Chương 5: Chương 5: A…A…A…MA

Chương 5: A…A…A…MA

A sao cả người mình thấy đau nhức thế này.

“xịt …xịt”

Um cái gì lạnh lạnh bắt vào mặt mình thế.

Bạch Hắc lờ mờ mở mắt nhìn thấy đại thiếu gia ngồi trên chiếc xe lăn ngay trước mặt cô, tay hắn cầm bình xịt nước xịt tới tấp vào mặt cô khiến cô ho sặc sụa vài cái.

“Tỉnh chưa”

“Cậu thôi đi, đừng xịt nữa”

Hắn ngừng tay, cô lắc đầu vài cái cho tỉnh hẳn, tính đưa tay lên xoa xoa cái đầu đau nhức của mình nhưng càng cựa càng thấy đau. Cô cúi xuống thấy tay chân mình đang bị trói bằng sợi dây thừng vào một cái ghế gỗ đặt giữa phòng.

“Đừng cố, không thoát được đâu” hắn lên tiếng

“Cậu …cậu định làm gì tôi”

Hắn im lặng một lúc, quay xe vòng ra một chiếc bàn gần đó xung quanh toàn dao kéo y tế, tay với lên chiếc kệ có những ống nghiệm đựng những dung dịch đủ loại màu. Bạch Hắc hướng đôi mắt sợ hãi nhìn hắn.

Ôi mẹ ơi, cứu con. Đây là gì đâu? Tại sao lại có nhiều đồ thí nghiệm thế.

Cô liếc nhìn bên góc thấy mấy chiếc lồng đựng vài con chuột bạch và thỏ trắng. Bên cạnh còn có chiếc bàn, trên đó là xác một con thỏ đã bị phanh thây, ruột, gan, tim, phổi đã bị moi ra hết. Một luồng sóng lạnh chạy dọc từ đầu xuống khắp người cô, khắp người toát mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ đây chính là căn phòng bí mật mà hôm qua chị Huệ nói, mình sắp đi đời sao? Chị Huệ ơi em xin lỗi vì đã không nghe lời chị! Hu..hu… Cậu ta điên thật rồi.

Hắn quay lại đi về phía cô, tay phải cầm kim tiêm xuyên qua hút thứ dung dịch màu đỏ ở ống nghiệm: “Cô biết đây là gì không…”

Cô mặt mày tái mét, lắc đầu, gượng cười: “Thiếu gia chúng ta đừng chơi trò này nữa được không, cậu tha cho tôi đi”

“Ha, tha cho các người, vậy các người có tha cho tôi không” khuôn mặt thiên thần mới đây còn khiến cô điên đảo mà giờ nó chẳng khác gì khuôn mặt của ma quỷ tính ăn tươi nuốt sống cô.

Hắn nở nụ cười ranh mãnh: “Thực ra ta mới chế ra nó nên cũng không biết công dụng của nó là gì, chỉ biết nó có tính ăn mòn thôi. Ăn mòn mạch máu, ăn mòn não hay là ăn mòn tủy xương. Trước khi chết muốn nói điều gì không?”

“hu…hu…mẹ ơi con xin lỗi vì không kiếm được nhiều tiền về báo hiếu mẹ. Bạch Tuyết, Bạch Nam, chị xin lỗi vì chưa mua quần áo cho mấy đứa. Ông nội con xin lỗi vì đã không nghe ông đi làm pháp sư cho đỡ khổ. Bố ơi con xin lỗi vì nói dối bố làm việc bất chính. Anh cả em xin lỗi vì hồi nhỏ đã lấy quần anh cho chó mặc vì sợ nó rét. Chị hai em xin lỗi khi lúc nào cũng giành ăn với chị. Xin lỗi đời vì đã ngu ngốc làm người lương thiện, nếu có kiếp sau mong bản thân sẽ không bị chết ngu thế này nữa…” cô òa lên khóc cố tình làm vẻ thương tâm nhất để làm hắn động lòng, nhưng hình như càng nói càng phản tác dụng.

“Im lặng, vào chuyện chính đi. Bà ta đã gài cô vào đây để giết tôi phải không” hắn tức tối, nụ cười trên môi vụt tắt, kề cây kim tiêm gần sát cổ cô

“Bà ta là ai?”

“Lại còn giả vờ, hết hủy hoại gia đình tôi, đôi chân tôi, giờ định giết luôn à”

“Cậu nói gì, tôi không hiểu. Nhưng tóm lại là tôi không muốn giết cậu.”

Hắn nhếch mép cười, nhìn cô một lúc rồi buông một lời nhẹ tênh: “Xin lỗi nha.”

Cô nghe thế thì phát hoảng đầu óc quay cuồng: “Cậu hiểu nhầm rồi. Tôi chỉ là phục vụ cậu đơn thuần thôi. Này nghe tôi nói,…” mặc cho cô có kêu la gào thét thế nào hắn vẫn cứ thế tiến lại, cây kim nhọn chọc vào cổ chỉ còn một chút nữa thôi hắn sẽ bơm thứ kia vào.

Chuyện quái quỷ gì thế này, mình thực sự phải chết một cách nhạt nhẽo như vậy sao? Cả đời chỉ mơ có thể yêu một ai đó sâu đậm, một gia đình bình yên giản dị vậy mà không được sao. Viết truyện 18+ mà đến giờ này mình vẫn chưa biết cảm giác hôn là gì?.

Cô hét lên: “Tôi chính là làm việc cho bà ta đấy, bà ta còn nhiều kế hoạch nữa cơ.” Hắn bắt đầu ngừng tay rút cây kim ra khỏi cổ cô, cô hiểu đã lừa được hắn nói tiếp “lại gần đây tôi sẽ kể hết cho cậu”

Hắn vươn người lại gần cô nhất có thể.

“Cộp”

Cô lấy lực thật mạnh đập đầu mình vào đầu hắn một cú trời giáng. Cô kêu oai oái, đầu quay mòng mòng còn hắn thì im lặng một cách bất thường.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn thì thấy hắn…chỗ bị đập máu chảy be bét, bất tỉnh nhân sự.

Bạch Hắc cúi đầu xuống hết mức, lấy răng cởi nút thắt, chật vật một lúc cuối cùng cũng cởi được. Cô nhanh tay cởi luôn dây trói chân, đứng lên nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ rồi ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.

Tình tiết này trong truyện bà đây viết nhiều rồi, còn sợ không ứng phó được sao.

Nhưng có một điều cô không lường được là cái cửa này quá hiện đại. Nó không có tay nắm cũng không có nút bấm, chỉ có một cái lỗ nhỏ đen ở giữa, trớ trêu thay nó lại còn làm bằng sắt cho dù sức trâu bò như Bạch Hắc cũng không đạp đổ được.

“Định mệnh,muốn giết mình sao, đéo dễ thế” cô quay ra nhìn tên hung thủ đang bất tình nhân sự nở nụ cười ranh mãnh

“xịt xịt xịt xịt xịt xịt xịt xịt”

“Đại thiếu gia, tỉnh lại đi” Bạch Hắc ngồi lên chiếc ghế mình vừa bị trói, tay cầm bình xịt nước xịt tới tấp vào mặt hắn.

Hắn mơ mơ màng màng, đầu đau như búa bổ, mở mắt một cách khó khăn.

“Cuối cùng cũng tỉnh, cậu ngất hơi lâu rồi đấy”

“Cô tính làm gì tôi?” hắn trầm giọng, cúi xuống thấy bản thân bị trói rất chặt bằng những sợi dây thừng vừa nãy.

“Hứ,tính làm gì cậu à” cô mỉm cười thân thiện “Tính mắng anh một trận cho bõ tức chứ làm gì nữa. Sinh mệnh con người quý giá biết bao nhiêu mà anh dám lấy tôi ra làm vật thí nghiệm à. Còn nữa tôi đã nói là tôi không biết cái “bà ta” mà anh nói là ai vậy mà cứ cố khăng khăng không chịu hiểu. Có phải là xem phim nhiều quá đến nỗi bị ngu rồi không. Còn nữa anh nhìn mặt tôi xem” cô chỉ vào khuôn mặt gân xanh đang nổi cồn cộm của mình nói tiếp “nhìn tôi hiền lành thánh thiện thế này mà lại đi làm chuyện giết người à. Có biết là vì lo cho cậu nên sáng nay tôi phải dậy từ 5h sáng học cách chăm sóc cho chân cậu không, nhà bếp không có món nào tốt tôi phải tự thân vào nấu mấy món canxi cho cậu mệt thế nào biết không. Thế mà, định mệnh, cậu đền đáp tôi bằng chuyến đi thăm ông bà ông vải dưới suối vàng. Sao bị câm rồi sao, sao không nói gì?”

Bạch Hắc nói một lôi một hồi, không thèm biết cơ mặt hắn biểu cảm ra, nói đến nỗi mà nước miếng suýt văng hết vào mặt hắn.

Hắn nhếch mép cười nhìn cô với ánh mắt thính thú: “Nếu không có gì vậy cô thả tôi ra”

“Hơ…hơ mặt cậu cũng dày quá ha, vừa tính giết tôi xong mà bảo thả là thả à. Thả cậu rồi nhỡ cậu lật mặt lôi mấy cái chai màu sắc kỳ quái kia tiêm cho tôi mấy mũi thì sao. Không chơi ngu vậy được. Cậu thả tôi đã.” Cô đứng dậy, vòng ra sau đẩy xe lăn của hắn đến cánh cửa kì lạ kia.

“Mở ra đi”

“Cô thả tôi ra tôi sẽ mở”

“Bảo tôi cách mở tôi tự mở”

“Cô không mở được, cởi trói cho tôi”

Cô với hắn nói qua nói lại, lườm nguýt nhau qua cặp kính dày cộp mà cô còn không nhìn thấy con ngươi của hắn.

Cô gằn giọng: “Nếu cậu không bảo tôi cách mở thì hai chúng ta chết đói ở đây cũng được”

“…”

Cô cũng đoán được con ma đầu nấm hắn sẽ như thế nên thản nhiên đi tìm thú vui.

“Nè nè, cái lọ này màu sắc đẹp ghê, là gì đấy” cô cầm một bình chứa dung dịch gì đó đưa lên trước mặt hắn.

“…”

“Ôi mấy con thỏ này đáng yêu quá đi mất”

“Chết, tôi nhỡ tay nghịch cái dung dịch màu đỏ mà anh định giết tôi ý, giờ nó ăn mòn hết cả cái bàn sắt rồi.”

30 phút sau

Bạch Hắc ngồi thản nhiên trên chiếc ghế gỗ, tay cầm cái kéo trong bộ sưu tập sáng bóng được cất kỹ trong tủ của hắn “tách, tách” cắt móng chân.

Hắn dường như không thể chịu đựng được thêm nữa, bởi cô đã phá tan tành phòng thí nghiệm đầy tâm huyết của hắn, nếu để thêm vài phút nữa chắc cô đốt nó luôn. “Tôi sẽ bảo cô cách mở nó”

Bạch Hắc bật dậy, hai mắt sáng lên nhìn hắn “thật hả”

“Nhưng” hắn nói bằng giọng đầy nguy hiểm “nếu sau cô kể với ai về căn phòng này hay về việc ngày hôm nay thì, tôi sẽ để cô không được sống yên cho dù ở dinh thự này hay bất kì nơi nào tôi đều sẽ tìm ra cô”

Rõ ràng hắn đã bị trói rồi mà sao mình vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, cứ như đằng sau mình đang có một bàn tay tóm lấy vậy.

Rùng mình một cái, cô gật đầu: “Chỉ cần tôi ra được đây yên ổn lành lặn thì chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như không biết. Nên anh nhớ giữ lời tha cho tôi, được chứ?”

Hắn gật đầu

“Thỏa thuận thành công, vậy mở cánh cửa này như thế nào”

“Cửa này lấy vân mười ngón tay của tôi nên chỉ cần chạm hai bàn tay vào cánh cửa là được”

Cô cầm vào chiếc xe lăn của hắn xoay về đằng sau.

Bàn tay lạnh như băng của hắn tự dưng có cảm giác ấm áp lạ thường như có gì đó mơn trớn, xoa xuýt. Hăn giật mình cố quay cổ về đằng sau “cô làm gì đấy?”

“Lau tay cho anh, nhỡ tay có vết bẩn nó không nhận, xong bị vô hiệu hóa thì sao?” mấy cái cảnh cửa xịn xịn như thế này tốt nhất là không nên đùa, tính bảo mật cao lắm.

Vừa nói cô vừa cầm tay hắn lau đi lau lại một cách kĩ càng. Hắn không phản kháng gì, thậm chí còn có chút hợp tác, ngoan ngoãn xòe tay cho cô cầm nắm.

Lau kĩ xong cô nhấn mười đầu ngón tay hắn vào cánh cửa, nó kêu “tít” một cái nhưng vẫn chưa mở

Cô nhíu mày: “Sao nó vẫn chưa mở, anh lừa tôi sao”

Hắn thở dài: “Chưa còn bước nữa, nó phải quét võng mạc của tôi xong mới mở”

Cô xoay chiếc xe lăn lại gần cánh cửa, thuận tay tháo luôn chiếc kính của hắn xuống.

Quỷ tha ma bắt, cuộc đời quá bất công!!!!! Ông trời quá bất công!!!! Sao ông có thể để một linh hồn trong sáng thánh thiện như con vào một thân xác u ám, trong khi tặng một linh hồn đen tối thân xác của một thiên thần!!!! Khuôn mặt đẹp đến mê hồn, đôi mắt xanh biếc như nước biển, rung động tựa làn sóng. Đây là mắt người thật à, không phải đeo len chứ, anh ta là con lai sao. Bây giờ mình đã hiểu:

“Làn thu thủy nét xuân sơn

Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”

Cô nhìn hắn không chớp mắt, người đờ đẫn như bị hút hết linh hồn vào sâu trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp ấy.

Đợi mãi mà không thấy cô có động tĩnh gì, cứ nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, làm hắn rợn hết cả người: “Sao, mắt tôi cũng phải lau à”

Awww lại còn cái giọng trầm quyến rũ này nữa!!! Không được, Bạch Hắc mày tỉnh lại đi, sao lại mê trai trong lúc cấp bách như thế này. Đồ càng tốt thì càng đắt, hoa càng đẹp thì càng lắm gai, nấm càng sặc sỡ càng lắm độc. Đúng, đừng nhìn đầu nấm trắng nhà hắn như thế mà tưởng bở, bên trong chắc chắn là thập cẩm loại màu.

Cô vỗ mặt hai cái đôm đốp chấn tĩnh tinh thần làm hắn giật mình, xong đẩy chiếc xe lại gần cánh cửa để quét võng mạc.

“Tít” cánh cửa mở ra, trước mắt cô lại là căn phòng đầy sách.

Cô đẩy xe hắn cùng mình đi ra, cánh cửa lại tự động đóng lại, hai tủ sách bên cạnh di chuyển dịch lại gộp làm một.

Bạch Hắc tán thưởng: “xịn ghê”

Hắn chẳng để tâm đến câu đó, nói: “giờ thì thả tôi ra”

Bạch Hắc quay lại việc chính, “ừm”, đẩy xe hắn ra chỗ cửa ra vào, nhìn khuôn mặt hắn đầy tiếc nuối như thể đã xác định sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Hắn nhíu mày, không hiểu cô định làm gì.

Ngắm nghía cho thỏa thị giác rồi cô quay đằng sau xe hắn về phía mình, mở cửa ra chui ra ngoài, tay cầm con dao thò vào cắt dây trói cho hắn.

“Phựt” tiếng dây thừng đứt, cô ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết chỉ để lại câu “bye bye” xa tít về phía sau.

Thoát rồi, thoát rồi! Con ma đầu nấm này đáng sợ quá không thu phục được. Phải tránh nó càng xa càng tốt. “Nam mô mô a di đà phật! Tổ tiên có linh thiêng phù hộ cho con không phải gặp hắn nữa.” cô chạy, miệng không ngừng đọc mấy bài khấn giải xui.

Hắn đầu hướng vào trong nhà, nhưng nghe thấy tiếng cô đạp đất, chạy xé gió như thế cũng đủ biết cô chạy nhanh thế nào.

Đại thiếu gia nhếch miệng nở một nụ cười quỷ mị đến rợn người, đôi mắt xanh như màu da trời lại toát lên những tia màu đen hắc ám “Hừ! sợ thế cơ à? Hẹn gặp lại nha Trắng Đen!”.