Chương 3: Lễ vật của quốc sư

Trời vẫn còn lờ mờ sáng, công chúa điện hạ đang cuộn tròn trong chăn mà ngủ đã bị nha hoàn cưỡng ép rời giường.

Nguyên nhân là đệ tử chân truyền của quốc sư hôm nay sẽ thượng triều. Phụ hoàng đã gửi thư triệu kiến từ ba ngày trước, nàng vậy mà lại quên mất.

Vân Ly lơ ngơ lác ngác xuống giường, sau đó nửa tỉnh nửa mê để nha hoàn khoác hết thứ này tới thứ khác lên người, cài hết cái trâm này tới cái trâm khác lên mái tóc dài hỗn loạn.

Chỉ thấy trong gương là một cô nương đẹp tới câu hồn đoạt phách, trong mắt phượng còn vương lại một giọt nước lấp lánh mông lung.

-Phải rồi, công chúa, nam nhân mà người nói thần đi điều tra, có kết quả rồi.

Hai mắt nàng sáng lên, lập tức tỉnh ngủ, gấp gáp nói:

-Mau đưa ta xem chút

Ánh mắt A Ngọc lại nhiều thêm một bậc nghi ngờ

-Được rồi A Ngọc tiểu thư, bản công chúa cảm thấy người này thật lợi hại, muốn lôi kéo người ta làm việc xấu, vậy đã thỏa đáng chưa? Mau đưa ta

Má của nha hoàn tên A Ngọc kia có chút đỏ, tuy rằng bó tay hết cách với vị công chúa nhà mình nhưng vẫn phải lườm một cái cho có lệ

-A Ngọc không dám làm cái gì mà tiểu thư. Thần chỉ muốn làm nha hoàn chăm sóc cho người. Về phần nam nhân kia cũng không biết là đại nhân vật phong vân nào, người của chúng ta đã lùng sục cả Tây Vu quốc rồi, cái gì cũng không tìm ra.

Con ngươi của Vân Ly thoáng co rút, ngạc nhiên không nói nên lời. Trên khắp Tây Vu quốc không nơi nào không có mật thám của nàng, trước đây vốn chưa từng thất bại, vậy mà lần này đối phó với một thiếu niên mười tám mười chín tuổi cư nhiên lại bại.

Còn có...một vị chân truyền gì đó thôi mà, đến quốc sư nàng còn không nhớ rõ mặt, sao đột nhiên phải tới nhìn một vị đệ tử ất ơ nào đó của ông ấy cơ chứ

Nàng ngồi trên hoàng liễm suy nghĩ ưu tư một hồi, cuối cùng cũng đã tới thượng cung.

Cửa lớn thượng cung ẩn hiện một thân ảnh dưới làn mưa trắng xoá, người kia cao lớn đĩnh bạt, lẫm liệt hiên ngang, mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

Vân Ly hơi rũ mi, nhẹ nhàng đi tới.

Còn nhớ năm đó có một đứa nhỏ, luôn vô cùng ngưỡng mộ sùng bái nam nhân trước mắt, từng coi ông ấy là thần, coi ông ấy là cả thế gian. Khi nó tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất, nó vẫn luôn chờ, chờ vị thần đứng trên cửu ngũ chí tôn ấy đến cứu vớt nó, giải thoát cho nó. Nhưng cuối cùng vẫn là đợi không được.

Vị thần ấy hiện tại vẫn đứng ở đây, trước cửa lớn thượng cung nguy nga tráng lệ. Nhưng đã không còn ở trong mắt nó, không còn ở trong tim nó nữa rồi.

-Phụ hoàng

Phụ hoàng lặng lẽ quay đầu, đôi mắt sâu an tĩnh không chút gợn sóng, tựa như ngay lúc này dù trời có sập xuống cũng không khiến ông ta dao động tới nửa phân.

-Vào trong đợi đi, đợi bãi triều ta sẽ nói chuyện với con.

Vân Ly không lên tiếng đáp lại, nhàn nhạt quay người bước vào thượng cung lạnh lẽo.

Phụ hoàng cũng không vì chuyện này mà tức giận, đơn giản mà nói, ông ta chưa từng vì chuyện của nàng mà tức giận.

Nàng lặng lẽ ngắm nhìn những giọt mưa rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp không lộ ra chút cảm xúc nào.

Ba năm không gặp, phụ hoàng cao cao tại thượng của nàng vẫn không có chút thay đổi, thật khiến người ta nhàm chán.

Vân Ly thả mình trong dòng suy nghĩ, ngây ngốc một hồi. Mưa bên ngoài bất giác đã tạnh,

thời gian cũng đã qua hai canh giờ.

- Công chúa điện hạ vạn phúc kim an

Vân Ly bị giọng nói kia dọa cho giật mình, trong lòng lộp bộp vài tiếng.

Không trùng hợp thế đi

Nàng hơi mất tự nhiên quay đầu, quả nhiên, bên cạnh phụ hoàng còn có thêm một thân ảnh.

Thiếu niên anh tuấn như họa, mắt sáng như sao, trên miệng treo một nụ cười ngọt ngào tươi rói, nhìn qua mười phần vô hại. Còn có thể là ai, chính là người nàng tốn không ít tâm cơ tìm kiếm.

Tịnh Vũ ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó đưa tay day day thái dương, cười khổ.

Phụ hoàng dường như không phát hiện ra loại biểu tình vi diệu trên mặt hai người, lạnh lùng qua loa nói:

-Người này là đệ tử chân truyền của quốc sư, Tịnh Vũ.

Sinh thời quốc sư chỉ thu nhận duy nhất một đệ tử, tu vi cao thâm cũng chỉ truyền lại cho hắn. Hiện tại quốc sư qua đời, việc hắn bị truy sát quả thật có cơ sở.

Có điều, mấy chuyện long tranh hổ đấu này liên quan gì tới một phế vật như nàng chứ. Phụ thân triệu kiến nàng rốt cuộc là có ý tứ gì đây.

Cũng may, việc nàng lo lắng nhất không xảy ra, ngược lại là một kinh hỉ lớn.

Quốc sư từ khi nàng sinh ra tới giờ vẫn luôn bế quan lánh đời, không màng thế sự, không ngờ lại ngày đêm dốc sức giúp nàng nghịch thiên cải mệnh.

- Quốc sư có nói, người đối với chuyện này đã dốc hết sức, chỉ mong có thể đền đáp một phần ân tình của vương hậu năm xưa. Tiên đạo khó lường, người cũng không thể nắm chắc, chỉ đành trông chờ vào vận số của công chúa điện hạ.

Mỗi lời của Tịnh Vũ như một con dao găm đâm vào tim phụ hoàng, mặt ông hết xanh lại trắng, từ đầu đến cuối vẫn không hề nói một lời.

Quốc sư chỉ vì một phần ân huệ năm xưa mà lao tâm khổ tứ cả đời, còn ông, vốn dĩ có thể ngồi lên hoàng vị cũng là nhờ mẫu thân nàng, lại báo ân thế nào đây.

Chỉ vì lo cho quốc vận mà nhẫn tâm đưa nàng tới một nơi xa lạ, bỏ mặc không quản suốt bao nhiêu năm.

Tịnh Vũ cũng cảm nhận được không khí có chút không đúng, ho nhẹ mấy tiếng, trực tiếp đi vào chính sự.

Y lấy ra một thứ quả trắng như tuyết, màu sắc đẹp đẽ tinh thuần. Có điều tuy rằng màu sắc tuyệt mỹ, thứ quả thần bí kia lại toả ra một làn khói bạc mỏng, chỉ trong chớp mắt, một đám nô tì đã bị áp lực khủng khiếp của làn khói kia đả thương, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.

Nàng quay đầu nhìn thấy một màn này, cũng lập tức thuận thế ngã xuống. Phụ hoàng cùng thị vệ đương nhiên không bị ảnh hưởng, họ đều có tu vi thâm hậu, có chăng chỉ là hơi khó chịu mà thôi.

Tịnh Vũ đưa tay tụ một tia linh lực, vội vàng áp chế sức mạnh của thứ kia, có lỗi nói: " Xin lỗi xin lỗi, là ta sơ suất. Vốn dĩ đã áp chế nó tốt rồi, không biết vì sao vừa nãy lại đột nhiên bùng phát."

Con ngươi của Vân Ly thoáng co rút, nhưng vẫn yên lặng không nói lời nào. Mấy nô tì vội vã đứng dậy, đỡ nàng từ dưới đất đứng lên.

Phụ hoàng thường ngày điềm tĩnh cũng không giấu nổi ngạc nhiên, hơi run rẩy nói:

-Nó là...Duệ Quả?

-Đúng vậy

Tuy rằng khi Tịnh Vũ nói hai từ "đúng vậy", ngữ khí vẫn có vài phần cung kính, nhưng nàng nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt hắn dán đầy mấy chữ cao ngạo cùng khinh thường, đặc biệt ngứa đòn.

Nhưng phụ hoàng không rảnh để nghĩ tới điều đó, ông lộ ra vài phần chấn kinh, chằm chằm nhìn không chớp mắt thứ quả trên tay Tịnh Vũ.

Mấy tên thị vệ bên dưới cũng bắt đầu xôn xao bàn tán. Chỉ có nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng, tuyệt không nhìn ra bất cứ thái độ gì.

Thứ gọi là Duệ Quả này Vân Ly trước kia từng nhìn qua trong sách cổ, vốn cho rằng nó chỉ là truyền thuyết, hoàn toàn không có thật. Thế nhưng bây giờ nó lại sờ sờ trước mắt, khiến nàng có cảm giác mãnh liệt phải chăng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.

Duệ Quả rốt cuộc thần kì đến mức nào chứ. Trong sách cổ nói nó có thể tẩy tuỷ hoán cốt, chữa được bách bệnh, thậm chí là cải tử hoàn sinh. Duệ Quả được xem là thượng cổ thánh thảo, uống máu phượng mà thành, ngàn vạn năm có một. Nghe nói nó vô cùng quỷ dị âm tà, từ lâu đã biến mất khỏi Lục giới. Tóm lại, tin Duệ Quả xuất hiện nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra một màn mưa máu gió tanh.

Vân Ly đưa mắt nhìn Tịnh Vũ, lại thấy y cũng đang không rời mắt nhìn nàng. Hai mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên phát hiện, nam nhân trước mắt quá bí ẩn, quá mông lung, khiến cho nàng không thể nhìn thấu, không thể nắm bắt.

Tựa như hắn là thứ gì đó vô cùng huyền ảo, vô cùng thần bí, giống như Duệ Quả vậy, mang lại cho người ta cảm giác không thật, chớp mắt sẽ hoá thành hư vô.

Bên kia phụ hoàng cuối cùng cũng thoát khỏi sự kinh ngạc, đưa tay muốn lấy Duệ Quả, lại bị Tịnh Vũ ngăn lại.

-Cái này ân sư có nói, bảo ta tận tay đưa cho công chúa.

Một câu ân sư có nói, hai câu ân sư có nói, quốc sư thường ngày kiệm lời như ngọc hoá ra cũng sẽ có ngày nói nhiều như vậy a.

Phụ hoàng cảm nhận ra địch ý trong câu nói của Tịnh Vũ, tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng chung quy cũng không lên tiếng trách mắng. Tuổi trẻ ngông cuồng, vốn dĩ cũng là chuyện bình thường.

-Đã là do quốc sư đặc biệt để lại cho Ly nhi, ta sẽ không nhúng tay tới chuyện này. Có điều Duệ Quả âm tà, vạn sự đều nên cẩn thận

Phụ hoàng chỉ đơn giản nói một câu, sau đó chắp tay lạnh lùng rời đi.

Thượng cung chỉ còn lại thân ảnh của nàng và y, Tịnh Vũ đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, chuyên chú nhìn nàng, sau đó mười phần nghiêm túc nói:

-Công chúa điện hạ... tin ta.