Hắn lấy ra một mảnh y phục trong nhẫn trữ vật quấn quanh kiếm gãy sau đó đeo ở lên lưng. Sau đó tìm kiếm một hồi cũng không thấy mảnh chiến trường này có cái gì đáng giá.
Tất cả đã bị ăn mòn không nhận thấy hình dạng kể cả kim loại. Ngoại trừ xương trắng ngổn ngang.
“A! Hai cái cực lớn đầu lâu này ta cũng nên thu vào biết đâu có thể nghiên cứu sau này.” Nói xong hắn lấy nhẫn trữ vật thu vào hai cực lớn đầu lâu kia.
Nói xong Trần Phong cũng không dây dưa ở đây nữa, hắn một đường nhắm hướng bìa rừng chạy đi.
Dọc dường đi hắn cũng không gặp phải bất cứ hung hiểm nào ngoại trừ một số con Linh thú cấp 1. Những con gặp gắn thì cũng để lại bộ lông hoặc trở thành thức ăn của hắn trong những ngày này.
Thi thoảng hắn thấy được những chiến trường do Linh thú và Linh sư thám hiểm để lại. Xác người đã bị động vật ăn xác thối ăn mất đi. Chỉ còn trơ lại xương trắng lăn lóc.
Khi trở ra hắn cũng không xác định được hướng cửa ra bìa rừng. Vì lúc vào đây hắn cứ xông loạn vào vì chỉ bận chạy trối chết một màn.
“Thật không giống cảnh vật ở bìa rừng a” cảnh vật càng ngày càng thay đổi. Thoát khỏi khu vực rừng hắc sắc. Hắn lại tiến đến một mảnh rừng rậm nhìn như tiên cảnh. Cổ thụ rêu phong rất trơn trượt, linh dược khắp nơi. Một bản phối màu tuyệt hảo giữa thiên nhiên có đủ loại màu sắc. Sống độc như biết nói mời gọi hắn tiến vào.
Trần Phong bị lạc vào tiên cảnh nơi đậy. Chốc chốc hắn lại thấy một số loại linh dược có ghi trong Vạn Linh Giới toàn thư mô tả về dược liệu.
Tiện tay hắn thu hết vào nhẫn trữ vật. Một đường đi tới hắn thu hoạch không ít.
“ Bạch Ngọc chi Thảo”
“Dạ Xoa Đằng”
“Tử Hoa Kim sắc”
“A! Trên hồ nước lại có Hắc Sắc Liên Hoa” Có phải ta đang mơ. Loại thánh dược này sao lại có ở nơi đây.
“Không đúng! Không đúng!” Trực giác mách bảo hắn đây không phải là thật.
Vừa định tiến lên hái đóa “Hắc Sắc Liên Hoa” kia thì “Vụt!” Một thân dây leo với mỗi gai sắc bén lao tới hắng với tốc độ cực nhanh cắt sau gáy hắn.
“Phanh!” Tiếng va chạm phát ra đánh hắn bay ra ra đập vào một thân cây gần đó.
Hắn đau đớn bò dậy vận dụng thiên nhãn thì hiện ra một cảnh tượng đối lập với tiên cảnh.
Đây là một mảnh rừng bao phủ bởi một cây thanh đằng cực lớn. Dây lao như những xúc tu bao phủ tủa ra tứ phương hoa hình dẫn dụ tu sĩ.
Xương trắng chất đống dưới gốc cây có thể thấy được gốc cây này không biết đã dùng thủ đoạn này giết hại biết bao nhiêu người.
“A! vậy mà ngăn được ta một chiêu” Thanh đằng giật mình.
Vì dây leo xúc tu của nó độ sắc bén như tinh Kim. Có thể đâm thủng thân thể của Linh thú cấp 4.
Vậy mà tiên tiểu tử này chỉ mới là luyện thể kỳ.
“Có thần vật che chở hắn chăng?” Thanh đằng kinh nghi.
Cảnh vật huyễn hóa bị thiên nhãn xuyên thấu. Lộ ra khung cảnh xung quanh. Trần Phong ý thức được mình đã rơi vào mê cảnh của cây dây leo này.
Thật may mắn thoát chết nhờ kiếm gỉ đeo trên lưng chắn cho hắn một chiêu chí mạng.
Vội lấy kiếm gỉ trên lưng xuống, Trần Phong thủ thế phòng thủ. Tất cả chỉ xảy ra trong vài tích tắc, thì hắn lại tiếp tục bị vây công bởi hàng loạt dây leo xúc tu đánh tới.
“Víu! Víu!” tiếng rít lên khi mỗi lần một xúc tu đánh tới.
“Phập!” ở mỗi đoạn dây leo đánh tới. Đều bị Trần Phong một chém cắt đứt.
“Ông trời ơi! Tiểu tử này ma thần sao” sao hắn có thể cắt đứt được thân thể của ta. Phải biết hắn là thanh đằng tu luyện đã hơn nghìn năm tu vi.
Những sợi dây leo của có nó thể xưng là cứng vô địch trong các loại cây ở Vạn Linh Sâm Lâm này. Tu vi của nó cũng đã lọt vào linh cảnh trung kỳ tầng 5.
Ở Vạn Linh Giới yêu thụ tu luyện cũng có thể thông linh. Nó cũng không hấp thụ linh hồn Linh thú để thông Linh. Mà chính nhờ ngưng tụ tinh hoa đất trời để thông linh. Nên cần năm tháng dài đằng đẳng để tu luyện.
Nhưng bù lại chúng lại có sinh cơ không loài nào có thể sánh bằng. Đặt biệt là thể chất cứng rắn khiến cho Linh thú cùng cấp cũng phải tránh xa.
“Thât bất khả tư nghị! Ta lại bị một nhân tộc chưa bước vào linh cảnh đẩy rơi vào tình thế hiện tại” Thanh đằng này than thở nghĩ.
“Thanh kiếm này là tà vật gì? Lại có thể khiến cho tại vết chém, không thể mọc ra thân thể mới ” nó hoảng hốt phát hiện ở mỗi vết cắt như để lại một lực ăn mòn đáng sợ.
Cứ thế này nó ắt hẳn thân tử đạo tiêu.
Phải biết ở phiên rừng rậm phạm vi 10.000 dặm nó là bá chủ. Mà nay nó bị ép vô tình cảnh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Như bị gặp bởi thiên dịch.
Mà giá như đây là một cường giả thì nó còn có thể chấp nhận xin tha. Nhưng đây là một nhân loại luyện thể a.
Trần Phong thấy được hung hiểm của cây dây leo này. Nhưng cũng cảm thụ được sự sắc bén của thanh kiếm gỉ trên tay.
Từng đoạn, từng đoạn dây leo bị hắn chém xuống giãy giụa rồi nằm im.
Hắn cũng không ý thức được chổ đáng sợ của sinh vật này. Bình thường linh sư tiến vào thì đã bị giết bởi một chiêu lúc đầu.
“Vì sao tiểu tử này có thể tỉnh dậy khỏi Mị Linh phấn hoa của ta? Vì sao hắn lại có thanh kiếm quái quỹ kia? Vì sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy?” thanh đằng than khóc nói.
Nhìn từng đoạn từng đoạn thân thể của mình bị chém xuống. Nó không thể không khẩn trương.
“Dừng lại! Dừng lại! Tha cho ta a!” Thanh đằng hốt hoảng và gấp gáp kêu to.
“Vì cớ người muốn giết ta là ngươi, mà ta phải dừng tay chứ” Trần Phong lạnh lùng đáp.
Hắn ý thức được, ở phiến thế giới này thì “Cá ăn kiến và kiến sẽ ăn cá”. Quy luật mạnh được yếu thua ở thế giới tu sĩ đã ăn sâu vào ý thức của hắn.