Chương 5: Chương 5

HAMPSHIRE

STONY CROSS PARK

Hannah chưa bao giờ kỳ vọng có cơ hội được thấy Stony Cross Park. Lời mời đến dinh thự nổi tiếng của Lord Westcliff không phải dễ dàng mà có được. Ngụ tại vùng đất phía nam của Hampshire, Stony Cross Park nổi tiếng là một trong những diện tích xinh đẹp nhất nước Anh. Những cánh đồng hoa muôn màu muôn vẻ, những đồng cỏ ẩm ướt màu mỡ, đầm lầy và những cánh rừng cổ xưa khiến nó trở thành một nơi xinh đẹp và cực kỳ thu hút người đến tham quan. Nhiều thế hệ của cùng các gia đình được mời đến tham dự các buổi lễ và sự kiện hàng năm.Bị loại trừ khỏi danh sách khách mời sẽ dẫn đến sự phẫn nộ khôn nguôi.

“ Và nghĩ xem,” Natalie đăm chiêu trong suốt chuyến đi dài từ London. “ Nếu em kết hôn với enh rễ của Lord WestCliff, em sẽ có thể đến thăm Stony Cross Park bất cứ khi nào em thích!”

“ Tất cả cho cái giá của việc lấy phải Ngài Bowman làm chồng,” Hannah lạnh nhạt. Mặc dù nàng chưa nói với Lord và Lady Blandford về nụ hôn cưỡng đoạt, nàng đã thể hiện rõ là nàng không tin Bowman sẽ là đối tượng phù hợp cho Natalie. Nhà Blandfords, dù vậy, đã bảo nàng giữ lại những phán xét cho đến khi tất cả bọn họ trở nên biết rõ hơn về anh ta.

Lady Blandfords, tóc vàng, xinh đẹp và sôi nổi như cô con gái, nín cả thở khi Stony Cross Manor hiện ra mờ ảo ở xa xa. Ngôi nhà thiết kế theo kiểu Châu u, xây với đá màu mật ong với bốn ngọn tháp thanh nhã cao đến nỗi nhìn như chúng xuyên thành những lỗ hổng trên bầu trời đầu đêm, tắm với ánh hoàng hôn màu cam và oải hương.

Uốn lượn nhàn nhã bởi con sông Itchen, Stony Cross Manor là phong cảnh tuyệt vời với những khu vườn và vườn cây ăn quả, sân cưỡi ngựa, những lối đi bộ tráng lệ dẫn xuyên qua vùng đất rộng lớn của các cánh rừng và công viên. Do vị trí may mắn nằm ở phía nam của Hampshire, khí hậu ôn hòa hơn toàn bộ các nới khác của nước Anh.

“Ôi, Natalie,” Lady Blandford kêu lên, “ nghĩ đến việc liên kết với một gia đình như thế này xem! Và là một Bowman, con có thể có trang viên ở ngoại ô, một ngôi nhà ở London, một dinh thự ở Continent, không kể đến xe ngựa riêng với nhóm bốn người, và những chiếc áo và trang sức xinh đẹp bậc nhất…”

“Trời đất, nhà Bowman giàu đến vậy sao?” Natalie hết sức ngạc nhiên. “ Và có phải Mr Bowman sẽ thừa kế phần lớn việc kinh doanh của gia đình?

“ Một phần rất tuyệt, chắc chắn đấy,” Lord Blandford trả lười, mỉm cười trước sự thích thú rõ ràng của con gái. “ Anh ta có sự giàu có của riêng mình, và hứa hẹn là còn có nhiều hơn nữa.Ông Bowman già đã ra chỉ thị là cùng với sự kết hợp giữa con và con trai ông ta, sẽ có phần thưởng thật phong phú cho cả hai đứa.”

“Con nên nghĩ ra,” Natalie thực tế, “ vì nó sẽ là sự xuống cấp cho con khi kết hôn một thường dân trong khi con có thể dễ dàng tìm một quý tộc.” Không hề có sự miệt thị hay ngạo mạn trong lời nói của nàng. Có sự thật là một vài cánh cửa sẽ mở ra cho vợ một người quý tộc sẽ không bao giờ mở ra cho vợ của một nhà công nghiệp Mỹ.

Khi xe ngựa ngừng lại trước cổng vào trang viên, Hannah nhận thấy khu đất được bài trí theo phong cách Pháp, khu vực nuôi ngựa được đặt ngay phía trước ngôi nhà thay vì giấu ở một bên hay phía sau. Chuồng ngựa là một kiến trúc với cánh cửa dạng vòm rất to,tạo thành một bên phiến đá dẫn lối vào sân.

Người hầu giúp họ xuống xe, và người nuôi ngựa của Westcliff đến lo cho những con ngựa. Nhiều gia nhân khác nhanh nhẹn đến lấy hòm và va li. Người quản gia già đưa họ đến hành lang đồ sộ ở lối vào,nơi có đoàn người đang vào ra; những nữ hầu phòng đem theo những giỏ đồ vải, gia nhân với các thùng và hộp,và nhiều người khác đang bận rộn lau chùi,đánh bóng , quét dọn.

"Lord và Lady Blandford!" Lillian tiến đến, trông thật rực rỡ với chiếc áo dạ hội đỏ sậm, mái tóc sẫm màu được búi gọn gàng trong lưới buộc tóc có đính đá quý. Với nụ cười rực rỡ và sự thân thiện thoải mái, cô thật quá hấp dẫn làm cho Hannah hiểu được tại sao Bá tước Westcliff trang nghiêm nổi tiếng đó lại kết hôn với cô. Lillian cúi chào, và họ cũng chào đáp lại tương tự.

“Chào mừng đến Stony Cross Park,” Lillian nói. “ Tôi hi vọng cuộc hành trình được thoải mái? Xin hãy thứ lỗi cho những tiếng ồn ào và rộn rã, chúng tôi đang cố gắng một cách tuyệt vọng để chuẩn bị cho rất nhiều vị khách sẽ đến đây vào ngày mai. Sau khi đã nghỉ ngơi tỉnh táo, mọi người phải đến phòng khách chính nhé. Cha mẹ tôi đang ở đấy, và dĩ nhiên là anh trai tôi, và-” Cô đột ngột ngừng lại khi nhìn thấy Natalie. “ Lady Natalie thân mến.” Giọng cô dịu dàng. “ Tôi thật mong đợi được gặp bạn. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để chắc chắn rằng bạn có một kỳ nghỉ thú vị.”

“ Xin cảm ơn, thưa bà.” Natalie từ tốn. “ Tôi không hề nghi ngờ là nó sẽ rất tuyệt vời.” Cô mỉm cười với Lillian. “ Bạn đồng hành của tôi nói rằng sẽ có một cây Giáng Sinh.”

“ Cao 14 feet,” Lillian phấn khởi. “ Chúng tôi đã mất một khoảng thời gian quỷ sứ… nghĩa là, khoảng thời gian khó khăn để trang trí nó, nhửng nhánh cây trên ngọn thì không thể nào với đến. Nhưng chúng tôi đã nối dài thêm mấy cái thang và rất nhiều những gia nhân cao lớn, vì thế chúng tôi khắc phục được.” Cô quay sang Hannah, “ Miss Appleton. Thật hạnh phúc khi được gặp lại bạn.”

“ Xin cảm ơn, thưa-” Hannah dừng lại khi nàng thấy Lillian đưa tay ra. Ngạc nhiên Hannah giơ tay ra nắm lấy, và nhìn Lillian buồn cười.

Nữ bá tước nháy mắt với nàng, và Hannah nhận ra nàng đang bị trêu. Nàng phá ra cười trò đùa kín đáo,và đáp trả lại cái siết ấm áp của những ngón tay Lillian.

“ Vì sự chịu đựng xuất sắc của bạn với nhà Bowmans,” Lillian nói với nàng, “ bạn cũng phải đến phòng khách luôn đấy.”

“ Vâng, thưa bà.”

Bà quản gia đến đưa họ đi đến phòng, có vẻ như phải đi qua vài dặm.

“Hannah, tại sao Lady Westcliff bắt tay chị?” Natalie thì thầm. “ Và tại sao hai người lại thấy vui vẻ?”

Natalie và Hannah cùng ở một căn phòng, Natalie ở giường chính và Hannah ngũ ở phòng ngoài ấm cúng. Căn phòng được bài trí thật đẹp với giấy hoa dán trên tường và đồ nội thật bằng gỗ gụ, một chiếc giường phủ màn trướng ren.

Trong khi Natalie rửa mặt và tay, Hannah tìm một chiếc váy ban ngày sạch sẽ cho cô và lấy nó ra. Chiếc áo có màu xanh bóng, với vai rũ xuống có phủ ren, một đôi găng tay dài mảnh vừa vặn. Mỉm cười trước cuộc gặp gỡ sắp xảy ra với nhà Bowman, Natalie ngồi trước chiếc gương trang điểm trong khi Hannah chải và buộc lại tóc cho cô. Sau khi chắc chắn vẻ ngoài của Natalie đã hoàn hảo, mũi cô được thoa lớp phấn nhẹ nhàng, đôi môi mượt mà với sáp môi hoa hồng, Hannah đến túi hành lý của nàng và bắt đầu lục lọi.

Lady Blandford xuất hiện ở cửa, trong thật tươi trẻ và tự tin. “ Đi nào, các cô gái,” bà nói từ tốn. “ Đến lúc chúng ta xuống dưới rồi.”

“ Một ít phút nữa, Mama,” Natalie nói. “ Hannah vẫn chưa thay áo hay chải tóc nữa.”

“Chúng ta không nên để mọi người chờ,” Lady Blandford không đồng ý. “ Cứ để vậy mà đi, Hannah. Không ai chú ý đâu.”

“ Vâng, thưa bà.” Hannah nói ngoan ngoãn, che giấu sự đau nhói trong lòng. Quần áo đi dường của nàng đầy bụi, và tóc nàng đang đe dọa rơi ra khỏi kẹp. Nàng không muốn đối diện với nhà Bowmans và Westcliff trong tình trạng này. “ Cháu muốn ở lại đây và giúp những người phục vụ tháo dỡ các hòm-”

“ Không,” Lady Blanford nói với tiếng thở dài nôn nóng. “ Bình thường ta sẽ đồng ý, nhưng nữ bá tước đã yêu cầu sự có mặt của cháu. Cháu phải đến như vầy thôi, Hannah, và cố gắng khiêm tốn.”

“Vâng, thưa bà.” Hannah vuốt những lọn tóc xõa ra khỏi mặt và ào đến bồn rửa để té nước lên mặt. Những vệt nước làm thành những mảng sẫm màu nhỏ trên chiếc áo đi dường của nàng. Thầm rên rĩ , nàng thao Natalie và Lady Blandford ra khỏi phòng.

“ Em xin lỗi,” Natalie nói nhỏ, nhăn mặt. “ Chúng ta không nên tốn quá nhiều thời gian để em sẵn sàng.”

“ Thôi nào,” Hannah thì thầm, vỗ nhẹ tay cô. “ Em là người mọi người muốn gặp. Lady Blandford nói đúng – không ai chú ý đến chị đâu.”

Ngôi nhà được bài trí rất đẹp, cửa sổ phũ vải lụa vàng với những vòng tròn kim tuyến lấp lánh vàng đung đưa, cửa chính nổi bật lên bởi những vòng cây thường xanh, cây nhựa ruồi và cây thường xuân viền ruy-băng. Những chiếc bàn chứa nến và sắp xếp những đóa hoa khô như hoa cúc, hoa hồng Giáng sinh và hoa trà. Và một người nào đó, nghịch ngợm, đã tô điểm các cánh cửa ra vào với những quả kẹo bi đường lơ lửng với các chuỗi dây cây thường xanh.

Liếc nhìn vào các bó tầm gửi, Hannah cảm thấy sự căng thẳng nhói lên khi nàng nghĩ đến Rafe Bowman. Bình tĩnh lại nào, nàng mỉm cười tự phản đối, nhìn xuống chiếc áo nhàu nhĩ. Hắn ta chắc chắn không cố gắng hôn mình lúc này đâu, không ngay cả dưới một đống tầm gửi.

Họ bước vào phòng khách chính, một căn phòng rộng lớn , tiện nghi thoải mái với một bàn trò chơi, hàng đống sách và tạp chí,một cây đàn piano, một cái vành khâu vá dựng đứng, và một cái bàn viết nhỏ nhắn.

Người đầu tiên Hannah chú ý là Marcus,Lord Westcliff, với vóc dáng gây ấn tượng và mạnh mẽ không thường gặp ở những người đàn ông vẫn chỉ ở độ tuổi 30. Khi ngài ấy đứng dậy chào họ, Hannah thấy vị bá tước chỉ cao trung bình, nhưng ngài cực kỳ mạnh mẽ và tự tin. Westcliff mang trên mình sự bình thản của một người đàn ông hoàn toàn thoải mái với quyền lực của bản thân mình.

Trong khi Lillian giới thiệu, Hannah lùi về phía sau góc phòng, quan sát cảnh đó. Nàng kín đáo nhìn những người nhà Bowman khi họ gặp gỡ nhà Blandfords.

Thomas Bowman to khỏe, lùn và hồng hào, miệng ông được phủ lên bởi một hàng ria rậm và dài rủ xuống ở hai bên mép. Cái đầu bóng loáng của ông được tô điểm bằng mái tóc giả dường như sẵn sàng để nhảy ra khỏi da đầu và bỏ chạy trong phòng.

Vợ ông Mercedes, ngược lại, gầy như giống chó uypit (Whippet-thin) và dễ vỡ, đôi mắt khắc nghiệt và nụ cười chẻ gương mặt bà giống như những vết nứt trên mặt hồ đóng băng. Điều duy nhất cặp đôi này dường như giống nhau là sự bất mãn với cuộc sống và với lẫn nhau, giống như nếu có một tấm chăn, cả hai sẽ cuộn vào bên dưới.

Những người con nhà Bowman giống nhau hơn là giống với cha mẹ, cả hai đều cao, không trịnh trọng và thoải mái. Có vẻ như họ được tạo thành bởi vài sự kết hợp thần kỳ từ những nét đặc biệt đúng đắn từ cả cha mẹ.

Hannah lén lút quan sát khi Lillian giới thiệu Rafe Bowman với Natalie. Nàng không thể thấy vẻ mặt của Natalie, nhưng nàng có tầm nhìn tuyệt vời đối với Bowman. Hình dáng vạm vỡ của anh được che phủ bởi chiếc áo khoác đen vừa vặn hoàn hảo, quần tây xám và áo sơ mi trắng bảnh bao với một cái cravat màu đen thắt gọn gàng. Anh cúi chào Natalie và thì thầm chuyện gì đó làm bật ra một tiếng cười nắc nẻ. Không có gì để phủ nhận – với chất nam tính giản dị và đôi mắt đen táo bạo , Rafe Bowman là, nói như một tiếng lóng phổ biến, một tên cực kỳ.

Hannah tự hỏi hắn nghĩ gì về em họ nàng. Gương mặt của Bowman không thể đoán được, nhưng nàng chắc chắn là anh không thể tìm ra lỗi gì ở Natalie.

Khi mọi người trong phòng trò chuyện, Hannah đi lần về phía cửa. Nếu như có thể, nàng định sẽ chuồn khỏi phòng mà không gây chú ý. Ngưỡng cửa mở sẵn báo hiệu sự tự do đầy hứa hẹn và lý thú. Ôi, sẽ thật tuyệt để trốn về phòng nàng, thay vào bộ đồ sạch, và chải tóc ở chốn riêng tư. Nhưng khi nàng vừa đến cánh cửa, nàng nghe chất giọng sâu lắng của Rafe Bowman.

"Miss Appleton. Chắc hẳn nàng sẽ không tước đi của chúng tôi sự đồng hành duyên dáng của nàng.”

Hannah đột ngột ngừng lại và quay đầu để tiếp nhận những ánh mắt nhìn vào mình, ngay thời khác nàng ít muốn bị chú ý nhất. Nàng mong muốn được trừng mắt với Bowman. Không, nàng mong được giết chết hắn. Thay vì vậy, nàng hành động theo thái độ bỉnh thản và thì thầm “ Buổi tối tốt lành, Mr. Bowman.”

Lillian ngay lập tức gọi nàng. “ Miss Appleton, bước lên phía trước nào. Mình muốn giới thiệu bạn với chồng mình.”

Cố nén một tiếng thở dài nặng nề, Hannah đẩy những lọn tóc lòa xòa trên mặt ra sau và bước về phía trước.

"Westcliff," Lillian nói với chồng. “ Đây là bạn đồng hành của Lady Natalie, Miss Hannah Appleton.”

Hannah cúi chào và lo lắng ngước nhìn ngài Bá tước. Nét mặt ngài u ám và khắc khổ, có lẽ là một chút cấm kỵ. Nhưng khi ánh mắt ngài chiếu lên mặt nàng, nàng thấy rằng đôi mắt ngài ấy thật hiền từ. Ngài nói trong chất giọng rắn-rỏi- mượt-như-nhung rót sự thân mật vào tai nàng. “Chào mừng, Miss Appleton.”

“Cám ơn, thưa ngài,” nàng nói. “ và hết sức cảm ơn ngài vì đã cho phép tôi trải qua kỳ nghỉ ở đây.”

“ Nữ Bá tước thích sự bầu bạn của cô tại tiệc trà tuần trước,” Westcliff trả lời, mỉm cười nhẹ với Lillian. “ Ai làm vui lòng nàng ấy cũng làm vui lòng ta.” Nụ cười làm biến đổi ngài ấy, cả khuôn mặt trở nên ấm áp.

Lillian nói chuyện với chồng với sự tự nhiên hồ hởi, giống như ngài ấy chỉ là một người đàn ông bình thường đơn giản thay vì là một quý tộc ưu tú bậc nhất ở Anh. “ Westcliff, em nghĩ anh sẽ muốn trò chuyện với Miss Appleton về công việc của cô ấy với Mr. Samuel Clark.” Nàng nhìn sang Hannah và thêm vào, “ Bá tước đã đọc một số tác phẩm của ngài ấy, và khá thích chúng.”

“ Ôi, tôi không làm việc với Mr.Clark,” Hannah vội vàng cải chính, “ nhưng là cho ngài ấy, trong khả năng của một thư ký.” Nàng trao cho Bá tước nụ cười thận trọng. “ Tôi có một chút ngạc nhiên khi ngài đã đọc bất cứ thứ gì của Mr.Clark, thưa ngài.”

“ Ta quen với nhiều nhà lý luận tiến bộ ở London,” Westcliff nói. “ Mr. Clark hiện đang nghiên cứu về cái gì?”

“ Hiện tại ngài ấy đang viết một cuốn sách lý luận về những quy luật tự nhiên có thể ảnh hưởng đến sự phát triển tâm trí con người.”

“ Ta muốn được nghe nhiều hơn về chuyện đó trong bữa ăn tối.”

“Vâng, thưa ngài.”

Lillian tiếp tục giới thiệu hannah với cha mẹ mình, họ chỉ phản ứng với cái gật đầu dễ chịu. Điều đó rõ ràng,tuy nhiên, là họ đã gạt bỏ Hannah như là một người không hề quan trọng.

“Rafe,” Nữ bá tước đề nghị với anh mình, “ có lẽ anh nên đưa Lady Blandford và Lady Natalie đi dạo quanh nhà trước bữa ăn tối.”

“Ôi, vâng,” Natalie nói ngay. “ Chúng ta có thể không, Mama?”

“Nghe thật tuyệt,” Lady Blandford nói.

Bowman mỉm cười với cả hai người. “ Thật là vinh hạnh cho tôi.” Anh quay sang Hannah. “ Nàng cũng đi cùng chứ, Miss Appleton?”

“Không,” nàng nói nhanh, và sau đó nhận thấy sự từ chối của mình quá quyết liệt. Nàng hạ giọng xuống. “ Tôi sẽ tham quant rang viên sau đó, cám ơn Ngài.”

Ánh mắt anh lướt khắp người nàng rồi trở về khuôn mặt. “ Sự phục vụ của tôi có thể không hiện diện lúc đó.”

Nàng cứng người trước lời chế giễu nhẹ-như-tơ trng giọng anh, nhưng nàng dường như không thể quay mặt nhìn sang nơi khác. Trong ánh sáng phòng khách ấm áp, ánh mắt anh lấp lánh màu nâu vàng và óng ánh. “ Vậy thì chắc là tôi sẽ phải thực hiện điều đó mà không cần ngài, Mr. Bowman.” Nàng trả lời gay gắt,còn anh thì nhe răng cười.

“Chị đã không nói với em là Mr.Bowman quá đẹp trai,” Natalie nói sau bữa ăn tối. Giờ đã muộn, và chuyến đi dài từ London,tiếp sau đó là bữa ăn dài ngoằn, làm cả hai cô gái mệt lã. Cả hai đã lui về phòng trong khi những người bên dưới vẫn nán lại uống trà và rượu vang đỏ.

Mặc dù thực đơn rất tuyệt, những đĩa thức ăn đặc sắc như gà trống thiến quay nhồi nấm truffle, thăn bò phủ thảo mộc, bữa tối là một vấn đề hết sức khó chịu đối với Hannah. Nàng nhận thức rất rõ về vẻ ngoài luôm thuộm của mình, không có đủ thời gian để rửa mặt và thay áo mới trước khi nàng phải ào vào phòng ăn. Còn mất tinh thần hơn, Lord Westcliff khăng khẳng hỏi nàng những câu hỏi về công việc của Samuel Clark, thu hút nhiều sự chú ý không mong muốn về phía mình. Và trong tất cả thời gian đó, Rafe Bowman cứ quan sát nàng với sự thích thú đáng lo ngại và trơ tráo làm nàng chỉ có thể giải thích như là sư chế giễu.

Bắt suy nghĩ của mình về với hiện thực, Hannah nhìn Nanatile ngồi ở bàn trang điểm, kéo các nhát lược và kim cài ra khỏi tóc. “ Chị cho là Mr.Bowman có thể được coi là hấp dẫn,” Hannah miễn cưỡng nói. “ Nếu một người nào đó thích loại đàn ông như vậy.”

“Chị muốn nói những thứ như cao lớn, tóc đen và làm người ta sững sờ?”

“ Ngài ấy không làm người khác sững sờ.” Hannah phản đối.

Natalie cười phá lên. “ Mr.Bowman là một trong những người đàn ông có vẻ ngoài tuyệt diệu nhất mà em từng gặp. Có sai sót gì mà chị có thể tìm ra trong bề ngoài của ngài ấy chứ?”

“Dáng vẻ của anh ta,” Hannah thì thầm.

“Nó thì sao?”

“ Anh ta luộm thuộm.”

“Ngài ấy là người Mỹ. Tất cả bọn họ đều không chỉnh tề. Trọng lượng của túi tiền kéo họ lên.”

Hannah không thể không bật cười. “ Natalie, em bị thu hút bởi bản thân anh ta hay là kích cỡ túi tiền của anh ta hơn?”

“Anh ta có nhiều điểm thu hút cá nhân, chắc rồi. Đầu tóc dầy… đôi mắt đen thật đẹp… không kể đến vóc người ấn tượng.” Natalie lấy lược và chậm rãi chải mái tóc. “ Nhưng em sẽ không muốn anh ta nếu anh ta nghèo.”

“Có người đàn ông nào mà em vẫn sẽ muốn cho dù anh ta nghèo không?” Hannah hỏi.

“Well, Nếu như em phải nghèo, em thà kết hôn với một quý tộc. Còn tốt hơn nhiều so với việc làm một kẻ vô danh.”

“Chị ngờ việc Mr.Bowman sẽ nghèo đấy,” Hannah nói. “ Anh ta dường như trang trải cho bản thân khá tốt trong các giao dịch tài chính của mình. Hắn là một người đàn ông thành đạt, dù chị sợ rằng không phải là một người đáng kính trọng.”

“Ồ, anh ta bất lương, chắc chắn,” Natalie đồng ý với tiếng cười nhẹ.

Căng thẳng, Hannah gặp ánh mắt của cô em họ trong gương.” Sao em lại nói vậy? Hắn ta đã nói hay làm điều gì không thích hợp à?”

“Không, và em không cho là anh ta làm vậy, với lời hứa hôn vẫn còn nằm trên bàn. Nhưng anh là loại người cư xử thiếu tôn kính vĩnh viễn… một thắc mắc là anh ta có bao giờ chân thành về bất cứ điều gì không.”

“Có thể đó là bề ngoài,” Hannah gợi ý không chắc chắn. “ Có thể ông ta là một người khác ở bên trong.”

“Hầu hết mọi người không có vẻ bề ngoài,” Natalie lạnh nhạt. “ Ôi, mọi người nghĩ họ có, nhưng khi chị đào sâu qua bề mặt, chỉ để có thêm bề mặt nữa thôi.”

“Vài người chân thành.”

“Và những người đó là những người đần độn nhất trong tất cả.”

“Chị chân thành,” Hannah phản đối.

“Đúng. Chị sẽ phải cố gắng lên, chị yêu. Khi chị chân thành,không có gì là bí ẩn. Và trên cả, mọi đàn ông đều thích phụ nữ bí ẩn.”

Hannah mỉm cười và lắc đầu. “ Sự lưu ý chính đáng. Chị lên giường đây.” Sauk hi thay vào chiếc váy ngủ trắng viền đăng ten, nàng ra phòng ngoài và trèo vào chiếc giường êm ái sạch sẽ. Một lúc sau, nàng nghe Natalie thì thầm, “ Ngủ ngon, chị yêu,” và ngọn đèn được tắt đi.

Rúc một cánh tay dưới gối, Hannah nằm nghiêng một bên và cân nhắc những lời của Natalie.

Không nghi ngờ là Natalie đúng – Hannah không hề có bất cứ thứ gì được xem là bí ẩn.

Nàng không có dòng máu quý tộc, không của hồi môn, không đẹp tuyệt trần, không khéo léo hay khả năng có thể nhận biết nàng. Và ngoài nhà Blandfords, nàng không có mối liên hệ đáng chú ý nào. Nhưng nàng có một trái tim ấm áp và đầu óc nhanh nhạy, vẻ ngoài đứng đắn. Và nàng mơ ước, những ước mơ có thể đạt được, có một mái nhà và gia đình của riêng mình một ngày nào đó.

Nó không thoát ra khỏi Hannah là trong thế giới nhiều đặc ân của Natalie, mọi người trông đợi tìm được hạnh phúc và tình yêu ngoài hôn nhân. Nhưng ước nguyện đầy yêu thương của nàng cho Natalie là em ấy sẽ có một người chồng mà em ấy có thể sẻ chia vài sự hòa hợp trong suy nghĩ và trái tim.

Và vào lúc này, vẫn còn một vấn đề đầy nghi hoặc là Rafe Bowman có một trái tim hay không.