Tính tiền song hai đĩa cơm , 2 đứa dắt nhau chạy ra công viên gần trường , đi ở trên xe mà lòng Tú Uyên thấp thỏm không yên không biết Phong sẽ như thế nào chấp nhận mình hay không , yêu mìn hay không .
Công viên này nói công viên thì cũng chẳng phải tại nó không được lớn lắm chủ yếu là dành cho những người lớn tuổi để đi bộ với những người vô gia cư ghé lại ngủ 1 đêm mà thôi như thời điểm bây giờ 9 10 h sáng ra nơi này không có một bóng ma .
Ngồi suống chiếc ghế đá ngay dưới gốc cây không khi tĩnh mịch đến lạ thường Tú Uyên mới nãy gan dạ liều mạng tỏ tình bây giờ im như hến , mặt cuối gầm suống không giám nhìn thẳng vào Phong nữa , đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt Phong lên tiếng :
- Lớp Trưởng này cậu thích tớ vì điều gì ?
Tú uyên lúc này mới nhìn vào Phong thấy hắn đang nhìn những tán cây suy tư gì đó đáp :
- Tớ cũng chẳng biết tớ thích cậu vì điều gì nữa , cứ mỗi lần nhìn thấy cậu là tớ vui hẳng lên , tớ cứ nghĩ chắc do tớ mê trai nên mới thích cậu một thời gian là tự hết nhưng không phải càng tiếp xúc với cậu càng nói chuyện với cậu tớ lại càng trầm luân càng lúc càng thích cậu trong lớp tớ biết nhiều lúc cậu nhìn về phía Lan Phương đầy trìu mến nhiều lúc tớ rất ghen tỵ rất tự ti vì tớ không đẹp bằng cậu ấy không học giỏi như cậu ấy nhưng Phong à khi nghe cậu nói người con gái đấy không đáp lại tình cảm của cậu tớ rất vui có phải tớ ích kỷ lâm không ? Tớ xin lỗi
- Cô nãi nãi ngốc thế , Uyên có lỗi gì lỗi tại
Phong hớp hồn của Uyên mà haha
Thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tú Uyên như muốn khóc ra tới nơi phong vôin vàng nói đùa một câu , có hiệu quả Tú Uyên cười rồi.
- Uyên này tớ có chuyện muốn kể cho cậu nghe không biết cậu có muốn nghe không?
- Phong kể đi Uyên chú ý nghe.
- Có một cậu con trai sống được một cuộc sống hạnh phúc được mười sáu năm với gia đình nhưng chưa kiệp được sinh nhật cái 16 tuổi gia đình tan vỡ cha mẹ vì trốn nợ nần nên đã bỏ sứ đi xa không rõ tung tích để lại một cậu con trai cho ông bà Ngoại nuôi dưỡng rồi cô con gái cho ông bà nội nuôi dưỡng , nhà ông bà của 2 bên gia đình cũng chẳng khá giả gì cả đến năm cậu học sinh kia tựu trường vì muốn đóng tiền học phí cho cậu con trai mà bà ngoại phải đi làm lao công bị té gãy chân hiện tại vẫn còn ngồi xe lăn , còn vì để dành tiền cho đứa bé gái đi học mà ông bà ăn khoai trừ cơm để cho nó đi học , đến lúc khổ cực quá rồi cậu con trai đấy mới quyết định vừa làm vừa học một ngày cậu chỉ ngủ 2 tiếng 6 tiếng học 14 tiếng làm để lấy tiền gửi cho đứa bé gái với cậu con trai trang trải cuộc sống yên ổn được gần 3 năm nhưng trớ trêu học phí càng lúc càng cao mà cậu con trai không còn đủ sức chi trả nữa cậu đưa ra quyết định tự huỷ bản thân mình để cho cô em gái tiếp tục học tập , cho nên kỳ thi tốt nghiệp cậu bỏ bài cậu không làm rồi cậu ấy đi kím một công việc thu nhập ổn định mà làm.
Một cảm giác ấm nóng làm ướt đẫm vai áo của Phong phải Uyên đã khóc nghe câu chuyện của Phong , Uyên đã không kìm chế được nàng đã tựa vào vai Phong mà khóc đôi tay không còn chống trên ghế nữa mà đã ôm chầm lấy cánh tay của Phong , Phong cũng vươn tay ôm lấy lớp trưởng , ôm lấy vòng eo cô ấy sát vào vai mình mọi thứ cứ như tỉnh lặng chỉ còn tiếng thút thít của ai đó với tiếng chim se sẻ trên tân cây
- Có phải Phong đang kể ........!
Tay Phong nhanh nhẹn bóp lấy 2 cái môi son trên , dưới của Uyên lại với nhau :
- Phong là kể truyện à nha không có được nghĩ bậy.
- Phải là Phong đang kể chuyện!
- Vậy sao giờ còn Yêu tui không biết tui đem trầu cau qua cưới kẻo muộn mất hên.
Tú Uyên không đáp lại chỉ lặng lẽ tựa vào vai Phong đôi mắt khẽ nhắm đã thiếp đi .
- Này cũng nhanh quá đi mới vừa thút thít đã lợi dụng tựa đầu ngủ rồi mà sao cánh tay vẫn ôm chặc thế không biết tê hết cả rồi.
Phong nhìn thấy Tú Uyên tựa trên vai mình thiếp đi tự an ủi một câu , nhưng vẫn không có hành động gì vẫn dữ tư thế đó còn khẽ nhướn lên một xíu cho Tú Uyên tựa vào dễ chịu hơn . Phong lại nhìn về tán cây nhìn thấy cặp chim se sẻ đang tỉa long cho nhau mà thở dài lẩm bẩm :
- Đến cuối cùng vẫn phải ra quyết định thôi qua chuyện này chắc vào Thành Phố thử vận may vậy .
Phong nhìn qua Tú Uyên đang nhắm mắt bên cạnh không tự chủ được một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên má Lớp Trưởng khẽ nói:
- Phong xin lỗi Uyên rồi , cuộc sống của Phong bây giờ rất là phức tạp, nếu như được gặp Uyên sớm hơn thì tốt biết mấy , một cô gái tốt như Uyên nên tập trung mà vào đại học mà tận hưởng , chắc có lẽ lần này lần cuối Phong gặp Uyên, thật không ngờ lần gặp cuối cùng cứ nghĩ sẽ dành cho Lan Phương ai ngờ cô nãi nãi như Uyên xuất hiện làm phá hư hết chuyện tốt Phong sắp đặt , Uyên là một cô gái tốt nhưng không đúng thời điểm để Phong nhận tình yêu to lớn của Uyên rồi.
Nói đến đây Phong lại nhìn lên tán cây hướng hai con chim sẻ hát :
"
"Gặp được nhau giữa thế giới quá rộng lớn
Nhưng không thể yêu nhau cũng không thể chờ nhau
Bởi vì em đến sau đành yêu trong lặng thầm
Dù cho anh thật sự thốt với em...
Gặp được anh mới biết ý nghĩa hạnh phúc
Vì trông thấy anh thôi trong em đã thầm vui
Từng ngày em vẫn yêu mà yêu trong ngậm ngùi
Không thể yêu hơn cũng không thể dừng lại..." ( đúng người sai thời điểm MP3 )
Gần nữa tiếng đồng hồ rốt cuộc Tú Uyên cũng đã dậy mặt nàng lúc này tỉnh queo a đúng kiểu ngay thơ vô số tội , Phong thấy Tú Uyên dậy như được cứu sống :
- Bà cô nãi nãi ơi thoải mái chứ ?
- Thoải mái !
- Sướng chứ ?
- Sướng !
- Thư thái rồi chứ gì ?
- Quá thư thái rồi
- Cánh tay Phong sắp hoại tử vì tê rồi đó .
- Aa....Uyên xin lỗi tại vai phong tựa rất thoải mái.
- này này xin lỗi rồi thì bỏ tay ra sao lại ôm chặc thêm .
Tú Uyên vội buông tay ra ngơ ngác nhìn vào Phong Mà cười , Phong thì khổ rồi người ta được người đẹp ôm thì sướng còn Phong thì sướng đâu không biết chỉ biết cánh tay tê muốn rụng rời luôn rồi khôn biết than cho ai aa....( Tội dại gái phát cơm chó thì bị thế đấy , luật hoa quả không chừa một ai )
- Trường cũng tan học rồi Uyên không định về à ?
- Về chứ không về ba mẹ cạo đầu Uyên mất ?
- Tóc Uyên còn bao nhiêu cộng mà đòi cạo ?
- Đồ quỷ !
Cả hai rượt đuổi nhau ra xe mà về ....
Đọc cảm thấy hay thì cho mình một yêu thích nhé với một comment cho những sai sót của mình mỗi ý kiến của các bạn sẽ giúp mình hoàn thiện truyện hơn <3