Atlast, vùng đất phía nam chỉ cách Toran khoảng tám giờ bay, vượt qua bờ biển ấm áp và những cón sóng nhẹ nhàng. Nơi mà người dân sống cùng với những người máy. Nếu bạn đam mê với công nghệ, bạn sẽ rất thích ở đây đấy.
Thành phố về chiều thật yên tĩnh, mọi người rất thích tắm biển bởi đây là bờ biển đẹp nhất ở lục địa Lakina này.
Sân bay tấp nập du khách đến, ai ai cũng nở nụ cười trên môi. Như một phép màu nào đó, mọi lo toang và buồn phiền của mọi người khi đến đây đều tan biến, trừ Tsuyoi.
"Sóng gió phủ đời trai cuốn trôi ra biển, nhưng không cuốn trôi được tình yêu của anh dành cho em."
"Chúng ta nên cân nhắc về một khóa huấn luyện mất não không nhỉ?" - Linh thì thầm vào tai của Victor.
Victor lập tức nở một nụ cười hiểm ác:
"Không đâu, tôi thích thể loại tình cảm này."
Hai người im lặng nhất lớp, Phyora và Leo đi cùng nhau thì nhóm chẳng khác gì hội người câm. Một người vì quá lạnh lùng, người còn lại vì thấy mọi thứ chẳng thứ gì xứng tầm để nói chuyện.
Cả năm người bạn quyết định vào một quán bar gần đó, yên tĩnh và ít người để ý. Tsuyoi mở lá thư mà cô Elena đã đưa trước đó ra, bên trong là một vài nhiệm vụ bí mật.
Nhiệm vụ: Đi tìm người, mọi người đến Aslat, sau khi nhận tin nhắn từ Fie, hãy tìm cô ấy, một bán nhân mèo và cùng cô ấy tìm kiếm tiến sĩ mất tích, Raya.
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Thế này 10 điểm ngay trong tầm tay." - Linh vui mừng vì lúc đầu cô cứ ngỡ bài rất khó.
"Không đơn giản thế đâu, vì theo như tôi nhớ thì cô Fie cực kì đáng sợ." - Victor vừa nói vừa run bần bật.
"Cô ấy đáng sợ sao?"
"Phải, theo kí ức của tôi tại quán Bar này, Fie chẳng khác gì một con quái vật cả, rượu thì uống như nước lã, đấu tay đôi thì chẳng ngán ai. Cô ta đã từng bẻ tay mười người ở quán vì tội phân biệt chủng tộc." - Gương mặt của Victor nhìn như người mất hồn nhìn lên trần nhà.
"Ở Astlat, vấn nạn phân biệt đối với quái vật đột biến. Cho dù quái vật mà Lakina tạo ra có biết nói hay có tri giác như con người, vẫn bị coi là quái vật."
Mọi người bắt đầu lo lắng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Phyora. Cậu ấy cũng là một quái vật đột biến do Lakina tạo ra từ mảnh vỡ Mira nên cũng hiểu được phần nào nỗi khổ.
Nhưng tất cả bình tĩnh lại sau câu nói của Phyora:
"Cuối cùng đã tìm được đối thủ xứng tầm." - Hóa ra chỉ là cô rất hứng thú sẵn sàng gặp Fie.
"Về đánh nhau thì tôi chắc chắn thua nhưng về tửu lượng thì không biết ai hơn ai đâu nhé." - Cô Elena không biết đã ngồi trong quán rượu từ khi nào. Cô ấy nằm dài xuống bàn ở ngay lễ tiếp tân, tay vẫn đang cầm chai rượu trắng trên tay, gương mặt đỏ ngầu và trông rất ngáo.
"Cô Elena!!!" - Năm người học sinh hốt hoảng nhìn về phía giọng nói. Họ nhớ là Elena lúc sáng còn đang bận họp giáo viên, nhưng giờ lại đã ở đây.
"Làm gì mà bất ngờ... hic... thế. Cô ở đây để... hic... quan sát thôi." - Elena nằm gục trên bàn tiếp tân và ngáy khò khò. Để lại các học sinh bất lực chẳng biết làm gì. May mà anh chủ quán là khách quen, anh ta mỉm cười trấn an mọi người.
"Quý khách đừng lo, chuyện này xảy ra thường xuyên, quý cô Elena là khách quen của cô chủ ạ."
"Vâng, vậy thì tốt quá, bọn em cảm ơn ạ. Ngại quá không biết nói gì luôn." - Tsuyoi lớp trưởng can đảm đứng lên nhận tội, những người khác chỉ biết bất lực.
"Có dịp hãy ghé lại quán này nhé, cảm ơn quý khách đã ghé thăm."
Cả năm người bạn ra khỏi quán và tiến thẳng đến trường học Aslat để tìm người tên Fie. Họ vừa đi vừa vui vẻ kể về những thức uống vừa rồi.
"Tuyệt thật, tôi chưa bao giờ uống một thứ ngon như thế." - Linh có cảm giác hào hứng và tràn đầy năng lượng chạy về phía trước.
"Ly Raspherry Blush ấy có màu đẹp và ngon thật. Tôi khâm phục người đã tạo ra thức uống đó." - Phyora nhắm nhẹ đôi mắt và cảm nhận lại vị của thức uống cô vừa thưởng thức.
"Tôi không ngờ tại nơi này lại có quán pha chế ngon đến thế." - Leo.
"Hehe, cô chủ quán ấy là người pha chế giỏi nhất lục địa này đấy. Sau khi ra khỏi ngôi trường quái đản với con gấu bông đáng ghét thì cô ấy đã làm việc ở đây." - Victor vừa đi vừa bắt chéo tay ra sau gáy.
"Đúng thật, của tôi cũng rất ngon, dù uống giống nước lọc có thêm chút đắng." - Tsuyoi phàn nàn.
"Tôi nhớ là cậu đâu có gọi đồ uống đâu nhỉ?
Mọi người dừng lại nhìn về phía Tsuyoi khiến cậu ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ơ thế ly nước trên bàn tôi là gì?" - Tsuyoi hỏi.
"Trà đá đấy. Chẳng có gì đâu." - Victor tháo chiếc kính đen nhắm hờ hờ mắt nhìn Tsuyoi. Sau câu đó của cậu, mọi người tiếp tục đi trong khi Tsuyoi vẫn đang khởi động lại bộ não. Phải mất một thời gian mới di chuyển tiếp được.
"Trà đá? Là trà đá sao? Chúng ta quay lại quán đó bây giờ được chứ?"
Cả năm người đi đến một căn nhà cũ và dừng lại. Victor lấy trong túi ra một đóa hoa hồng, thứ mà mẹ cậu ấy thích nhất.
Trên mảnh đất Aslat này xung quanh chỉ toàn là máy móc nên cây cối là rất hiếm. May ra có mấy cây dừa ở ngoài biển. Một nhánh hoa hồng giống như là một thứ gì đó rất sa sỉ mà chẳng thể nào mua nổi ở đây.
Victor bước lại gần cánh cửa, anh đưa cánh tay nhập một loạt mật khẩu và nói:
"Xác nhận Victor Galatic."
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, mùi thơm tỏa ra từ trong căn nhà, một giọng nói dịu dàng cất lên:
"Chào mừng chủ nhân trở lại, cô chủ trong nhà và đang chuẩn bị bữa tối cho mọi người."
Nhìn vô căn nhà khá chật chội, không có phòng khách. Vừa mở vào là phòng ăn với một giang bếp nằm bên tay phải, bên trái là một chiếc ti vi đang bật và ở giữa là bàn ăn vừa đủ cho sáu người. Ở bếp, có một người phụ nữ trẻ, mái tóc nâu dài và gương mặt phúc hậu. Cô ấy nhấc chiếc muôi lên từ nồi súp và nhấp nhẹ để thử hương vị có đủ ngon không? Gương mặt cô ấy mỉm cười rất tươi, thật sự nó rất ngon. Một món quà đặc biệt dành cho con trai.
"Cháu chào cô."
"Chào mẹ, con đã về."
"Các con về đúng lúc thật, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Hãy ngồi vào bàn đi. Cứ tư nhiên như ở nhà thôi."
Victor chạy đến gần mẹ và đưa cho cô ấy một bông hoa hồng, người mẹ mỉm cười và hôn vào trán Victor.
"Cảm ơn con."
"Mẹ biết con luôn giữ lời hứa mà."
Người mẹ xoa đầu Victor và đứng dậy. Bất chợt, nồi sụp tự động di chuyển đến chỗ bàn ăn cùng chén và thìa. Mọi thứ hoàn toàn tự động.
"Các con cứ tự nhiên nhé."
Nói xong, người mẹ vội vàng đi ra khỏi phòng ăn để cho bọn trẻ thoải mái hơn.
"Tôi không ngờ rằng công nghệ ở Aslat đã đạt được đến cấp độ này. Tôi luôn lo lắng rằng người máy sẽ lấy mất công việc của con người, nhưng nhìn lại Aslat tôi đã sai." - Linh nhìn xung quanh căn nhà nhỏ nhưng hiện đại.
"Cũng nhờ gia tộc Dolhica cả, họ đã đầu tư vào việc tạo ra những người máy giáo dục để chăm sóc cho thế hệ trẻ. Nhờ thế nhiều đứa trẻ rất hứng thú." - Victor giải thích.
"Nếu là hợp tác mà hai bên được lợi, thì tôi thắc mắc người máy sẽ được lợi gì?" - Phyora.
"Một câu hỏi khó đấy Phyora. Tôi thật sự chưa tìm được câu trả lời ngay được." -Victor xoa cằm suy nghĩ.
"Hãy lập trình cho họ một trái tim và mã hóa nó bằng tình cảm của chúng ta. Đó là thứ ngưòi máy không có và họ cần nó." - Tsuyoi trả lời khiến mọi người trầm trồ.
"Tsuyoi, đôi khi não cậu nhảy số nhanh thật." - Linh.
"Không phải, đó là câu trả lời của Lulyna đấy. Vì vài ngày trước tôi có hỏi cô ấy câu này." - Tsuyoi.
"Hừm, thật đáng để thử đấy nhỉ? Nhưng lý thuyết chỉ là nói mồm thôi. Phải có thực tế chứng minh cái đã." - Victor tiếp tục suy nghĩ, cậu xoa đầu và nhắm mắt lại cho dễ tưởng tượng.
Câu chuyện bất trợt bị gián đoạn vì ti vi phát bản tin về vụ mất tích của tiến sĩ Raya. Leo hỏi tiếp:
"Tôi tự hỏi, liệu cha cậu có liên quan gì không."
Ngay sau đó, Victor giận dữ:
"Ý mày là sao hả?"
"Vì ông ấy rất chỉ biết tạo người máy siêu thông minh mà chẳng có cảm xúc." - Leo bình tĩnh trả lời.
"Mày không thoát được đâu." - Victor lao vào Leo ẩu đã, cậu ta xô ngã Leo cùng chiếc ghế và định đấm một phát. Ngay lúc đó, Linh đã kịp kéo tay cậu ta lại.
"Dừng lại đi cả hai người."
"Dừng lại trước khi tôi cho cả hai ăn đấm." - Phyora.
Người phụ nữ nhẹ nhàng bước vào, cả Leo và Victor thấy thế liền dừng lại. Cô gái liền mỗi tay một người, ôm hai cậu bé tựa vào lòng. Mặc dù cơ thể nhỏ nhưng sức khỏe cô ấy thật phi thường.
"Mẹ à, bỏ ra được rồi đấy. Con khó thở quá."
"Cô à, không cần làm thế đâu." - Leo cảm thấy xấu hổ vì hạnh động vừa rồi.
Người mẹ bỏ tay ra. Hai người đứng dậy và thứ họ nhìn thấy đầu tiên là nụ cười hiền hậu từ mặt của mẹ Victor.
Leo liền thở dài rồi nói tiếp:
"Gần đây có nhiều vụ mất tích của các nhà khoa học đúng không?"
"Phải, có cả cha tôi trong đó." - Victor trả lời và giọng cậu đã dịu đi.
Leo suy nghĩ một hồi. Sau đó cậu ta hỏi tiếp:
"Cha cậu giỏi trong việc thiết kế loại người máy gì vậy?"
"Thiết kế người máy chiến đấu." - Victor trả lời.
"Vậy là rõ rồi, cha cậu giỏi trong người máy chiến đấu và cô Raya giỏi trong vũ khí. Kết hợp lại hai người tôi đoán có ai đó âm mưu hủy diệt thế giới."
"Ý cậu là."
"Tôi đã chứng minh được gia tộc của tôi vô tội."
"Hiểu rồi, xin lỗi nhé bạn hiền."
"Nhiều tin đồn nói rằng gia tộc của tôi liên quan đến sự mất tích của cha cậu. Vì phép thuật và công nghệ trước giờ luôn xảy ra xung đột. Trong gia tộc tôi là đệ nhất phép thuật như các cậu đã biết." - Leo nói với giọng trông như đang rất giận dữ. Cậu ta cuối cùng cũng có có hội chứng minh rằng gia tộc vô tội.
"Nhưng tớ vẫn thắc mắc, nếu vậy thì tại sao đến giờ họ vẫn không phát hiện ra được nơi sản xuất người máy như thế?" - Linh khoanh tay suy nghĩ.
"Tôi đoán là chúng phải ở nơi hẻo lánh nào đó. Vì lãnh thổ Aslat ở cạnh Jupiter và hồ nước Nanh Rồng, nơi có nhiều quái vật hơn cả nên sẽ có rất nhiều vùng hoang vu con người không dám đặt chân đến." - Leo giải thích.
"Cũng có lý đấy. Với suy luận này chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra bọn chúng nhanh hơn."
Lẽ ra mọi chuyện sẵn sàng nhưng chợt đến giờ của Victor, cậu ta lại bắt đầu có triệu trứng mất não và lăn đùng ra ngủ.
Nhưng thật lạ, thường thì lúc này cậu ta chỉ khùng khùng thôi chứ chẳng ngủ thế này.
"Rượu ngấm vào người rồi sao? Tôi nhớ là chúng ta chỉ gọi loại dành cho người dưới mười tám mà nhỉ?"
"Tửu lượng kém quá." - Linh thở dài.
"Không sao đâu các cháu, Victor trước giờ rất ít khi uống đồ có cồn. Nên chỉ cần nhẹ thôi cũng lăn ra ngủ rồi." - Người mẹ vẫn tỏ ra rất hiền với mọi người.
Phyora nhấc bổng Victor vác lên lưng, trông cô như đang vác một cái gối bởi thân hình to cao.
"Phòng của Victor ở đâu vậy?"
"Cháu cứ đi thẳng và xuống dưới. Ở căn hầm dưới nhà rất rộng, đủ để cho mọi người ngủ."
"Cảm ơn." - Phyora trả lời.
Còn ba người ở lại, Tsuyoi, Linh và Leo. Cả ba cùng suy nghĩ cách để tìm cho ra nơi ẩn náu của những người bị nghi là bắt cóc kia. Nhưng kĩ năng về máy móc của ba người thì thật tệ, mới vài phút họ đã chán nản vì chẳng làm được gì ngoài cái màn hình đen.
"Này tìm được rồi." - Linh vui mừng hét lên.
"Đâu, đâu?" - Tsuyoi và Leo vội vàng chạy lại.
"Cuối cùng thì cô chủ ở quán chiều nay đã đồng ý kết bạn Facenote với tôi." - Linh vui mừng nhảy múa.
"Vậy là chỉ có hai chúng ta sao?" - Tsuyoi nằm dài trên bàn mệt mỏi.
"Có lẽ thế." - Leo trả lời.
Cả ba người làm việc mệt mỏi, trừ Linh ra và họ ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Người mẹ rón rén đắp chăn cho từng đứa trẻ. Nhưng Tsuyoi đã tỉnh dậy, cậu ta ti hí quan sát chuyện gì đang xảy ra, là một hiệp sĩ bảo vệ cho vương quốc, đối mặt với bao trận đánh lén vào ban đêm của kẻ địch nên giật mình tỉnh giậy đối với Tsuyoi là chuyện bình thường.
Cũng chẳng muốn làm người mẹ hiền của bạn bị giật mình hoặc sợ hãi, Tsuyoi tiếp tục chìm vào giấc ngủ và cười tươi. Cảm giác thật ấm áp. Cậu biết đây không phải là chiến trường nên chẳng có gì phải sợ cả.
Sáng sớm thức dậy, sau khi Victor đã lấy lại được ý thức, cậu ta mới mở ba chiếc máy tính của ba người lên.
"Chán thật, hai người tải virus về máy à?" - Victor vung tay lên trán.
"Bọn tớ biết gì đâu? Chỉ là thấy ứng dụng giúp xem bản đồ của lục địa nên tải về ấy mà." - Tsuyoi cười.
"Lần sau đừng táy máy tay chân nữa, an toàn như Linh đây có phải tốt hơn không?"
"Cậu ta lướt Facenote nhắn tin suốt đêm chứ có giúp được gì đâu?" - Leo ra giọng trách Linh.
"Hehe, tối qua mải nhắn tin với cô chủ quán quá." - Linh.
"Thôi không sao, chúng ta đã nhận được tin nhắn của cô Fie sáng nay hẹn gặp ở trường Aslat rồi. Tất cả sẵn sàng. Victor, cậu hãy dẫn đường." - Tsuyoi hét lên, giọng hùng hồn như một người lãnh đạo.
"Rõ." - Victor.
Cả năm người cùng đi đến trường học công nghệ của Aslat, nơi công nghệ hiện đại nhất được tạo ra ở đây. Xung quanh trường ít cây xanh hẳn, họ chủ yếu là máy móc hiện đại. Những con đường được lát gạch phát nhạc, khi bạn bước vào sẽ tạo ra một gia điệu nào đó rất nhẹ nhàng. Bước càng nhanh, giai điệu cũng tăng tốc theo khiến con người rất sảng khoái.
Mở cánh của phòng, nơi họ được hẹn đến. Tsuyoi vào trước với vầng trán thấm đẫm mồ hôi. Cậu vẫn không quên được điều mà Victor đã kể.
"Vào đi, cô không ăn thịt các em đâu." - Giọng nói của một cô gái và nó rất lớn như muốn đẩy lùi cả năm người học trò về phía sau.
Lấy hết can đảm, Tsuyoi bước vào đầu tiên. Bên trong phòng là một cô gái mèo rất cao đang ngồi vắc chân lên ghế. bên phải là chiếc máy cưa to tướng mà cô ấy thường đem theo người. Phía bên trái cô ấy là một cậu bé tóc vàng nhạt như màu ánh ban mai đang ngồi bấm máy tính để tìm kiếm thứ gì đó.
"Chào cô, chúng em đã đến theo hẹn ạ."
"Cô không thích bị nhìn với ánh mắt sợ hãi như thế đâu, cứ coi cô như một con mèo nhà em là được." - Fie mỉm cười, cô ấy đứng lên chiếc ghế và bước về phía năm người bạn. - "À nhân tiện giới thiệu, cậu ta là Edward của gia tộc Dolhica. Cậu ta đang giúp tôi tìm kiếm vị trí tiến sĩ Raya."
"Xin chào mọi người." - Cậu bé vẫy tay chào.
"Ồ tuyệt thật, không ngờ chúng ta lại gặp được một người của gia tộc Dolhica ở đây, gia tộc của công nghệ."
"Không sao đâu, cứ coi em như là một đồng đội của các anh chị là được. Em thật sự phải kính trọng các anh chị vì mọi người lớn tuổi hơn em" - Edward.
Victor nói với Fie và Edward về chuyện cậu và mọi người đã suy luận tối qua. Cảm thấy có lý nên Edward nhanh chóng chuyển qua tìm kiếm xung quanh khu rừng với sự trợ giúp của Victor.
"Anh đã phát hiện được gì chưa, Victor?" - Edward vừa bấm máy vừa hỏi.
"Gần được rồi, có vẻ anh đã tìm thấy gì đó khả nghi. Chỉ cần mã hóa hình ảnh và khiến nó rõ ràng hơn." - Victor.
"Có vẻ là kĩ thuật tàng hình, chuyển sang sử dụng nhiệt." - Edward nhìn kĩ vào tán cây gần đó và thấy sự khác thường.
"Không được đâu, tấm lá chắn từ trường sẽ cản nhiệt lượng lại." - Victor.
"Hãy hack vào hệ thống điện của chúng và tạm thời tắt điện đi. Chỉ cần 1 giây là đủ có ảnh bằng chứng rồi." - Edward vẫn tiếp tục tiến sâu hơn vào hệ thống máy tính của kẻ địch.
"Phải, chính nó. Ngay bây giờ."
"Thật vinh dự khi làm được làm cùng với dòng họ Galatic." - Edward đặt tay lên ngực, một tay còn lại của cậu vẫn bấm cực kì nhanh.
Những người còn lại chỉ biết nhìn ngơ ngác mà chẳng hiểu chuyện gì.
"Họ đang giao tiếp với Lakina à?" - Phyora hỏi.
"Đấy là ngôn ngữ của các vị thần." - Tsuyoi.
Fie thì chẳng quan tâm, cô ấy chỉ lấy ra bình rượu và làm một ngụm và chờ kết quả. Dăm ba cái kiến thức này, não chỉ tương đương với một con mèo như Fie dễ quên thôi.
"Tìm được rồi, phía Bắc của Aslat gần hồ Jupiter." - Edward hét lên.
"Đến lúc khởi hành rồi, lên đường thôi." - Fie.
Bỗng một số kẻ đeo mặt nạ xông vào trường, chúng trang bị những khẩu súng hạng nặng nhắm thẳng vào mọi người.
"Không dễ vậy đâu. Bọn ta thừa biết các ngươi định làm gì."
Một tên bước ra, hắn ta mang theo cả mẹ của Victor làm con tin.
"Bọn ta cũng chẳng muốn đổ máu đâu nên hãy nghe lời đi. Ta chỉ cần Victor Galatic và Edward Dolhica đi theo bọn ta thôi.
Mọi người đều vào thế bị động, chẳng ai dám động thủ để bảo vệ tính mạng cho mẹ của Victor. Cả Fie và Phyora hay nóng nảy ngày nào cũng phải cố giữ bình tĩnh.
"Ta sẽ không tha thứ cho kẻ làm hại em ta."
Một cô gái với mái tóc như ánh ban mai, gương mặt đầy giận dữ lao đến. Như một giai điệu vừa vang lên nhẹ nhàng bên tai, tên đang giữ mẹ của Victor bỗng dưng không còn cảm thấy cánh tay của hắn nữa. Cánh tay của hắn và mẹ Victor biến mất khi âm thanh chỉ vừa kết thúc.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể biến mất nhanh thế sao?"
Tên cầm đầu liền ném ngọn giáo về phía cô gái nhanh như tia sét. Cô gái dùng hết tốc độ bật ra nhưng vẫn bị ngọn giáo chặn ở phía trước. Ngay lập tức hắn ta ném thêm rất nhiều ngọn giáo chặn đường lại. Hắn lập tức tiến đến chỗ cô gái đâm ngọn giáo về phía cô nhưng liền bị khiên chắn của Tsuyoi chặn lại.
"Ta đã chờ cơ hội này từ lâu rồi."
Tiếng máy cưa vang lên rung chuyển cả căn phòng. Người của Fie lộ ra những đường mạch máu và trông nó như đang chảy bởi nham chứ không phải máu. Ai cũng lùi lại bởi cơ của cô ấy bỗng nóng rực hơn.
"Các ngươi sẵn sàng chưa? Sự trỗi dậy của rồng."
Fie lao đến với chiếc máy cưa khổng lồ, cô ta chém không thương tiếc mọi thứ cho dù là bức tường hay là kẻ địch, mọi thứ đều thành tro bụi. Nếu để tình hình thế này cả trường nát mất, lớp trưởng Tsuyoi liền ra lệnh cho mọi người.
"Phyora hỗ trợ cô Fie. Còn lại theo tôi giải cứu con tin."
"Rõ!!"
Phyora tiến về phía Fie với thanh đại kiếm của cô ấy. Cơ thể cô ấy được bao quanh bởi ngọn lửa màu tím, ánh mắt cô biến đổi như một con báo đen đang quan sát con mồi.
"Đón nhận lấy ngọn lửa địa ngục của ta, Endar - Thiêu cháy." - Phyora lao vào giữa đám người và xoay tròn, thanh đại kiếm của cô không tha cho một kẻ nào trong tầm hai mét. Tiếp đó, Phyora nâng cao thanh kiếm chém xuống một hàng dài kẻ địch ngay sau lưng mở đường cho Fie cùng hội ngộ.
Khi hai người lưng đối lưng quan sát kẻ địch, Fie bắt đầu nói:
"Cô bắt đầu thích khả năng của em rồi đấy, quỷ nhỏ."
"Em chờ ngày sẽ đối đầu với cô đấy."
"Ồ, thật tuyệt khi nghe điều này. Nhưng sau trận chiến này chúng ta sẽ cần nói chuyện đấy."
Hai người liền tách nhau ra và lao vào trận chiến ngăn chặn quân chi viện bên trong.
Những người còn lại Tsuyoi, Leo, Victor và Linh đối đầu với những kẻ còn lại, Edward thì không cần nói, cậu ta chỉ biết máy tính mà thôi. Những kẻ còn lại vẫn khá đông, con tin đang an toàn nhờ khiên chắn của Tsuyoi.
"Không xong rồi, chúng đã cấy virus vào thầy hiệu trưởng, máy chủ của ngôi trường. Rất nhiều học sinh đã bị nhốt lại trong phòng học. May ra có lớp kiếm sĩ máy của chị tôi đã ra ngoài." - Edward đang xem mọi thứ trên chiếc máy tính.
"Người vừa rồi, lẽ nào là chị của cậu?" - Tsuyoi.
"Phải, đó là chị Ari. Nếu em không nhầm còn có hai mươi chín học sinh khác vẫn đang chiến đấu quanh trường." - Edward vừa nói vừa lướt qua các camera trong trường.
"Tính mạng mọi người vẫn quan trọng hơn. Kể cả máy móc."
Không do dự, Tsuyoi tiếp tục bàn chiến thuật:
"Leo và Victor ở lại hỗ trợ Edward cứu thấy hiệu trưởng." - Ngay sau đó, Tsuyoi liền lấy chiếc điện thoại tạo liên kết với Phyora để nói chuyện. - "Phyora, có hai mươi chín học sinh ở ngoài, hãy bảo vệ họ."
"Đã hiểu." - Giọng Phyora đáp lại.
"Linh, hãy theo tôi bảo vệ Ari... Ư." - Tsuyoi cố gắng nhịn đau. - "Tấm khiên gần vỡ rồi, mau lên."
Tên cầm đầu liên tục dùng giáo đâm vào tấm khiên với sự trợ giúp của những tên đệ tử. Ari bên trong ôm cho người mẹ đang sợ hãi. Lúc này cô mới nhận ra một điều gì đó rất lạ. Người mẹ phát ra tiếng khóc nhưng lại không có những giọt nước mắt. Làn da của cô ấy thật sự quá mềm mại so với làn da của một con người.
Phát quyết định, tên cầm đầu sau khi đâm bể tấm khiên đã không do dự ý định dự kết liễu Ari. Nhưng nhát đâm của hắn liền bị người mẹ ngăn cản. Người mẹ bị đâm từ đằng sau lưng nhưng trái tim cô ấy vẫn còn, bàn tay dịu hiền sờ lên bờ má đang dính những nhiên liệu màu đen, chúng giống như máu của người máy vậy. Cô ấy nhẹ nhàng lau đi để không làm đứa con của mình bị tổn thương.
Từ đằng sau, Linh lao đến như một con hổ. Cô nhảy lên cao, Tsuyoi liền tạo tấm khiên dưới chân. Linh đạp vào tạo đà nhảy lên cao.
"Hổ Quyền sẽ cho ngươi thấy công lý. Sức mạnh của ta là để bảo vệ kẻ yếu. 12 con giáp - Hổ Quyền."
Bàn tay của Linh co lại như bàn chân của hổ, cô lao từ trên xuống gõ vào đầu của một tên gần đó. Tiếp theo, cô đá đấm vào tên bên cạnh đồng thời chặt cổ và gạt chân hắn.
Những tên lính gần đó giờ mới nhận ra và quay sang tấn công Linh nhưng đã muộn. Cô đá chân trái vòng vào chân, vào bụng đối phương và bước chéo lên dùng chân phải đá vào đầu của hắn. Tên còn lại liền quăng súng đấm Linh một phát nhưng đã bị phát hiện, hắn bị Linh chặt cổ từ phía sau và té gục xuống.
Tên cầm đầu giận dữ, hắn ta ném ngọn giáo về phía Linh nhưng chẳng thể trúng. Linh bước lên, cô càng bước càng tỏ ra đáng sợ hơn, như một con hổ đang bước về phía trước. Tên cầm đầu sợ hãi liền chạy mất.
Lúc này, Tsuyoi thu hồi lại tấm khiến bảo vệ Ari và đến gần cô ấy hỏi:
"Cô không sao chứ?"
"Tôi thì không sao, nhưng còn em tôi." - Ari trả lời, nhưng giọng cô như người mất hồn vậy.
"Đừng lo, họ vẫn an toàn." - Tsuyoi nhìn lại cơ thể của người máy mẹ đang nằm dưới đất. Cơ thể cô ấy chết nhưng trái tim vẫn còn đang đập.
"Tôi xin lỗi, chúng tôi đã tới trễ. Nhưng... cô ấy là người máy sao?!!!" - Linh nói với giọng hốt hoảng.
Tsuyoi bế người mẹ lên và nói với hai người còn lại:
"Không còn thời gian đâu, Ari và Linh, hai người mau mở đường đến chỗ của Edward đi." - Sau đó họ vừa chạy, Tsuyoi vừa gọi cho Phyora hỏi tình hình. - "Phyora, tình hình cậu và Fie thế nào rồi?"
"Không tệ cho lắm, nhóm học sinh ở đây đủ cả hai mươi chín học sinh đủ cả và rất máu chiến. Còn bọn kia bắt đầu chạu trốn rồi."
"Tốt lắm."
Sau khi nhóm của Tsuyoi đã hội ngộ với Edward. Cậu ta đưa người máy mẹ đang bị hư hỏng nặng và đặt lên chiếc ghế sofa gần đó. Victor chứng kiến cảnh tượng không nói lên lời, cậu không biết là từ trước đến giờ mình đang được một người máy chăm sóc.
"Chuyện gì đã xảy ra..." - Edward không thể nói thêm gì.
"Chị xin lỗi Edward, chị luôn trách những phát minh công nghệ không có trái tim. Nhưng giờ chị đã thấy." - giọng nói của Ari dịu xuống, cô đang cố giữ bình tĩnh để không làm mọi người bị hoảng.
"Trái tim của người máy vẫn còn đập, vẫn còn cơ hội để cứu cô ấy." - Edward.
Fie và Phyora cùng các học sinh khác quay lại căn phòng, cùng lúc đó Edward và Victor đã phối hợp và giải cứu được thầy hiệu trưởng.
"Cuối cùng cũng đuổi được bọn đấy ra ngoài." - Tsuyoi.
"Nếu chúng tấn công được vào ngôi trường công nghệ này, thì tôi chắc chắn rằng bọn đấy phải thiên tài lắm." - Giọng nói của thầy hiệu trưởng phát ra từ chiếc loa trong phòng. - "Tôi xin lỗi vì sự cố này, mong mọi người bỏ qua."
"Gần đây tôi phát hiện ra mấy tên theo dõi mình nhưng giả vờ không thấy vì tôi biết chúng liên quan đến vụ mất tích của Raya." - Fie.
"Nếu vậy chúng ta phải đánh bại chúng ngay trước khi chúng lập thiết bị phòng ngự từ vũ khí của cô ấy.' - Leo.
"Leo nói phải, chúng ta phải tiến hành ngay trước khi bọn chúng về kịp." - Tsuyoi.
"Nhưng Edward ở lại đây một mình liệu có ổn không?" - Linh lo lắng.
"Không sao đâu, có chị Ari ở cạnh em và các học sinh trong trường thì chẳng còn gì phải sợ nữa." - Edward quay người lại trên chiếc ghế, cậu mỉm cười. - "Và em hứa, sẽ sửa lại người máy mẹ trước khi mọi người về."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không cho bất kì ai đụng vào em trai tôi." - Ari thể hiện gương mặt nghiêm túc.
"Tốt lắm, thật kiên cường." - Phyora liền lấy một chiếc hộp đưa cho Ari.
"Đây là...?" - Ari
"Chiếc hộp triệu hồi quỷ. Khi nào cần hãy mở ra, một con quỷ sẽ xuất hiện và giúp các ngươi làm một việc gì đó." - Phyora giải thích.
"Cảm ơn cô." - Ari mỉm cười.
Ngay sau đó, cả nhóm lập tức rời đi theo hướng dẫn của Victor và Edward.
@For-true-ending
30/08/2021
Atlast, vùng đất phía nam chỉ cách Toran khoảng tám giờ bay, vượt qua bờ biển ấm áp và những cón sóng nhẹ nhàng. Nơi mà người dân sống cùng với những người máy. Nếu bạn đam mê với công nghệ, bạn sẽ rất thích ở đây đấy.
Thành phố về chiều thật yên tĩnh, mọi người rất thích tắm biển bởi đây là bờ biển đẹp nhất ở lục địa Lakina này.
Sân bay tấp nập du khách đến, ai ai cũng nở nụ cười trên môi. Như một phép màu nào đó, mọi lo toang và buồn phiền của mọi người khi đến đây đều tan biến, trừ Tsuyoi.
"Sóng gió phủ đời trai cuốn trôi ra biển, nhưng không cuốn trôi được tình yêu của anh dành cho em."
"Chúng ta nên cân nhắc về một khóa huấn luyện mất não không nhỉ?" - Linh thì thầm vào tai của Victor.
Victor lập tức nở một nụ cười hiểm ác:
"Không đâu, tôi thích thể loại tình cảm này."
Hai người im lặng nhất lớp, Phyora và Leo đi cùng nhau thì nhóm chẳng khác gì hội người câm. Một người vì quá lạnh lùng, người còn lại vì thấy mọi thứ chẳng thứ gì xứng tầm để nói chuyện.
Cả năm người bạn quyết định vào một quán bar gần đó, yên tĩnh và ít người để ý. Tsuyoi mở lá thư mà cô Elena đã đưa trước đó ra, bên trong là một vài nhiệm vụ bí mật.
Nhiệm vụ: Đi tìm người, mọi người đến Aslat, sau khi nhận tin nhắn từ Fie, hãy tìm cô ấy, một bán nhân mèo và cùng cô ấy tìm kiếm tiến sĩ mất tích, Raya.
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Thế này 10 điểm ngay trong tầm tay." - Linh vui mừng vì lúc đầu cô cứ ngỡ bài rất khó.
"Không đơn giản thế đâu, vì theo như tôi nhớ thì cô Fie cực kì đáng sợ." - Victor vừa nói vừa run bần bật.
"Cô ấy đáng sợ sao?"
"Phải, theo kí ức của tôi tại quán Bar này, Fie chẳng khác gì một con quái vật cả, rượu thì uống như nước lã, đấu tay đôi thì chẳng ngán ai. Cô ta đã từng bẻ tay mười người ở quán vì tội phân biệt chủng tộc." - Gương mặt của Victor nhìn như người mất hồn nhìn lên trần nhà.
"Ở Astlat, vấn nạn phân biệt đối với quái vật đột biến. Cho dù quái vật mà Lakina tạo ra có biết nói hay có tri giác như con người, vẫn bị coi là quái vật."
Mọi người bắt đầu lo lắng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Phyora. Cậu ấy cũng là một quái vật đột biến do Lakina tạo ra từ mảnh vỡ Mira nên cũng hiểu được phần nào nỗi khổ.
Nhưng tất cả bình tĩnh lại sau câu nói của Phyora:
"Cuối cùng đã tìm được đối thủ xứng tầm." - Hóa ra chỉ là cô rất hứng thú sẵn sàng gặp Fie.
"Về đánh nhau thì tôi chắc chắn thua nhưng về tửu lượng thì không biết ai hơn ai đâu nhé." - Cô Elena không biết đã ngồi trong quán rượu từ khi nào. Cô ấy nằm dài xuống bàn ở ngay lễ tiếp tân, tay vẫn đang cầm chai rượu trắng trên tay, gương mặt đỏ ngầu và trông rất ngáo.
"Cô Elena!!!" - Năm người học sinh hốt hoảng nhìn về phía giọng nói. Họ nhớ là Elena lúc sáng còn đang bận họp giáo viên, nhưng giờ lại đã ở đây.
"Làm gì mà bất ngờ... hic... thế. Cô ở đây để... hic... quan sát thôi." - Elena nằm gục trên bàn tiếp tân và ngáy khò khò. Để lại các học sinh bất lực chẳng biết làm gì. May mà anh chủ quán là khách quen, anh ta mỉm cười trấn an mọi người.
"Quý khách đừng lo, chuyện này xảy ra thường xuyên, quý cô Elena là khách quen của cô chủ ạ."
"Vâng, vậy thì tốt quá, bọn em cảm ơn ạ. Ngại quá không biết nói gì luôn." - Tsuyoi lớp trưởng can đảm đứng lên nhận tội, những người khác chỉ biết bất lực.
"Có dịp hãy ghé lại quán này nhé, cảm ơn quý khách đã ghé thăm."
Cả năm người bạn ra khỏi quán và tiến thẳng đến trường học Aslat để tìm người tên Fie. Họ vừa đi vừa vui vẻ kể về những thức uống vừa rồi.
"Tuyệt thật, tôi chưa bao giờ uống một thứ ngon như thế." - Linh có cảm giác hào hứng và tràn đầy năng lượng chạy về phía trước.
"Ly Raspherry Blush ấy có màu đẹp và ngon thật. Tôi khâm phục người đã tạo ra thức uống đó." - Phyora nhắm nhẹ đôi mắt và cảm nhận lại vị của thức uống cô vừa thưởng thức.
"Tôi không ngờ tại nơi này lại có quán pha chế ngon đến thế." - Leo.
"Hehe, cô chủ quán ấy là người pha chế giỏi nhất lục địa này đấy. Sau khi ra khỏi ngôi trường quái đản với con gấu bông đáng ghét thì cô ấy đã làm việc ở đây." - Victor vừa đi vừa bắt chéo tay ra sau gáy.
"Đúng thật, của tôi cũng rất ngon, dù uống giống nước lọc có thêm chút đắng." - Tsuyoi phàn nàn.
"Tôi nhớ là cậu đâu có gọi đồ uống đâu nhỉ?
Mọi người dừng lại nhìn về phía Tsuyoi khiến cậu ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ơ thế ly nước trên bàn tôi là gì?" - Tsuyoi hỏi.
"Trà đá đấy. Chẳng có gì đâu." - Victor tháo chiếc kính đen nhắm hờ hờ mắt nhìn Tsuyoi. Sau câu đó của cậu, mọi người tiếp tục đi trong khi Tsuyoi vẫn đang khởi động lại bộ não. Phải mất một thời gian mới di chuyển tiếp được.
"Trà đá? Là trà đá sao? Chúng ta quay lại quán đó bây giờ được chứ?"
Cả năm người đi đến một căn nhà cũ và dừng lại. Victor lấy trong túi ra một đóa hoa hồng, thứ mà mẹ cậu ấy thích nhất.
Trên mảnh đất Aslat này xung quanh chỉ toàn là máy móc nên cây cối là rất hiếm. May ra có mấy cây dừa ở ngoài biển. Một nhánh hoa hồng giống như là một thứ gì đó rất sa sỉ mà chẳng thể nào mua nổi ở đây.
Victor bước lại gần cánh cửa, anh đưa cánh tay nhập một loạt mật khẩu và nói:
"Xác nhận Victor Galatic."
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, mùi thơm tỏa ra từ trong căn nhà, một giọng nói dịu dàng cất lên:
"Chào mừng chủ nhân trở lại, cô chủ trong nhà và đang chuẩn bị bữa tối cho mọi người."
Nhìn vô căn nhà khá chật chội, không có phòng khách. Vừa mở vào là phòng ăn với một giang bếp nằm bên tay phải, bên trái là một chiếc ti vi đang bật và ở giữa là bàn ăn vừa đủ cho sáu người. Ở bếp, có một người phụ nữ trẻ, mái tóc nâu dài và gương mặt phúc hậu. Cô ấy nhấc chiếc muôi lên từ nồi súp và nhấp nhẹ để thử hương vị có đủ ngon không? Gương mặt cô ấy mỉm cười rất tươi, thật sự nó rất ngon. Một món quà đặc biệt dành cho con trai.
"Cháu chào cô."
"Chào mẹ, con đã về."
"Các con về đúng lúc thật, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Hãy ngồi vào bàn đi. Cứ tư nhiên như ở nhà thôi."
Victor chạy đến gần mẹ và đưa cho cô ấy một bông hoa hồng, người mẹ mỉm cười và hôn vào trán Victor.
"Cảm ơn con."
"Mẹ biết con luôn giữ lời hứa mà."
Người mẹ xoa đầu Victor và đứng dậy. Bất chợt, nồi sụp tự động di chuyển đến chỗ bàn ăn cùng chén và thìa. Mọi thứ hoàn toàn tự động.
"Các con cứ tự nhiên nhé."
Nói xong, người mẹ vội vàng đi ra khỏi phòng ăn để cho bọn trẻ thoải mái hơn.
"Tôi không ngờ rằng công nghệ ở Aslat đã đạt được đến cấp độ này. Tôi luôn lo lắng rằng người máy sẽ lấy mất công việc của con người, nhưng nhìn lại Aslat tôi đã sai." - Linh nhìn xung quanh căn nhà nhỏ nhưng hiện đại.
"Cũng nhờ gia tộc Dolhica cả, họ đã đầu tư vào việc tạo ra những người máy giáo dục để chăm sóc cho thế hệ trẻ. Nhờ thế nhiều đứa trẻ rất hứng thú." - Victor giải thích.
"Nếu là hợp tác mà hai bên được lợi, thì tôi thắc mắc người máy sẽ được lợi gì?" - Phyora.
"Một câu hỏi khó đấy Phyora. Tôi thật sự chưa tìm được câu trả lời ngay được." -Victor xoa cằm suy nghĩ.
"Hãy lập trình cho họ một trái tim và mã hóa nó bằng tình cảm của chúng ta. Đó là thứ ngưòi máy không có và họ cần nó." - Tsuyoi trả lời khiến mọi người trầm trồ.
"Tsuyoi, đôi khi não cậu nhảy số nhanh thật." - Linh.
"Không phải, đó là câu trả lời của Lulyna đấy. Vì vài ngày trước tôi có hỏi cô ấy câu này." - Tsuyoi.
"Hừm, thật đáng để thử đấy nhỉ? Nhưng lý thuyết chỉ là nói mồm thôi. Phải có thực tế chứng minh cái đã." - Victor tiếp tục suy nghĩ, cậu xoa đầu và nhắm mắt lại cho dễ tưởng tượng.
Câu chuyện bất trợt bị gián đoạn vì ti vi phát bản tin về vụ mất tích của tiến sĩ Raya. Leo hỏi tiếp:
"Tôi tự hỏi, liệu cha cậu có liên quan gì không."
Ngay sau đó, Victor giận dữ:
"Ý mày là sao hả?"
"Vì ông ấy rất chỉ biết tạo người máy siêu thông minh mà chẳng có cảm xúc." - Leo bình tĩnh trả lời.
"Mày không thoát được đâu." - Victor lao vào Leo ẩu đã, cậu ta xô ngã Leo cùng chiếc ghế và định đấm một phát. Ngay lúc đó, Linh đã kịp kéo tay cậu ta lại.
"Dừng lại đi cả hai người."
"Dừng lại trước khi tôi cho cả hai ăn đấm." - Phyora.
Người phụ nữ nhẹ nhàng bước vào, cả Leo và Victor thấy thế liền dừng lại. Cô gái liền mỗi tay một người, ôm hai cậu bé tựa vào lòng. Mặc dù cơ thể nhỏ nhưng sức khỏe cô ấy thật phi thường.
"Mẹ à, bỏ ra được rồi đấy. Con khó thở quá."
"Cô à, không cần làm thế đâu." - Leo cảm thấy xấu hổ vì hạnh động vừa rồi.
Người mẹ bỏ tay ra. Hai người đứng dậy và thứ họ nhìn thấy đầu tiên là nụ cười hiền hậu từ mặt của mẹ Victor.
Leo liền thở dài rồi nói tiếp:
"Gần đây có nhiều vụ mất tích của các nhà khoa học đúng không?"
"Phải, có cả cha tôi trong đó." - Victor trả lời và giọng cậu đã dịu đi.
Leo suy nghĩ một hồi. Sau đó cậu ta hỏi tiếp:
"Cha cậu giỏi trong việc thiết kế loại người máy gì vậy?"
"Thiết kế người máy chiến đấu." - Victor trả lời.
"Vậy là rõ rồi, cha cậu giỏi trong người máy chiến đấu và cô Raya giỏi trong vũ khí. Kết hợp lại hai người tôi đoán có ai đó âm mưu hủy diệt thế giới."
"Ý cậu là."
"Tôi đã chứng minh được gia tộc của tôi vô tội."
"Hiểu rồi, xin lỗi nhé bạn hiền."
"Nhiều tin đồn nói rằng gia tộc của tôi liên quan đến sự mất tích của cha cậu. Vì phép thuật và công nghệ trước giờ luôn xảy ra xung đột. Trong gia tộc tôi là đệ nhất phép thuật như các cậu đã biết." - Leo nói với giọng trông như đang rất giận dữ. Cậu ta cuối cùng cũng có có hội chứng minh rằng gia tộc vô tội.
"Nhưng tớ vẫn thắc mắc, nếu vậy thì tại sao đến giờ họ vẫn không phát hiện ra được nơi sản xuất người máy như thế?" - Linh khoanh tay suy nghĩ.
"Tôi đoán là chúng phải ở nơi hẻo lánh nào đó. Vì lãnh thổ Aslat ở cạnh Jupiter và hồ nước Nanh Rồng, nơi có nhiều quái vật hơn cả nên sẽ có rất nhiều vùng hoang vu con người không dám đặt chân đến." - Leo giải thích.
"Cũng có lý đấy. Với suy luận này chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra bọn chúng nhanh hơn."
Lẽ ra mọi chuyện sẵn sàng nhưng chợt đến giờ của Victor, cậu ta lại bắt đầu có triệu trứng mất não và lăn đùng ra ngủ.
Nhưng thật lạ, thường thì lúc này cậu ta chỉ khùng khùng thôi chứ chẳng ngủ thế này.
"Rượu ngấm vào người rồi sao? Tôi nhớ là chúng ta chỉ gọi loại dành cho người dưới mười tám mà nhỉ?"
"Tửu lượng kém quá." - Linh thở dài.
"Không sao đâu các cháu, Victor trước giờ rất ít khi uống đồ có cồn. Nên chỉ cần nhẹ thôi cũng lăn ra ngủ rồi." - Người mẹ vẫn tỏ ra rất hiền với mọi người.
Phyora nhấc bổng Victor vác lên lưng, trông cô như đang vác một cái gối bởi thân hình to cao.
"Phòng của Victor ở đâu vậy?"
"Cháu cứ đi thẳng và xuống dưới. Ở căn hầm dưới nhà rất rộng, đủ để cho mọi người ngủ."
"Cảm ơn." - Phyora trả lời.
Còn ba người ở lại, Tsuyoi, Linh và Leo. Cả ba cùng suy nghĩ cách để tìm cho ra nơi ẩn náu của những người bị nghi là bắt cóc kia. Nhưng kĩ năng về máy móc của ba người thì thật tệ, mới vài phút họ đã chán nản vì chẳng làm được gì ngoài cái màn hình đen.
"Này tìm được rồi." - Linh vui mừng hét lên.
"Đâu, đâu?" - Tsuyoi và Leo vội vàng chạy lại.
"Cuối cùng thì cô chủ ở quán chiều nay đã đồng ý kết bạn Facenote với tôi." - Linh vui mừng nhảy múa.
"Vậy là chỉ có hai chúng ta sao?" - Tsuyoi nằm dài trên bàn mệt mỏi.
"Có lẽ thế." - Leo trả lời.
Cả ba người làm việc mệt mỏi, trừ Linh ra và họ ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Người mẹ rón rén đắp chăn cho từng đứa trẻ. Nhưng Tsuyoi đã tỉnh dậy, cậu ta ti hí quan sát chuyện gì đang xảy ra, là một hiệp sĩ bảo vệ cho vương quốc, đối mặt với bao trận đánh lén vào ban đêm của kẻ địch nên giật mình tỉnh giậy đối với Tsuyoi là chuyện bình thường.
Cũng chẳng muốn làm người mẹ hiền của bạn bị giật mình hoặc sợ hãi, Tsuyoi tiếp tục chìm vào giấc ngủ và cười tươi. Cảm giác thật ấm áp. Cậu biết đây không phải là chiến trường nên chẳng có gì phải sợ cả.
Sáng sớm thức dậy, sau khi Victor đã lấy lại được ý thức, cậu ta mới mở ba chiếc máy tính của ba người lên.
"Chán thật, hai người tải virus về máy à?" - Victor vung tay lên trán.
"Bọn tớ biết gì đâu? Chỉ là thấy ứng dụng giúp xem bản đồ của lục địa nên tải về ấy mà." - Tsuyoi cười.
"Lần sau đừng táy máy tay chân nữa, an toàn như Linh đây có phải tốt hơn không?"
"Cậu ta lướt Facenote nhắn tin suốt đêm chứ có giúp được gì đâu?" - Leo ra giọng trách Linh.
"Hehe, tối qua mải nhắn tin với cô chủ quán quá." - Linh.
"Thôi không sao, chúng ta đã nhận được tin nhắn của cô Fie sáng nay hẹn gặp ở trường Aslat rồi. Tất cả sẵn sàng. Victor, cậu hãy dẫn đường." - Tsuyoi hét lên, giọng hùng hồn như một người lãnh đạo.
"Rõ." - Victor.
Cả năm người cùng đi đến trường học công nghệ của Aslat, nơi công nghệ hiện đại nhất được tạo ra ở đây. Xung quanh trường ít cây xanh hẳn, họ chủ yếu là máy móc hiện đại. Những con đường được lát gạch phát nhạc, khi bạn bước vào sẽ tạo ra một gia điệu nào đó rất nhẹ nhàng. Bước càng nhanh, giai điệu cũng tăng tốc theo khiến con người rất sảng khoái.
Mở cánh của phòng, nơi họ được hẹn đến. Tsuyoi vào trước với vầng trán thấm đẫm mồ hôi. Cậu vẫn không quên được điều mà Victor đã kể.
"Vào đi, cô không ăn thịt các em đâu." - Giọng nói của một cô gái và nó rất lớn như muốn đẩy lùi cả năm người học trò về phía sau.
Lấy hết can đảm, Tsuyoi bước vào đầu tiên. Bên trong phòng là một cô gái mèo rất cao đang ngồi vắc chân lên ghế. bên phải là chiếc máy cưa to tướng mà cô ấy thường đem theo người. Phía bên trái cô ấy là một cậu bé tóc vàng nhạt như màu ánh ban mai đang ngồi bấm máy tính để tìm kiếm thứ gì đó.
"Chào cô, chúng em đã đến theo hẹn ạ."
"Cô không thích bị nhìn với ánh mắt sợ hãi như thế đâu, cứ coi cô như một con mèo nhà em là được." - Fie mỉm cười, cô ấy đứng lên chiếc ghế và bước về phía năm người bạn. - "À nhân tiện giới thiệu, cậu ta là Edward của gia tộc Dolhica. Cậu ta đang giúp tôi tìm kiếm vị trí tiến sĩ Raya."
"Xin chào mọi người." - Cậu bé vẫy tay chào.
"Ồ tuyệt thật, không ngờ chúng ta lại gặp được một người của gia tộc Dolhica ở đây, gia tộc của công nghệ."
"Không sao đâu, cứ coi em như là một đồng đội của các anh chị là được. Em thật sự phải kính trọng các anh chị vì mọi người lớn tuổi hơn em" - Edward.
Victor nói với Fie và Edward về chuyện cậu và mọi người đã suy luận tối qua. Cảm thấy có lý nên Edward nhanh chóng chuyển qua tìm kiếm xung quanh khu rừng với sự trợ giúp của Victor.
"Anh đã phát hiện được gì chưa, Victor?" - Edward vừa bấm máy vừa hỏi.
"Gần được rồi, có vẻ anh đã tìm thấy gì đó khả nghi. Chỉ cần mã hóa hình ảnh và khiến nó rõ ràng hơn." - Victor.
"Có vẻ là kĩ thuật tàng hình, chuyển sang sử dụng nhiệt." - Edward nhìn kĩ vào tán cây gần đó và thấy sự khác thường.
"Không được đâu, tấm lá chắn từ trường sẽ cản nhiệt lượng lại." - Victor.
"Hãy hack vào hệ thống điện của chúng và tạm thời tắt điện đi. Chỉ cần 1 giây là đủ có ảnh bằng chứng rồi." - Edward vẫn tiếp tục tiến sâu hơn vào hệ thống máy tính của kẻ địch.
"Phải, chính nó. Ngay bây giờ."
"Thật vinh dự khi làm được làm cùng với dòng họ Galatic." - Edward đặt tay lên ngực, một tay còn lại của cậu vẫn bấm cực kì nhanh.
Những người còn lại chỉ biết nhìn ngơ ngác mà chẳng hiểu chuyện gì.
"Họ đang giao tiếp với Lakina à?" - Phyora hỏi.
"Đấy là ngôn ngữ của các vị thần." - Tsuyoi.
Fie thì chẳng quan tâm, cô ấy chỉ lấy ra bình rượu và làm một ngụm và chờ kết quả. Dăm ba cái kiến thức này, não chỉ tương đương với một con mèo như Fie dễ quên thôi.
"Tìm được rồi, phía Bắc của Aslat gần hồ Jupiter." - Edward hét lên.
"Đến lúc khởi hành rồi, lên đường thôi." - Fie.
Bỗng một số kẻ đeo mặt nạ xông vào trường, chúng trang bị những khẩu súng hạng nặng nhắm thẳng vào mọi người.
"Không dễ vậy đâu. Bọn ta thừa biết các ngươi định làm gì."
Một tên bước ra, hắn ta mang theo cả mẹ của Victor làm con tin.
"Bọn ta cũng chẳng muốn đổ máu đâu nên hãy nghe lời đi. Ta chỉ cần Victor Galatic và Edward Dolhica đi theo bọn ta thôi.
Mọi người đều vào thế bị động, chẳng ai dám động thủ để bảo vệ tính mạng cho mẹ của Victor. Cả Fie và Phyora hay nóng nảy ngày nào cũng phải cố giữ bình tĩnh.
"Ta sẽ không tha thứ cho kẻ làm hại em ta."
Một cô gái với mái tóc như ánh ban mai, gương mặt đầy giận dữ lao đến. Như một giai điệu vừa vang lên nhẹ nhàng bên tai, tên đang giữ mẹ của Victor bỗng dưng không còn cảm thấy cánh tay của hắn nữa. Cánh tay của hắn và mẹ Victor biến mất khi âm thanh chỉ vừa kết thúc.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể biến mất nhanh thế sao?"
Tên cầm đầu liền ném ngọn giáo về phía cô gái nhanh như tia sét. Cô gái dùng hết tốc độ bật ra nhưng vẫn bị ngọn giáo chặn ở phía trước. Ngay lập tức hắn ta ném thêm rất nhiều ngọn giáo chặn đường lại. Hắn lập tức tiến đến chỗ cô gái đâm ngọn giáo về phía cô nhưng liền bị khiên chắn của Tsuyoi chặn lại.
"Ta đã chờ cơ hội này từ lâu rồi."
Tiếng máy cưa vang lên rung chuyển cả căn phòng. Người của Fie lộ ra những đường mạch máu và trông nó như đang chảy bởi nham chứ không phải máu. Ai cũng lùi lại bởi cơ của cô ấy bỗng nóng rực hơn.
"Các ngươi sẵn sàng chưa? Sự trỗi dậy của rồng."
Fie lao đến với chiếc máy cưa khổng lồ, cô ta chém không thương tiếc mọi thứ cho dù là bức tường hay là kẻ địch, mọi thứ đều thành tro bụi. Nếu để tình hình thế này cả trường nát mất, lớp trưởng Tsuyoi liền ra lệnh cho mọi người.
"Phyora hỗ trợ cô Fie. Còn lại theo tôi giải cứu con tin."
"Rõ!!"
Phyora tiến về phía Fie với thanh đại kiếm của cô ấy. Cơ thể cô ấy được bao quanh bởi ngọn lửa màu tím, ánh mắt cô biến đổi như một con báo đen đang quan sát con mồi.
"Đón nhận lấy ngọn lửa địa ngục của ta, Endar - Thiêu cháy." - Phyora lao vào giữa đám người và xoay tròn, thanh đại kiếm của cô không tha cho một kẻ nào trong tầm hai mét. Tiếp đó, Phyora nâng cao thanh kiếm chém xuống một hàng dài kẻ địch ngay sau lưng mở đường cho Fie cùng hội ngộ.
Khi hai người lưng đối lưng quan sát kẻ địch, Fie bắt đầu nói:
"Cô bắt đầu thích khả năng của em rồi đấy, quỷ nhỏ."
"Em chờ ngày sẽ đối đầu với cô đấy."
"Ồ, thật tuyệt khi nghe điều này. Nhưng sau trận chiến này chúng ta sẽ cần nói chuyện đấy."
Hai người liền tách nhau ra và lao vào trận chiến ngăn chặn quân chi viện bên trong.
Những người còn lại Tsuyoi, Leo, Victor và Linh đối đầu với những kẻ còn lại, Edward thì không cần nói, cậu ta chỉ biết máy tính mà thôi. Những kẻ còn lại vẫn khá đông, con tin đang an toàn nhờ khiên chắn của Tsuyoi.
"Không xong rồi, chúng đã cấy virus vào thầy hiệu trưởng, máy chủ của ngôi trường. Rất nhiều học sinh đã bị nhốt lại trong phòng học. May ra có lớp kiếm sĩ máy của chị tôi đã ra ngoài." - Edward đang xem mọi thứ trên chiếc máy tính.
"Người vừa rồi, lẽ nào là chị của cậu?" - Tsuyoi.
"Phải, đó là chị Ari. Nếu em không nhầm còn có hai mươi chín học sinh khác vẫn đang chiến đấu quanh trường." - Edward vừa nói vừa lướt qua các camera trong trường.
"Tính mạng mọi người vẫn quan trọng hơn. Kể cả máy móc."
Không do dự, Tsuyoi tiếp tục bàn chiến thuật:
"Leo và Victor ở lại hỗ trợ Edward cứu thấy hiệu trưởng." - Ngay sau đó, Tsuyoi liền lấy chiếc điện thoại tạo liên kết với Phyora để nói chuyện. - "Phyora, có hai mươi chín học sinh ở ngoài, hãy bảo vệ họ."
"Đã hiểu." - Giọng Phyora đáp lại.
"Linh, hãy theo tôi bảo vệ Ari... Ư." - Tsuyoi cố gắng nhịn đau. - "Tấm khiên gần vỡ rồi, mau lên."
Tên cầm đầu liên tục dùng giáo đâm vào tấm khiên với sự trợ giúp của những tên đệ tử. Ari bên trong ôm cho người mẹ đang sợ hãi. Lúc này cô mới nhận ra một điều gì đó rất lạ. Người mẹ phát ra tiếng khóc nhưng lại không có những giọt nước mắt. Làn da của cô ấy thật sự quá mềm mại so với làn da của một con người.
Phát quyết định, tên cầm đầu sau khi đâm bể tấm khiên đã không do dự ý định dự kết liễu Ari. Nhưng nhát đâm của hắn liền bị người mẹ ngăn cản. Người mẹ bị đâm từ đằng sau lưng nhưng trái tim cô ấy vẫn còn, bàn tay dịu hiền sờ lên bờ má đang dính những nhiên liệu màu đen, chúng giống như máu của người máy vậy. Cô ấy nhẹ nhàng lau đi để không làm đứa con của mình bị tổn thương.
Từ đằng sau, Linh lao đến như một con hổ. Cô nhảy lên cao, Tsuyoi liền tạo tấm khiên dưới chân. Linh đạp vào tạo đà nhảy lên cao.
"Hổ Quyền sẽ cho ngươi thấy công lý. Sức mạnh của ta là để bảo vệ kẻ yếu. 12 con giáp - Hổ Quyền."
Bàn tay của Linh co lại như bàn chân của hổ, cô lao từ trên xuống gõ vào đầu của một tên gần đó. Tiếp theo, cô đá đấm vào tên bên cạnh đồng thời chặt cổ và gạt chân hắn.
Những tên lính gần đó giờ mới nhận ra và quay sang tấn công Linh nhưng đã muộn. Cô đá chân trái vòng vào chân, vào bụng đối phương và bước chéo lên dùng chân phải đá vào đầu của hắn. Tên còn lại liền quăng súng đấm Linh một phát nhưng đã bị phát hiện, hắn bị Linh chặt cổ từ phía sau và té gục xuống.
Tên cầm đầu giận dữ, hắn ta ném ngọn giáo về phía Linh nhưng chẳng thể trúng. Linh bước lên, cô càng bước càng tỏ ra đáng sợ hơn, như một con hổ đang bước về phía trước. Tên cầm đầu sợ hãi liền chạy mất.
Lúc này, Tsuyoi thu hồi lại tấm khiến bảo vệ Ari và đến gần cô ấy hỏi:
"Cô không sao chứ?"
"Tôi thì không sao, nhưng còn em tôi." - Ari trả lời, nhưng giọng cô như người mất hồn vậy.
"Đừng lo, họ vẫn an toàn." - Tsuyoi nhìn lại cơ thể của người máy mẹ đang nằm dưới đất. Cơ thể cô ấy chết nhưng trái tim vẫn còn đang đập.
"Tôi xin lỗi, chúng tôi đã tới trễ. Nhưng... cô ấy là người máy sao?!!!" - Linh nói với giọng hốt hoảng.
Tsuyoi bế người mẹ lên và nói với hai người còn lại:
"Không còn thời gian đâu, Ari và Linh, hai người mau mở đường đến chỗ của Edward đi." - Sau đó họ vừa chạy, Tsuyoi vừa gọi cho Phyora hỏi tình hình. - "Phyora, tình hình cậu và Fie thế nào rồi?"
"Không tệ cho lắm, nhóm học sinh ở đây đủ cả hai mươi chín học sinh đủ cả và rất máu chiến. Còn bọn kia bắt đầu chạu trốn rồi."
"Tốt lắm."
Sau khi nhóm của Tsuyoi đã hội ngộ với Edward. Cậu ta đưa người máy mẹ đang bị hư hỏng nặng và đặt lên chiếc ghế sofa gần đó. Victor chứng kiến cảnh tượng không nói lên lời, cậu không biết là từ trước đến giờ mình đang được một người máy chăm sóc.
"Chuyện gì đã xảy ra..." - Edward không thể nói thêm gì.
"Chị xin lỗi Edward, chị luôn trách những phát minh công nghệ không có trái tim. Nhưng giờ chị đã thấy." - giọng nói của Ari dịu xuống, cô đang cố giữ bình tĩnh để không làm mọi người bị hoảng.
"Trái tim của người máy vẫn còn đập, vẫn còn cơ hội để cứu cô ấy." - Edward.
Fie và Phyora cùng các học sinh khác quay lại căn phòng, cùng lúc đó Edward và Victor đã phối hợp và giải cứu được thầy hiệu trưởng.
"Cuối cùng cũng đuổi được bọn đấy ra ngoài." - Tsuyoi.
"Nếu chúng tấn công được vào ngôi trường công nghệ này, thì tôi chắc chắn rằng bọn đấy phải thiên tài lắm." - Giọng nói của thầy hiệu trưởng phát ra từ chiếc loa trong phòng. - "Tôi xin lỗi vì sự cố này, mong mọi người bỏ qua."
"Gần đây tôi phát hiện ra mấy tên theo dõi mình nhưng giả vờ không thấy vì tôi biết chúng liên quan đến vụ mất tích của Raya." - Fie.
"Nếu vậy chúng ta phải đánh bại chúng ngay trước khi chúng lập thiết bị phòng ngự từ vũ khí của cô ấy.' - Leo.
"Leo nói phải, chúng ta phải tiến hành ngay trước khi bọn chúng về kịp." - Tsuyoi.
"Nhưng Edward ở lại đây một mình liệu có ổn không?" - Linh lo lắng.
"Không sao đâu, có chị Ari ở cạnh em và các học sinh trong trường thì chẳng còn gì phải sợ nữa." - Edward quay người lại trên chiếc ghế, cậu mỉm cười. - "Và em hứa, sẽ sửa lại người máy mẹ trước khi mọi người về."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không cho bất kì ai đụng vào em trai tôi." - Ari thể hiện gương mặt nghiêm túc.
"Tốt lắm, thật kiên cường." - Phyora liền lấy một chiếc hộp đưa cho Ari.
"Đây là...?" - Ari
"Chiếc hộp triệu hồi quỷ. Khi nào cần hãy mở ra, một con quỷ sẽ xuất hiện và giúp các ngươi làm một việc gì đó." - Phyora giải thích.
"Cảm ơn cô." - Ari mỉm cười.
Ngay sau đó, cả nhóm lập tức rời đi theo hướng dẫn của Victor và Edward.
@For-true-ending
30/08/2021