ra Abigail trong bức hình mặc dù bên ngoài trông cô ấy trẻ hơn, và tôi đoán hai người lớn với nét mặt vô cảm đứng hai bên là cha mẹ của bô bé.
Một lần nữa, tôi lại hỏi rằng chúng tôi đang đi đâu, nhưng lại một lần nữa nhận được sự im lặng thay cho câu trả lời.
Một tấm ván dưới chân chúng tôi bị nứt.
“Abigail!” tiếng gọi của người đàn bà phát ra từ phía cánh cửa đang mở một nửa, nơi dẫn xuống hành lang. Đó đáng ra là phòng ngủ của bố mẹ tôi, nhưng tôi lại chẳng thể nhận ra cái giọng the thé đó. Đó chắc chắn không phải mẹ tôi.
Bàn tay Abigail đang đan vào tay tôi, nó bắt đầu run rẩy.
“ Abigail Winters!” âm thanh ấy lại vang lên.
Abigail miễn cưỡng buông tay, ra hiệu cho tôi ở lại tại chỗ rồi một mình bước xuống cầu thang. Ngay khi cô ấy bước vào phòng, giọng nói the thé ấy lại cất lên, nhưng lần này âm thanh ấy thấp và méo mó, tôi không thể nghe được người đàn bà ấy đã nói những gì.
Mặc cho yêu cầu giữ yên vị trí của Abigail, tôi bắt đầu nhích lại gần hơn với cánh cửa cho tới khi tôi tiếp cận ngay bên ngoài cánh cửa, lúc này tôi có thể nhòm qua khe hở cánh cửa mà Abigail để lại lúc cô ấy vào trong.
Một phụ nữ đang ngồi trước bàn gương. Bà ta cao và có dáng người mảnh mai, cùng với cái cổ dài một cách bất thường, trông bà ta cứ như một con kền kền. Người đàn bà nọ quay lưng lại với cánh cửa nhưng vẫn đều đều nói với Abigail.
“ Con không đụng vào đồ của ta chứ? có hay không?” bà ta hỏi
Abigail lắc đầu nguầy nguậy.
“ Tốt nhất là không! Có chúa mới biết ta đã hy sinh bản thân thế nào vì con. Ta xứng đáng có được những gì ta nên có”.
Dứt lời, bà ta quay ghế lại đối mặt với Abigail, khoảnh khắc ấy tôi suýt thì hét lên. Một nửa khuôn mặt kia được che bằng chiếc mặt nạ sứ xinh đẹp trắng tinh khiết với đôi môi tô màu đỏ tươi, nhưng nửa mặt còn lại không có mặt nạ, lộ ra những điểm lồi lõm bất thường: khớp xoay và con mắt quá cỡ bị bẹp dúm, cái mũi như là mũi của lợn và cả cái miệng rộng ngoác để lộ làm răng lởm chởm mỗi khi mở ra.
Rời khỏi ghế, bà ta đứng thù lù trước Abigail, dáng người to lớn khó tả trong bộ váy màu đen cao cổ.
“ Ta không tìm thấy cái lược ngà của mình. Nếu con lại lấy nó, ta sẽ nói với cha con để ông ấy dạy dỗ con!”
Nước mắt nhanh chóng lăn xuống hai má Abigail, bà ta tỏ vẻ ghê tởm tặc lưỡi.
“ Con chẳng có lý do để khóc, con yêu”, người phụ nữ tiếp tục chế nhạo, “ Nếu ai đó ở đây phải khóc, ta nghĩ phải là ta chứ nhỉ? Ta, người đã hy sinh bản thân để mang con tới thế giới này, người hy sinh cả tuổi trẻ vì con. Chính ta, người đã nuôi một thứ vô ơn. Ta làm sao có thể đứng nhìn từng thứ từng thứ một mất đi mà chẳng nhận lại được gì? Cút cho khuất mắt ta, ngay!”
Khi Abigail chưa kịp rời khỏi, người đàn bà đã bạt tai cô ấy một cái đau điếng, Abigail lảo đảo bỏ chạy khỏi phòng trong khi người kia thì cười một cách tàn nhẫn, hận thù nhanh chóng biến thành những tiếng nức nở giận dữ.
“Mày đã huỷ hoại tao! Mày huỷ hoại tao! Tao chẳng thể làm gì để được như lúc trước nữa!!!”
Abigail lao ra ngoài, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại. Cô ấy cố thở một cách nặng nhọc, lồng ngực phập phồng. Khuôn mặt Abigail vặn vẹo, nỗi đau này khác hoàn toàn những gì tôi từng thấy ở Abigail. Tôi lúng túng không biết nói gì hay làm gì, chỉ muốn thoát khỏi cái phiên bản kinh dị lạ lùng của chính căn nhà tôi đang sống.
Cô ấy cảm nhận được tôi đang hoảng sợ nên đã nắm lấy tay tôi lần nữa và kéo tôi trở lại “ phòng của tôi”.
Khụt Khịt
Ai đó, không! Thứ gì đó khịt mũi phía dưới cầu thang, âm thanh ấy kiến cô ấy đông cứng.
Có vẻ là một người đàn ông, hoặc... thứ gì đó như một người đàn ông đang tiến về phía chúng tôi.
Thay vì một khuôn mặt bình thường, hắn ta lại có mõm lợn, đôi môi trề ra dị hợm, cả hai lỗ mũi và cằm hắn đều ướt và đỏ ửng. Tôi có thể ngửi được cái mùi như chai rượu vang bố mẹ tôi thường mở vào ngày nghỉ, cái mùi ấy quấn trên người hắn đậm tới mức tôi có thể ngửi thấy kể cả đang trên tầng hai; hắn vừa vấp một bước, lại một bước nữa. Nắm đấm thò ra phía dưới cổ tay chiếc sơ mi trắng tinh tế hắn đang mặc, nó to lớn và nổi đầy tĩnh mạch.
Tên mõm lợn bắt đầu lè nhè, “Abigail”...
“Mày lại cư xử không phải lối? Con ranh khốn kiếp! Xuống đây! Xuống ngay đây! Mày phải học cách tôn trọng cha mẹ mày!”
Hắn lại tiến thêm một bước, dơ cái móng giò chắc nịch về thẳng phía chúng tôi.
“Tới đây nào con gái!”
Đến lượt tôi kéo giật Abigail chạy đi. Chúng tôi vấp ngã xuống sàn, tên mặt lợn phát ra tiếng rú giận dữ. Cả căn nhà như đang xoay vòng vòng quanh chúng tôi khi hắn bước thêm những bước nặng nề lên cầu thang. Abigail đẩy tôi vào trong phòng ngủ ngay trước mặt rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó kéo cái ghế đặt ngay bên cạnh bức tường, chèn nó dưới núm vặn. Tên mõm hợi kia gào rú từng tiếng, phi người tới với hy vọng phá được cửa khiến cánh cửa rung lên ầm ầm.
Cả hai chúng tôi đều khóc trong sợ hãi tột cùng, tranh nhau chui vào tủ quần áo, đóng kín cửa và ôm chặt nhau trong bóng tối.
Tiếng khụt khịt và gầm rú nhỏ dần nhỏ dần cho tới khi hoàn toàn im lặng, có chút ánh sáng len qua phía dưới khe cửa của tủ quần áo. Cái ôm của Abigail nới lỏng, tôi cố giữ cô ấy lại nhưng Abigail vẫn nhoài người ra để mở cửa.
Ánh nắng đầu giờ chiều xuyên qua ô cửa sổ phòng ngủ, tràn ngập bên trong căn phòng. Tất cả đổ đạc của tôi vẫn ở ngay đó, vẫn cái nơi mà chúng được đặt lúc đầu. Đâu đó ở tầng dưới, tôi có thể nghe rõ ràng âm thanh đang chạy của máy hút bụi.
Tôi xô Abigail ra, bỏ đi ngay trước ánh mắt cô đơn và tuyệt vọng của cô ấy, lao thẳng xuống với mẹ, còn bà thì lại có chút bối rối khi tôi hành động như vậy, nhưng bà vẫn đáp lại tôi bằng cái ôm chặt ấm áp.
Đêm hôm đó, tôi đã cố kể về Abigail với bố mẹ, về người phụ nữ cao dị thường cùng với chiếc mặt nạ vỡ và cả cái gã mặt lợn, tôi còn kể về cả việc làm thế nào mà tôi có thể bước vào căn phòng kì lạ kia thông qua tủ quần áo trong phòng mình. Thế nhưng cả hai người đều cho rằng tôi gặp ác mộng trong lúc ngủ trưa vì xem quá nhiều phim hoạt hình. Hai sếp cố xoa dịu, giúp tôi bình tĩnh lại bằng những cái ôm dịu dàng và nói chẳng có chuyện gì đâu, rằng bố mẹ luôn bên cạnh tôi, họ sẽ không để chuyện gì xảy ra với tôi.
Điều ấy vừa khiến tôi bực bội nhưng cũng đã an ủi tôi rất nhiều.
Trong một tuần sau đó, tôi hoàn toàn từ chối việc phải ở nhà một mình và dính mẹ như keo. Thậm chí tôi còn ngủ dưới sàn trong phòng ngủ của bố mẹ.
Trong thời gian đó, tôi cũng chẳng còn thấy Abigail nữa, cô ấy là người bạn duy nhất tôi quan tâm tới, nhưng bố mẹ tôi lại chẳng tin, cuối cùng tôi quyết định tách khỏi má mi và trở lại phòng mình.
Abigail vẫn đang ngồi dựa vào tủ quần áo của tôi, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
“Bọn họ là cha mẹ cậu sao?”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi bằng giọng thì thầm.
Tôi vẫn nhớ cặp đôi trong bức tranh ấy, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh nhìn nghiêm nghị, lạnh lùng và tôi cũng nhận ra những đặc điểm ấy ở hai kẻ mà chúng tôi đã gặp phải.
Cô ấy gật đầu một cách chậm rãi và dường như rất đau đớn, khổ sở.
“Họ không tốt”, tôi nói
Abigail chỉ nhìn tôi buồn rầu.
Tôi chẳng biết nói gì cho phải và cũng chẳng biết nên làm gì, tôi chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, vì vậy, tôi đã vòng tay ôm lấy cô ấy, ôm thật chặt. Tôi ôm lấy Abigail giống như cách mẹ vẫn ôm tôi mỗi khi tôi buồn.
Những năm sau đó, Abigail vẫn tới thăm tôi thường xuyên. Tôi chẳng biết Abigail thật ra là ai hoặc cô ấy từ đâu mà tới, những điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Tất cả những gì tôi quan tâm đó là cô ấy là bạn tôi. Cô ấy không bao giờ nói chuyện, cũng không chạm vào tôi nữa. Chúng tôi cũng không quay lại không gian thực của Abigail thêm lần nào và tôi cũng không còn cố đề cập chuyện về cô ấy với hai sếp. Chúng tôi chỉ đơn giản là chơi cùng nhau, tận hưởng không gian riêng của hai đứa.
Dù có xảy ra chuyện gì thì chúng tôi vẫn là hai đứa trẻ đơn thuần.
Sau đó, bố mẹ đã đề cập chuyện họ muốn cải tạo phòng tắm, căn phòng ngay cạnh phòng ngủ của tôi, họ muốn lấy một phần giữa hai căn phòng, chính là khoảng trống phía đằng sau tủ quần áo của tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên cái cách mà ông chú thầu công trình tu sửa ấy hét lên sau khi khá bức tường. Những trái bóng làm từ giấy báo cũ, nhét đầy bên trong tường, rơi ra ngoài lả tả, rơi cả ra chân ông ta.
Ông ta vội vã tránh xa cái tủ, đá mấy trái bóng rơi trên sàn rồi phi thân ra bên ngoài cửa. Tôi theo chân bố lên trên lầu, hóng hớt xem có vụ gì xảy ra, trong lúc chờ bố vào xem xét, tôi nhặt một trái bóng làm từ giấy báo, dở qua dở lại trên lòng bàn tay.
... đã qua đời hôm 19 tháng 11 năm 1905.
Đột nhiên, mẩu giấy báo cũ bị giật mạnh khỏi tay tôi. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã bị bố bế sốc lên, ông chạy như bay xuống khỏi những bậc thang trong khi gào lên kêu mẹ tôi gọi cảnh sát.
Trong tháng tiếp theo, cả nhà tôi đã dọn sang sống với ông bà ở thị trấn kế bên. Mặc cho những câu hỏi liên tọi của tôi, tất cả mọi người dường như trốn tránh và không cho tôi một lời giải thích.
Cuối cùng chúng tôi cũng quay về, nhưng tôi không còn thấy Abigail. Tôi đã dành nhiều ngày sau đó để tìm kiếm cô ấy nhưng không có kết quả.
Tôi không bao giờ có cơ hội nói lời tạm biệt...
Nhiều năm sau, bố mẹ tôi cuối cùng cũng đã dần để vụ việc đi vào lãng quên, họ bắt đầu không còn để ý tới thứ mà nhà thầu đã tìm thấy lúc ấy.
Bố mẹ nói rằng họ không muốn làm tôi sợ, nhưng tôi hiểu đó chẳng qua là một phần của lý do, đơn giản vì đó thực sự là ký ức kinh khủng, họ chỉ không muốn thừa nhận với bản thân mà thôi.
Bộ xương của một bé gái chừng 7 tuổi được tìm thấy đang nép mình bên trong bức tường, sau một tờ báo. Cô bé đã phải ở đó một thời gian dài. Khi đưa cô bé ra, họ đã phát hiện nguyên nhân dẫn tới cái chết là từ một cú đánh ở phần đầu, một số vết nứt ở vùng xương hốc mắt của cô bé, dạng nứt sẽ xuất hiện khi chúng ta bị đấm với một lực lớn hơn mình.
Cô bé đáng thương ôm trong ngực một con búp bê bằng vải trơn, trên cổ đeo một chiếc mề đay có khắc vòng chữ lặp “ Abigail” ở phần lưng của mề đay.
Giá mà bố mẹ nhớ gì tên của “người bạn đồng hành tưởng tượng” thời thơ ấu của tôi... Họ chẳng nhắc gì về cô ấy.
(trans: ngày bé ai mà không có một đứa bạn tưởng tượng, thường thì chúng ta thường chơi cùng, tâm sự với người bạn đó. và người bạn ấy chỉ xuất hiện khi không có ai)
Chẳng sao hết, tôi không cần họ nhớ. Tôi nhớ!
Tôi còn nhớ cô bạn ấy của tôi có đôi mắt to tròn và nụ cười dịu dàng hiền lành. Tôi còn nhớ cô ấy chẳng bao giờ mở lời. tôi còn nhớ cả những điều đáng sợ mà cô ấy chỉ cho tôi.
Và
Tôi hiểu được...
Abigail đã sống một cuộc sống tuy ngắn nhưng thực sự kinh khủng, cô phải sống với những người cô gọi là “cha mẹ”, tàn ác và xấu xí, những kẻ đã ám ảnh cô ấy như thế, ngay cả khi chúng giấu cô ấy sau bức tường, Abigail vẫn không thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy.
Vô lý! Không có bất kỳ sự giúp đỡ nào. Những kẻ đáng ra phải là người yêu thương cô ấy hơn ai hết lại biến thành chính những con quái vật, thứ mà đáng lẽ họ phải là người bảo vệ cô ấy khỏi chúng, ấy vậy mà... Tôi đã thấy những kẻ đã giết Abigail khi cô ấy đưa tay ra với tôi, tôi có thể cảm nhận sự sợ hãi và nỗi đau đơn tuyệt vọng ấy gần như thế nào.
Tôi chỉ có thể hy vọng, ít nhất Abigail đã thấy được cứu bởi tình bạn giữa chúng tôi, thứ mà khi còn sống cuộc sống ngắn ngủi, cô ấy sẽ chẳng bao giờ nhận được.
Và rằng...
Abigail sẽ được an nghỉ trong yên bình, cô ấy đã được tìm thấy...
Giây phút Abigail thực sự rời khỏi thế giới này, hy vọng cô ấy hiểu, cô ấy cuối cùng cũng đã được yêu thương...
Yêu thương đúng nghĩa của nó